Hàng xóm bá đạo - Chương 11

Tác giả: Gấu Động Kinh

Phong gác hẳn chân lên trên một chiếc bàn lớn, trên tay cầm một ly trà sen, nhấp nhấp từng ngụm.
Thật sự là rất nhàm chán, vô cùng nhàm chán và cực kì nhàm chán!
Nếu không phải Thư có mặt ở đây chỉ sợ gã đã đạp cửa bỏ đi từ đời tam hoánh nào rồi chứ không ngồi đây mà buồn đời ngáp dài ngáp ngắn như vầy!
Trong khi đó, Duy cũng chán nản không kém, cậu ta ngồi co chân lên ghế, tay cầm hai cốc nước, đổ nước từ cốc này sang cốc khác và ngược lại.
Thỉnh thoảng nước rớt xuống bàn, cậu ta không thèm suy nghĩ mà liền cầm luôn vạt áo người ngồi bên cạnh mà lau làm người ta la ó không ngừng.
Lớp trưởng Kim Long đang bàn bạc nhỏ với lớp phó thấy một cảnh hai màn như vậy thì mất cả kiên nhẫn. Hắn đập bàn quát lên:
- Duy, Phong! Ông duy stop ngay cái hành động ngu xuẩn đó lại, còn ông Phong thì phiền ông có thể bỏ chân đang gác trên bàn kia xuống không? Hội Cos là nơi thiêng liêng cao cả mà hai ông có thể tùy tiện làm bừa vậy sao hở?
Phong hơi nhíu mày, nhưng chung quy tư thế cũng không có thay đổi:
- Hô, thế mà tôi tưởng ông mời tôi đến đây để phá, tiếc thật!
Gân xanh trên trán Long có dấu hiệu co giật. Tên này là khắc tinh của hắn trong suốt quãng thời gian làm lớp trưởng. Từ những vụ phá đám không tên cho đến những vụ trối bỏ trách nhiệm rồi giả vờ ngây thơ vô tội.
Chính tên này cùng với tên Duy khốn khi*p kia đã xây cho hắn một địa ngục trên thiên đường, tạo cho hắn sóng gió, tôi luyện hắn trở thành con người đồi bại như trong hiện tại.
Cố gắng nhịn lại bực tức trong lòng, Long nhấc tách trà trước mặt lên, hớp một ngụm nhỏ, giọng nói âm trầm khẽ hỏi:
- Mọi người có ý tưởng gì chứ?
- Không có. – Cùng uể oải lắc đầu.
Hắn đặt tách trà xuống, nhoẻn miệng man rợ cười:
- Hắc, vậy theo ý tau, chúng ta sẽ làm nhà ma. Việc trang phục, cosplay do Dương, à không là Oanh phụ trách. Đừng có ý kháng chỉ mệnh lệnh. Ẻm tuy mới lớp mười nhưng là hội viên đặc biệt của hội Cos, và cũng là hội trưởng hội karatedo. Bản tính thì hơi bị hướng nội nhưng cú đấm thì rất hướng ngoại.
Oanh từ phía đằng sau Long đứng sang bên cạnh hắn, đầu hơi ngước lên, đoan trang mà cười phúc hậu:
- Em là Oanh, mọi người cứ gọi tên riêng của em là Dương. Rất mong mọi người nhiệt tình ủng hộ. Nhưng nếu không nhiệt tình chỉ sợ đao kiếm vô tình…
Tiếng nói cao ✓út và vang vọng trong không gian tĩnh lặng, trời bắt đầu từ từ ngả bóng, nghe đâu đây như văng vẳng âm thanh giàn đồng ca của những âm hồn vất vưởng.
Tất cả đều đem đến cho những người đang ngồi trong phòng số mười ba này một cảm giác chân thực về những tư tưởng biến thái!
Đến bây giờ, mọi người mới dám chắc nịch rằng hoàn cảnh nó ảnh hưởng nhiều đến tư tưởng.
Và hoàn cảnh này thật hại não!
***
Buổi sáng, ngày kỉ niệm thành lập trường.
Hôm nay là một ngày thời tiết đẹp. Bầu trời cao trong xanh, mây trắng muôn hình vạn trạng lững lờ trôi nhẹ trên nền trời xanh ngọc, nắng nhẹ dạo chơi trên khắp mọi ngóc ngách của những con phố, gió thoang thoảng lay động những tán cây xanh rì, làm khung cảnh càng thêm tràn đầy sức sống.
Thời tiết như vậy quả thực là thích hợp để tổ chức những hoạt động vui chơi giải trí.
Giải trí thì vui thật, cơ mà làm thành phần đóng góp cho sự giải trí của người khác thì chẳng vui chút nào!
Những người được cử đi làm đại diện của các lớp chọn để tham gia vào hoạt động lớn, nghe qua thì oai, nhưng chính xác là làm nô bọc chứ có được miếng gì!
Thư càng thấm thía điều đó sau cả một buổi sáng hết bê bàn rồi lại đến xếp ghế làm nó muốn rụng lưng. Ăn thì chẳng được bao nhiêu, đổ hết vào hoạt động công ích này, cơ bụng nó như dính vào cột sống.
Theo sắp xếp, Phong với hai người đứng đầu khối mười và mười một trong kì thi khảo sát đầu năm phụ trách tiếp khách mời. Khách mời hôm nay ngoài những thầy cô đã nghỉ hưu, các cố hiệu trưởng, còn có các cựu học sinh của những niên khoá trước cũng tề tựu về đây.
Trong ba người được cử đi tiếp khách mời, trong đó Thư xác định được Phong và một cô nhóc lớp mười.
Sở dĩ nó chắc chắn như vậy được, cũng là bởi người đại diện cho khối mười hai là chị gái từ Đức trở về mà hôm trước đã đến tận sân bóng rổ để tìm gặp Phong.
Tuy nhiên, người đứng đầu khối mười hai là một anh lớn – thành viên của câu lạc bộ bóng rổ, anh ấy nói rằng ảnh không muốn đi và còn nói chị ấy là do Phong đề bạt.
Nhìn hai người cười cười nói nói, đùa giỡn với nhau, nó không khỏi bĩu môi khinh thường.
Gã chính là đang tạo cơ hội rút ngắn khoảng cách với người đẹp đây mà! Nhưng cách này cổ điển quá! Chọn phương thức đó để gần gũi nhau, chỉ sợ không có dư giả thời gian thể hiện tình cảm ấy!
Còn về phần Duy, cậu ta hôm nay có vẻ ga lăng hơn mọi ngày.
Nếu là ngày thường Duy vẫn luôn là tiên phong trong việc hành nghề đập phá, thì hôm nay cậu ta lại giúp các đàn anh đàn chí thiết kế và bố trí khán đài. Cậu ta chuyên nghiệp giống y chang một người lâu năm trong lĩnh vực này vậy. Từ vẽ sơ đồ, cho đến ước chừng khoảng cách, vị trí đều rất thuận lợi khiến mọi người tấm tắc khen.
Duy cứ như một người khác. Cậu bình tĩnh, điềm đạm, trên môi chỉ phảng phất một nụ cười nhẹ, từng cử chỉ đều rất uyển chuyển, không giống dáng vẻ nghịch ngợm như mọi hôm.
Điều đó lại càng khiến Thư muốn phỉ nhổ hơn nữa!
Phong và Duy, cả hai hôm nay đều phát huy hết công suất tác dụng của bản thân. Sĩ gái – một cụm từ chuẩn xác nhất để hình dung hai người lúc này. Trong mắt nó thì họ đúng là những tên thích thể hiện!
Fan của Phong hôm nay thì tức sôi máu rồi, nhưng fan của Duy thì có cơ hội đã mắt ngắm bạch mã hoàng tử của mình. Còn fan của Thư…
Nó nhìn về phía mấy cái đầu thò ra từ sau thân cây phượng to lớn. Ngay lập tức, những cái đầu kia rụt lại.
Éc, họ vẫn đứng đấy ngắm nó nãy giờ. Nghe mấy tiếng reo hò đề xi ben chỉ có thể nói là le vờ ắp kia làm nó chỉ muốn nhét mấy hòn đá vào mồm. Rất tiếc là nó hiện tại đang làm người tử tế.
Chon nên, chùn lẹ!

Thư xách túi to túi nhỏ những rác là rác đi về phía thùng rác ở cạnh chân cầu thang. Đến đến nơi, nó thấy một khuôn mặt quen thuộc đang đứng nói cùng ai đó đang quay lưng lại phía nó.
Tiến lại gần, Thư nhận ra đó là con bé Oanh.
Nhỏ mặc một bộ Lolita màu hồng phấn, chân đeo giày 乃úp bê, mái tóc màu ánh hồng được buộc cao hai bên, thắt chiếc nơ cùng màu xinh xắn làm nhỏ nổi bật dù đi bất cứ đâu.
Từng nhìn ảnh Cosplay, nhưng tận mắt nhìn lại có một cảm giác rất mới lạ. Cosplay đúng là một nghệ thuật!
Oanh nhình thấy Thư, nhỏ mừng rỡ reo lên:
- A chị Thư!
Nó xách túi rác bỏ vào trong thùng, xong tiến tới chỗ họ, mới để ý thì ra người nói chuyện cùng Oanh là một người phụ nữ trung niên, để kiểu tóc ngắn gần giống kiều đầu Tom boy của Thư. Hơi cúi đầu làm bộ dáng lễ phép chào, sau đó nhướng mày hỏi Oanh:
- Bác đây là…?
Nhỏ liến tháo đáp:
- Bác ấy nãy giờ cứ đứng ở đây, em thấy lạ nên tiến lại gần hỏi. Bác ấy nói muốn tìm người tên Phạm Công Huy, nhưng không nhớ là lớp nào. Như vậy rất khó à!
Nó tròn mắt nhìn người phụ nữ kia, tò mò đoán thử:
- Phạm Công Huy…mười tám tuổi…học 10C8?
Người kia gật đầu lia lịa:
- Đúng rồi, con biết nó ở đâu không? Tìm giúp bác được không con?
Thư xoa xoa cằm suy ngẫm. Theo nó nhớ thì từ lúc đứng dưới sân trường đến giờ, nó không có thấy cái bản mặt tên kia đâu. Có khi lại đi kiếm chỗ nào ngủ nướng rồi!
- Có lẽ con biết, bác cứ ngồi ở ghế đá đằng kia, con sẽ giúp bác.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc