Hàng Không Bán - Chương 02

Tác giả: Lam Lâm

Đến lúc ngồi trong phòng khách sạn nhìn Diệp Tu Thác từ từ *** áo, Lâm Hàn lại nghĩ đến cái ௱o^ЛƓ còn đau của mình, bắt đầu cảm thấy sợ.
Diệp Tu Thác dáng người thon thả, bả vai cũng rộng, tuy rằng không phải loại vai u thịt bắp nhưng lại rất anh tuấn. Hắn *** khoác ngoài, chỉ còn cổ áo sơ-mi đang rộng mở, không cần làm thêm gì nữa, mùi ái tình đã lan đậm trong không khí.
“Hôm nay cũng phải cùng nhau tắm rửa sao?”
Lâm Hàn vội vã lắc đầu.
Diệp Tu Thác cười: “Có sao đâu, chúng ta chuyện gì cũng đã làm qua, không cần phải ngượng ngùng a.”
“Nhưng là…”
“Dù sao cũng đã trả tiền, cậu không muốn tận hưởng một chút sao? Kỹ thuật tẩy rửa của tôi tốt lắm nga, là hạng mục đã được đề cử phục vụ đó.”
Lâm Hàn nghĩ nghĩ, thấy hắn nói cũng rất có lý, bèn đi theo hắn vào phòng tắm.
Hai người *** ngồi đối diện nhau trước bồn tắm chà xát thân thể. Lâm Hàn đang nghiêm túc chà *** và cánh tay, ánh mắt vô tình lướt qua khố hạ của Diệp Tu Thác. Hắn giật mình, quay lại nhìn lần nữa, sợ đến run người. Không thể tưởng tượng bản thân đã bị vật lớn như thế xỏ xiên vào, khó trách về nhà lại đau như vậy. Rõ ràng là đến hưởng lạc a, tại sao chỉ có hắn phải chịu khổ…
“Xoay người qua.”
“A?”
“Tôi giúp cậu chà lưng.”
Lâm Hàn ngồi xổm đưa lưng về phía hắn, một bên hưởng thụ bàn tay đang ***, một bên lại đấu tranh tư tưởng kịch liệt, sau đó dùng giọng điệu thương lượng:
“Tôi có thể ở trên không?”
Diệp Tu Thác cười, nhéo hắn:
“Không thể. Tôi chỉ ở trên, không nhận sinh ý ở dưới nga.”
“…”
Hắn là MB đang vận đỏ, muốn đùa giỡn khách làng chơi, Lâm Hàn cũng đành bó tay.
Chờ bọt biển trên lưng đã tẩy sạch sẽ, Lâm Hàn định đứng dậy, người phía sau đột nhiên ôm cổ hắn. Thanh âm Diệp Tu Thác vừa ôn nhu lại có chút mê hoặc vang lên:
“Chúng ta hiện tại bắt đầu đi.”
Lâm Hàn trong nháy mắt trở nên khẩn trương, bản năng sinh tồn làm hắn giãy giụa trong vòng tay đang kẹp chặt.
“Không cần phải sợ,” tay Diệp Tu Thác đã tiến vào *** của hắn, “Tôi sẽ cho cậu thực thoải mái nga.”
Lâm Hàn định thần lại, nghĩ mình đến đây là phiêu kỹ, không phải là muốn làm cái chuyện này sao? Phản kháng để làm gì chứ?
Vì thế hắn tận lực thả lòng, để yên cho Diệp Tu Thác ôm hắn ngồi lên đù*, hôn từ môi kéo xuống cổ, bàn tay liên tục hoạt động ở bên dưới.
Diệp Tu Thác dáng người cao ráo, ngón tay cũng rất dài, bàn tay to còn dính bọt biển nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể hắn, đến khi Lâm Hàn đỏ bừng mới vừa hôn vừa tách hai chân hắn ra.
Lâm Hàn bị hôn đến mỏi cả cổ, nơm nớp lo sợ. Tay Diệp Tu Thác đã lướt đến *** hắn, vừa khiêu khích vừa vuốt nhè nhẹ, toàn thân Lâm Hàn cứng đờ.
“Kia, cái kia…”
“Ân?”
“Không, không cần sờ…”
“Không cần sao?”
Thanh âm Diệp Tu Thác vẫn mang theo ý cười, quả nhiên không hề khi dễ cái đã dựng đứng lên phía trước của hắn, bàn tay với bọt biển mịn màng chuyển sang phía sau, thận trọng tiến vào.
Lâm Hàn “hức” một tiếng, nuốt phải một ngụm lương khí, vặn vẹo cơ thể muốn khép lại hai chân. Diệp Tu Thác cười hắn, hôn tai của hắn, chỉ dùng một chút lực cũng đủ kéo Lâm Hàn trở về, đặt hắn ngồi yên trên đù*, sau đó co ngón tay đang trong cơ thể hắn sờ soạng.
Ở bên ngoài giường làm cái loại chuyện này, trong khái niệm của Lâm Hàn chỉ có bốn chữ để hình dung: “kinh thế hãi tục”, hơn nữa còn không phải là tư thế “cổ điển”, nhất thời hắn phi thường bất an, vô tình thốt lên:
“Chúng ta lên giường đi, lên giường đi thôi…”
Diệp Tu Thác buồn cười cắn lỗ tai của hắn:
“Sao? Vội vàng như vậy à?”
Sau đó tiếp tục dùng kỹ xảo cao siêu làm cho Lâm Hàn run rẩy nói không nên lời, lại nâng thắt lưng hắn lên, thong thả mà mạnh mẽ tiến vào.
Hắn mới vừa vì cảm giác của ngón tay Diệp Tu Thác mang lại mà cố sức hít thở, lại bị hành động kế tiếp làm cho giật mình. Tuy rằng được Diệp Tu Thác giữ chặt lấy nhưng vẫn có cảm giác giãy giụa một chút vẫn sẽ ngã. Hắn quơ quào hai tay muốn tìm điểm tựa, đáng tiếc, bồn tắm sứ trắng mịn không chiều theo ý hắn, tìm kiếm một lúc lâu vẫn không tìm được chỗ vịn vào.
Mơ hồ nghe thấy Diệp Tu Thác ghé vào lỗ tai nói nhỏ: “Ôm tôi là được rồi.” Mới cuống quít giữ chặt Diệp Tu Thác ở phía sau.
Diệp Tu Thác ôm thắt lưng của hắn, nâng lên, kéo xuống đặt tại khí quan đang đứng thẳng của mình, sau đó đong đưa qua lại cái ௱o^ЛƓ ẩm ướt của hắn.
Lâm Hàn chỉ có thể tựa vào *** Diệp Tu Thác, hai chân mềm nhũn vô dụng không thể chống đỡ được trọng lượng cơ thể, bị hắn mạnh mẽ xỏ xiên nhịn không được phải thấp giọng ***. Diệp Tu Thác lại đẩy lên một chút, bộ vị nóng bỏng kia lập tức hoàn toàn ngập trong người hắn, đến một khe hở cũng không có, còn cảm nhận được đỉnh chạm đến *** bên trong.
Lâm Hàn bị đối phương giữ chặt lại hung hăng sát nhập, dần dần có chút hoảng loạng, liên tục hô lên: “Đừng, đừng”. Diệp Tu Thác căn bản không thèm để ý tới. Tại cái địa phương mềm mại kia phóng túng đưa đẩy, đến lúc đạt tới cao trào xong, lại xoay người hắn lại, mặt đối mặt hôn môi âu yếm, sau đó không khách khí hung hăng tiến vào.
Lâm Hàn bị hắn làm cho tối tăm mặt mũi, lại bị mạnh mẽ xâm nhập lần nữa, cảm thấy được nếu còn tiếp tục cơ thể sẽ bị thương. Diệp
Tu Thác đã bất chấp cái gì gọi là chức nghiệp ôn nhu, hắn tận tình kịch liệt xâm phạm Lâm Hàn, dùng sức ấn không buông tha.
Cuối cùng, sau trận chiến trong phòng tắm, Lâm Hàn được bế đi ra ngoài, mũi hắn đã đỏ bừng, cảm thấy chính mình sảng khoái không nổi. Bị bế lên giường, ngay cả sức lực la lên: “Không cần” cũng chẳng còn, lại bị tách chân ra tiến vào.
Diệp Tu Thác vẫn phi thường “chuyên nghiệp” tiếp tục “thỏa mãn” hắn, lăn tới lăn lui, cư nhiên làm đến nửa đêm.
Chờ cái thứ Tra t** kia ra khỏi cơ thể, bản thân cũng đã bắn ra rất nhiều lần. Lâm hàn toàn thân mềm nhũn, có cảm giác trước sau bị ép đến không thở nổi.
Bị ђàภђ ђạ đến nước mắt nước mũi tèm lem, thân thể không còn chút khí lực, so với việc thức đêm “chạy” bản thảo cũng mệt hơn rất nhiều. Hắn cũng nghi ngờ có hay không bản thân đã chịu thiệt…
Hắn bỏ tiền gọi nam kỹ, theo lẽ thường phải là thoải mái hưởng thụ mới đúng nhưng tại sao lại đau như vậy chứ? Còn người đáng ra phải bán sức lao động kia ngược lại vẻ mặt cực kỳ sảng khoái a!
Còn chưa kịp hảo hảo đối chất chỉ trích Diệp Tu Thác, hắn đã mệt mỏi không chịu được, vừa suy nghĩ vừa mơ màng chìm vào cõi mộng.
-( è_é )-
Ngày kế tiếp thức dậy, Lâm Hàn phát hiện Diệp Tu Thác đã tỉnh, đang nhẹ nhàng cọ cọ trên cổ của hắn, cứ như chưa từng có việc gì xảy ra, vẫn ôn nhu như cũ.
Lâm Hàn cũng không muốn nghiêm khắc vạch trần hắn tối qua không làm tròn trách nhiệm, chợt phát hiện đã là giữa trưa, có chút tiếc nuối: “Cũng không có trò chuyện…”
Diệp Tu Thác “Ân” một tiếng, buồn cười vuốt tóc hắn:
“Cậu yên tâm, cái này có thể thêm vào lần kế tiếp bù cho cậu, hôm nay nếu cậu rảnh, tôi sẽ ở cùng cậu cả ngày, ngoài ra không tính tiền.”
“Nhưng anh không phải đi làm sao?”
“Tôi tương đối tự do.” Diệp Tu Thác cười, “Vừa vặn có sinh ý thích hợp, mới có thể bớt lo lắng một chút.”
“Như vậy a…”
“Sao, ngày mai còn muốn gọi tôi sao?”
“Tôi không có tiền…” Lâm Hàn lầu bầu.
“Tôi có thể giảm giá cho cậu,” Diệp Tu Thác cười, “Na, như vầy đi, miễn cậu hứa gọi tôi nhiều lần, chỉ cần phụ trách bữa sáng của tôi là được rồi.”
Đối với đề nghị rộng rãi này, Lâm Hàn vội vã lắc đầu:
“Như vậy sao được, các anh sau khi trở về phải giao tiền cho chủ điếm mà?”
Diệp Tu Thác có chút buồn cười nhìn hắn:
“Cậu cũng biết chuyện này nhỉ?”
Hắn đứng dậy lục lọi trong đống quần áo, lấy ta điện thoại của Lâm Hàn, trở lại trên giường, nhập vào một dãy số:
“Này, đây là số của tôi. Về sau cậu muốn tìm tôi, không cần vào trong điếm, trực tiếp gọi là được rồi.”
Lâm Hàn gật đầu:
“Như vậy là có thể giảm giá phải không? Nhưng mà trong điếm không quản anh sao? Trong giờ làm việc chạy ra ngoài…”
Diệp Tu Thác cười gối tay lên đầu:
“Tôi là đặc biệt, không phải còn thường xuyên không đi làm sao?”
Lâm Hàn nghĩ nghĩ:
“Có thể chỉ nói chuyện phiếm không?”
Diệp Tu Thác bật cười, trừng mắt nhìn hắn:
“Dù sao cũng phải thu tiền trên giường, chỉ nói chuyện phiếm không phải quá lãng phí hay sao? Hơn nữa nếu ℓàм тìин còn tặng thời gian nói chuyện phiếm rất là dài đó.”
“…”
Lâm Hàn còn đang băn khoăn, hắn lại đưa ra chính sách mới khuyến mãi khách hàng:
“Nếu tính tiền tháng hoặc là bao năm, càng tiện nghi nga, muốn hay không cân nhắc một chút?”
“…”
Tuy rằng nghe giống như rất có lợi, bất chấp Diệp Tu Thác đưa ra bao nhiêu ưu đãi hấp dẫn, Lâm Hàn vẫn lắc đầu.
Tính tiền tháng thật sự rât xa xỉ, đến nỗi hắn còn không có tiền hưởng thụ mỗi ngày, cho nên sẽ không thể nhận loại tiếp thị này.
Diệp Tu Thác xuống giường, khôi phục lại thái độ phục vụ chuyên nghiệp, ân cần giúp hắn tắm thật sạch lại tặng thêm một chuyến mát-xa toàn thân, đỡ hắn mặc quần áo, cực độ ôn nhu. Sau đó lại bỏ tiền mời hắn ăn bữa sáng(trưa?).
Được chăm sóc tận tình như vậy làm cho Lâm Hàn thực cảm động, thiếu chút nữa đã dứt khoát muốn tính tiền tháng, phải cố gắng lắm hắn mới kiềm chế không tiêu tiền bừa bãi.
“Hôm nay cậu muốn đi đâu, tôi cũng có thể đi với cậu.”
Lâm hàn được hắn xoa lưng rất thoải mái, nhẹ nhàng nói:
“Tôi muốn đi xem phim.”
Trình Hạo cùng bạn gái hắn vừa đi xem bộ phim mới ra, hai người lúc trở về cười nói bàn tán không ngừng. Lâm Hàn ở bên cạnh nghe không hiểu, chỉ có thể mở to mắt nhìn, hoàn toàn không chen vào được.
“Được,” Diệp Tu Thác vươn ngón tay thon dài giúp hắn vuốt tóc, “Buổi tối xem thì tốt hơn, chiều nay làm cái gì khác đi.”
“Chúng ta đi tới nhà sách được rồi, phải đi khá xa, bất quá tôi có vé xe bus.” Lâm Hàn lục lọi ví.
“Không cần,” tay Diệp Tu Thác chỉ chỉ, “Xe của tôi ở cách đây không xa, tự đi xe mình tiện hơn.”
Lâm Hàn kinh hoàng nhìn Diệp Tu Thác, một MB cư nhiên gửi xe BMW ở gara, xem ra thu nhập so với hắn cao hơn nhiều lắm, thậm chí sẽ không thua siêu người mẫu Trình Hạo đi.
“Không nghĩ tới anh kiếm được nhiều tiền như vậy,” Lâm Hàn vừa kính nể lại thương cảm nhìn Diệp Tu Thác, “Công việc nhất định rất vất vả sao?”
Đã bồi hắn một buổi tối, lại thêm cả ban ngày, thù lao cũng không đặc biệt hơn người khác. Phải tự nuôi thân lại đóng thêm tiền bảo hiểm, còn để dành tiền mua xe, không biết phải cố gắng đón bao nhiêu khách nhân mới đủ. Loại công việc này cực kỳ tiêu hao “tinh lực”, thật sự là rất đáng thương.
Diệp Tu Thác cười đóng chặt cửa xe, vươn người tới cọ mũi của hắn, hôn hắn hai cái:
“Cho nên tôi nói cậu phải chiếu cố tôi mà, tính tiền tháng được không?”
Lâm Hàn nhất thời cảm thấy tội lỗi:
“Tôi không có tiền…”
“Đã giảm giá rồi mà? Tôi còn có thể giảm thuế cho cậu nữa.”
Lâm Hàn mở to mắt nhìn Diệp Tu Thác, càng ở chung càng phác giác ra hắn rất anh tuấn. Cằm nhọn, mũi rất thẳng, mặt mày sắc sảo, khóe mắt hơi hơi nhếch lên, có chút đào hoa, lúc cười còn phảng phất chút mị lực mơ hồ, hơn nữa kỹ xảo đã đạt đến trình độ chuyên nghiệp. Lâm Hàn nhìn chăm chú gương mặt hắn, không bị điện giật ૮ɦếƭ mới là lạ.
Thâm tâm Lâm Hàn đấu tranh kịch liệt, cố gắng tính toán tiền nhuận Pu't của mình trừ bỏ tiền thuê nhà cùng chi tiêu hằng ngày, lại thêm tiền mua Pu't vẽ, còn dư lại bao nhiêu.
“Một lượt là mười đồng nga, thế nào?”
“Cái, cái gì?”
Bị ánh mắt *** của Diệp Tu Thác nhìn chằm chằm cộng thêm cái loại siêu cấp ưu đãi kia làm cho đầu óc Lâm Hàn choáng váng, hắn móc ví tiền, đưa cho Diệp Tu Thác.
Diệp Tu Thác tiếp thị thành công, cười nhích người sang chỗ ngồi của Lâm Hàn, hôn hắn một lúc lâu, làm cho đại não hắn trống rỗng.
“Cảm ơn khách hàng đã chiếu cố.”
“Ách…”
“Nếu đã bao cả tháng, vậy thì không cần lãng phí, có rảnh nhớ gọi tôi.”
Lâm Hàn bị “điện giật” chưa bình tĩnh lại được, trong miệng vẫn còn cảm giác đầu lưỡi linh hoạt kia lướt qua, mơ hồ cảm nhận được âu yếm của hắn.
“Bất luận là đi dạo, ăn cơm, chơi thể thao, xem ca nhạc, tìm người tâm sự, vẫn là trên giường, hết thảy cũng có thể tìm tôi. Loại phục vụ nào tôi cũng cung cấp đầy đủ.”
Nghe qua tựa hồ cảm thấy thực sự có lợi.
Lâm Hàn đã sớm biết ví đã trống rỗng, đành đi dạo thư viện với hắn, dừng lại ngắm nhìn bản thảo của một bức tranh đang vẽ dang dở. Cứ tưởng rằng MB chỉ thích đi đến những nơi xa hoa trụy lạc, nhưng Diệp Tu Thác ngay cả nơi yên tĩnh đến buồn ngủ này cũng nguyện ý bồi hắn đi, đứng cả ngày cũng chưa lộ ra nửa phần không kiên nhẫn.
Người chuyên nghiệp quả nhiên có khác, Lâm Hàn tự dưng hiểu được tiền tháng của mình xem ra không uổng phí.
Hai người lại kể chuyện xưa của Lâm Hàn, do tâm nguyện hắn còn chưa đủ, kéo đi uống R*ợ*u.
Lâm Hàn thực thích ở cùng Diệp Tu Thác. Diệp Tu Thác sẽ không bao giờ mang cho hắn cảm giác áp bức, luôn luôn ôn hòa nhu thuận, cũng không quá phận cường thế, đứng bên cạnh lại làm cho người ta có cảm giác rất an tâm.
Cuối ngày, Diệp Tu Thác còn rất có phong cách quý tộc đưa Lâm Hàn về tận nhà, giúp hắn mở cửa xe, chất lượng phục vụ đều là hạng nhất.
Thời gian không còn sớm nữa, nhưng Lâm Hàn vẫn muốn cùng hắn tán gẫu trong chốc lát, thử hỏi hắn:
“Muốn lên uống chút gì không?”
Diệp Tu Thác cũng không thèm tính toán thời gian phục vụ quá dài mà giá cả lại quá rẻ, cười cười bồi hắn đi lên lầu.
Ngôi nhà thuê chung với Trình Hạo trang trí quả nhiên không tồi, phòng khách rất lớn, mở cái party nhỏ cũng không thành vấn đề, còn có một cái kệ chuyên đựng R*ợ*u. Trình Hạo rất thích thiết kế này, mặc dù Lâm Hàn chia tiền thuê phòng với hắn thực vất vả, nhưng miễn là Trình Hạo vui thì được rồi.
Phòng ngủ của Lâm Hàn cũng không nhỏ, so với một nam nhân độc thân mà nói, phòng quá sạch sẽ, bất quá bài trí so với phòng khách đơn giản hơn nhiều. Sát tường là một tủ sách lớn, trừ bỏ sách sách và sách, có thêm một vài mô hình phỏng theo tỷ lệ người.
Diệp Tu Thác nhìn sách trên bàn, trên đó còn có thêm một vài tờ bản thảo, hắn tò mò bước qua:
“A, tranh của cậu sao? Nguyên lai cậu là họa sĩ a.”
Lâm Hàn ngượng ngùng gãi đầu:
“Có thể coi là vậy.”
“Cho tôi xem được không?”
Diệp Tu Thác nhìn xuống chữ ký bên dưới:
“A, em gái của tôi gần đây đang xem bộ này, còn giới thiệu cho tôi nữa.”
“Thật, thật vậy chăng?” Lâm Hàn có chút thụ sủng nhược kinh (vừa mừng vừa lo).
“Ân, tôi có xem qua, thực cảm động a.” Diệp Tu Thác xoay bản thảo, “Tôi thích chuyện cổ tích mà. Bất quá, phục trang chỗ này có phải hay không rất bình thường?”
“A?”
“Hoàn toàn không có cảm giác mới mẻ,” Diệp Tu Thác kéo tờ giấy lại, xoát xoát vài nét, “Nếu như vầy thì thích hợp hơn, cậu xem, thêm một chút trang sức như vầy… thế nào, rất có thần phải không?”
Lâm Hàn nhìn Pu't pháp lão luyện của hắn, không khỏi có chút giật mình:
“Anh thật là lợi hại.”
MB ngay cả họa sĩ cũng làm được, công nghiệp T*nh d*c xem ra càng ngày càng có tố chất.
Đang chăm chút nhìn bản thảo của Diệp Tu Thác, chợt nghe trong phòng khách có tiếng động. Lâm Hàn biết ngay là Trình Hạo đã trở về, trong lòng có chút lo lắng, nghiêng đầu ra nghe ngóng.
Diệp Tu Thác cũng thật hiểu ý, nhìn hắn một lát, buông Pu't, cười cười:
“Nga, xem ra đến lúc tôi phải cáo từ rồi.”
Hắn đưa Diệp Tu Thác ra ngoài, vừa vặn gặp phải Trình Hạo đang uống nước trong phòng khách, nửa thân trên không hề che đậy, chỉ mặc mỗi quần bò cạp trễ, trông như đang rất vui vẻ. Lâm Hàn mấy năm qua đều sống trong không khí thế này, có thể hiểu được hắn có bao nhiêu gian khổ.
Nhìn thấy nam nhân xa lạ, Trình Hạo lộ vẻ miễn cưỡng, nhất thời im lặng, khẽ cau mày đánh giá người trước mặt.
Diệp Tu Thác bình tĩnh đón nhận ánh mắt của hắn, thậm chí chớp một cái cũng không có, nửa điểm mỏi mắt cũng không thấy.
Trông thấy hai nam nhân nhìn nhau đắm đuối trong phòng khách, Lâm Hàn cảm giác được nguy hiểm cận kề, hận không thể chắn trước mặt Trình Hạo, kéo quần hắn lên, che đi ánh mắt của hắn, miễn cho Diệp Tu Thác nhìn thấy đại mỹ nam này lại choáng váng.
Hắn khẩn trương kéo tay Diệp Tu Thác ra ngoài: “Tôi đưa anh xuống lầu.”
Đóng cửa xong, Lâm Hàn mới hơi hơi yên tâm, nhịn không được nhắc nhở Diệp Tu Thác:
“Anh, anh đừng để ý tới hắn a…”
Diệp Tu Thác liếc hắn:
“Cậu yên tâm.”
“Hắn là straight, chỉ thích nữ nhân, sẽ không gọi nam nhân đến bồi…”
Diệp Tu Thác quay lại nhìn hắn, tuy rằng vẫn đang mỉm cười nhưng khẩu khí có chút nguy hiểm:
“Nga, cậu cảm thấy tôi là loại thích đi câu kéo khách hàng, gặp người liền Bán th*n à.”
Lâm Hàn vô tình mạo phạm người khác, đuối lý:
“Không phải. Tôi sợ anh cũng thích Trình Hạo… Hắn có rất nhiều nữ sinh theo đuổi, được người khác hoan nghênh, nhiều người lần đầu nhìn thấy đã thích hắn.”
Diệp Tu Thác cười thành tiếng:
“Cậu suy nghĩ nhiều quá.”
“Nhưng hắn thật sự có mị lực a.”
Diệp Tu Thác từ chối cho ý kiến, chỉ cười cười
“Anh cũng rất có mị lực.” Lâm Hàn nghĩ đến không khí khác thường của hai người lúc nãy, có chút uể oải.
“Thật vậy sao?”
Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên (1)
Ngay cả vân đạm phong tình Diệp Tu Thác nghe vậy cũng cười rộ lên.

Bước vào trong nhà, cái loại áp lực vô hình này làm cho Lâm Hàn nơm nớp lo sợ, men theo tường đi vào phòng. Đi được vài bước lại nghe thấy tiếng nước chảy, Lâm Hàn bước đến phòng tắm, liền bị dọa đến nhảy lùi về sau.
“…Cậu, cậu sao tắm không đóng cửa chứ…”
“Thông gió hư rồi,” Trình Hạo cau mày, “Mở cửa ra cho thoáng. Thì sao chứ, nơi này không có người lạ.”
…Hắn dù sao cũng là người lớn rồi a.
Dòng nước từ từ chảy xuống thân hình cao thon dài của Trình Hạo dù cách một lớp cửa kính hình dáng vẫn hiện lên rõ ràng, Lâm Hàn muốn nhìn lén hắn, nhưng lại không dám. Trái tim bồn chồn nhảy thình thịch, hắn lắc lắc đầu kịch liệt đấu tranh tư tưởng.
“Ngừơi vừa nãy là ai? Không phải là nam kỹ chứ ?”
Lâm Hàn có tật giật mình, nói nhỏ: “Đúng vậy…”
“Mới cách đây không bao lâu lại đi nữa, cậu đói khát lắm sao? Lấy tay không thể giải quyết à?”
“…”
Lâm Hàn nghĩ hắn cơ hồ mỗi ngày đều mang nữ nhân về qua đêm, không biết ai mới là kẻ đói khát, trong lòng ủy khuất nhưng lại không dám lên tiếng.
Trình Hạo vẫn còn đang mắng:
“Gấp gáp đến muốn ૮ɦếƭ à? Có biết đi phiêu kỹ nguy cơ nhiễm bệnh cao bao nhiêu không?”
“Hắn nói hắn đã kiểm tra rồi, bảo tớ không cần lo lắng.”
Trình Hạo trừng to mắt, lau khô người quấn khăn tắm ngang lưng rồi bước ra ngoài.
“Cái loại người không rõ lai lịch nói gì cũng tin? Cậu muốn bị thượng đến điên rồi”
Chỉ nói bằng miệng không hết giận, Trình Hạo kẹp chặt hắn, dùng sức đánh vào ௱o^ЛƓ hắn vài cái.
Lâm Hàn bị mắng có chút bị tổn thương, lấy tay ôm ௱o^ЛƓ, im lặng không lên tiếng, một lát sau mới nói:
“Hắn thật sự là người tốt, còn giảm tiền cho tớ mà.”
“Giảm thì cậu liền gọi hắn sao?” Mày kiếm dựng thẳng, Trình Hạo nhéo ௱o^ЛƓ hắn, “Tớ còn không thiếu tiền mà.”
Lâm Hàn bị nhéo rất đau cũng không dám lên tiếng, cố sức che ௱o^ЛƓ đi, nhưng vẫn bị Trình Hạo kéo lại, hung hăng nhéo nhiều lần mới buông tay.
“Không cho phép cậu tiếp xúc với hạng người kia nữa, biết không? Lần sau còn đi phiêu kỹ, coi chừng tớ cường bạo cậu.”
Lâm Hàn hoàn toàn thất vọng.
Hắn đối với cái loại uy hiếp này mơ hồ đã trở nên vô cảm, Trình Hạo nói chuyện với hắn hầu như không hề suy nghĩ, mỗi một chút sẽ nói “cường bạo”, “muốn thượng cậu”, động một chút liền *** của hắn, hay nói đùa rằng muốn áp đảo hắn, còn nhái theo người ta làm như muốn đè hắn. Nhưng thực tế, nếu như muốn có thật sự tiếp xúc , Trình Hạo lại phi thường bài xích.
Lâm Hàn biết đây là trò chơi mèo đuổi chuột thường tình, mèo kia đã ăn cá ngon no nê rồi, đối với chuột bất quá chỉ là chơi đùa mà thôi, vốn dĩ không hề có ý muốn chạm tới.
(1): còn đọc là Thiên xuyên vạn xuyên, mà thí bất xuyên: ý nghĩa giống với câu “Nhất kiếm xuyên tâm”. Ngàn vạn đồ vật có thể phá, vô dụng, chỉ có vuốt ௱o^ЛƓ ngựa hữu dụng, tức là các cách khích tướng, khuyên nhủ, mắng chửi, blah blah blah đều ko có tác dụng, chỉ có nói ngọt là người ta thích nghe (đa tạ Trúc Phong đại hiệp :”>)
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc