Hận Thù - Chương 14

Tác giả: Emi Ririna

Nó đưa bàn tay khẽ chạm vào khuôn mặt tái nhợt của hắn. Tim nó khẽ nhói lên. Hắn sẽ rời xa nó .. Thật sao ? Nó lắc mạnh đầu để phủ nhận điều đó. Giọng nói nó nhẹ nhàng:
- Anh ... đã ns sẽ luôn ở cạnh e, sẽ luôn bên em mãi mãi... tại sao bây giờ anh nằm bất động vậy. Anh thất hứa là xấu lắm .... Dậy đj anh. Em ... Nhớ anh ..... Nhớ rất nhiều....
Lời nói nhẹ hẫng, mỏng manh nhưng, tuyệt nhiên khuôn mặt nó vẫn lạnh tanh, vô cảm. Nó đưa tay lên ngực trái, nơi này, đã từng đập liên hồi vì hắn, giờ lại đập nhẹ nhàng lắm. Chỗ này yếu lắm, mỏng manh lắm nên dễ tổn thương lắm. Phải làm sao khi tim nó đang rỉ máu mất rồi,tim nó nức từng chút một rồi chợt vỡ tan. Có cố gắng hàn gắng lại nh mãnh vỡ njhưngkết quả chỉ là những vết sẹo hằn sâu mà thôi.
Nó quả thực ... đau lắm. Cảm giác này, tê buốt, lạnh giá đến vô cảm, len lỏi vào tim nó. Nó khóa tim nó lại, khóa ng con trai tên Rio mãi mãi ở trong tim nó. Giờ đây, tim nó nguội lạnh rồi. Nó đưa ánh mắt bi thương nhìn hắn:
- Làm sao e sống dc .. Khi thiếu anh đây.
Nó cứ ngồi bên cạnh hắn lúc lâu, khuôn mặt vô định chẳng đoán dc đang nghĩ gì. Chỉ thấy, khuôn mặt đó dù bao phủ bởi vẻ vô cảm nhưng vẫn ko giấu dc nét đau đớn, tuyệt vọng trong đó.
Chợt nhớ ra điều gì đó, nó đưa tay lướt trên bàn phím điện thoại. Giọng nó vang lên không nhanh không chậm nhưng tỏa ra sự chết chóc vô định:
- Thư Kí Minh, điều tra cho tôi Dương Mỹ Thùy Trâm , cô ta đang ở đâu. Anh có 10\'.
Nó cúp máy. Bàn tay nó siết chặt tay hắn, giọng nói tỏa ra sát khí ngùn ngụt:
- Cô ta sẽ không yên đâu.
Đúng 10\' sau, tiếng chuông điện thoại nhó vang lên, báo có tn. Nội dung tn như sau:
" Tên : Dương Mỹ Thùy Trâm
Thân thế: ng thừa kế tập đoàn Dương Mỹ, là con nuôi của bà Quỳnh Thi.
IQ: nghe nói là một thiên tài vs đầu óc sắc bén, thông minh và không kém phần mưa mô. Phải cẩn thận vs con ng này. Nhìu thủ đoạn lắm đấy.
*** Note: dc nhận nuôi vào ngày 16/8, đã từng pttm.
*** Hiện giờ cô ta đang ở bệnh viện của Chủ tịch đang ở, phòng 301, nghe ns là tự rạch mặt mình đấy.
---- The end rùi chủ tịch ---- "
(( công nhận anh thư kí nhắn tin teen quá đi ))
Khóe miệng nó khẽ nhếch lên : " Tự rạch mặt sao ??? " Bỗng một dòng chữ đập vào mắt nó: " Dc nhận nuôi vào ngày 16/8 sao ? " Nó hoang mang. Bởi .. Đó là ngày Nana mất tích mà. " Chẳng lẽ ..... "
Nó ra khỏi phòng, chạy nhanh đến phòng 301. Khẽ lắc đầu: " Mình nghĩ lung tung gì vậy? Sarina sao có thể là Nana kia chứ "
Novđạp cửa bước vào phòng. Ở trên giừơng bệnh, một cô gái đang ngồi nhìn ra cửa sổ. Mái tóc đỏ đô xõa hững hờ khr bay trong gió, đôi mắt màu hồng phấn thẫn thờ và u buồn. Khuôn mặt người con gái ấy quấn băng trắng kín mít. Nó cất giọng:
- Sarina .....
Nhỏ chẳng buồn nhìn nó một cái, khóe miệng hơi cong lên tạo thành nụ cười đẹp tuyệt mĩ:
- Chưa chết à ?
Nó cười khẩy:
- Tôi sống rất dai, ko dễ chết vậy đâu
Nhỏ xoay người, nhìn thẳng vào ánh mắt tím lạnh giá của nó, chất giọng trong trẻo vẫn cất lên đều đều:
- Đến làm gì ?
Nó bước đến gần nhỏ, đưa tay nghịch ngợm lọn tóc màu đỏ đô của nhỏ, nở nụ cười chết chóc:
- Hỏi thăm sức khỏe thôi
Nó bất ngờ giật mạnh tóc nhỏ, kéo mạnh ra sau:
- Giữ gìn sức khỏe cho tốt, khi nào hồi phục ... sẽ có trò chơi dành cho cậu .. Bạn hiền à .......
Nó quay gót bước đi. Khi nó vừa rời khỏi, nhỏ đưa tay mở từng lớp băng trên mặt ra. Trên chiếc gương phản chiếu một hình ảnh quen thuộc đã lâu ko xuất hiện. Một khuôn mặt phảng phất nét ngây thơ, hiền lành. Nhỏ nở nụ cười xảo quyệt:
- Nana ... Đã trở lại......
Nana đưa tay sờ vào khuôn mặt mình, đôi mắt ánh lên nét ngây thơ, nhỏ cười khẩy:
- Giả tạo quá.....
Chính nhỏ cũng đang tự khinh bỉ bản thân mình. Tất cả ... đều là lỗi của nhỏ sao. Cả ba nhỏ, Bin và Rio đều là nhỏ làm hại.
Khóe mắt nhỏ trào ra một hàng nước mắt, nhẹ nhàng nhưng đậm chất bi thương. Nhỏ không gào thét, khóc lớn như tối qua nữa. Chỉ khẽ khóc rồi im lặng như chưa có gì xảy ra. Có ai biết, trong tim nhỏ cũng đau lắm. Khoảnh khắc hắn ngã gục xuống, nhỏ tưởng chừng như cả thế giới đang tan vỡ.Mất mát và đau thương....
Nhỏ cứ ngồi đó, ánh mắt thẫn thờ nhìn chính mình trong gương. Tự khinh bỉ mình: " Một phù thủy độc ác mang khuôn mặt hiền lành của công chúa..... "
----------------
Nó bước đi trên hành lang bệnh viện, đưa ánh mắt nhìn xa xăm vào khoảng không vô định, tay mân mê chiếc nhẫn tinh xảo trên tay. Nó xoay chiếc nhẫn, nhìn vào dòng chữ khắc trên đó:" R yêu Y " Mặt trong của chiếc nhẫn là dòng chữ hơi mờ nhạt: " Love, forever " Nó cất giọng nhẹ, đức quãng:
- A ... Đã từng nói .. Yêu mãi mãi ... Đến suốt đời kia mà.
((( Emi: anh ấy đã chết đâu mà chị làm như chết rồi ấy !!!! ---- Yumi: Tỉ lệ sống sót rất thấp đấy con tác giả đáng ghét kia ------ Emi: So sorry ...... * chuồn lẹ * )))))
Nó dừng lại trước cửa phòng của hắn, đưa tay định mở cửa bước vào, bàn tay khựng lại trên không trung, vô thức hạ xuống. Nó cứ đứng đó, đôi mắt màu tím bí ẩn không biết đang nghĩ gì. Nó ... Là không có can đảm bước vào. Nó sợ... Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của hắn, sợ.... nhìn thấy hắn nằm đó bất động..... Nó sợ ... nhìn thấy hắn đang dần rời xa nó. Nó sợ, sợ lắm !!!;;
Khoảng cách giữa 2 người họ, chỉ cách nhau một cánh cửa mà sao vẫn cảm thấy xa quá. Cảm giác này ... Thật khó chịu làm sao. Nó đưa tay chạm vào ngực trái, để lắng nghe trái tim đang đập. Để thấy, ko có hắn, trái tim nó chơi vơi không có sức sống. Con tim nó từng nhịp đập nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, yếu ớt như chỉ một chút nữa thôi nó sẽ ngừng đập vậy. Khuôn miệng nó mấp máy:
- Cuộc sống không a ... E ko thể tồn tại đc..... Xin a ... Quay về vs e ... E .... Yêu ... Anh.......
Ở sau một góc tường, một người con gái xinh đẹp vs mái tóc màu đỏ đô, đôi mắt hồng phấn thơ ngây không che giấu dc tia hiểm ác, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên tạo thành nụ cười hoàn mĩ.
" Thứ gì, ko sở hữu được sẽ phải tiêu diệt "
Bóng dáng đó quay đi, khuôn mătnhạm hiểm nhưng vẫn toát lên vẻ đáng thương cùng cô độc.
----------------
Tối, phòng bệnh 250,
Một dáng người con gái mở cửa bước vào. Dưới ánh trăng mờ ảo, khuôn mặt người con gái ấy, mang nét thơ ngây, lương thiện, yếu ớt và sự nham hiểm. Đôi mắt màu hồng phấn quét qua khuôn mặt của một hotboy thực thụ đang nằm trên giừơng bệnh. Nhỏ cười nhẹ - một nụ cười mang đầy đau thương:
- Xin lỗi a, Rio
Nhỏ đưa tay rút dây thở của hắn ra. Khuôn mặt vẫn lạnh lùng. Khẽ đưa tay nắm chặt tay hắn:
- Nếu có kiếp sau, chúng ta sẽ yêu nhau chứ ?
Hơi ngập ngừng khi nhìn khuôn mặt trắng bạch của hắn. Nhìn ng mk yêu như vậy, thử hỏi, có ai không đau lòng chứ?
Nhỏ vẫn đứng đó, tiếng " tit ... Tít " vang đều bên tai, nhịp tim đang giảm xuống nhanh. Khuôn mặt nhỏ vẫn lạnh lùng nhìn hắn. Ánh mắt màu hồng phấn vô cảm nhìn vào máy đo nhịp tim.
Từng tiếng " Tít .. Tít ..." vang đều bên tai nhỏ. Nhỏ nhìn vào khuôn mặt ng nhỏ yêu đang ở giữa ranh giới của sự sống và cái chết. Nhỏ run run nhìn đôi bàn tay mình. Chính nhỏ ... Đã hại hắn. Người hắn đang co giật liên hồi. Nhỏ hoảng sợ chạy vụt đi.
Bóng nhỏ vừa khuất sau bức tường. Nó đang từng bước tiến về phòng hấn. Dừng chân ở cửa, tiếng " tít ... tít ... " của máy đo nhịp tim vang lên dồn dập, vội vã. Nó mở cửa, hơi sững lại nhìn hình ảnh trước mặt, bằng đầu óc sắc bén, nó phân tích tình hình chỉ mất 1svà 1s để,cảm nhận nỗi đau tiến vào trong tim. Nó quay ng chạy đi vs tốc độ ánh sáng, đạp cửa phòng bác sĩ, hét lớn:
- Bác sĩ !!!!
--------
Đèn phòng cấp cứu sáng lên. Nó ngồi trên ghế hành lang, đôi mắt nhắm hờ tỏ rõ sự mệt mỏi. Nó cứ vậy, khuôn mặt bình tĩnh đến lạ thường, dường như chẳng đau lòng chút nào. Đâu có ai biết, nó đang gắng gượng, nuốt nước mắt vào trong.
-----------
Nana ngồi trên hàng ghế đá. Nhỏ run run nhìn bàn tay của mình. Nước mắt trào ra không ngừng, khóe môi mấp máy:
- Đôi tay này ... đã hại anh........
Nhỏ gục mặt xuống nức nở. Chưa bao giờ nhỏ thấy ân hận nhứthê này. Nhỏ cất tiếng cười mang rợ. Nhỏ trả thù được rồi mà, làm cho Yumi đau khổ. Nhỏ trả thù được rồi. Nhưng sao ... Đau quá. Tim nhỏ đau quá. Không vui chút nào, không thõa mãn chút nào. Bở .. Nhỏ ở đã giết chết người nhỏ yêu, người đã từng là cả thế giới của nhỏ. Ên hận à .. Ân hận thì hắn có sống lại không. Đau lòng à ... Có thay đổi được gì không.
Tội lỗi của nhỏ đã quá lớn ... không thể nào quay đầu lại được nữa rồi.
--------------
Thời gian trôi qua nặng nề, đã 4 tiếng hắn ở trong phòng cấp cứu rồi. 4 tiếng vs nó như cả 4 thế kỉ. Mệt mỏi lắm, nhưng nó vẫn cố chịu. Nó hướng đôi mắt màu tím bí ẩn mang đậm nét bi thương về phía phòng cấp cứu. Nơi đó .. Người con trai nó yêu đang phải đối diện với cái chết. Khuôn mặt nó ánh lên tia bi thương.Nó đau ... tựa như trái tim đang bị ai bóp vụn. Rất ... đau.
Đèn phòng cấp cứu vụt tắt. Nó,lao đến ông bác sĩ, khuôn mặt đầy hốt hoảng:
- Anh ấy ... không sao phải không ???????
Ông bác sĩ khẽ gật gù, giọng nói khàn khàn:
- Tạm thời bệnh nhân đang hôn mê. Chuyển biến khá tốt.... Nhưng, không chắc bệnh nhân có tỉnh lại hay không ...
Ánh mắt nó trống rỗng, khuôn miệng mấp máy:
- Rio ... sẽ tỉnh lại thôi.
Hắn sẽ tỉnh lại, sẽ ân cần hỏi thăm nó, sẽ nói nhớ nó, sẽ ôm nó vào lòng như ngày trước. Sớm thôi, hắn sẽ tỉnh lại. Nó tin là vậy. Nó đưa ánh mắt bi thương nhìn hắn, khóe miệng cong lên thành một nụ cười buồn:
- Nhanh thôi ... phải không anh ?
Hắn vẫn vậy, nằm bất động ở đó, khuôn mặt nhợt nhạt thiếu sức sống. Duy chỉ có ngón tay khẽ cử động. Có lẽ .. sâu thẳm trong hắn, vẫn nghe thấy lời nói của nó.
-----------
Nó loạng choạng bước vào nhà. Bà Cẩm Tú ngồi đấy đàn len, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi chợt cười:
- Trời vào đông rồi đấy, mẹ đan áo cho con nhé ... Nana ....
Nó bước về phía bà, lạnh lùng lên tiếng:
- Chưa quên dc sao ???
Bà ngước nhìn nó, vội vã đứng dậy:
- Con về rồi à ?? Dì nấu chút gì cho con ăn nhé !!!!
Bà đi về bếp, bỗng, một bàn tay nắm tay bà lại. Bàn tay ấy, lạnh như băng, nhưng sâu trong đó, vẫn có sự ấm áp vô định. Bà khẽ nhìn nó. Nó vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, ôm bà từ sau lưng, giọng nói có phần ấm áp hơn:
- Giữ như thế này .. một chút thôi
Nó tựa vào người bà, cố tìm lất hơi ấm để sưởi trái tim lạnh giá của mình. Nó ... mệt mỏi rồi. Dù lạnh lùng, tàn nhẫn đến đâu, nó ... cũng là một đứa con gái. Vẫn biết buồn, biết mệt. Và ... cũng cần một chỗ dựa.
Nó cứ ôm chặt lấy bà, khuôn miệng phát ra giọng nói nhẹ nhàng, yếu ớt:
- .... mẹ .....
Một giọt nước mắt tuôn rơi trên gò má nó. Từ " mẹ " thiêng liêng này, đã lâu rồi, nó chưa dc gọi.
Bà Cẩm Tú xoay người, ôm nó vào lòng, bàn tay vỗ về nó như vỗ về đứa con nhỏ. Khuôn mặt hiền từ nhìn nó âu yếm.
Trong căn biệt thự màu trắng lạnh giá phủ trong màn tuyết, hai người phụ nữ tạo nên một khung cảnh ... hạnh phúc.
Cũng trong màn tuyết trắng xóa, ẩn hiện bóng lưng nhỏ bé của một cô gái đang quay lưng rời khỏi căn biệt thự. Mái tóc màu đỏ đô buông hờ, đôi môi đỏ tươi cắn chặt đến ứa máu, đôi mắt hồng phấn trào nước mắt. Nhỏ cứ thế, ra khỏi căn biệt thự đã từng là của nhỏ. Nhỏ ... mắt hết rồi. Tình bạn, tình yêu ... gia đình. Nhỏ chẳng còn gì nữa. Lẻ loi, cô độc trên quãng đường đời còn lại. Nhỏ ..... chỉ còn một mình mà thôi...
Từng ngón tay khẽ cử động, đôi lông mày nhíu lại, đôi mắt từ từ mở ra. Người con trai đưa ánh mắt màu tro lạnh nhìn quanh căn phòng.
" Cạch ... " - tiếng mở cửa vang lên.
Nó bước vào phòng. Khuôn mặt xen lẫn ngạc nhiên cùng hạnh phúc nhìn người con trai trên giừơng bệnh. Đôi mắt màu tím vô cảm khẽ dao động:
- Rio ... anh tỉnh rồi.
Người con trai đó - hắn nhìn nó lạnh lùng. Nó hơi bất ngờ. Người con trai ấy, vẫn khuôn mặt đó, vẫn ánh mắt màu tro ấy ... nhưng sao ... khác quá... đôi mắt ấy đã không còn ấm áp như xưa. Đôi mắt tro lạnh ấy .. vô cảm, lãnh khốc. Nó hơi ngạc nhiên:
- Rio ...
Hắn lạnh lùng nhìn nó, hờ hững nói:
- Cô là ai ?
Lời nói ấy vừa truyêbn đốn rai nó, cả thế giới trứlc mắt nó như sụp đổ. Nó bướcđên bên hắn, nước mắt trào ra, nó nắm tay hắn, ánh mắt như van xin:
- Em là Yumi .. Yumi ..... Anh ko nhận ra em sao... Chúng ta .. Là người yêu mà .....
Hắn hất tay nó ra:
- Tôi chưa hề gặp cô. Người yêu của tôi là Nana
Nó ngã khuỵu xuống nền đất lạnh. Câu nói của hắn như con dao cứa sâu vào tim nó .. từng nhát .. từng nhát dài và sâu... để lại những vết sẹo ko thể nào chữa lành.
Nođứng dậy, lững thững đi ra, khi đến trước cửa, nó xoay đầu lại nhìn hắn, cười nhẹ - một nụ cười bi ai:
- Anh ko nhớ ra em cũng được ... Nhưng hãy nhớ ... Em yêu anh ...mãi mãi.
Nó bước khỏi đó. Hắn ngồi trên chiếc giừơng bệnh, đôi mắt cụp xuống buồn rầu.
- Xin lỗi em, Yumi. Anh cần phải làm vậy, vì em.
Hắn ngước nhìn phía cánh cửa đã biến mất hình ảnh của nó - người con gái duy nhất vmaf hắn yêu .. mãi mãi.
- Anh yêu em .. mãi mãi.......
---------------
Nhỏ nằm trên chiếc giường lớn. Căn phòng màu hồng dễ thương vô cùng. Nhỏ nằm đó, mắt nahwms hờ ra vẻ mệt mỏi. Hình ảnh của hắn lại hiện lên trong tâm trí nhỏ. Hắn bây giờ sao rồi ???? - nhỏ hối hận vô cùng. Tiếng chuông điện thoại nhỏ vang lên:
Em buông tay, anh nhé!
Quá khứ đó anh hãy xóa hết đi.
Thôi không nắm giữ kí ức xa vời,
Và chẳng bao giờ thuộc về nơi em.
Hạnh phúc, hiểu sao cho đúng đây?
Anh lấy đi niềm tin trả lại cho em những gì?
Cũng vì em vụng về đánh rơi,
Hay càng xa vời càng dễ mất?
Em chân thật nên em tổn thương.
Phải làm sao để xóa hết nước mắt?
Những yêu thương ngày đầu tiên,
Chẳng đủ dịu dàng để níu bước chân anh.
Giá như em được vài giây về quá khứ,
Có còn anh ướt lạnh đứng chờ em?
Phần còn lại của quên là nhớ, là tiếng thở dài,
Là tháng năm hằn lên vệt hoen mờ kí ức.
Hạnh phúc chỉ là thoáng qua,
Hay chính em là mãi mãi?
Khi em nói hai chữ "muốn dừng",
Là em biết nước mắt không bao giờ ngưng.
Bài nhacj vang lên giống như tâm trạng của nhỏ bây giờ. Buông tay .... nhỏ không thể.Nhỏ đi quá xa rồi, không thể quay đầu đc nữa. Nhỏ đưa tay với lấy chiếc điện thoại:
- Gì ? - giọng nói lạnh lùng của nhỏ vang lên
Bên kia vang lên chất giọng khàn đặc của một người đàn ông:
- Cô chủ... Thiếu gia Rio đã tỉnh lại ... nhưng ...
- Gì ? - nhỏ lặp lại câu hỏi ban nãy, nhưng khuôn mặt nhỏ đã có nét biến đổi. Là sự vui mừng hay thất vọng.....
- Dạ .. thiếu gia bị mất trí nhớ khoảng thời gian 3 năm gần đây. Cậu ấy luôn miệng bảo cô ms là bạn gái của cậu ấy.
Nhỏ cúp máy và không nói thêm gì nữa. Khuôn mặt nhỏ vui mừng khôn xiết. Nhỏ và hắn có thể quay về nhưu trước đay, xóa đi cái khoảng thời gian Yumi xuất hiện. Trên gương mặt nhỏ nở một nụ cười hạnh phúc nhưng không kém phần nham hiểm:
- Tôi tò mò tâm trạng của cô lúc này đấy , Yumi. Tận hưởng đi, từng chút một tôi sẽ lấy lại tất cả.
Nhỏ cười lớn, nụ cười của một con rắn độc thật sự.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc