Hận Thù - Chương 04

Tác giả: Emi Ririna

Nhỏ sợ hãi nhìn nó. Nó đi lướt qua người nhỏ không quên để lại một câu:- Các người sẽ phải trả giá
Bóng nó khuất sau cánh cổng thì cả bọn mới hoàn hồn trở lại. Liss run run đứng lên:
- Con nhỏ đó .... thật đáng sợ...
Cậu lồm cồm ngồi dậy, khuôn mặt tái mét. Con hắn thì miệng lẩm bẩm:
- Cô ta... không bình thường chút nào, phải điều tra mới được.
Liss bước về phía Nana và lay lay người nhỏ:
- Cậu quen cô ta hả Nana ?
Nhỏ run run nói nhẹ:
- Chị cùng cha khác mẹ của tớ đấy
Cả bọn không hẹn mà cùng đồng thanh:
- Hả ? Thật à ?
Nhỏ gật đầu. Liss nhíu mày:
- Lạ thật ! Gia thế như vậy tại sao lại bảo là nhận học bổng chứ ?
Cả bọn chìm trong im lặng. Bổng, 1 tiếng nói cắt đứt dòng suy nghĩ của họ:
- Hello! Chuyện gì vui vậy ?
Cả bọn quay đầu nhìn tên phá đám. Đó là một tên con trai với mài tóc màu vàng chanh, đôi mắt nâu pha đà. Tên đó nở nụ cười tươi rói để lộ chiếc răng khểnh duyên dáng. Hắn nói giọng tức giận:
- Vui cái đầu mày á
Liss tiếp lời:
- Mới bị đánh xong nè
Kun giọng hậm hực:
- Con nhỏ đó đánh tao nè Bin.
Chàng trai vừa nãy - Bin ngạc nhiên:
- Con nhỏ nào ghê vậy
- Nhỏ mới chuyển tới lớp mình a. Mà cậu cúp tiết nên chắc không biết. Nhỏ đó là chị của Nana á.
Bin thốt lên ngạc nhiên:
- Oh, tên gì vậy ? Để tớ đi tìm hiểu
Nana cười nhẹ:
- Chị ấy tên Nguyễn Hoàng Kiều Linh, hay gọi thường là Yumi
chiếc điện thoại trên tay Bin rơi xuống đất, khuôn mặt sững sờ:
- Y...yu...yumi
Nhỏ bước đến cạnh anh, huơ tay :
- Cậu sao vậy ?
Anh chạy vội ra ngoài, cất tiếng gọi :
- Yumi !!!
3 năm trước, Anh quốc, Nó và Bin gặp nhau trong một tối lạnh. Nó đi ngang qua đường mà không nhìn, trên khóe mắt trào ra một vài giọt nước mắt. Hôm đó là ngày giỗ mẹ nó, ngày mẹ nó rời xa nó vĩnh viễn. Một chiếc xe tải lao nhanh về phía nó, nó nhìn về phía chiếc xe, đôi chân nó tê cứng. Nó nhắm mắt đợi cái ૮ɦếƭ. Một bàn tay ấm áp kéo nó vào. Nó ngã vào lòng chàng trai đó. Đợi chiếc xe chạy qua, chàng trai đó mới thả tay nó ra. Nó sững sờ nhìn anh. Mái tóc màu xàng chanh của anh nổi bật trong màu trắng của tuyết, đôi máu màu đà sẫm khẽ nhíu lại, anh lên giọng:
- Cô muốn ૮ɦếƭ à ?
Nó chẳng nói gì. Đôi mắt màu tím đượm buồn. Nó đẩy anh ra, giọng nhẹ nhàng:
- Cám ơn ... và tạm biệt.
Nó quay người bước đi. Anh nhìn theo bóng nó khuất sau màn tuyết. Hình bóng đó, trong thật cô đơn, thật lẻ loi trong dòng người tấp nập. Đôi chân anh cất bước theo nó lúc nào không hay. Anh đi theo nó đến một bờ sông. Nó ngồi xuống chiếc ghế đá. Anh chỉ lặng lẽ đứng phía sau. Nó nói giọng thật khẽ, thật buồn:
- Anh ngồi xuống đi
Anh ngồi ngay cạnh nó. Ánh mắt màu tím tuyệt đẹp nhìn xa về phía dòng sông. Nó khẽ lên tiếng:
- Hôm nay ... là sinh nhật của tôi ...
Anh nhìn nó khó hiểu:
- Nếu vậy .. cô nên vui mới đúng
Ánh mắt nó trông buồn đến kì lạ:
- và .. cũng là ngày giỗ của mẹ tôi
(( Mẹ nó tự tử vào tối sn nó đấy m.n ))
Anh khựng lại giây lát rôuf nắm lấy bàn tay nó:
- Xin lỗi
Nó tựa đầu vào vai anh
- Để như thế này .. một chút nhé
Anh chẩng nói gì, ánh mắt nhìn lên bầu trời đầy sao. Anh chỉ về phía ngôi sao sáng nhất trên bầu trời:
- Mẹ em .. đang ở đó và dõi theo em
Nó nhìn theo phía anh chỉ và cười nhẹ - nụ cười đầu tiên từ ngày mẹ nó mất
Nó cứ dựa đầu vào anh như thế. Bờ vai anh khiến nó thấy ấm áp, cho nó cảm giác thật an toàn.
Nó và anh ngồi một lúc lâu. Lần đầu tiên nó cảm thấy hơi ấm từ người khác ngoài mẹ, lần đầu tiên nó chia sẻ nỗi buồn với một người khác ngoài mẹ, lần đầu tiên ... trái tim nó tan chảy. Anh bước vào cuộc đời nó, nhẹ nhàng làm tan chảy trái tim đã đóng băng của nó, làm nó biết nhớ, biết thuơng, biết lo lắng, biết hờn dỗi. Anh làm nó cười, nụ cười trong trẻo như ngày còn nhỏ. Anh làm nó ... biết được cảm giác yêu một người. Phải ! Nó lỡ yêu anh mất rồi. Mỗi lần đi bên cạnh anh, nó muốn ôm chặt lấy anh và nói : Em yêu anh. Nhưng, nó sợ ... nó sợ anh rừ chối. Nó sợ cảm giác bị tổn thuơng. Nó sợ ... anh rời xa nó như mẹ nó vậy. Nó sợ ... rất sợ. Rồi cái ngày đó cũng đến, nó trằn trọc cả đêm, nó quyết định sẽ tỏ tình với anh. Sáng sớm, nó chạy sang nhà anh, nhấn chuông cửa, người giúp việc bước ra. - Cậu chủ vừa ra sân bay ạ. Hình như sang nước ngoài thì phải.
Nó đứng hình. Nó phóng xe ra sân bay. Chạy thật nhanh như sợ sẽ vụt mất một thứ gì đó quan trọng. Người trong sân bay chỉ trỏ về nó. Một đứa con gái mang khuôn mặt thiên thần, giọt nước mắt lăn dài. Nó tìm mãi, tìm mãi. Rồi nó khụy xuống. Anh đã rời xa nó thật rồi. Giọt nước mắt vẫn cứ rơi, trên tay là bức thư màu hồng bị vò nát. Nó vò, xé tan cái gọi là " thư tỏ tình ". Nó vứt bỏ hết hình ảnh của anh trong đầu óc. Nó xóa hết mọi thứ về anh. Trái tim củ nó lại phủ thêm một lớp băng dày nữa.
~~~ Trở về Bin nhé ~~~
Anh yêu cô gái có đôi mắt tím đượm buồn, anh yêu cô gái có nụ cười trong trẻo, anh yêu cô gái tựa vào vai anh lúc buồn, anh yêu cô gái hay nghịch những lọn tóc tím dễ thương. Anh yêu nó ! Nhưng anh sợ... anh sợ cảm giác bị từ chối. Anh sợ ... trái tim bị tổn thuơng của nó vẫn chưa lành lại. Anh sợ ... sợ nó sẽ rời xa anh.
Hôm đó, chi nhánh ở Việt Nam của nhà anh có vấn đề, anh phải về đó gấp.... và có lẽ ... anh sẽ định cư ở bên đó.
Ngày hôm ấy, trên máy bay, một người con trai vô cùng handsome, khóe mắt trào ra một giọt nước mắt:
- Tạm biệt em, yumi, người con gái anh yêu.
Bin chạy ra khỏi phòng học. Trước mắt cậu là bóng lưng gầy gò của nó. Mái tóc tím khẽ bay trong gió. Cậu chạy đến, nắm chaetj lấy tay nó, cất giọng ngọt ngào:- Yumi!
Nó quay lại. Nhìn kĩ gương mặt người con trai đó. Người khiến nó biết cười, khiến nó biết khóc, khiến nó hạnh phúc. Người khiến nó khóc thầm mỗi đêm, người khiến nó trở nên lạnh lùng hơn. Người con trai đó - người nó yêu. Nó muốn chạy lại, ôm lấy anh thật chặt để cho vơi đi nỗi nhớ bao năm qua, nó muốn nói : Em yêu anh rát nhiều. Nó muốn nắm tay anh, cười nói với anh, tựa đầu vào vai anh, nhõng nhẽo đòi anh mua kem như ngày trước. Nhưng.... hình ảnh mẹ nó cười hiền từ nhìn nó, hình ảnh mẹ dang tay ôm bó vào lòng, hình ảnh mẹ và ông ta cãi nhau, hình ảnh mẹ nằm bất động trên giường, khóe mi đọng lại một giọt nước và cả hình cưới của ông ta và người đàn bà kia. Tất cả như một cuốn phim tua chậm trong đầu nó. Trả thù ... nó phải trả thù cho mẹ nó. Những suy tính này đã có lúc nó quên đi, nó muốn sống hạnh phúc bên anh. Nhưng từ ngày anh đi, trái tim nó đóng băng mất rồi. Giờ trong đầu nó chỉ nghĩ đến việc trả thù mà thôi. Và rồi, nó lạnh lùng hất cáng tay của anh ra, khuôn mặt nó vô cảm:
- Tôi không quen anh... tránh ra
Amh nhìn vào đôi mắt nó. Đôi mắt tím đượm buồn ngày xưa giờ dường như băng giá. Khuôn mặt dễ thuơng cùng nụ cười hồn nhiên ngày xưa giờ chỉ còn lại khuôn mặt vô cảm hoàn toàn.Anh nắm tay nó lại:
- Yumi, là anh đây mà, anh Bin đây, em không nhận ra sao ?
Nó muốn nắm chặt lấy bàn tay ấy, muốn hét lên rằng: Em nhận ra chứ !! Làm sao em quên anh được chứ !! Nhưng lí trí của nó không cho phép, nó đẩy mạnh anh ra. Nó gằn từng chữ:
- Tôi không quen anh
Trên khóe mắt của nó lấp lánh một hạt nước nhỏ. Nhưng rất nhanh, giọt nước mắt đó biến mất như chưa từng xuất hiện .. và đưng nhiên là chẳng ai thấy hết. Nó lạnh lùng quay bước đi.
~ tua đến buổi tối nha ~Nó bước xuống lầu với chiếc áo thun màu đen, chiếc quần bó màu đen nốt, mái tóc tím uốn xoăn phần đuôi, đôi mắt màu tím lạnh lùng đến vô cảm, chân đi đôi gót Rafk. Trên tay là chiếc nhẫn bạc có hình hoa hồng màu đen - chiếc nhẫn dành cho bang chủ bang Rose . Nó leo lên chiéc moto màu đen và lao đi vun vút. Chiếc xe dừng lại ở cửa bar LRose - địa bàng của bang nó. Nó đạp cửa đi vào. 2 tên bảo vệ đứng xản trước mặt nó. Tên thứ nhất quát lớn vào mặt nó:
- Mày có biết đây là địa bàng của ai không con ranh kia ?
Nó vẫn giữ khuôn mặt lạnh tanh. Giơ bàn tay mang nhẫn lên. Cả 2 tên bảo vệ đồng loạt quỳ xuống:
- Đại tỉ... xin đại tỉ thứ lỗi
Nó lười biếng nói:
- Không sao ! Bảo vệ bar như vậy là tốt
Nó bước vào bên trong bar.
Nó chọn một bàn ở góc khuất, bên cạnh bàn bọn hắn. Bọn hắn thấy nó liền xì xào bàn tán:
- Hey , con nhỏ Yumi Yume gì gì đó kìa
Hắn lên tiếng trước
- Con nhỏ đó ... dám vào nơi này ... quả là ko tầm thuờng - Liss vừa soi guoqng vừa nói
- Chị ấy .. lẽ nào là người của Rose - nhỏ lên tiếng
Bin huơ huơ tay:
- Ko phải đâu, cô ấy rất hiền, không biế đáng nhau gì đâu
- Ko biết á ? Cô ta đánh tao suýt ૮ɦếƭ đấy - Kun hét vào tai Bin
Tiến hét của Bin làm mọi người nhìn chắm chằm. Nhỏ cười tươi nói:
- Ko có gì đâu mọi người
Mọi người tròn bar trở lại với công việc của mình. Riêng nó, trên khóe môi nó nhếch lên thú vị:
- Không biết đánh nhau sao ? Tôi ư ? Hay đấy.
Liss nhéo Kun:
- Anh yêu, nói nhỏ thôi
- Sorry bây bi - Kun cười tươi đến híp mắt.
Còn nó thì chỉ lẫm bẩm, lời nói nhỏ nhưng cũng đủ một nhười con trai ở bàn bên cạnh nghe thấy:
- Rose sẽ sớm trở lại thôi. Cứ chờ đi Evil và Angel . 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc