Hận Thù - Chương 02

Tác giả: Emi Ririna

Bước vội về phía căn phòng, nó muốn thoát khỏi đây, ngay lập tức. Nó ghét nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông đó, nó hận ông ta. Rời khỏi - có lẽ là sự lựa chọn tốt nhất. Đợi đến khi nó lớn hơn chút nữa, trưởng thành hơn, nó sẽ quay lại nơi đây .... và .... trả thù . Nó thu xếp đồ đạc . Bổng, ở bàn học nó có thứ gì đó. Là 1 lá thư:
" Thiên thần bé nhỏ của mẹ,
Chắc con đang buồn lắm, đang khóc nhè nữa phải không ? Mẹ xin lỗi con nhé ! Mẹ cũng muốn sống lắm, muốn sống và ngắm
thiên thần của mẹ lớn lên từng ngày, muốn chơi đuổi bắt với con như ngày nào, muốn ngắm nụ cười trong veo của con. Thế nhưng, mẹ .... mẹ không thể chịu đựng được nữa rồi con à. Mẹ đau khổ quá nhiều rồi. Mẹ tự hỏi : Nếu sống tiếp, mẹ phải làm gì ? Và rồi, nó ko có câu trả lời.
Chắc giờ con đang hận ba con lắm nhỉ ? Nhưng con biết không, ba con ko có lỗi, người phụ nữ kia cũng vậy. Lỗi là do mẹ, có trách thì trách một mình mẹ thôi. Năm xưa, dẫu biết cha con đã có người yêu, mẹ vẫn nằng nặc đòi cưới. Haha... giờ nghĩ lại tháy mình khờ thật đấy !
Mẹ biết con hận ông ta ! Nhưng , thiên thần của mẹ rất tốt bụng, thân thiện và bao dung mà, đúng chứ ? Đôi khi, tha thứ là điều tốt nhất mà ! Mẹ muốn con mãi mãi là thiên thần bé nhỏ, ngây thơ, dễ thuơng và luôn nở nụ cười trong veo như ngày nào !
Từ nay, đoạn đường con đi sẽ vắng bóng mẹ, con hãy tự bước tiếp, dù con đường đó nhiều thử thách chông gai, hãy nhớ, mẹ luôn ở bên con, che chở cho con.
Mẹ yêu con rất nhiều ! Tạm biệt con - thiên thần đáng yêu của mẹ. "
Chân nó mất hết sức lực, ngã bệt xuống sàn. Tha thứ sao ? Không bao giờ, không bao giờ nó tha thứ cho ông ta . Thiên thần ư ? ૮ɦếƭ rồi, đôi cánh thiên thần ૮ɦếƭ rồi. Giờ nó đang là một con ác quỷ. Đầu nó giờ chỉ toàn là sự hận thù.
Ngày cưới, chú rể với khuôn mặt đã có tuổi nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp khó tả. Dưới lễ đường, cô dâu yêu kiều trong bộ váy cưới đắt tiền bước lên phía lễ đường, mái tóc màu hạt dẻ Pu'i bọn sau cổ, đôi mắt màu capuchino hiều dịu, là da trắng hồng hòa cùng bộ váy cưới hở vai đính một màn đá quý Liet, đôi môi đỏ hồng phớt lên ích son. Nhìn qua không ai có thể nghỉ rằng đây đã là một người đàn bà trung niên. Đó là đám cưới của ông Tuấn và bà Cẩm TúKết thúc hôn lễ, hàng loạt phóng viên, báo chí vây quanh:
- Chủ tịch Hoàng, tại sao ngài lại tái hôn ?
- Chủ tịch Hoàng, nghe nói 2 người đã có 1 đứa con với nhau?
- Chủ tịch...
........
Từng lời nói ồn ào vang lên, bảo vệ ra sức ngăn cản đám phóng viên.
Anh Quốc, biệt thự White Rose,
Trên chiếc xích đu màu trắng, cô gái mang khuôn mặt thiên thần đang ngồi đó, mái tóc màu tím xõa tự nhiên, đôi mắt tím lạnh lùng quét qua tờ báo Quốc Tế. Trên tràng đầu của tờ báo là hình ảnh một người đàn ông tuy đã có tuổi nhưng vẫn mang vẻ điển trai đang nắm tay một người phụ nữ xinh đẹp, họ mặc đồ cưới. Dưới tấm ảnh là dòng chữ: Chủ tịch Hoàng Gia tái hôn.
Khuôn mặt xinh đẹp đó khẽ nhếch môi, đôi môi mấp máy:
- Không lâu nữa đâu, tôi sẽ khiến 2 người đau khổ tột cùng
Hướng về phía bầu trời, trên khuôn mặt xinh đẹp đã rơi xuống 1 giọt nước mắt:
- Mama, họ bỏ mặc mẹ đau khổ như vậy mà tổ chức đám cưới đấy !
Người con gái xinh đẹp đó chính là nó. Hoàng Kiều Linh ( yumi ) - năm 7t đã rời khỏi nhà và sang Anh tự lập. Học lấy bắng đại học, học võ, tham gia khóa huấn luyện sát thủ,..... Đến năm 10t mở công ti riêng, bây giờ đang 16t, công ti của nó trở thành tập đoàn đứng đầu thế giới về mọi mặt.
Nó mở điện thoại:
- Đặt cho tôi vé máy bay về Việt Nam
Bước vào nhà, sắp xếp đồ đạc vào vali, môi nó không tự chủ mà nhếch lên thành nụ cười nửa miệng : " Tới đây, sẽ rất thú vị "
Sân bay, nó bước đi với những ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người. Mái tóc tím cột lệch một bên, nó đen chiếc kính đen bảng to che hết mắt, mặc chiếc áo pull màu trắng, sợi dây chuyền Lik là hàng đọc duy nhất ở tập đoàn thời trang của nó, quần Jean mài rách, dưới chân là đôi cao gót Louboutin màu đen. Ở trước cửa sân bay, một người đàn ông mặc vest đen đứng bên chiếc xe hơi Bugatti hàng đầu thế giới. Nó lạnh lùng bước đến, cất chất giọng băng lãnh:- Chìa khóa
- Nhưng.. thưa tiểu thư, ông chủ bảo ....
- Muốn mất việc ?
- D.. dạ... chìa khóa đây ạ
Nó bước lên chiếc Bugatti màu trắng lao đi nhanh chóng.
Khu biệt thự cao cấp,
Nó dừng xe trước căn biệt thự màu trắng tinh khiết, chạy xe vào thẳng gara. Vừa bước xuống xe, một người đàn ông chạy đến ôm chầm lấy nó, giọng ông run run:
-Papa nhớ con quá !
Nó hất mạnh ông ra, khuôn mặt của nó bình thường đã lạnh giờ đã vô cảm hoàn toàn, nó nhếch mô khinh bỉ:
- Ông không xứng chạm vào người tôi
Ông Tuấn lặng im nhìn nó, trong hốc mắt trào ra một vài giọt nước. Bà Cẩm Tú đứng sau khẽ lau nước mắt. Nhỏ đứng bên cạnh bà đưa ánh mắt lo lắng nhìn ông Tuấn.
Nó lướt qua mọi người và bước vào trong nhà.
Giờ ăn cơm, ông Tuấn và bà C. Tú ngồi ở bàn ăn. Không khí im lặng đến não nề. Bà Tú là người cất tiếng đầu tiên:
- Để em lên gọi Nana và Yumi xuống ăn
- Không cần đâu.
Trong lúc đó ở trên lầu, Nana mặc chiếc váy xòe màu xanh dương, mái tóc màu hồng Pu'i lên gọn gàng, đôi mắt màu hồng phấn to tròn dễ thuơng, nhỏ bước về phía cầu thang. Nơi đó, có một người con gái đang đứng, mái tóc tím xõa dài tự nhiên, đôi mắt màu tím lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nhỏ.
- Trông cô vui nhỉ ? - Nó cất giọng băng lãnh.
Nhỏ hoảng sợ bởi sự lạnh lùng của nó, bởi sự mỉa mai trong câu nói của nó. Nhỏ lắp bắp:
- C... ch... chị ... à
Nó với tay P0'p chặt lấy cổ nhỏ. Nó gằn từng chữ:
- Cô không xứng gọi tôi là chị
Nó siết chặt cổ nhỏ cho đến khi thấy khuôn mặt nhỏ tái mét mới từ từ buông ra. Nhỏ ho khụ khụ. Còn nó quay lưng đi, bỏ lại câu nói lạnh lùng:
- Mọi chuyện... chỉ mới bắt đầu
Nó bước xuống nhà với chiếc áo pull màu trắng, quần Jean đù*, mái tóc xõa tự nhiên, chân đi đôi giày Jimmy Choo đính đá lấp lánh. Leo lên chiếc Roll- Royce màu đen và phóng đến trung tâm thương mại ALs ( thuộc tập đoàn của nó ). Nó bước vào trung tâm thương mại trong ánh mắt ngưỡng mộ + ghen ghét của mọi người, nó quen với việc này rồi nên cũng chẳng để í. Bước thẳng vào khu thời trang cao cấp. Nó ngắm nghía thật kĩ từng bộ. Chẳng có bộ nào vừa ý nó cho đến dãy cuối cùng. Ở hàng cuối là một tủ kính lớn, trong đó có một bộ váy màu trắng tinh khiết, phần trên để hở vai, có những lớp ren tinh tế, phần chân váy đính những hạt đá Sirag nhỏ , ở bên lưng là một dải băng lụa thắc thành một chiếc nơ nhỏ, ở giữa của chiếc nơ là một viên đá Ruby màu trắng lấp lánh. Nó rất ưng ý với bộ này.
- Lấy tôi bộ váy đó - Nó cùng một người nữa cất giọng lạnh lùng
Hai ánh mắt nhìn nhau, xoáy sâu vào nhu. Nếu như ánh mắt màu tím của nó lạnh lẽo như băng thì ánh mắt màu tro của chàng trai đó lại giống như những hạt tuyết.
Băng + Tuyết = ?
1 bên là băng, bên là tuyết, dung hòa với nhau tạo nên một đợt không khí lạnh khắp trung tâm thương mại.
Rio thu hồi ánh mắt giá lạnh như tuyết đó lại:
- Tôi lấy bộ này trước .
- Tùy - Nó lại cất giọng băng giá lên
Nói rồi sải bước đi. Hắn cũng không để ý gì nhiều, ngắm nghía bộ áo và nghĩ ngợi: "thật thú vị "
Nó chẳng có hứng mua sắm nữa nên xuống Lotteria ăn. Nhìn vào Menu, nó lười biếng cất tiếng:
- 1 phần gà này và một ly Pessi Kem
Còn về phần hắn, sau khi mua xong thì vào Lotte để ăn, hắn ngồi xuống bàn bên cạnh nó và gọi món.
2 người ngồi cạnh nhau, xoay lưng với nhau nhưng đều tỏa ra hàn khí làm người ta thấy lạnh.
1 bên là băng, bên là tuyết, lần nữa lại trung hòa với nhau.
Hắn lấy điện thoại ra, bấm số 1 và gọi:
- Alo, Nana hả ?
-....
-....
...... ( 2 người họ tám qua điện thoại đấy)
Nó nghe giọng của hắn gọi thì khẽ nhếch môi : " Nana , tôi với cô có duyên thật đấy "
Đợi hắn kết thúc cuộc gọi, nó bước đến bàn hắn và ngồi xuống.
- Chuyện gì ? - chất giọng âm lãnh của hắn vang lên
Nó nhếch môi, điệu nói cười cợt:
- Tôi đổi ý ! Tôi muốn lấy lại bộ váy!
- xIN LỖI ! NHƯNG TÔI THÌ KHÔNG - hắn gằn từng chữ
- Tốt nhất anh nên đưa lại nó cho tôi - nó cũng lạnh lùng ko kém
- ko
- đưa
- ko
- đưa
.............. 1 tràng điệp khúc " ko" và " đưa " bắt đầu
- Chúng ta sẽ còn gặp lại, khi đó tôi sẽ khiến anh phải đưa nó cho tôi - Nó nhếch môi rồi bỏ đi
Còn hắn thì thắc mắc về câu nói của nó: " còn gặp lại ư ? "
Theo dõi page để cập nhật truyện hay