Hàn Mai - Chương 17

Tác giả: Yêu Tinh Gấu Mèo

Hắn như muốn điên rồi...
Điên cuồng rời khỏi Nghệ phòng, đi đến đâu, hắn đập phá đến đấy, dù là hòn non bộ, bồn hoa cây cảnh xung quanh lối đi, dù là những lan can gỗ bóng chạm khắc... hắn đều hung hăng chém nát...
Hàn Lý Kì - khâm sai bộ hình năm đó.
Có một lần hắn thấy người này đi từ chỗ nàng đi ra, hắn cũng từng hiếu kì mà hỏi, nhưng nàng đã khéo léo bày chuyện rồi đổi đề tài, hắn vì đang cao hứng cộng với yêu thương tin tưởng nàng nên đã không xét nét...
Dù yêu thương ngắn ngủi, nhưng hắn đã yêu bằng chân tình.
Nhưng rối cuộc tình yêu lại đặt nhầm chỗ.
Ngay từ đầu nàng đã nói dối, dù không tính đến những chuyện kia, nhưng nàng đã nói dối hắn, chỉ vì muốn tiếp cận hắn.
Chuyện đó đã đủ làm hắn không chịu nổi.
Đem toàn bộ ái mộ cho nàng, ghi trong tâm hình ảnh mê người phi thường đó, nhưng không phải nàng.
Trải qua những ngày yêu thương, nhưng cũng chỉ là lừa gạt...
Vô nghĩa!
Hắn cảm thấy thế giới của hắn rạn nứt, đổ vỡ... Cả một đời này, thì ra hắn lại bị dối lừa, ngay cả chân tình để hi vọng cũng vụn nát.
Nữ nhân của hắn lừa gạt hắn, trên đời này còn ai thật lòng thật tâm vì hắn?
Giả dối, tất cả cùng là giả dối!
Khắp hoàng cung này, nữ nhân giả dối lấy lòng hắn, rồi Bạch Hương nàng ta cũng lại giống một dạng với họ!
Hắn đau phế tâm can, hắn đã hiểu thế nào là lời nói phụ thân lặp đi lặp lại cho đến lúc ૮ɦếƭ, si tình với nữ nhân là một điều si ngốc nhất!
...
...
Chiêu Dương điện.
Nội tẩm.
Hàn Mai từ lúc hắn bỏ đi, nàng đã sốt ruột không yên, tuy thấy thái độ của hắn có một vài điểm lạ nhưng nàng không còn lòng dạ nào bận tâm tới. Nàng đang một lòng áy náy vì vị đại ca kia.
Hắn ở trong thiên lao rồi sẽ ra sao, liệu có bị Tra t**, liệu có bị xử trảm ngay?
Vì chuyện của nàng...
Nhưng làm sao để cứu được hắn, tính mạng của nàng cũng như mành treo chuông...
Nàng không còn ngồi bệt dưới nền nhà nữa, nàng chống tay đứng dậy, đến cả việc đi lại định hướng còn rất khó khăn...
Người mù dò dẫm, hai tay phía trước quờ quạng, đi được vài bước thì ***ng phải chân bàn. Nàng muốn tìm lấy vách tường mà bám theo, trước hết cũng phải rời khỏi đây, mặc dù nàng còn chưa biết bằng cách nào có thể hỏi thăm tin tức của Đường Thuận.
Tẩm phòng của một hoàng đế rất rộng, nàng quờ mãi cũng chỉ thấy khoảng trống.
Thật không may cho nàng, đi thêm vài bước thì hụt chân, cả người lao tới phía ấm lò sưởi lớn, hai tay vừa chống tới thì thấy bỏng rát, rụt tay ra, nhăn nhó mặt mũi ngồi dưới đất ...
Rát quá...
Có thổi cũng không hết rát...
Thật là tủi nhục... nàng thật vô dụng...
Hàn Mai trong lòng muốn rơi lệ, thật chua xót....
Vị đại ca kia, kiếp này nàng hại gã, chỉ có thể kiếp sau làm trâu ngựa báo đền...
Còn nàng, nếu không phải chưa hiểu rõ ý đồ Luân đế muốn làm gì với phụ thân, nếu không phải còn phân vân vì hành tung của người, nàng cũng không cần kéo dài thêm những ngày sống dai dẳng này...
...
...
Chỗ gần lò sưởi này rất ấm, Hàn Mai thu mình như một con mèo cuộn tròn nằm dưới đất, nghỉ ngơi trong chốc lát... Tâm trạng không yên ổn, không thể tiến vào giấc ngủ...
....
Xa xôi muôn trùng, chính là ở một nơi hoang vu hùng vĩ người người không biết...
Nơi đây rừng rậm heo hút bao phủ, nếu băng qua rừng thiêng suối ngàn, vượt trăm ngàn dốc đá, sẽ đến được chân núi Nghi Sơn.
Đỉnh núi cao vươn ngút trời, nơi đó ngàn năm băng tuyết bao phủ, sương khói mây mù quẩn quanh, giống như chốn chỉ dành cho tiên nhân cư ngụ...
Cao cao sườn núi hướng đông, từng có một môn phái năm trăm năm tuổi tọa lạc - Huyền Đạo giáo.
Huyền Đạo giáo chính vì thanh bạch tự tại, một mình ở giữa chốn Nghi Sơn, không can thiệp vào giang hồ, cũng không giao thiệp với nhân sĩ bốn phương mà rất ít người biết đến danh tính, thậm chí họ còn coi Huyền Đạo giáo chỉ là một truyền thuyết.
Truyền thuyết về những đạo trưởng Huyền Đạo, ngự trên đỉnh núi mà đắc đạo tu thành tiên, cưỡi bạch hạc bay về cõi thiên thai.
Huyền Đạo phái tinh thông âm dương ngũ hành, tu vi cao thâm nhưng rất ít đệ tử, đệ tử đến được với môn phái ắt phải có kì duyên.
...
...
Tuyết quanh hầu như quanh năm rơi trên sườn núi Nghi Sơn, trong năm có hiếm ngày nhìn thấy trời quang tuyết tạnh...
Ngày hôm nay lẽ ra còn xa hạ chí mà lại không thấy tuyết rơi lất phất nữa, thật kì lạ...
Trên những bậc thang dẫn từ cổng môn phái xuống núi, tuyết tan dở chừng nên bước đi lẽ ra thật khó khăn.
Nữ tử kia mặc một thân đạo bào xanh lục, mái tóc mềm mại như mây chỉ cài duy nhất một cây mộc trâm, dáng vẻ vừa linh hoạt thanh tú, lại có chút thần thái bất phàm của đạo gia ...
Nàng thi triển thân pháp, chớp mắt đã xuống dốc núi, bên dưới sườn núi nơi môn phái cư ngụ có một cái hang đá lớn, bình thường ngày tuyết rơi dày, lối vào hang có thể bị lấp khuất.
Trong hang không khí còn ẩm ướt, bước vào càng sâu càng không có dấu hiệu đón được nắng mặt trời. Nàng đặt giỏ đồ xuống, lại thi triển một chút công phu làm ấm thân thể.
Bước đi của nàng rất nhẹ, vì không muốn làm kinh động đến người bên trong.
Trên một khối trụ băng dày được đẽo gọt, có một nam tử đang ngồi thiền, tuấn mi khép lại, chìm trong cảnh giới tĩnh lặng...
Tóc đen dài buông phía sau phủ lên đạo bào trắng, khí chất muôn phần phi thường, nhìn sao cũng thấy một tầng cách biệt với phàm nhân.
Nữ tử không vội, canh sâm trong giỏ dù sao cũng đã được giữ nhiệt, nàng đưa con mắt nhìn quanh một vòng động thất, xem mấy ngày nay sư huynh sống thế nào.
Cũng không có gì khác thường, động thất bày bố hết sức đơn sơ, phần lớn thời gian sư huynh của nàng đều nhắm mắt luyện công dưỡng khí, ba ngày có thể không dùng một giọt nước...
Suy nghĩ một chút gì đó, gương mặt nàng trở nên biến sắc, lộ rõ âu lo ...
Nhìn người kia một hồi, nàng thở dài, bất tắc dĩ nói:
- Sư huynh, canh sâm để ở đây, dùng trong vòng hai canh giờ, ngày mai muội lại đến!
Nữ tử xoay lưng rời đi, nhưng đi được một đoạn, linh tính nàng bỗng thấy bất an, vội quay lại bên trong.
Sư huynh của nàng ngã gục trên trụ băng, từ miệng y thổ ra một ngụm máu đen, hai mắt vẫn nhắm nhiền, thân mình suy nhược cố sức vận công một lần nữa.
- Sư huynh, ngừng đi! - Nữ tử thét lớn, vội vã tới gần nâng y dậy, không chần chừ thi triển đạo pháp công phu hỗ trợ y điều hòa kinh mạch, chỉ mong y có thể dễ chịu hơn một chút.
- Lam Mặc, huynh cảm thấy thế nào?
Một lát sau hơi thở của y đều đặn hơn, tuy nhiên sắc mặt vẫn rất xấu, xem ra bấy lâu y dày công khổ luyện áp chế tà độc trong người đều thất bại, trái lại còn kiến nhiều lần kinh mạch đảo ngược, thân thể đau đớn cực hạn.
Y từ từ mở ra đôi mắt, con ngươi màu lam thẫm hướng phía nữ nhân bên cạnh, giọng nói còn kèm theo mỏi mệt:
- Vân Linh sư muội?
Vân Linh cố khắc chế nước mắt trào ra, đã là người quy đạo, phải đè nén cảm xúc, tâm tĩnh tại... nhưng thực sự nàng thực khó không vì hoàn cảnh này mà thương tâm.
- Lam Mặc, huynh đừng cố gắng luyện công nữa, mau ra khỏi hang động...
- Vân Linh, đừng lo, chỉ một chút nữa là thành công! - Y gắng gượng ngồi dậy, độc lập khỏi vòng tay sư muội.
Vân Linh thực sự không cam tâm, nàng nhìn y mà kiên quyết:
- Lam Mặc, huynh nhất định phải sống, Huyền Đạo phái này chỉ còn trông đợi vào huynh, đừng lãng phí sinh mệnh mình nữa, huynh hãy dùng tuyết tinh sư phụ truyền lại đi, như vậy mới có thể hoàn toàn...
- Không cần, Vân Linh! - Lam Mặc chỉ một câu điềm tĩnh đáp lại, tiếp tục nhắm mắt dưỡng khí.
Nàng siết chặt bàn tay, trong lòng thầm nhủ bằng giá nào cũng phải ép sư huynh dùng tuyết tinh. Nếu không sư huynh có mệnh hệ gì, không chỉ là tương lai Huyền Đạo giáo, mà cả nàng cũng không muốn sống nữa.
Tuyết tinh ngàn năm chính là trân bảo trấn phái của Huyền Đạo, truyền lại qua các đời chưởng môn, nghe nói do đạo trưởng sáng lập môn phái lấy băng tuyết trên đỉnh cao nhất Nghi sơn luyện thành, còn qua năm tháng hấp thu tinh túy thiên địa cộng với đạo cốt của các đời chưởng môn, khiến nó trở thành khối tinh thể vừa thuần tịnh tinh khiết, lại chứa linh khí phi thường...
Đại họa vừa qua của môn phái, môn đệ diệt vong gần hết, sư phụ cũng trúng tà độc trọng thương, đến trước khi từ trần cũng không dùng tuyết tinh mà muốn trao lại cho Lam Mặc, nói rằng y mới là hi vọng tái thiết Huyền Đạo phái.
Chỉ cần y dùng tuyết tinh, chẳng những cứu sống sinh mạng mà còn có thể khôi phục võ công, pháp lực nhanh hơn...
Vân Linh nghĩ mãi cũng không chịu hiểu, sư huynh tại sao lại cố chấp giữ lại tuyết tinh? Người còn thì đại nghiệp mới còn...
...
...
Theo ý của y, Vân Linh ngàn vạn lần không muốn nhưng vẫn phải để y lại một mình tĩnh dưỡng.
Động thất lại im ắng như thường.
Dưỡng thương bao lâu, luyện đạo công vất vả như vậy, nhưng suy đi xét lại vẫn là y còn thiếu một phần chuyên tâm.
Tâm không hoàn toàn thanh tĩnh, chẳng trách sớm thất bại.
Y tự cười nhạt, tự biết trong lòng có một tia sóng gợn, dù là rất nhỏ nhưng không thể san bằng...
Trước đó bấm ngón tay tính toán, y đoán đã có điềm không hay.
Tiểu nha đầu đó, rốt cuộc cũng không sống yên ổn được, không có y, vận mệnh của nàng chắc sẽ muôn phần khó khăn, thậm chí lâm vào bi đát.
Sư phụ cũng ngầm nói rằng, người đó là nút thắt, là chướng ngại trong kiếp này của y. Đắc đạo tu thành hay từ bỏ tất cả, cũng từ đó mới quyết định.
...
...
Sáng sớm ngày hôm sau, Vân Linh trở lại thạch động, nàng bàng hoàng khi thấy nơi này trống trơn, bóng dáng sư huynh đã không thấy, chỉ còn một bức thư nhắn gửi.
"Vân Linh, trước mắt ta phải đi. Ta còn một việc cần phải làm !"
Nếu không thấy người đó sống yên ổn, e rằng y cũng không thể chuyên tu. Lời thề với sư phụ và vong linh đồng môn, y không hề muốn thoái thác... chỉ là...
Tâm hồn y có nhiễm một chút phấn bụi hồng trần... Nếu không chạm vào, e rằng cũng không thể tẩy sạch...
......o0o.......
Hàn Mai lại thoáng thoáng nghe được tiếng bước chân. Theo phản xạ, nàng vội vàng ngồi dậy, huy động cảnh giác.
Lại một lần nữa ngửi thấy mùi R*ợ*u nồng nặc, cơ hồ lần này mùi R*ợ*u còn đậm hơn đêm ác mộng nhục nhã đó.
Nàng hoảng sợ giống như sắp lạc mất hồn phách, luống cuống đưa tay lên che mũi, nhất định không muốn để hương R*ợ*u khó chịu này xộc vào khứu giác thêm một lần. Không nhìn thấy gì nhưng nàng vẫn muốn tìm đường chạy trốn...
Dương Tử Luân chân tay lảo đảo đã bước vào tẩm phòng, lần này hắn thực sự say đến be bét, đi được một hai bước chếnh choáng thì cũng phải gục xuống một lần.
Nhưng tệ hơn là, say rồi mà hắn vẫn không ngừng muốn đập phá. Ngay cả đám nô tài trông thấy hắn đều phát khiếp, không có gan can ngăn hay chạy ra đỡ hắn, vì an nguy của bản thân mà né tránh chạy trước.
Đầu óc quay cuồng, hắn lại ngã xuống một lần nữa, cách chỗ nàng không quá xa.
Hàn Mai nghe thấy tiếng thân người ngã cộng với từ nãy ngửi thấy mùi R*ợ*u quanh quẩn, thực sự là khiếp đảm. Nếu hắn còn lại gần, nàng lại phải liều mạng chống cự sao?
Luân đế lần này chính là sầu khổ đến đoạn từng khúc ruột, hắn liều mạng uống, uống cho lấy được nên chính hắn cũng không biết mình uống đến bao nhiêu. Không giống như lần trước, chậm rãi uống đến độ say rồi nhìn thấy ảo giác, lần này hắn muốn uống cho đến khi quay cuồng, cho đến khi thế gian trước mắt hắn hoàn toàn đảo điên.
Lúc này hắn gục ngã, thực sự cũng không còn mấy khí lực mà bước nữa. Cuối cùng thì cũng lăn ra bất tỉnh.
Hàn Mai trạng thái cảnh tỉnh cao độ nhất, bỗng thấy xung quanh dần dần im lặng hoàn toàn, một hồi lâu cũng thả lỏng bản thân chút ít.
Hắn ta phải chăng đã say đến bất tỉnh nhân sự? Nàng cũng không dám chắc, nhưng vì không thấy có động thái gì, từ lúc hắn bước vào xem ra bước chân chao đảo nặng nhọc, còn không nói gì đã...
Trong đầu nàng quanh quẩn ý nghĩ muốn ***, chỉ sợ rằng lại thất bại như lần trước, bây giờ không chỉ có tính mạng phụ thân nàng, mà còn có cả vị đại ca kia...
Đang ௱ôЛƓ lung suy nghĩ, đột nhiên lại có mấy người nữa bước vào tẩm phòng này. Đó là Lý thượng cung và một vài cung nữ.
Ban đầu Lý thượng cung nghe tin hoàng đế đem được ả Hàn Mai về, cũng chưa tra hỏi đến tội sơ suất của nàng, sau lại nghe thêm tin người chạy đến nghệ phòng hỏi chuyện gì đó, cuối cùng là điên cuồng đập phá rồi uống say.
Nhiều chuyện xảy ra như vậy, thượng cung nàng thực sự rối loạn không hiểu hết, cũng không biết xử trí ra sao. Song quy củ, nghĩa vụ thì vẫn phải làm, hoàng đế uống say ngã ở đây, nàng phải giúp người lên long sàng nghỉ ngơi, sau đó sai người đi nấu canh giải R*ợ*u.
Lý thượng cung trong lúc đó quét mắt qua Hàn Mai mà nói:
- Hàn cô nương, ngày hôm nay ngươi trốn không thành, xem ra chỉ ngươi không vui, cũng có thể lại kéo tội theo cho chúng ta rồi!
Lý thượng cung cố ý gắt gao mà nói, còn không quên nhắc nàng lần trước nàng đã hại một cung nữ mất đầu, hại thượng cung mất một ngón tay. Chuyện đó Lý thượng cung còn chưa tính toán, lần này nàng còn muốn bỏ trốn sao?
Hàn Mai nghe giọng thượng cung không oán, chỉ thở dài:
- Ta sẽ không trốn, cũng không bao giờ nảy sinh ý định làm liên lụy người khác nữa...
- Vậy sao? - Lý thượng cung vẻ như bình tĩnh nhưng lại phảng phất châm biếm lên án - Dù sao cũng đã làm, ngày mai hoàng đế có trách tội, chúng ta vẫn không thể tránh...
Đúng vậy, dù Hàn Mai nàng muốn nhận hết tội về mình thì cũng không thể tránh cho những người khác không bị vạ lây, Luân đế không đời nào buông tha cho họ. Đường đại ca và đám cung nữ này, nếu họ oán trách nàng cũng là phải.
Khi Lý thượng cung phân phó xong đám cung nữ, vừa mới ra lệnh cho tất cả theo nàng lui xuống bớt thì lại nghe Hàn Mai lên tiếng:
- Lý thượng cung, cảm phiền... dẫn ta ra khỏi đây cùng...
Lý Anh Thư không quay lại mà chỉ ngoảnh đầu nói:
- Chúng ta không được phép, ngươi được bệ hạ bắt được, không có lệnh bệ hạ, chúng ta không dám to gan tự ý...
Rồi họ để mặc nàng, khép cửa nội tẩm rồi đi ra.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc