Hàn Mai - Chương 15

Tác giả: Yêu Tinh Gấu Mèo

Thái hậu kéo người đến phía sau Chiêu dương điện, vừa thấy Lý thượng cung ở đầu hành lang, bà ta bèn mạnh giọng mà nói:
- Ả Hàn Mai đó ở đâu? Có đúng là ở đây?
Lý Anh Thư vừa mới trở về sau khi hoàn tất công việc chỉ đạo các cung nữ dọn dẹp, bài trí lại Nghiêm Ninh cung theo ý thái hậu thì đã đột ngột thấy bà ta ở đây rồi. Thái hậu có chuyện gì mà nóng nảy như vậy, lại còn đòi đến tìm Hàn Mai? Nàng không kịp suy đoán nhiều, đành cúi đầu thừa nhận.
Chỉ biết rằng có Uyên phi Lâm Thái Uyên kia đi theo thái hậu, theo thường lệ sẽ dẫn đến nhiều chuyện thị phi.
Thái hậu xông thẳng vào phòng, bà ta muốn nhìn thấy ả nữ nhi họ Hàn do con hồ ly tinh kia sinh ra.
Lý Anh Thư cũng vội đi ngay sau, vừa vào phòng, đập vào mắt họ là cảnh mấy cung nữ trông coi bị đánh đến bất tỉnh, còn người cần tìm đã không cánh mà bay.
- Thể này là thế nào? Ả đâu? - Thái hậu kinh hoàng xen lẫn nóng nảy.
Lý thượng cung hoang mang lo lắng, tại sao lại tiếp tục xảy ra sơ suất này chứ? Mấy hôm nay thấy Hàn Mai kia chỉ im lặng, còn không hề muốn chống đối hay tự sát, ả lẽ ra vẫn luôn cân nhắc hành động vì tính mạng phụ thân mình vẫn đang bị uy Hi*p... Nàng ta không thể nào bỏ trốn, mà cũng không thể bỏ trốn như thế này. Một người mù lòa làm sao có thể đánh gục mấy cung nữ này, càng không thể chạy ra khỏi cung...
Chỉ có thể là có trợ thủ, nhưng điều đó trước mắt không quan trọng bằng việc tìm kiếm nàng ta, nếu không thì chính Lý Anh Thư cũng biết hết nổi hậu quả.
Hàn Mai, lần này ả lại muốn dồn thượng cung này vào đường cùng rồi...
- Khởi bẩm thái hậu, có lẽ nàng ta vừa trốn, nô tỳ xin huy động người đi tìm ngay!
Cả thái hậu và Uyên phi đều có chút ngỡ ngàng, vốn dĩ nghĩ Hàn Mai kia là nhân tình của hoàng đế, tại sao lại biến thành bỏ trốn?
Lý Anh Thư hốt hoảng, thực sự không dám loan tin đến tai hoàng đế, chỉ dám huy động toàn bộ cung nữ ở đây đi tìm, nàng vẫn hi vọng Hàn Mai kia chưa thể đi xa. Nếu hoàng đế biết, dù có huy động cả cấm vệ quân mà tìm được nàng, Lý Anh Thư cũng không tránh khỏi tội. Nhờ có mối quan hệ trong cung, nàng đã báo tin cho những thị vệ canh cổng hoàng cung nhờ cậy kiểm tra kĩ lưỡng mọi đối tượng xuất nhập. Bình thường hoàng cung chỉ mở cửa Đông Môn thôi...
Chính trong lúc nàng ta bối rối thì thái hậu lại không ngừng tra hỏi, Lý Anh Thư đành vội vàng kể tuột hết hoàn cảnh, khiến cho Thái hậu và Uyên phi được một phen nhẹ lòng.
- Uyên Nhi, chỉ là hoàng để muốn lăng nhục ả, con không cần lo! - Thái hậu vỗ nhẹ vào vai Lâm Thái Uyên mà nói.
- Nhưng thái hậu... - Lâm Thái Uyên còn so đo - Nhưng ở gần lâu cũng dễ bị mê hoặc...
hơn nữa dù không như vậy thì trong lòng bệ hạ vẫn chỉ có ả vũ công đã ૮ɦếƭ kia!
- Đừng nghĩ quá nhiều, thái hậu sẽ làm chủ cho con! - Bà ta nhiệt tình an ủi cháu gái - Nào, bãi giá!
Thái hậu quyết định trở về cung mà chờ đợi tin tức tìm thấy Hàn Mai, dù gì bà ta vẫn muốn được nhục mạ, trút hận lên đứa con gái của Yến Linh Cơ.
...
...
Đường Thuận vác Hàn Mai rời khỏi khu vực Chiêu Dương điện, trên đường đi đã rất cẩn thận, không lọt vào mắt một thị vệ, thái giám hay cung nữ, thế nhưng oan nghiệt thay lại rơi trúng vào tầm mắt của Dương Tử Luân.
Sự thực là hắn trong lúc hồi cung, thấy trăng thanh gió mát, trong lòng lại gợi lên cảm giác man mác mơ hồ, hắn đã dùng khinh công phi lên nóc điện ngồi thư giãn.
Phóng tầm mắt ra phía xa, thấy bóng một nam tử cao lớn vạm vỡ đang vác trên vai một nữ nhân, điệu bộ lén lút dè chừng... Hắn nhận ra đó chính là thị vệ từng được hắn trọng dụng - Đường Thuận cùng với ả đàn bà gây cho hắn nỗi căm hận cùng cực.
Một lần nữa muốn phản bội lại hắn sao? Quả nhiên là nô tài to gan.
Một lần nữa muốn lợi dụng câu dẫn nam nhân để trốn thoát, quả nhiên là người đàn bà vô liêm sỉ.
Cỗ hỏa khí dâng lên trong mắt hắn, hắn đã muốn bắt hai kẻ đó lại lắm rồi, song bỗng thấy thái độ dè dặt, cẩn thận tuyệt đối trong từng bước chân như một con chuột lầm lũi của Đường Thuận khiến hắn bỗng kìm chế nóng nảy nhất thời, nổi lên ý định muốn xem kịch hay thêm một lát.
Hắn âm thầm thi triển thân pháp bám sau họ một khoảng cách hợp lý, đồng thời toan tính xem lúc nào thì nên cho kịch hạ màn, rồi còn xem nên thưởng cho bọn chúng cái gì...
...
...
Đường Thuận mang Hàn Mai theo lối tắt xuyên qua ngự hoa viên vắng người.
Nãy giờ Hàn Mai vì sợ lên tiếng sẽ làm kinh động người trong cung, dẫn đến mọi chuyện bại lộ khiến gã phải chịu tội. Nàng không ngừng đấm nhẹ vào lưng gã, ý bảo gã hãy dừng lại.
Nhưng Đường Thuận có vẻ vẫn bất chấp tất cả, không hề có ý dừng lại hay từ bỏ ý định. Cuối cùng Hàn Mai đành phải nhẫn tâm hơn một chút, cấu mạnh vào da lưng hắn.
Vì quá đau xen lẫn bất ngờ, ga suýt nữa thì kêu ra tiếng, may mà còn kịp nghiến răng.
- Đường đại ca, mau bỏ ta xuống và nghe ta nói! - Giọng Hàn Mai nhỏ nhẹ thương thuyết.
- Không, nàng đừng lo, ta đã lo chu đáo mọi việc!
- Không, nếu không bỏ ta xuống, ta sẽ tiếp tục cấu đến khi nào ngươi không chịu nổi mà hét lên, khi ấy mọi việc sẽ bại lộ!
Thấy Hàn Mai chuẩn bị bấm những móng tay vào người mình, gã lo lắng không phải vì sợ đau, gã có thể nghiến răng không kêu mà bước tiếp nhưng khó lòng mà tập trung nghe ngóng đường đi nước bước.
Đúng lúc đó nghe thấy đằng xa tiếng thái giám đi tuần đánh kẻnh vọng lại:
- Giờ Hợi đến rồi!
Không kịp nghĩ nhiều, gã ôm Hàn Mai lao vội về phía vắng vẻ của ngự hoa viên, xuyên qua dưới những tán cây dày rậm. Muốn tránh xa một chút cho an toàn, nào ngờ gã cũng đã vác nàng đến ngay gần bờ hồ phía sau ngự hoa viên kia.
Đặt nàng xuống bãi cỏ mươn mướt, hắn thở dài trấn an bản thân.
Gió bên hồ thổi lành lạnh ướƭ áƭ khiến cho Hàn Mai khẽ run rẩy. Nàng mơ hồ cảm thấy không gian trước mặt rất thoáng đãng.
- Được rồi, đợi ở đây một vài khắc, giữa canh giờ là không có ai đi tuần nữa, cũng là vào lúc giao ca của thị vệ... Ta cũng dự trù sắp đặt ở xe ngựa ở ngoài đón chúng ta!
Hàn Mai nghe thấy vậy chỉ cười khổ:
- Không được đâu, ta không thể đi, đừng liều lĩnh như vậy nữa, ta không muốn liên lụy đến ngươi!
- Ta không sợ ૮ɦếƭ, ta chỉ muốn làm việc mình muốn! - Đường Thuận chân thực mà bày tỏ, một lòng muốn thuyết phục nàng. - Nàng ở đây sớm muộn cũng ૮ɦếƭ, tại sao không thử liều một phen?
Đến nước này Hàn Mai đành dùng lý do cuối cùng mà khước từ.
- Đường đại ca, cho dù có bình an mà trốn được, ta nhất định cũng sẽ không đi, phụ thân ta còn trong tay hắn, ta sẽ không liều lĩnh làm thương tổn người!
Chính nàng cũng không ngờ Đường Thuận sau một hồi nhíu mày suy nghĩ ngắn ngủi đã càng quả quyết:
- Phụ thân của nàng? À, phải, Luân đế đang giam giữ ông ấy... Nhưng từng theo hầu Luân đế, ta cũng từng đến chỗ giam giữ Hàn thừa tướng, chỗ đó cách nơi này không xa, chúng ta rời khỏi hoàng cung, ta lập tức đi cứu phụ thân nàng ra trước!
Hàn Mai nghe thấy vậy không khỏi sốt sắng. Đường Thuận này biết chỗ giam giữ phụ thân nàng, cũng biết hoàn cảnh của người. Nàng không tự chủ được, vươn cánh tay quơ lấy nắm áo hắn mà dồn dập hỏi:
- Phụ thân của ta ở đâu? Người có khỏe không? Có bị tra tấn không? Mau nói cho ta!
Đường Thuận có chút ngây ngô ngắm bàn tay trắng nõn nà đang bấu lấy người mình. Bối rối thoáng qua, gã cố giữ bình tĩnh mà nói:
- Phụ thân của nàng hiện giờ vẫn tạm ổn, nơi đó là một căn cứ bí mật, ta biết đường đến đó! - Gã chưa dám nói thật trước mặt nàng rằng Hàn Trữ Doanh đang giống như một kẻ điên.
Gã cũng đang thầm nghĩ trong đầu rằng mình đang ngày càng làm những việc chống lại Luân đế, chính gã cũng không muốn như vậy nhưng mà Hàn Trữ Doanh kia xem chừng đã điên loạn thật, một người như vậy đâu còn giá trị lợi dụng, giam cầm tra tấn ông ta cũng là vô ích...
Đám thị vệ canh giữ nơi đó từng là bằng hữu của gã, cũng chưa rõ việc gã bị mất tín nhiệm từ Luân đế, xem ra có thể tính kế kịp thời cứu Hàn Trữ Doanh ra.
Sau đó, đưa hai cha con Hàn Mai lánh đi xa, có thể sang nước khác mà sống. Gã cùng lắm cũng là đổi một mạng cho Luân đế, cũng chưa cần ra biên cương đánh nhau với phỉ tộc.
Gã tìm mọi lý lẽ dễ nghe khuyên giải Hàn Mai, tạo cho nàng chút cảm giác tin tưởng.
Hàn Mai còn chút phân vân trong lòng, nàng thực sự muốn liều một phen cứu phụ thân, bất quá là cả hai cha con cùng bỏ mạng, cùng ૮ɦếƭ với người, theo người xuống tuyền đài đoàn tụ với mẫu thân, còn hơn là chịu cảnh uy Hi*p gian khổ này...
Nhưng nàng lại vô cùng áy náy vì vị đại ca tốt bụng này...
Dù gã nói đằng nào tương lai của gã cũng nguy nan, bỏ trốn biết đâu còn tìm ra đường sống...
Nàng vẫn không thể yên tâm...
Về phần Dương Tử Luân, dĩ nhiên lúc này hắn đã bám theo hai người họ đi đến bên hồ, ẩn thân ở khoảng cách vừa đủ nghe được cuộc nói chuyện của họ...
Hắn nghĩ rằng, chút nữa đợi bọn chúng quay ra là vừa đẹp để kết thúc trò chơi, và dĩ nhiên kẻ phản bội cùng ả đàn bà kia phải chịu trả giá.
...
...
Hàn Mai im lặng suy nghĩ cân nhắc...
Sương đêm cùng gió lạnh khiến đôi bờ vai nàng liên tục run rẩy, hình bóng thoáng mong manh yếu ớt đó in vào mắt Đường Thuận. Nhu tình trỗi dậy, gã tự tháo áo khoác của mình, bao bọc người nàng, muốn dùng hơi ấm của mình còn lưu lại trên áo đem cho nàng chút cảm giác ấm áp an toàn.
Trong mắt Dương Tử Luân, hành động thân mật này thật khiến hắn chướng mắt, ngọn lửa trong đáy mắt bùng lên, hắn muốn lập tức lao ra kết thúc màn kịch sớm.
Nhưng chính vì Hàn Mai trong lúc đó giật mình, nàng cảm thấy như thế này dù sao cũng không phải, bèn vội vàng khéo léo né tránh ra khỏi vòng tay của gã, lùi lại phía sau mấy bước.
Khiến cho Dương Tử Luân có thứ khác để xem. Hắn vẫn chưa nguôi phẫn nộ, chỉ có điều hắn rốt cuộc muốn biết ả đàn bà này có chiêu bài tinh vi gì câu dẫn nam nhân? Giả vờ e lệ ư?
...
...
Đường Thuận có chút lúng túng, gã tự hiểu hành động của mình có chút vội vàng phi lễ, định buông lời tạ lỗi thì đã thấy nàng lên tiếng:
- A, nơi này dường như rất quang đãng... - Giọng Hàn Mai có chút không tự nhiên, giống như muốn đổi sang chủ đề khác.
Đường Thuận lấy lại chút bình tĩnh, thầm hối tiếc trong lòng mà đáp lại:
- Phải, nơi này là hồ nước phía sau ngự hoa viên, hồ này đẹp như vậy nhưng không hiểu sao lại rất ít người đến!
Hàn Mai suy nghĩ trong phút chốc. Hồ nước phía sau ngự hoa viên? Dường như trước đây, đôi lúc nàng có đi qua.
Hàn Mai theo hướng gió và mùi hoa dại mọc ven hồ, bước lên vài bước. Đường Thuận lo sợ nàng sẽ bước hụt xuống hồ nên đi sát ngay sau.
Nàng dừng bước, gương mặt hơi ngửa lên, giống như đang hít thở thư giãn một lát. Gió thổi ngược tóc nàng bay về phía sau, mềm mại như những sợi mây...
Bên mặt hồ, thân hình của nàng đang dần nhuốm trong ánh trăng thanh...
Dương Tử Luân đứng từ đằng xa, lúc này chỉ trông thấy bóng dáng nàng từ phía sau. Khoảnh khắc vừa rồi, hắn có chút ngỡ ngàng không hiểu nổi...
Một hồi trầm ngâm, Hàn Mai mới lên tiếng:
- Vị đại ca này, ngươi có biết tại sao hồ này rất ít người đến không?
- Ta không biết!
Hàn Mai cười đẹp đẽ, bộ dáng thản nhiên nói:
- Bởi vì người trong cung từng đồn rằng, nơi này có rất nhiều oan hồn vất vưởng, nhất là sau khi Hàn gia thái hậu nhập cung đã thanh trừng rất nhiều cung nữ, ném xác họ xuống hồ này!
Đường Thuận nhất thời ngây ngô. Gã cũng từng nghe không ít tin đồn về Hàn Mai, người ta đồn rằng nàng khi sống trong cung rất nhẫn tâm.
Nhưng, nụ cười của nàng bấy giờ trong mắt gã thánh thiện tuyệt mĩ đến vậy, giống như một đóa hoa thanh khiết đến vậy, gã không bao giờ muốn tin.
- Điều đó...không đúng phải không? Ta tin rằng nàng là người tốt! - Gã kiên định mà nói.
Nàng dựa vào cảm giác, khẽ quay đầu hướng phía gã
- Người tốt? Không phải đâu, ngươi không biết ư, ta đã không còn tư cách để làm người tốt, không một ai trong hoàng cung này nghĩ rằng ta là người tốt, ta không chỉ là con gái của một kĩ nữ mà còn xuất thân từ phản tộc Hàn gia, bản thân ta cũng rất nhẫn tâm... Ngươi tốt nhất không nên vì ta... Hãy quay lại đi!
Nàng muốn cho gã một cơ hội để từ bỏ ý định này. Gã không cần vì một người không mấy quen biết như nàng mà chống lại cả Luân đế và triều đình.
Nhưng nàng càng từ chối, gã càng cảm kích, gã càng hạ quyết tâm muốn bảo vệ nữ nhân này. Gã thậm chí không dám hi vọng đến chuyện nàng vì cảm kích mà lấy thân báo đáp...Chỉ đơn thuần là chấp nhận để gã cứu nàng.
- Hàn cô nương! - Hắn có chút giữ khoảng cách mà nói - Tại hạ là kẻ phàm phu tục tử, không mơ đến điều gì cao xa cùng nàng, chỉ cần nàng coi ta là bạn hữu tri kỷ, để ta dốc sức cứu giúp nàng, là bạn hữu phải cùng sinh cùng tử...
Không đợi nàng từ chối, gã bèn chân thành mà vội vàng nói tiếp:
- Ta sẽ không bận tâm đến quá khứ và xuất thân của nàng, nàng xuất thân Hàn gia cũng được, mẫu thân nàng là ai cũng được... - Đột nhiên liên tưởng đến ở yến tiệc ban nãy Uyên phi và thái hậu cũng đều khinh ghét mẫu thân nàng, gã bèn nghĩ đến việc mỗi lần nàng nghe người khác sỉ nhục đến mẫu thân sẽ đau khổ đến thế nào, gã không khỏi thương cảm mà muốn an ủi nàng - Ta nghĩ rằng mẫu thân của nàng là một người phụ nữ rất tốt, rất tốt, vì người đã sinh ra nàng!
Hàn Mai nhất thời cảm động, không ngờ vẫn có một người thực tâm tôn trọng mẫu thân của nàng.
- Hôm nay là ngày mất của mẫu thân ta... - Hàn Mai chầm chậm nói, âm điệu có sự chuyển biến bi thương - Nếu người nghe được những lời này, người sẽ rất vui... Cảm ơn ngươi!
- Hôm nay là ngày mất của người? - Đường Thuận có phần kinh ngạc, suy nghĩ một hồi rồi chắp tay lên trời mà khấn - Hàn phu nhân, hậu bối Đường Thuận xin làm bạn hữu cùng sinh cùng tử với Hàn Mai cô nương, xin người linh thiêng phù hộ cho nàng có thể giải thoát bản thân mình cùng phụ thân!
Hướng phía nàng, Đường Thuận nhiệt tình an ủi:
- Mẫu thân của nàng ắt sẽ nghe thấy, chúng ta nhất định sẽ trốn thoát!
Nàng cũng ngước đầu lên trời mà tưởng niệm mẫu thân.
Liệu nàng có cơ hội trốn thoát hay không? Liệu có đúng trong ngày hôm nay, mẫu thân đã hiển linh, khiến nàng có cơ hội gặp vị đại ca này?
- Đừng suy nghĩ nhiều nữa, hai khắc nữa chúng ta sẽ rời khỏi đây! - Gã quả quyết.
Một chút lưỡng lự thoáng qua, nàng cũng chấp nhận gật đầu đánh liều.
Chỉ một cái gật đầu của nàng cũng đủ khiến trong lòng gã bừng lên ấm áp, ngây ngô hạnh phúc mà cười.
Tinh thần Hàn Mai cũng cảm thấy khá lên, từ khi bị bắt trở lại hoàng cung này, lần đầu tiên nàng cảm thấy còn khát vọng để sống... Không ngờ cũng còn một vị đại ca tốt bụng muốn làm bằng hữu đồng sinh cộng tử với nàng.
Mọi giác quan còn lại của nàng tinh tế cảm nhận sự vật, một chút ngẫu hứng thoáng qua.
- Đợi không một hai khắc chi bằng để ta nhảy cho ngươi xem một khúc, chính là vũ khúc ưa thích của mẫu thân ta! Cũng hãy xem như đáp lễ ngươi vì ta mà một phen vất vả...
Đường Thuận thực sự cao hứng, gã từng nghe thấy giọng hát vô cùng truyền cảm của nàng, khâm phục đã không kịp, nay lại có dịp xem nàng nhảy múa hay sao?
Nàng lui ra xa một chút, bắt đầu nhảy múa.
Không có xiêm y thướt tha, không có dải lụa mềm mại nhưng điệu "Nguyệt vũ trung phong" của nàng không hề mất đi một phần tinh tế.
Trái lại so với năm năm trước, nàng trưởng thành lại càng diễm lệ hơn, uyển chuyển hơn...
Làn gió thổi lay động mặt nước, bóng trăng dưới hồ loang loáng lấp lánh.
Cảnh sắc hư ảo thơ mộng vô cùng...
Cảnh đẹp, mỹ nhân đang mải mê nhảy múa kia càng đẹp hơn.
Đẹp đến phi thường thoát tục...
Nàng xoay một vòng, thân ảnh nhẹ nhàng phiêu lãng tựa mây bay ...
Nàng xoay hai vòng, cuốn theo ánh mắt người khác chìm sâu vào hư cảnh, không thể dứt ra, nguyện được giam cầm trong mộng đẹp này mãi mãi...
Đôi mắt Đường Thuận dĩ nhiên không thể thoát khỏi mị lực ấy, gã ngẩn người, đứng chôn chân như một pho tượng.
Nàng và gã, hai người họ không thể ngờ tới, còn có một đôi mắt khác đang bàng hoàng tột độ dõi theo từ phía xa.
Chính là Dương Tử Luân, cả người hắn đã như đông cứng lại từ lúc Hàn Mai kia bắt đầu nhảy múa.
Hắn sững sờ.
Hắn kinh động.
Thậm chí hắn đã nghĩ rằng mình đang say!
Nhưng không phải hắn đang say, hắn đang hoàn toàn thanh tỉnh.
Hắn cũng không phải là đang nhìn thấy ảo ảnh, kia là người thật... Chỉ có điều hình bóng đó mỹ lệ tuyệt luân còn hơn cả một ảo mộng...
Nhưng tại sao?
Tại sao lại giống đến thế, có thể nghĩ đó chính là một người, năm năm trước và bây giờ.
Cũng bên bờ hồ này, cũng vũ điệu này, không hề sai khác...
Chính là những bước chân uyển chuyển, chính là hình bóng mảnh mai mềm mại này...
...
...
Vũ điệu đang vào đoạn đẹp nhất, đột nhiên Hàn Mai ngưng lại.
Một chút bối rối, nàng cười gượng gạo:
- Đã để ngươi chê cười rồi... thật ra... ta chỉ biết đến đoạn này, ta không muốn xuyên tạc thêm!
Đường Thuận luyến tiếc rời khỏi mộng đẹp, nhưng gã làm sao có thể chê cười nàng. Thậm chí gã còn chưa biết dùng lời gì để tán dương xứng đáng.
Cũng chính vì nàng dừng lại ở chính đoạn đó, mới khiến Dương Tử Luân đứng kia chịu thêm một cú chấn động.
Tại sao? Tại sao cũng là ngưng lại vào đoạn đó?
Tại sao lại y như năm năm về trước?
Bạch y thiếu nữ đó là Bạch Hương của hắn, vũ khúc đó là của nàng?! Hắn đã từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ được chiêm ngưỡng vũ khúc ấy. Thứ nhất vì nàng đã ૮ɦếƭ.
Thứ hai là vì đó là vũ khúc trong một lần ngẫu hứng của nàng... Thời gian ngắn ngủi yêu thương nàng, hắn đã từng muốn xem nàng múa lại vũ khúc đó. Nhưng nàng đã nói rằng trong ca nghệ, đôi khi cao hứng sẽ biến thành xuất thần mà lần sau khó lòng đạt được như vậy...
Nàng đã múa cho hắn xem nhiều điệu múa tuyệt mĩ, nhưng không phải là vũ khúc phi thường này, vẫn thua một phần so với vũ khúc ngẫu hứng này... Chính vì vậy hắn mới trân trọng nhất khoảnh khắc lần đầu tiên thấy nàng...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc