Hàn Mai - Chương 12

Tác giả: Yêu Tinh Gấu Mèo

Hàn Mai vẫn nhớ ngày trước, năm nào ngày này nàng cũng đến thăm mộ mẫu thân, khi biến cố xảy ra khiến nàng phải rời bỏ hoàng cung rồi đến ẩn cư ở Trúc Lâm, nàng vẫn thường bày một mâm lễ cúng tế mẫu thân, tự mình tưởng nhớ đến người...
Năm nay quay lại kinh thành nhưng có lẽ không thể ra ngoài để viếng mộ người...
Chính bản thân nàng cũng không biết rằng mình sẽ còn sống đến ngày nào, có lẽ cũng sẽ đoàn tụ với mẫu thân...
Về chuyện của người và phụ thân, Hàn Mai từng nghĩ rằng mình sẽ khó tha thứ cho phụ thân, nhưng rốt cuộc nàng hiểu ra, trong thâm tâm nàng vẫn luôn yêu kính phụ thân, vẫn như một đứa bé gái khao khát sự quan tâm chăm sóc và vẫn mong một ngày phụ thân thừa nhận với nàng rằng, phụ thân thực sự yêu thương mẫu thân, yêu thương mãi mãi...
Nàng muốn gặp phụ thân nếu như người còn sống...
Nghĩ đến thì không biết có bao nhiêu nguyện vọng, nhưng liệu trong hoàn cảnh này nàng có thể làm được điều gì?
Mẫu thân, phụ thân...
Và cả Lam Mặc nữa...
Họ đang rất xa cách với nàng...
Nàng lúc này nên làm gì đây? Nàng có thể làm gì? Cuộc sống của nàng trong tay kẻ thù đầy thống khổ, nhục nhã và oán hận...
...
...
Đêm đó nàng đã nghĩ rất nhiều đến mẫu thân, cho nên lúc tiến vào giấc mơ, nàng lại mơ thấy người.
" Mẫu thân, cháo nóng của người... để con giúp người thổi!"
" Mai Nhi ngoan..."
" Mẫu thân tại sao lại nhìn con như vậy?"
" Mai Nhi, nghe lời mẫu thân, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, con cũng nhất định phải sống, phải sống thật tốt, dù có bất cứ khó khăn nào, Mai Nhi của ta cũng phải đường hoàng mà sống..."
Gương mặt của người đầy khổ tâm, cứ lặp đi lặp lại câu dặn dò đó mãi...
"Nhưng mẫu thân, Mai Nhi không muốn sống nữa, không muốn sống như thế này.
Mai Nhi không cần cuộc sống này nữa, người nói đi, tại sao người lại rời bỏ con, tại sao Lam Mặc cũng rời bỏ con giữa lúc đang hạnh phúc nhất?"
Lam Mặc...
[Đêm ấy chia tay ở Trúc Lâm.
Hơi rươu cay cay, mà nếu không có R*ợ*u thì sống mũi của nàng cũng sẽ vẫn cảm thấy cay, chẳng qua R*ợ*u cũng là một cách giúp nàng che giấu cảm xúc.
Nàng nói với y là vì R*ợ*u cay nên mới chảy nước mắt, không phải là nàng đang lưu luyến y.
Y cũng say rồi sao? Y tựa đầu vào vách trúc, đầu hơi ngửa lên, ánh mắt có chút lơ đãng thất thần, y giống như là đang nhìn về phía nàng?
- Tốt rồi, đạo nhân, ngươi cứ nói một câu đơn giản là có thể bỏ đi như vậy, lại còn nói là có thể sẽ không trở về? - Nàng đưa vò R*ợ*u lên miệng, không hề câu lệ mà uống, nàng muốn uống mãi...
- Sao ngươi không nói là ta rất phiền phức, ngươi muốn vứt ta ra ngoài cho ta tự sinh tự diệt, như vậy ta sẽ đi, ngươi không cần đi!
Trong cơn say, giọng nàng lải nhải mà oán trách. Vì cái gì mà y muốn đi, lại còn không muốn nói cho nàng lý do?
- Hàn Mai, không phải là ta muốn rời bỏ ngươi đi...
- Thế tại sao? Tại sao? Tại sao?
- Ngươi hãy sống thật tốt...
- Nếu ta sống thật tốt mà đợi ngươi, ngươi nhất định sẽ quay lại đây?
Lúc đó y đã không đáp, đôi mắt màu lam thẫm khép hờ lại, y đưa lên miệng nhấp một ngụm nhỏ nữa.
Hàn Mai cảm thấy cõi lòng vừa hụt hẫng vừa ấm ức, nhưng chính nàng không có đủ dũng khí nói rằng nàng thích y, vì thế y nhất định phải trở lại...
Đau nhói của tình cảm đầu đời, nàng uống, lại uống như muốn trút giận. Y lúc nào cũng như vậy, lặng lẽ không nói.
Một lúc sau nàng đã say mèm, đầu óc quay cuồng, hai mắt nặng trĩu, cả người vô thức ngả dần xuống... Bỗng có hơi người ấm, có một bờ vai rộng và vững chãi...
Mơ mơ màng màng, môi nàng tự mấp máy một câu hỏi mà chính tâm trí nàng lúc này cũng không mấy ý thức nổi mình đang nói gì.
- Lam Mặc... ngươi nói đi... ngươi không nói lý do ngươi phải đi... nhưng câu này nhất định phải nói... Tại sao... hôm đó ngươi lại hôn ta?
- Mai Nhi, quên đi... và sống thật tốt...! ]
....
....
Nhưng đó là tất cả, là điểm cuối cùng trong hồi tưởng của nàng về y.
Sau đó, không còn bất cứ kí ức nào nữa, y đã thực sự ra đi...
Cũng giống như với mẫu thân, nàng không thể tận mắt chứng kiến được người đó ra đi như thế nào...
Muốn nàng sống thật tốt, nhưng lại để nàng sống một mình cô độc, nàng không muốn như vậy. Nếu không phải biết rằng phụ thân còn sống, an nguy của người còn chưa rõ, nếu không phải phụ thân đang bị uy hiếp, nàng cũng không thiết sống như thế này.
Đúng vậy, trước khi phải ૮ɦếƭ, phụ thân chính là điều day dứt còn lại trong nàng. Nàng muốn nghe tin tức của người, có cơ hội gặp người, thậm chí muốn cứu người...
Đây là điều trước mắt nàng muốn làm.
Hàn Mai phân vân suy nghĩ, không biết là đêm đã muộn. Mấy người trông nom nàng cũng đã ngủ gục.
Ban đêm trời lạnh, nàng phải cố gắng thu mình lại, nằm co ro trong chiếc chăn mỏng...
Bỗng nàng nghe thấy tiếng bước chân đến gần, trong không khí phảng phất hơi men R*ợ*u. Trực giác của nàng cảm thấy không ổn, định trở mình ngồi bật dậy. Chưa kịp làm điều đó đã thấy cả người mình bị đè nặng, mùi R*ợ*u cay nồng theo hơi thở nóng rực như lửa phả vào vùng cổ, khắp người bị sờ loạn, bị bàn tay hung ác lạ lẫm cường bạo.
Dây thần kinh căng đứt, tâm can nàng lại chấn động đột ngột. Bàn tay này, hành vi này, sự ***ng chạm này, cảm giác này... khiến nàng liên tưởng đến ngay đêm ác mộng đó.
- BUÔNG RA! ĐỪNG CHẠM VÀO TA! - Nàng kinh hoàng hét lớn, giẫy dụa như một con thú nhỏ rơi xuống bẫy.
Trong khoảng tối mù mịt trước mắt nàng không thể thấy được điều gì, nhưng những cảm giác đủ cho nàng biết hắn là ai, hơn nữa trong hoàng cung này, ngoài hắn ra còn ai dám làm như vậy. Thật đê tiện, hắn làm nàng thấy ghê sợ và kinh tởm...
Sự chống cự kịch liệt cùng với mắng chửi của nàng khiến cho đám cung nữ đang ngủ gục kia tỉnh dậy, dụi mắt thì đã thấy thánh thượng ngự giá, còn đang ở trên giường...
Mắt ai nấy mở to, lúng túng quỳ xuống, vừa buông lời khấu kiến thì đã bị hắn quát lớn một câu: " Đi ra, đừng quấy nhiễu ta!"
Luống cuống đi ra, đám cung nữ cũng còn chưa tin được vào mắt mình.
- CẦM THÚ ĐÊ TIỆN, NGƯƠI ĐÊ TIỆN ĐẾN MỨC CÓ THỂ ĐẾN CHỖ KẺ THÙ TÌM HOAN LẠC SAO? - Hàn Mai nhất thời vì hoảng loạn mà cào cấu loạn lên.
Dương Tử Luân hắn chính xác là đang say, vừa nãy rời khỏi nội tẩm ở Chiêu Dương điện đã một mình đến phía bờ hồ uống R*ợ*u giải sầu.
Càng uống, sầu càng tích tụ, hắn không thể hiểu nổi, dù có ở bên phi tử nào, cũng không thể cảm nhận được hạnh phúc khoái hoạt tuyệt đối, nhất là trong tâm hồn.
Hắn ngồi đó, đôi mắt mờ mờ vì hơi men vẫn nhìn sang phía bên kia hồ.
Cho đến lúc hắn thực sự say, ảo giác hiện ra trước mắt, hệt như năm năm về trước.
Bóng dáng thiếu nữ áo trắng mong manh mềm mại ... Và hắn quyết định phải đuổi theo, quyết định phải bắt kịp nàng.
Cứ như vậy mà hắn tự bước đi, tinh thần tự bị dụ hoặc. Hắn tuy rằng không nhìn rõ, nhưng cảm nhận được nàng rất đẹp, đẹp đến phi thường, đẹp đến mức khiến người ta phải khao khát. Nàng muốn bỏ đi, và hắn nhất định phải giữ được nàng, lần này hắn sẽ không phạm sai lầm, biến nàng vĩnh viễn là của mình...
- Đừng chống đối! - Giọng hắn khàn khàn ngay bên tai nàng, đôi môi hắn đã thuận tiện ngậm cắn lấy vành tai xinh đẹp. - Nàng không thể rời xa ta một lần nữa!
Lúc này, hắn hoàn toàn không muốn bận tâm đến điều gì, chỉ muốn nhanh chóng chiếm lấy nữ nhân trong lòng.
Hàn Mai cảm thấy từ lời lẽ đến âm điệu của hắn đều không bình thường, cộng với mùi hơi men, nàng đoán rằng hắn đã say. Không thể được, nàng cần phải thoát khỏi kẻ này...
- Lý thượng cung, mau giúp...! - Nàng lớn tiếng hướng ra phía ngoài xin sự trợ giúp, chính vì có thể hắn đang say mà không kiểm soát được hành vi của mình, nàng cần người giúp.
Bên ngoài yên ắng không có đến một bước chân đến gần, tất cả như muốn đẩy nàng vào tuyệt vọng.
Còn về phía hắn, thấy mỹ nhân trong tay ngoan cố cự tuyệt mình, bản năng muốn chinh phục lại càng dâng cao, hắn càng phải có được nàng. Những lời la hét của nàng bên tai kẻ thần trí không minh mẫn chỉ làm hắn mơ hồ cảm thấy phiền toái, hắn cúi đầu xuống, lập tức dùng miệng lưỡi khóa môi đối phương, nuốt vào tiếng kêu của nàng.
Tuy hắn và nàng đã làm nhiều chuyện hoan lạc nhưng chưa bao giờ hắn âu yếm hôn đến môi nàng, chỉ đơn thuần dùng hình thức nhục nhã nàng...
Nụ hôn cường bạo mang theo hơi thở đậm men R*ợ*u xông thẳng đến giác quan của nàng...
Mùi hơi men nồng, nụ hôn trong đêm...
Gợi đến trong quá khứ, Lam Mặc cũng từng hôn nàng, cũng hoàn cảnh như vậy...
Nụ hôn khiến trái tim nàng ngỡ ngàng, khiến từ đó về sau nàng luôn bối rồi, luôn phân vân...
Lam Mặc...
Nàng cũng thấy mơ hồ, có lẽ một phần là do tâm trí lạc đi vì nhớ đến y, một phần là do hơi R*ợ*u này quá nồng đã khiến nàng bắt đầu say theo, người thường chỉ cần hít phải cũng đã thấy đầu óc không tỉnh táo...
Lam Mặc...
Nàng từng nghĩ rằng nếu có cơ hội quay trở lại quá khứ, nàng có thể sẽ không chống đối y kịch liệt, thậm chí dù là y đang say... nhưng nàng vẫn sẽ để y hôn, để y âu yếm yêu thương...
- Lam Mặc... - Tiếng nàng khe khẽ gọi sau khi đôi môi đó rời khỏi môi nàng.
Tiếng rất nhỏ, hắn nghe láng máng không rõ, vùi đầu vào cặp tuyết lê trắng nõn đầy đặn, say sưa thèm khát mà hôn.
Nàng thật thơm, nàng rõ ràng là không dùng bất cứ hương liệu nào, đây là mùi hương tự nhiên trên *** nàng nhưng lại khiến cho người ta phải si mê, phải quyến luyến không rời. Mùi hương mà khi ở gần như thế này có thể dễ dàng K**h th**h khao khát của hắn, hắn nhất định sẽ ghi nhớ mùi hương này...
- Gọi tên của ta đi, ta muốn nàng gọi tên ta!
- Lam Mặc...
Hàn Mai cất tiếng gọi, sau một trận choáng váng đi qua, nàng cũng cảm thấy có cái gì đó không ổn.
Dương Tử Luân vừa nãy đang mong nghe thấy tên mình, thính giác cũng tập trung một chút, nhưng hắn vừa nghe thấy, hình như không phải tên mình.
- Nàng đang gọi tên gã nam nhân nào? - Hắn đột nhiên P0'p mạnh lấy đôi vai nàng.
Đau đớn truyền đến bên vai chưa lành hẳn, Hàn Mai cũng nhờ đó mà hoàn toàn thanh tỉnh. Nàng cả kinh nhận ra, nàng không phải đang ở trong giấc mơ quá khứ, người này không phải Lam Mặc, mà là kẻ có thù oán chồng chất.
Từng đợt kinh tởm dâng lên, nàng ra sức giẫy giụa, tránh né sự ***ng chạm xâm chiếm của hắn. Hắn trong cơn say bỗng thêm bực bội, không thể chờ đợi, có phần vội vàng mà dùng sức mạnh trấn áp nàng Dưới ***, bắt nàng phải thuận theo hắn.
Lại một đêm triền miên, đối với nàng lại là một cơn ác mộng...
Hắn sau khi đạt được đỉnh điểm hoan lạc, thoải mái xoay người nằm xuống bên cạnh giai nhân.
Vòng tay ôm ấp không hề muốn lới lỏng, chỉ sợ nàng sẽ bay đi mất...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc