Hàn Mai - Chương 10

Tác giả: Yêu Tinh Gấu Mèo

Hành lang dẫn vào nội tẩm của hoàng đế khá dài, Hàn Mai phải dựa vào những người cung nữ này mới có thể bước đi.
Da dẻ của nàng cảm nhận rõ rệt cái lạnh của gió và sương đêm.
[Một ngày nào đó trong kí ức, cũng đêm muộn như vậy, cũng có gió thổi và sương giăng như vậy, dưới cùng một mái hiên, nàng và Lam Mặc ngồi gần nhau, mỗi người làm một việc của mình, không ai nói gì nhưng cảm giác lại rất gần gũi bình yên...
Nàng ngồi khâu quần áo cho những đứa nhỏ ở nhà thím Trương, y ngồi nhắm mắt dưỡng thần tu luyện đạo pháp của y...
Hầu như không bao giờ nàng nhìn thấy y nằm ngủ, bởi lẽ y dậy từ sáng sớm tinh mơ luyện công, buổi tối cũng tu luyện đến rất muộn, những lúc đó thì nàng đã ngủ ngon trong mộng đẹp...
"Đạo nhân, cho ngươi ngồi đó mà tắm sương, ta đi ngủ trước!" - Hàn Mai thu dọn rồi bước vào phòng ngủ.
Dù nàng đã đi được mấy bước, y vẫn như một khúc gỗ ngồi đó, thậm chí một câu nói "Ừ" cũng không lên tiếng.
Chính vì vậy mà nàng có chút nghi ngờ rằng có phải y đã ngủ gật trong lúc ngồi thiền rồi hay không, chân nàng bèn rón rén vòng ra phía trước mặt y.
Đôi mắt ấy nhắm nghiền, hơi thở đều nhẹ, còn không phải là giống ngủ gật sao.
Hàn Mai lặng lẽ quan sát gương mặt y, sống mũi của y rất cao và thẳng, khiến cho nàng nảy sinh chút tò mò muốn chạm vào.
Vươn đầu ngón tay nhỏ bé, nàng muốn ấn vào đó thử một cái, thế nhưng ngón tay còn chưa có chạm tới, bàn tay nàng đã bị một bàn tay khác túm lại. Y mở ra đôi mắt màu lam sẫm, đôi mắt này cũng khiến nàng liên tưởng đến cái tên của y, Lam Mặc. Nghiêm khắc nhìn nàng, giống như người lớn giáo huấn trẻ con, y nói:
- Lần sau không được làm vậy! Đi ngủ!
Nói rồi y cũng ngừng tu luyện, một mạch bước lên đi thẳng vào phòng, bỏ lại nàng vừa ngỡ ngàng vừa bực bội.]
...
...
Lúc này nàng đã hiểu, chỉ có gió và sương nơi Trúc Lâm mới khiến cõi lòng nàng không thấy lạnh.
Đồng thời nàng cũng hiểu, sẽ không bao giờ quay lại được những ngày tháng đó nữa.
Hình bóng y phiêu diêu như gió, đã sớm rời khỏi nàng...
Đối với nàng, y chính là một cơn gió, chỉ có thể cảm nhận duy nhất một lần trong đời. Giữa cuộc đời đầy bi kịch và toan tính này của nàng, xem như cũng đã có một quãng thời gian đẹp đẽ để trân trọng...
...
...
Đưa nàng vào nội tẩm đứng trước mặt Luân đế, đám cung nhân cúi đầu rồi lui ra. Cửa ngoài cùng của gian nội tẩm rộng rãi này được khép lại, phía sau vẫn có cung nữ, thái giám và thị vệ luôn đứng phục mệnh.
Hàn Mai không nhìn thấy bất cứ điều gì, cũng giống như như tương lai của nàng, trước mắt đều là một màu đen....
Nàng chỉ có thể cảm nhận mùi trầm hương nhè nhẹ tỏa ra từ một lư hương nào đó, phía dưới chân nàng có lẽ là loại thảm nhung thượng phẩm.
Đây chính là gian phòng ngủ xa hoa của hoàng đế.
...
Dương Tử Luân ngồi thoải mái ở trên long sàng, bộ áo ngủ bằng gấm vàng xộc xệch trễ nải, để lộ ra những cơ иgự¢ rắn chắc cường tráng, trên đó còn lưu lại một vài vết sẹo nhỏ, đó là vết tích không tránh khỏi của những cuộc đao binh khi hắn dấy quân soán ngôi.
Hắn khẽ đưa con mắt đánh giá đối phương.
Hàn Mai tĩnh lặng đứng đó, mái tóc dài đen nhánh ôm lấy hai vai, lòa xòa trên thân thể trắng trẻo yêu kiều, mị hoặc thấp thoáng sau lớp vải y phục mỏng manh như rèm voan. Nàng không trang điểm chải chuốt gì nhiều, trên đầu chỉ khẽ điểm bằng một chiếc trâm ngà, gương mặt còn chẳng hề dùng phấn son...
Con mắt Dương Tử Luân đã muốn tối sầm lại, dù gì hắn cũng phải công nhận rằng ả rất đẹp.
Nhưng ả cũng chính là loại hồ ly nham hiểm độc ác...
Hồ ly thì luôn dùng nhan sắc bề ngoài của mình để che giấu dã tâm thâm độc...
Phải, lúc này đây biểu cảm của ả có phần ngoài dự liệu của hắn, ả câm lặng như hến, vẫn cứ đứng chôn chân một chỗ, đơn giản là không giống người thật sinh động mà giống như một pho tượng.
Không muốn chống đối, chẳng nhẽ ả muốn phó mặc?
Hàn Mai, dù thế nào thì ả cũng đang dùng cách đối phó lại với hắn thôi, không bằng cách này thì cũng bằng cách khác.
Đối với hắn, sự tồn tại của người đàn bà này từ xa xưa đã khiến hắn vô cùng ngứa mắt. Một ả nữ nhi Hàn gia không đâu lại có thể vừa vào cung đã được sắc phong mẫu nghi thiên hạ, chỉ một tháng sau khi hoàng bá của hắn lâm chung đã ngồi lên ngôi cao hoàng thái hậu nhi*p chính, cùng với thế lực đằng sau là Hàn gia thao túng triều đình, mưu đồ soán ngôi của họ Dương.
Mà ả là ai, chính là nữ nhi của Hàn Trữ Doanh, cũng một phần vì ân oán cá nhân mà lão ta đã dồn tâm huyết hạ bệ phụ vương hắn nơi triều chính. Hắn biết phụ vương hắn trước đây phải lòng mẫu thân của ả là Yến Linh Cơ, cho đến khi bà ta đã bán thân vào lầu xanh hay theo Hàn Trữ Doanh về làm thi*p, phụ vương hắn vẫn mang một phần hoài tưởng ...
Bấy nhiêu cũng đủ để hắn khinh ghét Hàn Mai rồi, chưa nói đến những thù hận chồng chất phía sau.
...
...
Ánh mắt cùng giọng nói của hắn thâm trầm, hướng phía nàng mà ra lệnh:
- Còn đứng đó sao? Trước kia ngươi tiến cung không có học qua lễ nghi hành xử sao?
Nàng không muốn quỳ gối trước hắn, nàng cũng chẳng phải đám cung phi mong chờ được hắn ân sủng, cớ gì nàng phải quan tâm đến việc xử sự trong hoàn cảnh này ra sao...
Chỉ là nàng nhất thời bị dồn đến bước đường cùng này...
- Muốn làm gì thì mau làm! - Giọng Hàn Mai vô cùng lạnh lẽo.
Trong mắt hắn lộ ra một tia nhìn phẫn nộ trước thái độ kiêu ngạo băng lãnh của nàng, thân thủ hắn nhanh chóng bước xuống giường, trong chớp mắt đã đứng ngay sát cạnh nàng.
Hàn Mai cảm thấy xung quanh có một luồng khí nguy hiểm bức bách, thực sự thì trong lòng nàng cũng rất căng thẳng. Nàng cảm giác chỉ cần hắn chạm sơ qua vào nàng thôi, người nàng sẽ co rúm lại, những hình ảnh nhục nhã ghê tởm ngày hôm đó sẽ lại dồn về...
Dương Tử Luân cúi thấp đầu, giọng nói khinh bạc mang theo hơi thở nóng rực phả vào vành tai nhỏ nhắn:
- Hàn Mai, ta nói cho ngươi biết, đừng khiến cho ta cảm thấy khó chịu hay mất hứng, ngươi biết rõ hậu quả sẽ như thế nào...
Nàng dĩ nhiên hiểu, cái hậu quả mà hắn nói sẽ không chỉ dành cho nàng...
Thân hình mảnh mai của nàng trở nên cứng ngắc khi hắn dùng tay nâng cằm của nàng, xoay gương mặt của nàng hướng về phía hắn.
- Cho dù ngươi có cố giả vờ như một xác ૮ɦếƭ nằm trên giường, ta cũng sẽ làm cho ngươi thấy được đủ sự nhục nhã ...
Hắn chính là đang cần phát tiết, và phải phát tiết trên người đàn bà đáng hận này, vũ nhục ђàภђ ђạ ả...
Vòng tay qua hông nàng kéo lại bên giường, một cái đẩy không khoan nhượng khiến cả người nàng ngã nhào xuống nệm, nơi còn lưu lại không ít dấu tích của cuộc hoan ái vừa nãy giữa hắn và Uyên phi, ngay cả mùi hương liệu nồng nàn đặc trưng của nàng ta vẫn như còn quanh quẩn...
Hắn đứng bên giường, mau chóng thoát xuống y phục của mình đồng thời nhìn nàng châm biếm:
- Còn không mau thoát xiêm y? Chẳng phải kĩ nữ thì luôn chủ động thoát y, lả lướt câu dẫn nam nhân sao?
Hàn Mai oán hận xen lẫn nhục nhã, bàn tay nắm chặt nệm trải giường, không có một cử động nhỏ.
Hắn cũng chẳng muốn chờ đợi thêm, dùng thân thể cao lớn đè lên nàng, một tay giật rách lớp áo lụa mỏng manh trên người đối phương...
Vùi đầu vào vùng đồi tuyết trắng đầy đặn trước иgự¢ nàng, hắn tham lam ngấu nghiến hôn, cắn, thậm chí có còn chủ ý khiến nàng đau.
Nhìn con mồi run rẩy, hắn đắc ý cười, một tay vẫn chụp lấy một bên иgự¢ nàng, ra sức nắn Ϧóþ.
- Sao? Cảm thấy thế nào? Có uất hận không, có nhục nhã không? Hay là ngươi đã sớm cảm thấy khoái lạc?
- THẬT GHÊ TỞM! - Nàng nghiến răng mà đáp - SÚC SINH!
Hỏa khí bùng lên trong mắt hắn, lập tức túm lấy chân nàng tách ra, mãnh liệt tiến vào nơi cấm địa chật chội, một mực muốn điên cuồng tàn phá.
Ghê tởm sao? Hắn sẽ cho ả biết ả ghê tởm như thế nào? Để ả tự ghê tởm chính mình, ở dưới thân hắn mà ՐêՈ Րỉ như loại kĩ nữ đê tiện nhất.
Trước khi đăng cơ, không phải là hắn chưa từng ghé qua thanh lâu kĩ viện, hắn biết lũ kĩ nữ ở đó có thể làm những trò hạ lưu gì để mua vui. Ngày hôm nay hắn sẽ bắt ả đàn bà này làm tất cả...
Một đêm dai dẳng triền miên...
Từ đêm muộn cho đến bình minh, nàng không biết mình rốt cuộc đã bị hắn vũ nhục bao nhiêu lần, chỉ biết rằng có những khi nàng kiệt sức mà ngất đi rồi tỉnh lại, đã thấy bản thân tiếp tục bị hắn tra tấn, bằng kiểu này đến kiểu khác...
...
...
Buổi sáng ở Chiêu Dương điện, trong nội tẩm của hoàng đế.
Lúc này đám cung nhân do Tổng quản nội cung mới kéo vào định mang nàng rời đi. Ban nãy thấy hoàng đế sắc mặt thâm trầm khó lường bước ra khỏi Chiêu Dương điện hướng đến Chính điện thiết triều, tổng quản ma ma bỗng cảm thấy e ngại xen lẫn tò mò. Bà ta vốn nghĩ hoàng đế thị tẩm nữ nhân Hàn gia kia xong sẽ nhanh chóng ném nàng xuống giường, nhưng dường như lại hoan ái suốt một đêm...
Đang nghĩ bụng biết đâu nữ nhân này có tương lai tốt đẹp hơn cả Uyên phi kia, phải đến kia bước đến long sàng bà ta mới rùng mình hoảng hốt.
Cứ nhìn giường nệm xộc xệch bê bối kia đã đủ thấy đêm qua kịch liệt như thế nào.
Cái này không phải là hoan ái thông thường, mà chính là khổ hình.
Ánh mắt tổng quản nội cung có phần ái ngại thương xót khi thấy nữ nhân mảnh mai kia nằm bẹp trên giường, hơi thở yếu ớt như mất đi nửa phần mạng sống, trên thân thể vốn trắng nõn giờ dày đặc những vết bầm tím, có cả vết thương rỉ máu...
Bà ta khẽ chạm vào nàng mà lay dậy:
- Hàn cô nương, chúng tôi đưa nàng trở về...
Có tiếng người không ngừng lay gọi khiến cho nàng mơ hồ tỉnh dậy, ngay khi cảm nhận được có một bàn tay lạ đang chạm đến mình, phản ứng nhất thời của nàng là co rúm cơ thể, hoảng loạn sợ hãi muốn lập tức né tránh.
- ĐỪNG, ĐỪNG CHẠM VÀO TA NỮA! - Nàng bỗng hét lên nhưng lại làm người nghe cảm thấy khí lực của nàng mong manh đến thế nào.
Tổng quản nội cung thấu hiểu phần nào, vội nhẹ giọng an ủi:
- Cô nương, ta là tổng quản nội cung, ta đến đưa nàng đi, giúp nàng tắm rửa...
Đợi nàng bình tâm hơn, bà ta mới sai cung nữ khoác tạm lên mình nàng một tấm áo choàng dài rồi đỡ nàng dậy. Trước đó họ cũng quan sát thấy giữa hai đùi của nàng máu tươi còn chầm chậm chảy ra xen lẫn những vết máu khô bê bết thảm hại...
Hàn Mai mềm nhũn rã rời như không còn một chút sức lực khiến cho những cung nhân này muốn dìu nàng đi cũng thấy khó khăn, cuối cùng phải để một cung nữ cao lớn cõng nàng rời khỏi Chiêu Dương điện...
Thân thể Hàn Mai đã vốn suy nhược, ông trời không lấy nốt đi của nàng mạng sống không biết là đang thương tình hay đang muốn tiếp tục khiến nàng sống khổ đau...
Muốn ૮ɦếƭ cũng không được, muốn sống cũng không xong...
Hai ngày hôm nay nàng chỉ nằm ngửa trong phòng, lặng lẽ như người đã thất hồn lạc phách.
Nàng không muốn nghĩ, không muốn nghĩ tới một cái gì, nàng sợ rằng chỉ cần động não một chút là những ám ảnh nhục nhã đó lại hiện về khiến nàng không ngừng phát run mà cố cuộn chặt cơ thể.
Mỗi một chỗ, mỗi một tấc trên da thịt nàng đều có sự tàn phá chà đạp của hắn, mọi hành vi mà lẽ ra chỉ dành để đối xử với kĩ nữ hắn đều làm với nàng, khiến cho nàng cảm thấy chính thân thể mình giờ đây thật ô nhục, thật dơ bẩn nhất...
Một đêm điên cuồng, hắn đã nói không biết bao nhiêu điều oán hận, nhục mạ nàng.
Cái gì mà tiện nhân Hàn gia, cái gì mà kĩ nữ, cái gì mà nhất định phải vì ai đó mà báo thù... nàng đã muốn điên lên.
Nhưng nàng lại không thể phản kháng lại hắn, nàng chỉ có cách phó mặc...
...
...
Chính điện.
Một vị thượng quan đang đứng trước mặt hắn dâng lên tấu sớ.
Hắn ngồi trên ngai rồng, hoàng bào cùng mũ miện càng tôn lên khí chất đế vương uy vũ. Nhưng điều khiến kẻ bề tôi phía dưới phải them phần kính sợ là đôi mắt sáng quắc như loài chim ưng, ánh nhìn sắc lạnh mà tàn khốc...
Hôm nay sắc mặt hoàng đế hình như không được tốt, gương mặt u lãnh kia làm người ta càng phải cố dè chừng trong lời ăn tiếng nói, có muốn tâu lên điều gì cũng phải cân nhắc, biết điều chỉnh ý tứ...
Đối với việc triều chính, Luân đế không thích kẻ nói thừa thãi dài dòng, cũng không thích kẻ vòng vo hay giấu giếm, cách hành xử của hắn luôn trên nguyên tắc gọn gàng dứt khoát, coi trọng hiệu quả.
Vị triều quan kia bẩm tấu xong bèn lui xuống chờ thánh ý.
Nếu thánh thượng không có nói gì tức là việc này sẽ được người xem xét lại.
- Ngươi nói việc xử lý sạt lở ở Vân Sơn không thể huy động cùng một lúc quá hai ngàn nhân công?
- Vâng thưa bệ hạ, hiện giờ đang là cuối vụ nông nghiệp, phu dân đều bận rộn, bên bộ công cũng đang gấp rút hoàn thành những công trình quan trọng nên thiếu nhân công, việc này thần thấy là...
- Huy động tù nhân khổ sai! - Hắn lạnh lùng dứt khoát mà ngắt lời - Ta cho ngươi trong vòng muộn nhất hai tháng phải khôi phục lại Hoàng lăng.
Vị triều quan không dám nhiều lời, tuy có chút phân vân nhưng vẫn phải cúi đầu nhận mệnh. Việc huy động tù nhân khổ sai cũng không phải là đơn giản, lại phải liên quan đến bộ hình điều phối...
Chính ông ta cũng không hiểu tại sao hoàng đế lại gấp rút như vậy, nhất định phải trong vòng hai tháng mà không đợi đến bốn tháng nửa năm...
Lý Ân thừa tướng đứng một bên quan sát, trong lòng hắn thầm than nhẹ. Việc liên quan đến Bạch Hương cô nương kia, trong lòng Luân đế luôn rất coi trọng.
- Nếu không có việc gì nữa thì bãi triều! - Hắn ngắn gọn tuyên bố.
Nhìn lướt qua đám cận thần phía dưới đánh giá thấy không ai còn muốn bước ra, hắn bèn đứng dậy xoay người rời khỏi chính điện.
Phía sau vọng lại tiếng thái giám hô lớn " Bãi triều!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc