Hàn Mai - Chương 06

Tác giả: Yêu Tinh Gấu Mèo

Vết thương trầm trọng đến mức chỉ chậm thêm chút nữa sẽ lấy đi tính mạng nàng.
Hàn Mai
Từ thái y đến những đám nô tài cung nữ đã trông thấy Luân đế ôm nàng ra khỏi Tịnh Tuyền đều mở to mắt, miệng kinh ngạc.
Nàng chính là chủ nhân hậu cung một thời - Hàn gia Hàn Mai thái hậu, như thế nào nàng lại ở trong tay hoàng đế? Họ đã đều nghĩ năm đó nàng nhảy xuống sông, khả năng sống sót gần như là không thể có.
Hoàng cung lại được một phen xôn xao.
...
Bây giờ Hàn Mai đang nằm trong gian phòng của thượng cung Lý Anh Thư, Dương Tử Luân phân phó cho nàng chăm sóc và coi chừng Hàn Mai. Trong cung Lý Anh Thư là kẻ khéo léo biết cách hành xử nhất.
Lý Anh Thư năm nay đã gần ba mươi tuổi, vốn là em gái một vị triều thần, nàng vào cung từ năm mười sáu tuổi nhưng cũng chỉ làm những công việc tạp vụ, từ khi Luân đế lên ngôi nàng bỗng có cơ hội thăng tiến trở thành Thượng cung, chuyên quản lý đám cung nữ ở Chiêu Dương cung này.
Nhìn Hàn Mai ngất nằm đó, nàng vẫn không dám tin một ngày Hàn gia Hàn thái hậu có thể quay lại đây. Hàn gia bây giờ đã diệt vong, số phận của nàng có lẽ không thể tránh khỏi.
Hầu hạ Luân đế mấy năm Lý Anh Thư cũng biết hắn nặng tình với cô nương Bạch Hương, mà nghe đâu chính Hàn thái hậu đã thanh trừng nàng một cách nhẫn tâm.
Lúc nãy sau khi thái y đã cầm máu cho Hàn Mai và kê đơn thuốc, Lý Anh Thư có lau chùi thân thể, kiếm một bộ y phục cho nàng mặc tạm.
Điều khiến vị thượng cung này có chút hốt hoảng là *** Hàn Mai vẫn không ngừng chảy máu, điều này đủ nói nên nàng đã trải qua chuyện gì. Nàng ắt hẳn bị Luân đế nhục nhã để trả thù.
- Hàn thái hậu ơi là Hàn thái hậu, không ngờ cuối cùng nàng chịu kết cục này... - Lý Anh Thư thầm than trong lòng.
Một thời hoàng kim quyền lực, chỉ chớp mắt đã thành hư vô. Nữ nhân bước vào hậu cung không chỉ riêng nàng mà bất cứ ai cũng có thể có kết cục như vậy.
Lý Anh Thư trước đây không có mấy khi được diện kiến thái hậu, nàng cũng chỉ nghe những tin đồn trong cung, tuy nhiên với cá tính của mình, nàng không bao giờ quên suy xét mà hoàn toàn tin vào tin đồn, trong cung muốn sống yên phận chỉ có cách tinh tế khéo léo...
Kéo chăn đắp ngang người Hàn Mai, Lý Anh Thư tự mình xuống ngự thiện phòng sắc thuốc, không quên dặn cung nữ Tiểu Bình trông coi nàng.
Luân đế bảo nàng không thể tự sát thì nàng không thể tự ý ૮ɦếƭ, Lý Anh Thư cũng không được sơ suất.
...
...
Hàn Mai tỉnh lại thấy toàn thân không có chỗ nào không đau đớn. Mắt đau, gò má đau, miệng đau, bả vai đau... nhưng nàng biết rằng điều khủng khiếp nhất kia không phải là một cơn ác mộng, hạ thân còn nguyên nỗi đau rát do bị xé rách kia đã nhắc nhở nàng...
Nàng đã tàn hoa bại liễu trong tay hắn, Dương Tử Luân.
Một thân thể nhơ nhớp vấy bẩn, không có cách nào rửa sạch.
Tận cùng tâm can tủi nhục, nàng muốn ૮ɦếƭ, hắn không để cho nàng có quyền tự sát.
Sống ư? Tại sao nàng phải sống? Thân thể này nàng không còn thiết giữ, nàng có thể sống với một đôi mắt mù, một tấm thân không còn trinh bạch sao?
Thống khổ...
Nhận ra hoàn cảnh của bản thân như vậy, nàng cảm thấy mình không còn tư cách liên tưởng đến Lam Mặc, không còn tư cách đối diện với y.
Y quá thanh bạch, y là bậc cao nhân phi thường, nàng một thân nhiễm bẩn đầy tội lỗi, nàng trước sau gì cũng là một tội nhân thua cuộc trên ván bài chính trị.
Nàng phải nhận ra ngay cả tâm hồn nàng cũng sớm ngập tràn bụi trần, một người từng sống vì quyền lực như nàng vốn không có quyền tự cho linh hồn mình là trong sạch.
Chỉ là thời gian đó nàng đã muốn quên đi.
Hết rồi, tất cả đã hết rồi, nàng sẽ kết thúc tất cả.
Nàng không nhìn thấy gì, nàng muốn ૮ɦếƭ cũng phải nghĩ cách.
Hàn Mai lấy tay gõ nhẹ vào thành giường, miệng nàng rất đau nên rất khó khăn có thể lên tiếng.
Cung nữ Tiểu Bình thấy động vội vã lại gần. Nàng không biết phải ứng xử với Hàn Mai ra sao, cuối cùng cũng dè dặt lên tiếng:
- Cô nương... ngươi đã tỉnh, ngươi cần gì vậy?
- N...ư...ớ...c!
Hàn Mai khó nhọc thốt lên, Tiểu Bình chần chừ một chút rồi chạy lại phía chiếc bàn trà rót cho nàng một chén trà.
Đỡ chén nước trên tay, Hàn Mai muốn ngồi dậy nhưng gặp khá nhiều khó khăn do toàn thân đau nhức, Tiểu Bình thấy vậy bèn đến đỡ nàng.
Nàng uống hết chén trà, quả thật nước đi qua miệng khiến nàng cảm thấy vô cùng đau. Cố uống hết, nàng lại tỏ ý muốn uống tiếp.
Tiểu Bình ngây thơ lại đi rót tiếp, uống hết chén này đến chén khác vẫn thấy Hàn Mai kêu khát.
Như Hàn Mai dự tính, trà này đã nguội, ấm trà pha ra cũng đã có người uống một phần, cùng lắm chỉ rót ra được chừng bốn chén nữa...
- Cô nương, thực sự khát lắm sao?
Hàn Mai khó nhọc gật đầu.
- Vậy đợi ta, ta sang phòng bên lấy nước!
Cung nữ đó vừa đi khỏi, Hàn Mai cầm chén trà đập mạnh vào thành giường. Chén sứ vỡ tan, một mảnh sắc cứa vào ngón tay nàng túa máu. Mặc kệ, nàng chỉ cần dùng mảnh sắc nhọn này là có thể kết liễu sinh mạng.
Chỉ cần một đường rạch gọn ghẽ vào động mạch cổ, không ai có thể ngăn cản được nàng nữa, dường như ૮ɦếƭ cũng nhanh và đỡ tốn sức, đỡ đau đớn hơn việc dùng răng cắn lưỡi.
...
...
Trước đó vài khắc ở Chiêu Dương chính điện.
Hắn ngồi trong ngự thư phòng, nghiêm khắc phân phó cho một vài vị quan lo vụ sạt lở ở Vân Sơn, hắn đã ra lệnh càng sớm càng tốt thông đường đến khu lăng mộ, khôi phục kiến trúc lăng...
Đám quan lại không ai dám trái lệnh, đành răm rắp tuân mệnh rồi lao vào thi hành.
Rõ ràng mấy trăm năm vương triều họ Dương trị vì chưa hề có địa chấn xung quanh khu vực kinh thành, cớ gì mà tự nhiên lại xuất hiện một cơn địa chấn lớn đến vậy? Ông trời muốn đùa cợt với hắn?
Hắn quyết không từ bỏ ý định.
Bạch Hương, Bạch Hương của hắn...
Hắn tựa đầu ra sau ghế rồng, nhắm mắt liên tưởng đến nàng.
Hình ảnh khiến trái tim hắn khó quên nhất vẫn là năm năm trước đó...
[Năm năm trước, hắn vừa tròn hai mươi tuổi]
Vì phụ vương của hắn bị Hàn thừa tướng âm mưu hãm hại, uy tín trong triều đã giảm sút, quyền lực cũng bị tước mất, tuy mang danh là vương gia nhưng thực chất cha con hắn chỉ có danh hoàng thân quốc thích mà không có thực quyền.
Hôm nay là ngày rằm, hoàng cung tổ chức yến hội, cũng đã khá lâu hắn không vào cung. Phụ vương hắn sức khỏe suy nhược, chỉ có mình hắn tiến cung dự tiệc.
Đám vương tôn công tử khác luôn làm hắn không vừa mắt, kẻ có chút quyền lực thì tỏ ra tự cao khinh thường hắn, kẻ muốn tiếp chuyện với hắn thì cũng toàn những kẻ nhụt chí nhàn rỗi, không có một chút khí phách nào. Có đám vương tôn công tử này thử hỏi sao họ Dương không ngày một lụn bại.
Hắn không ngại ngùng mà rời khỏi yến hội từ sớm, hôm nay không có chủ nhân hậu cung - đương kim thái hậu nhiếp chính Hàn Mai ngự giá, nhiều vị thượng quan cũng đã bỏ về sớm.
Nghe nói ả thái hậu này cũng không thích tham dự tiệc tùng.
Buổi tối thanh mát gió dìu dịu, tự dưng hắn nổi hứng muốn đi dạo, thăm thú ngự hoa viên.
...
...
Trong cung có một đội ca vũ kịch chuyên phục vụ yến tiệc được gọi là Nghệ phòng, năm vừa rồi mới tuyển được một vài thiếu nữ kĩ nghệ tinh thông. Trong số đó có một thiếu nữ mười bảy tuổi tên Bạch Hương, dáng người yểu điệu thướt tha, tài ca vũ cũng xuất chúng hơn người.
Dạ yến đêm nay, Bạch Hương được giao biểu diễn một vũ khúc.
Nàng đã tập luyện rất kĩ cho tiết mục của mình, vì lo trang điểm cẩn thận, gần đến giờ biểu diễn nàng mới ra khỏi Nghệ phòng. Lo sợ sẽ đến muộn, nàng đã đi tắt qua lối Ngự hoa viên.
Chẳng ngờ đi vội mà nàng đã ***ng trúng một người.
Chỉ kịp nói một câu "xin lỗi" , Bạch Hương muốn tiếp tục bước đi thì đã thấy giọng người kia kiêu ngạo mà lạnh lùng cất lên:
- Đứng lại!
Bạch Hương thực sự không muốn dừng bước, rõ ràng nàng đã nói lời xin lỗi, xem ra người này nhất định muốn nàng tạ lỗi thỏa đáng hơn.
Bạch Hương xoay người nhanh chóng đánh giá đối phương. Là một cô nương còn trẻ hơn cả nàng, chỉ chừng mười lăm tuổi, có điều cô nương này cũng rất xinh đẹp.
Dưới ánh trăng mờ ảo, đôi mắt thiếu nữ ấy lấp lánh như tinh tú, sóng mắt mềm mại như nước, mặc dù ánh mắt nàng đang mang nhiều phần thiếu thiện cảm nhìn mình nhưng Bạch Hương cũng phải thừa nhận là đôi mắt ấy đẹp mê hồn. Chưa kể đến các nét khác trên gương mặt cũng thanh tú mỹ lệ vô song... Nàng khoác một bộ xiêm y cầu kì, thoạt trông cũng biết là y phục dành cho người có thân phận đặc biệt cao quý.
Đến lúc này Bạch Hương mới ngộ ra là mình đã đắc tội với một vị có thân phận cao trong cung, người này có thể là quận chúa hay quý nhân, không phải là đối tượng để nàng phi lễ.
Hàn Mai cũng lướt mắt tinh tế đánh giá đối phương, hôm nay nàng một mình đi dạo, thật không mấy tốt đẹp để một kẻ bề dưới ***ng phải.
Ả này ăn mặc kì quái, một thân xiêm y trắng muốt độc đáo kia thật hiếm thấy trong cung, lẽ nào là người của Nghệ phòng?
Nàng mỗi lúc lại càng chú ý hơn bộ xiêm y đó. Nó dường như rất giống một bộ xiêm y mà mẫu thân đã mặc khi múa điệu " Nguyệt Vũ Trung Phong"
Điệu múa mà mỗi lần mẫu thân đã múa trong dịp sinh nhật phụ thân, kể cả khi phụ thân nàng hờ hững, mẫu thân vẫn một mình bày bàn tiệc R*ợ*u chờ đợi, một mình múa vũ điệu đó.
Ánh mắt Hàn Mai đang thâm trầm bỗng ánh lên một tia lạnh lùng về phía Bạch Hương, giọng điệu độc đoán ra lệnh:
- Này, ngươi cởi bộ y phục đó ra cho ta!
Bạch Hương thoáng chốc ngỡ ngàng, thiếu nữ này cớ sao lại có thể đòi y phục của nàng?
Thấy đối phương do dự, Hàn Mai giữ gương mặt nghiêm nghị không thái độ mà nói:
- Ta sẽ ban cho ngươi bộ y phục khác quý giá hơn, mau thay y phục ra!
Cô nương này ăn nói có phần thiếu lý lẽ, lại có chút cậy tiền tài, Bạch Hương thấy khó chịu trong lòng nhưng không tiện đắc tội.
- Cô nương, ta phải đi rất gấp, y phục này của ta còn phải dùng để...
- Nếu ngươi không cởi ra, ta e rằng ngày mai ngươi cũng không cần phải ở lại hoàng cung làm việc... - Giọng Hàn Mai âm ngoan mà nói. - Ngươi cởi ra hay để người khác đến giúp ngươi cởi?
[ Đêm đó, chính là ở bên một hồ nước phía sau ngự hoa viên.
Ánh trăng khuya mờ ảo, một vầng trăng trên trời, một mảnh trăng loang loáng dưới nước...
Hai mảnh trăng song song...
Một kẻ là hắn đứng phía bờ hồ bên này, ngây ngất nhìn sang phía bờ hồ bên kia.
Thanh thoát phi thường, uyển chuyển linh hoạt, một thân bạch y thiếu nữ nhảy múa dưới trăng và gió.
Dương liễu bên hồ cũng không mềm mại bằng bước chân người ấy khẽ xoay, dải lụa trắng muốt trong tay khi thì như làn khói quanh quẩn mỏng manh, khi thì như mây trôi theo làn gió, khi thì vẽ lên không gian những đường nét huyễn hoặc.
Nàng tựa như hằng nga tiên tử giáng trần, chỉ cần thoáng trông thấy bóng dàng nàng cũng có thể bị cuốn hút, đờ đẫn si mê...
Thậm chí hắn chỉ biết chôn chân đứng đó mà ngắm, tưởng chừng nếu hắn tìm đường bước sang bên đó thì sẽ bỏ lỡ mất vũ khúc đẹp nhất thế gian, tưởng chừng sự xuất hiện của hắn sẽ kinh động nàng để rồi nàng sẽ tan biến...
Hắn đấu tranh tư tưởng, trong lòng hắn thực sự muốn bước sang để nhìn rõ hơn nàng. Hắn đoán rằng dung nhan của nàng cũng muôn phần diễm lệ thanh tú như bóng dáng nhảy múa kia.
Nhưng hắn sợ người con gái thuần khiết đó sẽ bỏ chạy khi hắn đột ngột đến gần, khối băng thanh ngọc khiết ấy có lẽ không để người phàm với tay.
Lúc đó hắn đã nghĩ như thế, và hắn chần chừ...
...
...
Sự thực bên bờ kia hồ.
Sau một vòng xoay thướt tha với dải lụa trắng, bước chân thiếu nữ dừng lại.
Điệu múa của nàng cũng vì vậy mà ngưng.
- A, đoạn sau ta không còn nhớ nữa... - Nàng đưa bàn tay nhỏ bé lên gõ nhẹ vào đầu mình - Như thế nào nhỉ, thế này... hay là thế này...
Nàng nhắm mắt, cố liên tưởng đến hình ảnh trong kí ức xa xôi, cũng đêm trăng đó khi mẫu thân biểu diễn.
Bỗng phía dưới bàn chân nàng truyền đến một cảm giác đau nhói.
- Côn trùng ૮ɦếƭ tiệt dám cắn bổn cung... - Nhăn nhó gương mặt xinh đẹp, Hàn Mai đã tỏ ra vô cùng bực mình.
Dám cắn nàng, dĩ nhiên nàng không thể tha cho nó, cũng không thể tha cho đồng loại của nó, ngày mai nhất định có người đến cuốc đất, xới tung đám cỏ này. Bờ hồ này sẽ không trồng cỏ nữa mà sẽ lát gạch.
Quyết định như vậy, nàng kéo gấu xiêm y, quay mình rời đi.
...
...
Dương Tử Luân bỗng thấy hụt hẫng, vì lý do gì mà vũ khúc kia đột ngột ngưng lại? Vì lý do gì mà người con gái đó vội vàng rời đi?
Hắn vội vã tìm đường sang bên kia hồ, tiếc rằng khi hắn đến nơi, bóng dáng của nàng đã hoàn toàn mất dấu sau những khóm cây cảnh dày rậm của ngự hoa viên...]
...
...
Năm năm sau, trong lòng hắn chưa bao giờ vơi cảm giác mất mát.
Dương Tử Luân nắm chặt tay thành nắm đấm, bực tức đập xuống mặt bàn.
Người đàn bà đáng ૮ɦếƭ đó lại chưa thể giết, chỉ vì hắn tôn trọng lời thề trước mộ phần nàng.
Không để ả ૮ɦếƭ ngay, hắn nhất định cũng không để ả yên ổn.
Thoáng chốc trong đôi mắt trầm luân toan tính của hắn ánh lên một tia nhìn thâm thúy dị thường, đôi môi hắn khẽ cười tà ác, hắn đứng dậy rời khỏi ngự thư phòng.
...
...
Dãy phòng dành cho cung nữ, nô dịch phía sau Chiêu Dương cung. Lúc này trong căn phòng chính giữa dành cho thượng cung, Hàn Mai đang nắm trong tay một mảnh sứ sắc nhọn.
Nàng cười đau khổ trên môi, cuối cùng cũng phải kết thúc.
Trước đây sống trong hoàng cung này chỉ có trái tim nàng vì bị thương tổn mà khép chặt, khi rời khỏi hoàng cung sống những ngày tháng an nhàn bên Lam Mặc, trái tim nàng hoàn toàn không có một thương tổn nào...
Lúc này không chỉ toàn thân đầy những vết thương mà ngay cả trái tim nàng cũng bị dày xéo đến tan nát.
Nàng nhớ đến Lam Mặc, mỗi khi nàng vô ý làm bản thân bị đau, y đều chữa khỏi cho nàng rất nhanh, ánh mắt của y tuy biểu lộ sự nghiêm khắc không hài lòng nhưng lại là sự quan tâm chân thật hơn bất cứ điều gì khác.
" Mai Nhi, ngay cả cách cầm con dao thái hành ngươi cũng không biết, vậy mà còn nói mình có thể hại người sao?"
" Ta chỉ thích mượn dao ***, cầm dao như thế nào đâu quan trọng..."
" Chính vì vậy khi cầm trên tay con dao thật ngươi mới tự làm tổn thương mình..."
" Đạo nhân, ngươi nói gì mà nhiều vậy? Ngươi không thấy rằng ta đang rất đau sao?"
" Đó là để cho ngươi ghi nhớ, lần này giống như lần đầu bị đứt tay ngươi cảm thấy nó là một việc rất trầm trọng... nhưng lần sau trở đi ngươi sẽ bình tĩnh hơn..."
...
Không đau, nàng cảm thấy có siết chặt mảnh sứ này trong tay cũng sẽ không đau nữa.
Quyết định tìm đến cái ૮ɦếƭ, nàng đưa mảnh sứ lên phía cổ, hít vào một hơi cuối rồi dồn sức vào bàn tay đâm tới.
- A!
Mảnh sứ vừa chạm đến da cổ nàng đã văng ra, mu bàn tay nàng đã bị một vật gì đó giống như ám khí phi trúng.
Cả mặt trong và mặt ngoài bàn tay đều bị tổn thương, Hàn Mai có chút ngỡ ngàng khi nghe thấy từ ngoài âm điệu khinh ghét căm giận xen lẫn châm biếm.
- Muốn ૮ɦếƭ sao? Không đợi nổi một hai tháng nữa sao?
Dương Tử Luân bước vào, ánh mắt dừng trên người Hàn Mai chưa bao giờ vơi đi thù oán. Chỉ vì cơn sạt lở đó mà chính hắn mới là người phải đợi, cho ả sống thêm một tháng nữa đối với hắn chính là một sự dày vò thêm.
Nếu không phải vừa rồi hắn nghĩ ra một chút dự định thì bây giờ không biết hắn đã tích thêm bao nhiêu phẫn nộ rồi.
Vừa lúc ấy cung nữ Tiểu Bình bưng ấm trà đầy mang vào.
- Cô nương, trà nóng đây!
Thấy thánh thượng uy nghi sừng sững nơi đó, Tiểu Bình luống cuống quỳ xuống nghênh đón. Hắn bề ngoài tỏ ra lãnh khốc độc đoán, một cái nhìn lướt qua đủ khiến cung nữ này phát run.
- Ngươi chính là người trông coi ả?
- Dạ.... vâng thưa bệ hạ.... - Tiểu Bình sợ sệt cúi đầu đáp.
- Người đâu, lôi cung nữ này ra ngoài chém đầu! - Một câu nói lớn của hắn vang lên khiến mặt Tiểu Bình trắng bệch, Hàn Mai cũng cả kinh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc