Hàn Mai - Chương 03

Tác giả: Yêu Tinh Gấu Mèo

Lúc này nàng nghĩ rằng mình sẽ ૮ɦếƭ, không còn muốn nghĩ đến điều gì, chỉ muốn hát lên khúc ca chờ đợi đó.
Cái gì mà là báo ứng, y nói đều đúng, nàng trước sau gì đều là người của Hàn gia, nàng cũng phải chịu tội, dù năm đó nàng không oán hận dùng dấu ấn nung trừng trị Luân vương thì vẫn có thể có kết quả này.
Bất cứ kẻ nào có lời lẽ động chạm đến mẫu thân của nàng, dù là vô tình hay hữu ý nàng đều không tha thứ. Người đời có thể mắng nàng ngoan độc, có thể nói nàng dã tâm tàn nhẫn nhưng không thể làm thấp hình tượng của mẫu thân. Cả Hàn gia này bao gồm nàng có thế là kẻ xấu, nhưng nhất định không bao gồm mẫu thân của nàng.
Bỏ qua đi, nàng quá mệt mỏi rồi, lúc này cũng như mẫu thân, nàng muốn hát lên một khúc rồi có thể ૮ɦếƭ đi, giống như ngọn lửa tàn bùng lên rồi tắt.
Giữa đêm tối có một thanh âm khi thì ✓út cao, khi thì trầm lắng, khi chan chứa yêu thương, khi như chìm xuống đáy vực của sự cô đơn tuyệt vọng...
Càng nghe càng thấy rung động tâm can, đánh thức tâm hồn con người.
Hai người cận vệ của Tử Luân đứng gác bên ngoài không tránh khỏi cảm giác đờ đẫn, quả thực như muốn cuốn vào thanh âm tuyệt diệu mà bi thương đó. Thanh âm của nàng mỗi lúc một vọng xa, giống như những đợt sóng thăm thẳm đánh vào màn đêm tĩnh lặng như tờ.
Dương Tử Luân nghỉ trên lầu hai, hắn nghĩ đêm nay là đêm đầu tiên hắn ngon giấc sau cái ૮ɦếƭ của Bạch Hương, nhưng thực sự khi vừa đặt lưng xuống giường hắn đã chập chờn trằn trọc, điều mà hắn mơ thấy nhiều nhất chính là Bạch Hương...
Hắn nghe thấy một âm thanh nhói lòng khiến cho người ta muốn khóc, mỗi lúc lại có thể khiến người khác đau triệt nội tâm, cảm giác người đang ca khúc nhạc này cũng sắp tan biến...
Chờ đợi mênh ௱ôЛƓ, khổ đau tuyệt vọng, âm dương cách biệt... chẳng phải chính là tâm trạng của hắn sao?
Hắn đang hoang mang thì thanh âm đó đứt quãng rồi biến mất.
Hắn ngồi dậy, gọi thuộc hạ của mình là Đường Thuận vào, tra hỏi xem kẻ nào vừa hát giữa đêm khuya. Đường Thuận sắc mặt bối rối rồi cũng bẩm báo:
- Bệ hạ, tiếng hát phát ra từ nhà kho, thần e là...
Hắn trừng mắt, gân máu trong mắt lại nổi lên, siết chặt nắm tay, tức giận ra lệnh cho thuộc hạ:
- Làm cho ả câm miệng, tránh để quấy nhiễu người khác!
Hắn và dứt lời, một thị vệ canh gác dưới kho đã hốt hoảng chạy lên bẩm báo. Chuyện là hai người họ canh gác ngoài kho nghe thấy tiếng ca đột ngột đứt quãng, cảm thấy trong kho yên ắng dị thường bèn thử mở cửa, đem đuốc vào soi...
- Muôn tâu bệ hạ, người trong kho đã.... Dường như đã ૮ɦếƭ!
Hắn phẫn nộ hung hăng bước xuống kho, người đàn bà này, tại sao có thể ૮ɦếƭ dễ dàng như vậy? Không phải một tay hắn băm nát trước mộ phần Bạch Hương, ả làm sao có thể tự ૮ɦếƭ như vậy?
Thuộc hạ hướng ngọn đuốc soi phía nàng cho hắn nhìn rõ. Hàn Mai tĩnh lặng khép chặt đôi mắt phượng, tuy bộ dạng tiều tụy khốn khổ nhưng vẫn xinh đẹp tựa một đóa hoa mai mọc trên băng tuyết như chính tên gọi của nàng. Đặc biệt trên môi nàng còn lưu lại một nụ cười nhẹ, mãn nguyện thoải mái vô cùng.
Nụ cười đó làm Tử Luân vô cùng chướng mắt. Ả muốn trêu tức hắn, gương mặt hạnh phúc vô tư kia thực sự giả tạo, ả muốn tìm đến cái ૮ɦếƭ để trốn tránh sự đền tội, thậm chí còn tỏ ra thanh thản vui vẻ như vậy thách thức hắn, y hệt như gần năm năm trước ả đã cười trên sự nhục nhã của hắn.
Hắn không thể ngờ rằng, giây phút nàng chấp nhận bước vào cái ૮ɦếƭ, tâm tư của nàng không hề có một tia vướng bận đến hắn, nụ cười đó dành cho Lam Mặc.
Lam Mặc, nàng yêu thích y...
Lam Mặc, nàng phải từ biệt y...
Nàng không thể tu luyện đắc đạo để ở bên y mãi mãi, nhưng là một linh hồn thì nàng có thể tồn tại bất diệt, sinh tử lúc này thực sự nhẹ nhàng...
Dương Tử Luân rống giận, dùng chân đạp vào mình nàng mà hét lớn.
Đôi mắt kia vẫn nhắm nghiền.
Đường Thuận can ngăn hắn, gã cảm nhận người phụ nữ này có thể chưa ૮ɦếƭ. Gã cúi xuống đưa tay lên mũi kiếm tra rồi lại chạm vào động mạch cổ.
- Bệ hạ, nàng chưa ૮ɦếƭ, chỉ là hôn mê sâu, còn có sốt cao do vết thương trên vai sưng tấy...
- Giữ lại cái mạng của ả bằng mọi giá, nhất định phải đem đến trước mộ Bạch Hương mà tế sống!
Dương Tử Luân nhanh chóng xoay người rời đi.
...
...
Đường Thuận nhận mệnh lệnh giữ lại sinh mạng cho nàng, không dám để nàng trong kho ẩm thấp nên bèn dùng một căn phòng kế bên phòng mình cho nàng ở, thuê đại phu chữa trị, bên ngoài vẫn cho người canh gác ngày đêm không dám khinh suất.
Hàn Mai vẫn trong cơn hôn mê mặc dù tình trạng có khá hơn, trong lúc trông coi nàng, gã thường thấy nàng lẩm nhẩm một cái tên: " Lam Mặc"
Đường Thuận vẫn không tin được người con gái xinh đẹp thuần khiết này lại là Hàn thái hậu nổi danh một thời đứng đầu chi phối hậu cung, tuy gã trước đây chưa từng có cơ hội trông qua thái hậu nhưng cũng không nghĩ nàng lại trẻ như vậy. Đặc biệt bây giờ nhìn đi nhìn lại đều thấy nàng thánh thiện diễm lệ động lòng người, người như có thể từng độc ác như loài rắn, vì quyền lực làm hại vô số người?
Có điều, kẻ thù mà chủ nhân gã đã khắc cốt ghi tâm không dễ gì nhầm lẫn., rõ ràng nàng cũng nhận ra Luân đế và định bỏ chạy...
Hàn gia gây tội lỗi còn chưa đủ, nàng còn đắc tội với Luân đế, Gi*t hại người hắn yêu thương nhất một cách man rợ, số kiếp của nàng không cần biết cũng đoán được.
Có lẽ mỹ nhân vốn là họa, người càng đẹp thì càng độc, Đường Thuận tự nhắc nhở mình không được phép chủ quan...
...
...
Buổi tối hôm sau tình trạng của nàng đã khá lên nhiều, Đường Thuận cũng đoán rằng nàng sắp tỉnh lại.
Lúc này Dương Tử Luân cũng bước vào xem chừng, khi thấy Đường Thuận có vẻ đãi ngộ với nàng tốt quá mức, gương mặt hắn lập tức có biểu hiện không hài lòng.
- Đường Thuận, ta đã nói rằng chỉ cần giữ lại tính mạng ả, không cần đãi ngộ đến mức này!
- Tâu bệ hạ...- Đường Thuận ái ngại nhìn hắn - Đợi sau khi nàng tỉnh lại, chắc chắn đảm bảo tính mạng...
Tử Luân bước về phía giường quan sát. Mỹ nhân nằm đó hơi thở đều đặn, gương mặt thoải mái bình yên như đang ngủ, không hề có một dấu hiệu ưu tư đau khổ, trên môi thoáng chốc lại cười mỉm vô tư có phần ngây ngốc.
Lửa giận bùng phát, hắn không hề suy nghĩ thêm, lập tức vươn tay muốn thô lỗ ném kẻ thù ra khỏi giường. Đường Thuận vội lại ngăn cản cầu xin:
- Bệ hạ, nếu người làm vậy, vết thương sẽ càng nặng thêm, nàng ta không thể bảo toàn tính mạng cho đến lúc về kinh thành!
Tử Luân đặt nàng xuống, lời của Đường Thuận nói cũng có lý, nhưng người đàn bà này là nỗi oán hận lớn nhất của hắn, hắn không cho phép ả thanh thản.
Hắn quan sát thấy tình trạng của nàng đã khá hơn, bèn bắt buộc Đường Thuận mang nàng xuống kho rồi tìm cách làm cho nàng phải tỉnh lại ngay.
Đường Thuận không ngăn được hắn, đành nhìn những thuộc hạ khác đem nước lạnh dội lên nàng. Sau một cơn ho sặc sụa, Hàn Mai yếu ớt mở mắt.
Nàng biết mình không ૮ɦếƭ, thật nực cười... Luân đế không để nàng ૮ɦếƭ, nàng biết hắn muốn mang nàng về cung xét xử như những tội đồ Hàn gia, phải chịu nhục hình đau đớn đến ૮ɦếƭ...
Cũng là cái ૮ɦếƭ. chỉ là cái ૮ɦếƭ đau đớn hơn mà thôi. ૮ɦếƭ rồi thì không có đau đớn. Lam Mặc từng nói người tu đạo như hắn cũng từng chịu qua những thử thách khắc nghiệt, giày vò thân xác để đạt cảnh giới cao. Nàng không nên sợ hãi. Lam Mặc trước đây không biết đã chịu khổ hình gì mới đạt đến cảnh giới tĩnh tại như vậy. Nếu nàng có thể bình tĩnh hơn y, y nhất định sẽ không thể xem thường nàng, nghĩ đến vậy nàng có thể vui vẻ mà mỉm cười khẽ.
Nàng không để ý đến trong mắt kẻ đối diện ngập tràn sát khí. Chính Tử Luân cũng không ngờ rằng sau hơn ba năm người đàn bà này lại trở nên thản nhiên như vậy, còn có thể trước mặt hắn mà lơ đãng cười. Trước đây hình ảnh Hàn thái hậu lạnh lùng kiêu ngạo, âm ngoan hiểm độc không kẻ nào dám đến gần thì bây giờ ả lại đạt đến một trình độ thâm hiểm khác ư? Có thể bình tĩnh như vậy, còn có thể vô tư giả tạo như vậy.
Hắn bươc tới, hung bạo Ϧóþ chặt cằm nàng, Hàn Mai vì đau mà kêu lên một tiếng, gương mặt bị giữ nhìn thẳng người đối diện.
- Hàn thái hậu, không phải không nhận ra ta chứ? - Từng tiếng của hắn rít qua kẽ răng.
Nàng mở to đôi mắt, nàng đương nhiên nhận ra, hắn là Luân vương, ngày nào còn để nàng nhục nhã, bấy giờ đã ngồi trên ngôi cao nhất, so với nàng đúng là hoán đổi vị trí. Hoàn cảnh của nàng bây giờ cũng như hắn lúc đó.
- Nhận ra... - Bấy giờ nàng đã hiểu mình không thể thoát khỏi kiếp nạn này, không thể thoát khỏi hắn nên dùng giọng điệu bình thản đáp lại. - Ngươi chính là Dương Tử Luân không phải sao?
Tử Luân tức giận mà cười, gia tăng lực nơi đầu ngón tay như muốn Ϧóþ nát gương mặt mỹ miều này.
Nàng giữ cho tâm lặng, chỉ dùng đôi mắt to chăm chăm nhìn lại hắn, cái nhìn không rõ là chứa hàm ý gì, xen lẫn một chút vô tâm, một chút xem thường, một chút giễu cợt.
Chợt nàng nghĩ rằng bây giờ chỉ cần khiêu khích hắn là có thể lập tức ૮ɦếƭ, không mất công dông dài, ánh mắt nàng càng thêm phần kiêu ngạo, ánh mắt cố tình trêu ngươi sự chịu đựng của kẻ khác.
Tử Luân lập tức tát nàng, thân mình nàng gục xuống, nàng dùng lưỡi liếm đi máu trên môi, nàng cười vô cùng đẹp đẽ.
Người đàn bà này... hắn lập tức muốn chém ૮ɦếƭ ngay tại đây, sau đó mang đầu ả về trước mộ phần Bạch Hương làm lễ tế cũng có thể tạm chấp nhận được. Hắn lập tức rút kiếm, nắm chặt trong tay, sát khí ngập tràn khiến thuộc hạ ai nấy đều cảm thấy không thể thở.
Hắn giống như một khối lửa hận thù, nàng lại đối lập với hắn, lạnh lẽo thờ ơ như một tảng băng. Khi hắn vung kiếm lên, bắt gặp thái độ của nàng cao ngạo nhất, một phần sợ hãi cũng không có, thậm chí trong mắt nàng còn thấp thoáng sự đắc ý và chờ đợi.
Người đàn bà này không tiếc sống ૮ɦếƭ, thậm chí còn cố tình dàn dựng cho hắn Gi*t ả, suýt nữa thì ả đã thắng.
Ánh mắt của ả thực sự đáng ghét, đáng căm hận. Tạo hóa đã sai lầm khi ban tặng một đôi mắt tuyệt mĩ cho một con ác quỷ...
Tử Luân cười tàn ác, ném kiếm xuống trước mặt Đường Thuận mà ra lệnh:
- Trước hết hãy moi đôi mắt của ả ra cho ta! Để xem không còn đôi mắt đó, ả còn thứ νũ кнí gì?
Đường Thuận sững sờ, Hàn Mai cũng kinh ngạc. Tử Luân đã càng thông minh cao thâm hơn trước rất nhiều, hắn đã đoán được dụng ý của nàng. Hắn không Gi*t nàng ngay mà trước hết ђàภђ ђạ nàng từng chút một.
Đường Thuận lúng túng, bị ánh mắt của chủ nhân bức ép, gã đành nhặt kiếm lên bước về phía nàng. Bất ngờ này khiến cho Hàn Mai hoảng loạn trong lòng, nàng thà ૮ɦếƭ ngay chứ không muốn mất đi từng giác quan, nàng lo sợ rằng người mù lòa ૮ɦếƭ đi rồi thì linh hồn vất vưởng cũng không thể tự tìm đường, chí ít nàng còn muốn trông thấy Lam Mặc...
Trong giây lát ánh mắt nàng có chút ý tứ cầu xin Đường Thuận, nàng không cầu xin hắn tha cho nàng mà cầu xin hắn hãy dùng một kiếm kết liễu mình. Trước đôi mắt đẹp mê người đang khẩn cầu mình như vậy, Đường Thuận tự cảm thấy áy náy vì không thể thành toàn cho nàng.
Hai tiếng thét thê lương của nàng xé toạc không gian, trừ Tử Luân, người người đứng đó đều tê tái cõi lòng. Đau đớn khiến nàng gục xuống, đôi bàn tay đưa lên ôm mắt. Mùi máu tanh ghê rợn, trước mắt nàng không còn thấy bất cứ thứ gì, chỉ một màn đen mù mịt.
Nàng đã không còn đôi mắt...
" Lam Mặc, Lam Mặc, ta đã không thể trông thấy ngươi, ta không còn có thể đi tìm ngươi... liệu ngươi có đi tìm ta không?"
" Lam Mặc, rất đau, ta không thể chịu đựng..."
...
[Một năm trước.
- Ngươi có thể không kêu được không? - Lam Mặc nhìn nàng, ánh mắt sốt sắng mà nói - Như vậy ta không thể bình tâm...
Một vài giọt nước mắt còn đọng trên gương mặt nàng. Lam Mặc đạo nhân ૮ɦếƭ tiệt, cái gì không thể bình tâm được, không phải đạo gia thì luôn bình tĩnh tự tại sao? Y đâu có bị trẹo chân giống nàng, y làm sao biết nó đau đến mức nào.
- Ta chuẩn bị nắn lại khớp xương, tốt nhất là ngươi hãy ngừng kêu kẻo sẽ cắn vào lưỡi....
- Biết rồi...
Y ngồi xuống đất, nhẹ nhàng cầm cổ chân nàng lên, nàng cắn chặt răng sẵn sàng chịu đựng. Chần chừ một giây y nói :
- Ngươi cúi đầu xuống một chút!
- Làm gì?
- Cắn vào vai ta!
- Được sao? - Nàng không nghĩ ngợi lập tức cúi xuống vai y, há miệng cắn sẵn vào bả vai đối phương.
A, tưởng chừng đến đạo sĩ này dáng người cao gầy thế mà bờ vai cũng cường tráng rắn chắc nha, nàng vừa mới nghĩ thế trong đầu, lập tức cơn đau từ chân dội đến khiến nàng chỉ có thể gạt bỏ mọi suy nghĩ, cắn phập vào vai y để truyền bớt cơn đau đớn...]
...
...
Lần này trong cơn hôn mê nàng đã nhìn thấy y...
Nàng đứng trong một không gian tăm tối như một hang động sâu hút, chợt ánh sáng từ đâu truyền tới mạnh mẽ. Ánh sáng quá chói lòa, chiếu vào đôi mắt làm nàng thấy đau...
Phía trước mặt nàng dường như là cuối hang động, nơi nguồn ánh sáng mạnh mẽ nhất... Phía đó có một bóng dáng thấp thoáng...
Tóc dài buộc thả sau lưng, một thân đạo y màu thiên thanh, bóng dáng y hòa trộn với ánh sáng càng thêm phần hư ảo...
Y đang quay lưng lại phía nàng, nàng chỉ có thể gọi: " Lam Mặc, Lam Mặc!"
Y khẽ xoay người, nàng nhìn thấy gương mặt y, nụ cười ấy thoáng qua như không...
- Mai Nhi, ngươi không được theo ta!
Tại sao y không muốn nàng đi theo? Đây là nơi nào, chẳng nhẽ là đường hầm ranh giới cửa sự sống và cái ૮ɦếƭ? Y sắp bước qua nơi đó...
Nàng cố sức chạy theo, y dùng ánh mắt không hài lòng hướng về phía nàng. Mặc kệ y, nàng ấm ức hét lớn:
- Lam Mặc, ta muốn ૮ɦếƭ, người trên đời này đối xử tốt với ta chỉ có mình mẫu thân và ngươi, các người đều đã ૮ɦếƭ, ta không muốn sống... Lam Mặc, cho ta đi theo ngươi, ta muốn cùng ngươi sống ૮ɦếƭ, ta không cần làm nữ nhân của ngươi, chỉ cần có thể theo ngươi!
Ánh mắt của y không lay chuyển, y bình tĩnh nói với nàng:
- Mai Nhi, nguyện vọng đó của ngươi... không phải là tâm nguyện của ta!
...
...
Nàng nghĩ rằng mình đã khóc rất nhiều trong cơn mơ đó, khóc đến mức bên gối cũng ướt đẫm nước mắt, nhưng khi tỉnh dậy nàng mới chua xót nhận ra, đôi mắt đã không còn, đến rơi lệ cũng không nổi.
Nàng không cần biết lúc này mình đang ở đâu, tất cả chỉ một màu đen tối. Dường như có một băng vải quấn trước mắt nàng...
Phải rồi, Luân Đế đã móc đi của nàng đôi mắt trước khi Gi*t nàng...
Nếu nàng có thể ૮ɦếƭ nhanh hơn một chút...
Nhưng nàng lo sợ trong giấc mộng kia, Lam Mặc muốn bỏ rơi nàng, dù là sống hay ૮ɦếƭ cũng không muốn mang theo nàng. Có phải vì nàng phiền toái như vậy nên y mới cố tình bỏ đi?
Có phải y biết lòng nàng đã không còn vô tư, lòng nàng đã tương tư y nên mới trốn tránh?
Bây giờ giữa sự sống và cái ૮ɦếƭ, nàng nên chọn cái nào...
Sống hay ૮ɦếƭ, nguyện vọng của nàng vẫn luôn thống nhất, đó là gặp lại y.
Nếu như đêm đó nàng không uống say, chí ít còn có thể tiễn y, nhìn thấy bóng y rời khỏi rừng trúc...
...
...
Hàn Mai lại nằm trên phòng trọ bên cạnh phòng Đường Thuận. Sau khi nhìn chủ nhân của mình có phần mãn nguyện bỏ đi, gã lại mang nàng lên đây. Nếu Luân đế có trách tội, gã sẽ dùng lý lẽ rằng nếu không chiếu cố một chút, nàng sẽ mất máu mà ૮ɦếƭ ngay tại đây.
Gã biết Luân đế coi trọng nhất là lời thề trước mộ phần Bạch Hương, vừa nãy do một phút khó kìm chế mới muốn kết liễu cô nương này ngay lập tức. Gã đã chứng kiến bản lĩnh của cô nương này rồi, quả nhiên người có thể thách thức Luân đế, nữ nhân thiên hạ chắc chỉ có thể là Hàn gia - Hàn Mai thái hậu.
Nàng không mấy bận tâm đến sinh tử, có thể chấp nhận để người ta báo oán, thậm chí còn một chút không muốn bận tâm? Dường như nội tâm của người con gái này rất phức tạp, thứ nàng mong muốn không phải là bảo toàn tính mạng mà là một nguyện vọng khác.
Như vậy e là Luân Đế dù có báo thù cũng không đạt được thanh thản sảng khoái trong lòng.
Khi gã bước vào phòng, đã thấy nàng nằm trên giường, tay chân quờ loạn.
- Cô nương đừng động đậy nữa, sẽ càng ảnh hưởng đến những vết thương!
Nàng không biết người này là ai, nhưng giọng nói nhất định không phải là Dương Tử Luân.
- Ngươi nói xem, có phải mắt của ta đã mất rồi?
Giọng điệu nàng bình thản nhưng lại chất chứa khổ tâm vô tận, Đường Thuận cảm thấy hối tiếc tràn ngập trong lòng. Người con gái này quả thực phi thường, có thể không lao xuống giường la hét đòi lại mắt...
- Đã mất rồi!
- Đây là đâu? Còn bao lâu mới tới kinh thành?
- Khoảng bốn, năm ngày đường nữa...
- Cũng không lâu quá nhỉ...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc