Hai Người Giám Hộ Enji - Chương 92

Tác giả: Thoigianvodinhhinh

Những ngày sau đó…
Enji đi theo anh trở về. Chỉ là một quãng đường ngắn, không ai nói câu gì với nhau. Toà lâu đài của ngài Louis đã bị thủng một lỗ lớn do anh gây ra. Cô cũng theo lối đó mà đi vào…
Phu nhân Kyoko vừa nhìn thấy cô đã sững người. Bà đang bị vây xung quanh bởi rất nhiều người. Bà khuỵ gối ở đó, thất thần nhìn cô. Xung quanh bà, đám rễ gai rậm rạp đang bắt đầu mục ra, héo khô và ૮ɦếƭ dần nhanh chóng…
Cô mở miệng, nói:
“ Tôi chọn ở lại.”.
Cô lại liếc về phía mẹ mình.
“ Không thể để bà ở lại một mình được. Một số Vampire khi ૮ɦếƭ đi sẽ hoá tro bụi. Có cách nào giữ cho mẹ tôi mãi như thế không.?.”.
Phu nhân Kyoko cúi đầu, nghĩ nghĩ, rồi bà gật gật.
Miệng bà lại bắt đầu rầm rầm đọc, nhưng lần này, không phải là bắt những rễ cây gai đánh người nữa, mà tập hợp chúng lại.
“ Nếu có thể..”. Bà nói: “ Hãy mang tiểu thư về làng Io. Tôi sẽ chỉ giữ được tiểu thư trong một thời gian ngắn mà thôi. Mang về làng, sẽ có người canh gác giữ gìn… Tôi..cũng chỉ làm được đến thế này thôi..”.
Vừa nói xong, đám rễ gai lập tức vùng lên…và một đám thật lớn lao đến bà.
Cô nhìn đám rễ gai đang “ăn” phu nhân Kyoko, không nhíu mày, lẩm bẩm:
“ Cảm ơn..”.
Sau đó, đám rễ gai bắt đầu cuộn lại…cuộn lại…và tạo thành một chiếc quan tài lớn. Chiếc quan tài gỗ màu xanh đen thẫm, nhìn qua đáng sợ, kì quái, và tràn ngập bi thương.
Enji lại đi về phía ngài Louis đang ôm Lilith, cô đứng trước mặt ông, nhìn xuống mẹ của mình và như thể đang suy xét điều gì.
Chỉ biết rằng, ánh nhìn ấy của cô hết sức khủng khiếp.
Cô ngồi xuống, và rất tự nhiên, đỡ lấy mẹ mình.
Vuốt mái tóc hơi rối cho thẳng, cô lầm bầm:
“ Mẹ…đừng lo. Con sẽ đưa mẹ về…”.
Nói xong, đứng dậy và mang Lilith đến cỗ quan tài. Nhẹ nhàng đặt mẹ mình vào chiếc quan tài lớn…rồi bất ngờ, mọi người xung quanh lại nhìn thấy cô cũng muốn bước vào.
Ngài Louis không hiểu cô định làm gì, giật mình lo sợ bước tới.
Anh cũng vội tiến đến, trên mặt nhíu mày.
Chợt…cô quay phắt người lại…con ngươi như thu nhỏ lại…ánh mắt sáng rực màu máu đỏ…nhìn bọn họ chằm chằm. Cô mở miệng nói, tiếng cất ra rất nhẹ, nhưng nghe được sự tức giận như muốn nhấn chìm mọi thứ.
“ Cút hết đi…đừng bước đến gần quan tài của mẹ…Ra ngoài hết đi, các người còn ở đây làm gì.?. Xác của mẹ tôi không dùng được đâu. Đừng có làm phiền mẹ ngủ… Đừng có làm phiền…”.
Nói xong, nhìn hết lượt tất cả. Và bước vào quan tài…
Mọi người thấy cô nằm xuống, lặng yên không có làm gì.
Enji vuốt vuốt má Lilith, thầm thì:
“ Mẹ, mẹ trông thanh thản quá…Hẳn là mãn nguyện rồi…thật tốt. Con không muốn làm mẹ buồn, con sẽ không tính toán với bọn họ nữa. Nhưng sao mẹ lại bỏ đi sớm như vậy.?. Mẹ nói mãn nguyện…vậy con thì sao.?....”.
“ Mẹ ngủ...ngủ thật tốt. Không ai làm phiền nữa. Không ai lợi dụng nữa. Ngủ, cũng ngủ ở trong lòng người mình yêu….”.
“ Con nằm với mẹ một lát…cũng không có ý định chiếm giường của mẹ đâu…nằm một lát, con sẽ liền tỉnh lại…”.
“ Mẹ..ngủ ngon..”.
Nói đến đây, cô đưa tay và đóng quan tài lại.
Ngài Louis vô cùng sửng sốt, vội chạy tới…
Một tia màu đen mảnh cứng rắn bỗng nhiên xuyên qua nắp quan tài và tấn công đến ông. Ông khựng lại, nhìn nhìn….nó di chuyển, và hình như là sống.
Rồi, toàn bộ chiếc quan tài bị bắt đầu xuất hiện những tia mảnh mảnh như vậy, chúng giăng khắp và không để ai đến gần quá mười bước.
Saka biết chúng là gì. Anh nói.
“ Chú Louis. Đừng lo, đó là VK của cô ấy. Enji sử dụng nó có nghĩa là cô ấy không định ngủ đâu. Cô ấy chỉ muốn nằm với mẹ một chút và không muốn ai quấy rầy thôi…”.
Ngài Louis nhìn anh, trầm mặc không nói.
Và rồi, ngài lấy một chiếc ghế…ngồi xuống. Chờ đợi.
Những người còn lại trong căn phòng đều im lặng theo dõi từ nãy tới giờ. Bất chợt, một người lên tiếng:
“ Thứ đó…là VK nguyên thuỷ sao.?.”.
Anh không trả lời.
“ Thật tốt…”. Ông ta nói:
“ Vậy khi cô gái đó tỉnh lại. Chúng ta cần…”.
Ầm….
Một mảng tường lớn ngay kề sát ông ta rơi xuống. Xung quanh có cảm giác rung lắc dần dần dữ dội.
Ngài Louis vẫn ngồi đó, và anh vẫn đứng nguyên như cũ. Nhưng tay của cả hai người đều nắm chặt lại. Mặt u ám…
Đại trưởng lão Vampire trầm trầm lên tiếng:
“ Đó không phải là VK nguyên thuỷ, ngài Ord…Còn bây giờ, tôi nghĩ chúng ta nên rời đi..”.
Trong lời nói có sự cảnh cáo và đe doạ…tất cả nhìn nhau, và họ bắt buộc phải bước theo chân Đại trưởng lão.
Sau khi Đại trưởng lão đi đã rất lâu, ngài Louis và anh ngồi trên bậc thềm không nói một tiếng nào, quyết định chờ đợi cô.
Hai người bất ngờ nghe thấy một tiếng phát ra từ trong quan tài..
Họ nghe, và cảm thấy ***g *** mình đang thắt lại…
Cô đang gào khóc…
Đó là tiếng khóc của tuyệt vọng, đôi lúc nghe như tiếng gầm nhỏ, rồi lại tắc nghẹn không phát ra tiếng. Tiếng khóc phát ra từ chiếc quan tài, càng làm cho nó thêm thảm thiết hơn, quỷ dị hơn.
Không có nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau này.
Cô biết như thế. Nó đau nhiều hơn những lần trước đây. Đau hơn khi cô bị anh và Đại Lão lợi dụng, đau hơn cả khi nghĩ rằng ngài Louis định dùng con của mình hy sinh cứu Lilith…Cô biết thế.
Bởi lẽ , những lần đó, tâm cô đau và cô chỉ khóc mà thôi.
Còn lần này…cô thấy đáy vực thẳm.
Hay chính xác hơn, cô đang ở đó….gào khóc cho chính mình nghe.
“ Khóc, cô chỉ khóc một lần này nữa thôi…Sẽ không bao giờ có hơn nữa. Nhất định không bao giờ có hơn nữa…”.
Tiếng khóc của cô dai dẳng…nhưng cũng lịm dần…
Qua nhiều ngày sau, chiếc quan tài vẫn tĩnh lặng, uy nghiêm không để ai xâm phạm. Người ở trong đó như thể không muốn bước ra nữa.
Cuối cùng, nó cũng phải mở.
Enji bước ra ngoài…nhẹ nhàng đóng nắp quan tài lại.
Cô quay nhìn ngài Louis đang ngồi trên bậc thềm cũng đang nhìn cô, nói:
“ Hãy mang mẹ trở về làng Io. Tôi không thể theo được. Nhưng nhất định nếu có thể, tôi sẽ trở về thăm mẹ…”.
Ngài Louis nhìn cô, rồi nhẹ nhàng gật đầu.
“ Cảm ơn.”.
“ Không cần cảm ơn. Đó là việc ta muốn làm. Và cũng là việc ta nên làm. Ta cũng sẽ ở lại làng Io. Nếu có thể thì đến thăm sớm.”.
“ Đã biết. Cảm ơn.”.
“ Không cần…”.
“ Tôi biết là không cần. Nhưng vẫn cảm ơn. Mẹ có đau khổ. Nhưng sống đời này không hề uổng khi có ông bên cạnh. Tôi có thể hiểu ông đã làm rất nhiều việc để mẹ có thể tĩnh lặng suốt mười bốn năm không bị làm phiền. Tôi biết ông tình nguyện. Và cảm ơn là một việc xúc phạm đến tình cảm của ông. Nhưng tôi vẫn cảm ơn. Cảm ơn. Ngàn lần cảm ơn.”.
Ngài Louis nhìn hồi lâu, rồi mỉm cười:
“ Được, ta nhận lời cảm ơn đó.”.
Cô gật đầu, cười lại. Rồi bước về phía cánh cửa. Anh thấy vậy cũng muốn bước theo, nhưng lại nghe cô lên tiếng:
“ Tôi sẽ chờ anh ở ngoài…”.
Anh sững người lại, có vẻ khó hiểu quay sang nhìn ngài Louis.
Ngài Louis gật đầu.
Ý của cô, là…anh có thể gặp mẹ.
Nhìn bóng dáng cô khuất sau lối đi, anh hít sâu một hơi…và bước đến…
---
Cô đứng im nhìn ngài Louis đưa chiếc quan tài lên xe, chuẩn bị mọi thứ rời đi.
Trước khi đi, ông nhìn cô với ánh mắt rất phức tạp.
Có chút chua xót, và đau thương.
“ Mong con đến sớm…”. Ông nói. “…cha sẽ chờ.”.
Cô im lặng, lại nhàn nhạt đáp:
“ Ông không phải cha của tôi. Đừng nói như vậy. Rời khỏi đây được, tôi sẽ đến liền. Mỗi ngày nói với mẹ tôi rất yêu bà. Nếu có thể, viết thư cho tôi cũng được.”.
Ngài Louis sửng sốt. Và cô không để ông đáp lời nào mà bước vào.
Ngài Louis lên xe, chiếc xe dần chuyển bánh.
Ông nhìn sang chiếc quan tài bên cạnh. Vuốt trên bề mặt nó, cười và thì thầm:
“ Lilith…em nghe không.?. Con bé nói dối…”.
---
Anh đưa cô trở về Nhật. Và để cô không bỏ đi, anh lấy chiếc nhẫn của cô. Đó là di vật mẹ cô để lại. Anh biết nếu lấy đi, cô sẽ không rời khỏi anh. Anh cũng biết như vậy là rất xấu, nhưng lại không thể làm gì hơn.
Nhất là khi anh nói muốn chiếc nhẫn, cô lại bình thản mà đưa cho anh. Nét bình thản trên gương mặt cô càng biểu lộ cô đau lòng hơn.
Đến giữa thu, đã là một khoảng thời gian sau khi mẹ mất. Cô vẫn như thế, giống như khi bước ra khỏi quan tài. Nét mặt chuyển biến mạnh mẽ, ít khi cười, ít khi nói, nhiều trầm nghĩ, và lơ đãng.
Cô không gọi tên anh lần nào.
Nếu muốn gọi gì, cô thường kéo hoặc túm áo.
Đã rất nhiều lần khi ôm cô, anh từng nói:
“ Bé con, gọi tôi một tiếng…”.
Cô trầm ngâm thật lâu, mới mở miệng:
“ Anh trai..”.
Anh cười đau, không nói thêm gì nữa.

Có một lần, ngài J tìm đến. Ông và cô đã nói với nhau điều gì đó một buổi chiều. Sau, cô vẫn bình thường. Anh cũng không hỏi.
Đến cuối mùa thu, một ngày, cô chợt nói với anh:
“ Em muốn ra ngoài. Trả lại em chiếc nhẫn.”.
Anh hỏi:
“ Muốn đi đâu..”.
Cô đáp:
“ Đâu cũng được, không phải là nơi này.”.
Anh nhìn cô, khẽ thở dài.
“ Enji, tôi chưa từng trói buộc em. Em có thể đi bất cứ đâu em muốn mà. Tôi đâu có trói buộc tự do của em. Em có thể đi, đến lúc nào cũng được.”.
Cô nói tiếp ngay lập tức:
“ Và rồi lại trở về. Anh đang giữ chiếc nhẫn. Sẽ luôn có một sợi xích trói một phần của em ở đây.”.
Anh cười cười:
“ Em từng nói với Jin, tự do ở trong tâm hồn mà.”.
Cô gật đầu:
“ Phải, và anh đang giữ nó đấy. Anh cho em đi mọi nơi, thoả mãn khoảng cách địa lí. Nhưng lại trói buộc tâm hồn em.”.
“ Vậy à.?.”. Anh hỏi lại như chẳng quan tâm.
Cô không đáp. Anh cười.
“ Tôi muốn trói buộc tâm hồn em thật mà.”.
Cô quay đi.
Từ đó, cô càng ít nói hơn. Gần như không nói. Lâu lâu lại chỉ được một hai từ. Và bắt đầu, cô vẽ. Ngày ngày đều vẽ. Không ai biết cô vẽ gì. Nhưng vẫn thường thấy cô mang tập giấy ngơ ngẩn bên ngoài.
Đầu mùa đông, anh đưa cô đi chơi cùng mình trong buổi họp nhóm bạn bè anh.
Họ rất ngạc nhiên khi thấy anh dắt cô theo cùng. Một vài người nhận ra cô. Những câu nói đầu, họ tỏ ra ngạc nhiên và nói với anh rằng họ nghĩ cô chỉ là một tình nhân qua đường.
Một vài cô gái nói và chỉ trỏ sau lưng.
Rồi họ ngạc nhiên khi không thấy cô phản ứng điều gì. Không cười đáp vui đùa, không hờn giận, không lạnh nhạt…chỉ bình thản thôi. Ánh mắt lúc nào cũng như tìm đến một nơi, lơ đãng suốt ngày.
Có một người hỏi anh:
“ Cô gái xinh đẹp này là ai vậy.?.”.
Anh nhìn cô, đáp nhẹ:
“ Em gái tôi.”.
Họ ồ lên kinh ngạc. Cô cũng liếc qua anh một chút. Nhưng cũng không nói gì.
Những ngày sau, rất nhiều cô gái tiếp cận anh. Họ cũng làm thân với cô, như thể muốn cô giúp họ. Cô đối với họ lãnh đạm. Cũng không nói.
Họ nghĩ cô bị câm. Anh cũng không xác nhận đúng hay không. Vậy là họ tin cô bị câm thật.
Những ngày đầu, khi cô ở cùng anh, họ chỉ thấy anh rất thân mật với cô. Tuy hơi thân mật hơn những anh em bình thường, nhưng họ chỉ cho rằng đó chỉ là anh và cô thân thiết.
Một buổi sáng vào kì nghỉ. Một vài người kinh ngạc khi thấy anh hôn cô trên con đường đi dạo vắng người.
Họ chú ý hơn, anh và cô quả thật thân mật quá mức bình thường. Nếu có ngồi, cũng là cô luôn ngồi trên lòng anh. Ăn cũng thường xuyên được anh đút cho. Và cho đến khi một vài người bạn của anh vào phòng rồi thấy cô bước ra từ phòng tắm với anh.
Một người đã phải hỏi lại:
“ Cô gái ấy là ai.?.”.
Lúc này, anh đáp:
“ Thế giới của tôi.”.
Cô ngước lên nhìn anh lâu hơn một chút.
---
Giữa đông lạnh giá.
Một ngày, anh trở về nhà sớm và không thấy hình ảnh cô ôm chăn ngồi trước lò sưởi như bình thường. Hỏi người hầu thì biết cô đã ra ngoài vẽ tranh.
Anh cười cười, bỗng nhiên tò mò không biết cô vẽ gì. Vì vậy mới đến phòng tranh của cô. Khi anh bước vào, anh đã rất kinh ngạc.
Cô vẽ gì.?.
Chẳng điều gì ngoài…những chiếc ***g.
Những chiếc ***g rất xa hoa, kiểu cách, tráng lệ, khảm đá, ánh vàng..rực rỡ.
Luôn có một con chim màu xanh đen thẫm ở trong ***g. Và điều đặc biệt, là cửa của những chiếc ***g luôn được mở. Cánh cửa muôn lớn, luôn mở rộng, nhưng con chim lại luôn đậu ở trong góc quay nhìn về một nơi mờ ảo.
Anh đã đứng sững ở đó rất lâu mới rời đi.
Nửa đêm hôm đó, anh gọi cô dậy.
Trước mặt cô, anh cho người đốt toàn bộ bức tranh. Cô nhìn ánh lửa lớn trước mặt, trong ánh mắt chẳng có chút xao động, thỉnh thoảng lại đưa tay ra hơ lửa cho ấm.
Ánh lửa vẫn bập bùng.
Bất ngờ, anh nói:
“ Em còn nhớ ngày em đến văn phòng và nói rằng em đã biết chuyện tôi gạt em không.?. Lúc em về, tôi đã ân hận rồi. Nhất là khi em nói “ em còn ở đây ”, và hai người kia đã ૮ɦếƭ rồi. Tôi đã rất đau khổ khi nghe em nói thế. Và chợt hoảng hốt khi nghĩ rằng mình sai. Tôi biết em thân với nhiều người khác, họ ôm em, và em vui cười với họ trước mặt tôi. Nhưng tôi không thể đến và đẩy họ ra khỏi em, bởi vì lúc đó tôi là người có tội. Khi thấy em đau và khóc trong căn phòng của tôi ở nhà Valois, tôi đã rất hối hận. Tôi thực sự nghĩ lúc đó mình không cần ai cả. Lúc đó, tôi đã buông bỏ mọi điều rồi. Tôi còn chẳng bận tâm xem mình có tìm được mẹ hay biết về sự thật ngày bé hay không…”.
Trầm lặng một chút, anh không nói như mong đợi cô nói điều gì. Nhưng cô vẫn im lặng, vì vậy anh lại nói:
“ Tôi thực sự muốn thả em đi. Nhưng tôi biết đã quá muộn. Lúc đó, em chắc chắn dù sống ૮ɦếƭ cũng phải tìm được mẹ. Tôi thấy lo sợ. Không hiểu sao, tôi nghĩ, nếu em tìm được mẹ Lilith, em sẽ rời bỏ tôi. Dù lúc đó tôi cũng chẳng biết người phụ nữ Lilith tôi hướng đến lại là mẹ của chúng ta. Nhưng tôi vẫn thấy nghi hoặc, và cảm nhận rằng em đang rời bỏ tôi ngày càng xa.”.
“…Khi em bị Jin mang đi, tôi rất phẫn nộ. Nhưng hoảng sợ nhiều hơn. Rồi tôi biết em là em gái mình. Tôi không để tâm, nhưng lại sợ em để tâm. Vì có thể em sẽ càng rời xa tôi nhiều hơn….Khi phu nhân Kyoko mang em đi, tôi đuổi theo một quãng đường mà vẫn không thấy, tôi gần như bất lực, và không dám nghĩ đến việc có thể không thấy em…”.
“ Bây giờ em ở đây…vậy mà tôi vẫn không cảm nhận được. Enji, tôi phải làm thế nào.?. Là anh em đâu quan trọng. Ông nội cũng lấy chính người cô của mình mà sinh ra ba người con. Chúng ta còn là anh em khác cha nữa...”.
Cô vẫn không đáp lại. Anh thở dài, hỏi:
“ Em nói đi, em muốn gì.?.”.
Nhưng cô vẫn không nói.
Rất lâu, rất lâu…
Anh đột nhiên đưa tay tháo chiếc nhẫn đang đeo ở ngón giữa ra, lấy từ trong túi *** một chiếc dây và luồn chiếc nhẫn vào. Rất bình tĩnh, anh đeo vào cổ cho cô. Cởi chiếc áo khoác của mình khoác lên người cô và nói:
“ Đi đi, đến bất cứ nơi nào em muốn.”.
Nghĩ nghĩ, lại nói:
“ Em nói tôi trói buộc tâm hồn em. Thực ra thì nên nói ngược lại. Nhưng không cần thiết em phải trả tự do cho tôi...cứ mang nó đi..”.
Rồi anh quay bước vào nhà.
Ở đằng sau, cô đột nhiên lên tiếng:
“ Nói đi, làm cách nào để trả tự do được cho anh. Em sẽ làm, em không thích nó..”.
Anh cười cười.
“ Em không làm được điều đó đâu.”.
Rồi bước đi hẳn. Không ngoảnh lại nữa.
Sáng hôm sau, anh thức dậy…nằm trên giường thật lâu…trái tim cảm thấy trống trải. Bên cạnh anh, ga giường không có hơi ấm.
Nơi nào đó…
Một cô gái bước trên đường lớn. Tay nắm chặt chiếc nhẫn được luồn qua sợi dây chuyền màu ánh sáng trắng. Thầm thì trong miệng:
“ Mẹ..con đến thăm mẹ đây…”.
Nhiều ngày sau, cô gái xuất hiện ở một ngôi làng xa xôi hẻo lánh nước Ý được bao trùm trong rừng cây gai dại, vào lăng được canh gác của những người gia đình Io.
Có nhiều quan tài ở đây, mỗi cái một kiểu khác nhau.
Một vài người trong đó nằm ngủ, và ngủ hẳn.
Một vài người có thể vài trăm năm sau sẽ thức dậy. Những người canh gác lăng mộ vẫn canh gác ngày đêm như thế.
Cô gái tựa ngồi cạnh chiếc quan tài màu xanh đen thẫm. Cô ngồi như thế đến vài ngày, và đến một ngày thì đứng dậy.
Cô nói với quan tài.
“ Mẹ...con trở về Nhật đây. Một số việc con phải làm trươc…Sau đó, con mới đi gặp lại anh ấy được. Lần sau đến…con sẽ mang anh ấy theo. Con không chắc lần sau là bao lâu nữa mẹ. Có lẽ sẽ lâu lắm. Mẹ chờ nhé.”.
Rồi cô gái đi…
Nơi cô trở về là gia tộc Senje. Cô muốn gặp một người.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc