Hai Người Giám Hộ Enji - Chương 91

Tác giả: Thoigianvodinhhinh

Những mảnh tuỷ tinh bung ra ngoài theo đường cắt sắc bén của cô…những dây gai cũng tự động rụt lại…nước trào ra ngoài….
Enji bước đến, mặc kệ những mảnh thuỷ tinh có thể bắn vào người mình, cô đưa tay và ôm lấy Lilith…
Lạnh quá…không một chút hơi ấm…
Ôm chặt mẹ mình, cô bước ra ngoài trụ thuỷ tinh, bước đến bậc thềm và ngồi xuống, thì thầm vào tai Lilith:
“ Mẹ này, mẹ tỉnh đi. Mẹ ra khỏi nơi đó rồi…”.
Lilith không trả lời, cô cũng không để tâm, cầm lấy bàn tay buông thõng của mẹ mình và áp lên mặt.
“ Mẹ này, con mang mẹ ra ngoài được không.?. Ở ngoài kia có ánh nắng, rất tuyệt. Da của mẹ rất đẹp, nhưng con không thấy nó trắng với màu tái xanh như vậy. Da của mẹ từng có màu hồng nhẹ...”.
Lại nói.
“ Mẹ, tỉnh lại một chút và cười đi. Nụ cười của mẹ rất đẹp. Con còn rất nhỏ, nhưng vẫn nhớ nụ cười của mẹ thế nào….”.
Vẫn tiếp tục.
“ Mẹ, nói một câu đi. Giọng của mẹ nghe rất hay…”.
Cô cười cười.
“ Mẹ, tay mẹ lạnh quá…Nó có còn đàn được không.?.Đàn cho con nghe một bản ”.
Chỉ là im lặng. Enji nhìn mẹ mình không cử động. Nhưng trên mặt cũng không có vẻ là khóc, chỉ nhíu nhíu mày. Rồi cô cúi xuống gần hơn, bắt đầu hát.
Đó là một bài hát kì lạ mà bất kì những người ở đây chưa bao giờ nghe. Nhưng giai điệu của nó, một vài người có biết. Đó là bản nhạc kì diệu của gia đình Io.
Enji vẫn hát, bỗng chợt…bàn tay của của Lilith trên mặt cô giật nhẹ…
Cô ngừng hát, nhìn chằm chằm vào mẹ mình.
Mắt bà vẫn nhắm…
Nhưng miệng bà cất lên lời:
“ Bé con sao.?. Chờ một chút…mẹ tỉnh…”.
Đó là một lời nói rất nhẹ, chỉ như gió thoảng qua, nhưng khi nó cất lên, tâm của tất cả mọi người trong căn phòng đều dậy sóng.
Cô gật gật đầu, miệng run run:
“ Vâng…là bé con.”.
Môi của Lilith khẽ mỉm cười, rồi mắt bà rung rung…dần dần…nó mở ra…
Bà nhìn cô thật lâu, bàn tay đang áp trên mặt cô khẽ co, rồi bà đưa tay vuốt những mái tóc đang che khuôn mặt của cô, ngắm nghía nó, và bật cười.
“ Vẫn rất đáng yêu….Sao con ở đây.?.”.
Enji cũng mỉm cười đáp lại:
“ Con đến tìm mẹ. Jin đưa con đến.”.
Vừa nói, lại vừa liếc nhìn về phía Jin. Jin thấy vậy, cũng bước đến gần, anh ngồi xuống cạnh cô. Lilith nhìn anh, ngạc nhiên một chút, rồi nói:
“ Ai làm gì mặt con vậy Jin.?. Là Đại Lão sao.?. Thế này nhìn trông rất thuận mắt. Trông con đẹp hơn hồi nhỏ nhiều đấy. Con mang con bé đến với ta sao.?. Ừm… vẫn rất ngoan.”.
Jin không nói gì, gật đầu với bà một cái.
Lilith không chú ý đến anh nữa mà nhìn quanh, rồi bất chợt, bà nhìn thấy phu nhân Kyoko. Phu nhân Kyoko đang đứng lặng một chỗ, thấy Lilith quay sang nhìn mình lại khóc. Lilith cười cười một cách hài lòng với bà ta, bà ta càng khóc lớn hơn nữa.
Lilith lại nhìn quanh, và nhìn thấy đám người nhà Valois.
Mỗi người cũng đang dõi theo bà với đủ những cảm xúc.
Ngài Louis có vẻ bồn chồn nhất, ông ấy gần như muốn lao đến, nhưng vì Enji đang ôm Lilith nên chần chừ.
Ánh mắt Lilith nhìn họ thản nhiên, bà lại quay sang nhìn con gái mình, nói:
“ Bé con này…mẹ đã từng rất hận họ…”.
Enji gật mạnh một cái. Tất cả những Vampire ở đây sắc mặt đều trở nên xấu đi.
“ Nhưng con biết không.?. Mẹ ở trong đó…( bà chỉ vào trụ thuỷ tinh ) và mẹ có tỉnh. Mẹ có suy nghĩ đấy. Trong đó hơi buồn chán, con à. Nhưng êm đềm và tĩnh lặng lắm. Rồi dần dần, mẹ thấy hết giận. Mẹ cũng chẳng còn hận ai nữa. Cha của con vẫn thường xuống đây nói chuyện với mẹ, mẹ cảm thấy hạnh phúc khi cha con nói, mặc dù Louis thì chẳng nhìn thấy mẹ gì cả. Đám rễ cây này biết nói đấy, chúng cũng nói chuyện với mẹ, mẹ thấy khá thích thú. Chúng kể cho mẹ nhiều chuyện, đó là những câu chuyện mà con người không thể biết được….thời gian trôi đi, không biết đã bao lâu, nhưng mẹ chợt thấy mình không còn hận bọn họ nữa. Hận người khác sẽ chỉ làm mẹ đau khổ thôi. Có thể họ đã làm nhiều việc không phải, mục đích cũng chỉ vì mình…nhưng đó là một lí do hết sức bình thường, mẹ không thể trách được. Nghĩ như vậy, mẹ cảm thấy rất thanh thản…Mẹ chỉ lo lắng về con thôi. Mẹ luôn mong gặp con lần cuối…Khi con bước vào phòng, mẹ đã biết rồi. Dù không thể nhìn thấy, nhưng mẹ cảm nhận được. Mẹ có chút lo, con ở đây có ổn không.?. Nhưng mẹ rất vui con đến, mẹ nhìn thấy con lần cuối nè…..”.
Lilith lại cười cười, vuốt má cô.
Cô nghe vậy, lại kịch liệt lắc đầu.
“…Bé con. Mẹ sống thấy rất hạnh phúc. Mẹ chẳng còn đau khổ nữa….mẹ nghĩ mẹ đi là được rồi. Sống với bé con thêm một chút cũng không sao, nhưng chỉ cần thấy con như thế này là ổn rồi….”.
Cô vẫn lắc đầu.
Lilith cười cười, liếc mắt về phía bên Vampire thuần chủng…nhìn họ…và cũng nở nụ cười. Nụ cười đó…khiến con người ta cảm thấy ấm áp…và khiến họ thấy tội lỗi.
Lilith đưa mắt về phía Saka, sững người, và chợt hỏi:
“ Kia là Guil.?.”.
Anh vừa nghe bà nhắc mình, có chút ngạc nhiên. Rồi chậm chậm gật đầu.
“ Này…rất đẹp trai….Bé con này, đó là con trai con đấy. Hồi mang thai con, ta vẫn luôn hận Vol, vì vậy ta sợ rằng con có thể bị ảnh hưởng mà khi gặp thằng bé sẽ không thích nó. Con gặp nó có cảm thấy gì không vậy.?.”.
Enji ngẩn người nhớ lại lần đầu tiên gặp anh, gật gật đầu.
“ Có…muốn ***..”.
Lilith tròn mắt. Cô lại vội đáp…
“ Nhưng giờ hết rồi. Con không còn muốn vậy nữa. Mẹ đừng lo.”.
Lilith gật gật. Lại quay nhìn anh. Anh cũng nhìn lại, chợt nói:
“ Lúc đó là khi mười tuổi, tôi cảm thấy người mẹ đang sống cùng mình có gì đó không ổn. Đôi lúc sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt giận giữ và chán ghét, thường thường nói những người trong nhà Valois không thích tôi…Nhưng tôi nhận ra mọi người đều rất yêu quý mình. Mẹ tôi thường kể cho tôi nghe về Lilith, nói rằng đó là một người cực kì không tốt, và nói người đó mang hận thù với cha mình. Tôi thường thấy mẹ sử dụng tôi để đối phó với những phu nhân khác, và tôi biết mình là Vampire thuần chủng, nhưng mẹ tôi lại không phải. Một ngày, có một người phụ nữ rất đẹp chạy vào phòng của tôi…bà ấy nhìn tôi sững người, và ánh mắt sau khi bất ngờ là vui mừng và yêu thương. Khi bà ấy tiến đến gần, tôi lại ngất đi mất. Khi tôi tỉnh dậy, mẹ tôi mất, và bà ấy bị coi là kẻ thù của gia tộc. Tôi không hề đau buồn trước cái ૮ɦếƭ của mẹ, mà chỉ nhớ đến biểu cảm của bà ấy khi nhìn thấy tôi. Mọi người luôn nói bà ấy là kẻ thù, vì vậy, tôi biểu hiện ra rằng tôi hận bà ấy, muốn tìm và trả thù cho mẹ. Tôi nghĩ như vậy, gia tộc sẽ không cản và còn giúp tôi. Thực ra, tôi chỉ muốn tìm đến và hỏi một câu thôi…”.
Anh chợt im lặng, nhìn Lilith cười cười.
“ Mẹ có phải là mẹ của con không.?.”.
Lilith im lặng, mọi người đều im lặng, cô nhìn anh ngơ ngác.
Bất chợt, Lilith quay sang ngài Voltaire và cười nói:
“ Vol, thằng bé…dễ thương quá..”.
Ngài Voltaire bất ngờ khi Lilith chợt quay sang ông. Cuối cùng, ông không nói gì, đáp lại bằng một nụ cười, một cái gật đầu…và…ông quay đi….
Như vậy là đủ rồi…
Ông yêu Lilith và như thế là quá đủ…
Lilith nhìn theo bóng của ông cho đến khi nó khuất hoàn toàn.
Lilith lại quay sang nhìn Đại Lão và Đại trưởng lão Vampire, hai người đứng đầu hai gia tộc, hai người cũng đều là cha nuôi.
Cả hai nhìn ba có sự yêu thương của một người cha, lại có sự hối lỗi nặng nề.
Lilith nói:
“ Có thể vài chuyện đã xảy ra, kể cả trước đây khi con ở nhà Valois, khi con bỏ đi và biến mất…một phần có thể do hai người. Nhưng không cần để tâm nữa, con gái con ở đây, vậy là đủ rồi.”.
Hai người đàn ông nghe vậy, đều cúi đầu xuống.
Lilith thấy họ như vậy, cũng không nói gì nữa. Bà quay sang nhìn cô.
“ Bé con, đưa mẹ cho cha con đi…”.
Enji nghe bà nói, có vẻ không tình nguyện, nhưng khi thấy ngài Louis chợt xuất hiện bên cạnh mình, cuối cùng vẫn phải nhường mẹ mình cho ông ấy.
Lilith nhìn thấy ông thì cười rất tươi, bà nhẩm nhẩm gì đó trong miệng, cũng không phát ra tiếng. Ngài Louis không đáp lại, yên lặng gật đầu.
Cứ như vậy, Lilith vẫn tiếp tục “nói”, ngài Louis cũng chỉ cười gật đầu trong yên lặng. Cho đến khi….
Lilith bất chợt nắm chặt tay cô.
“ Bé con, nghe mẹ hát được không.?.”.
Enji ngây ngốc không hiểu, nhưng rồi gật đầu…
Bài hát đó, cô biết. Đó là lời bài hát của bản nhạc diệu kì. Trong lời hát đó, cô nghe thấy sự thanh thản và êm đềm. Hạnh phúc và mĩ mãn. Cả hi vọng vô hạn nữa…
Đó là tiếng hát hay nhất cô từng nghe, nó khiến trái tim của cô đập theo đó cũng thật nhịp nhàng…
Khi lời ca dứt, Lilith đưa tay ôm lấy cô, hôn lên má của cô và cười rạng rỡ:
“ Này, nhìn thế nào vẫn thật xinh đẹp…Sau này nếu có thể, nhớ trở về làng Io thăm mẹ nhé..”.
Cô lặng người đi khi nghe bà nói vậy. Có chút gì đó cảm thấy không phải, và rồi chợt hoảng loạn. Cô lắc đầu…
Đó là những lời cuối cùng…mà Lilith nói.
Enji cảm thấy hoảng sợ. Tay của mẹ mình bỗng nhiên lạnh đi đột ngột. Mắt bà chậm nhắm lại, và đôi sắc hồng phớt trên đôi má của bà khi bà tỉnh lại dần biến mất. Tay bà đang nắm cô trở nên không có lực, buông thõng…
Đôi tay có cảm thấy trống trải, đôi mắt cô cảm thấy cay, cổ họng cô cảm thấy nghẹn, trái tim cô dâng lên một nỗi sợ hãi, đầu óc cô hoảng loạn…
Cô cảm thấy mọi thứ chợt ngừng lại mãi mãi…mãi mãi trên nụ cười của bà.

Enji chợt bị một người nhấc lên đột ngột..
Đó là Jin.
Phu nhân Kyoko ở trên sàn bỗng nhiên ngồi bật dậy. Tiếng bà vang lên đều đều.
“ Loại rễ cây gai này mọc ở lãnh địa của gia đình Io, có thể nghe sự điều khiển của gia đình Io. Tiểu thư Enji điều khiển được chúng, nghĩa là cô ấy đặc biệt. Jin, mang tiểu thư đi. Dù thế nào, cô ấy cũng phải rời khỏi đây.”.
Vừa nói, đột nhiên cất lên tiếng nói trầm trầm vô cùng…
Toàn bộ cây gai chợt cuốn lên không trung, trở nên hung tợn….
Một đám cây gai túm lấy cô, Jin và anh em Liwei, chúng cuộn cô và mọi người, bao bọc mọi người. Và cô chợt nhận ra chúng đào và đang mang cô xuống lòng đất.
Qua chỉ một lát sau, cô cảm thấy chúng bung mở thả cô ra…lúc này, cô đã ở bên ngoài rồi.
Jin là người nhìn nhận xung quanh đầu tiên, anh không nói nhiều, trực tiếp cầm tay cô, và xác định phương phướng, bắt đầu chạy…
Cô bị Jin kéo đi, cũng chỉ chạy trong vô thức…
Nhưng cô vẫn cảm giác được, cơ thể mình thay đổi.
Có điều gì đó thức tỉnh, một cảm giác…hoàn toàn khác thường.
Cô sẽ vẫn mãi bị Jin mang đi nếu…anh không đột ngột xuất hiện.
Anh đuổi theo cô, mang theo rất nhiều người.
Lúc cô nhận ra, xung quanh cô, Jin và anh em Lau đã bị người của anh vây kín.
Jin nhìn anh, nói:
“ Guil, cậu muốn gì.?. Cậu nên biết điều gì tốt nhất cho Enji, con bé không thể ở đây được.”.
Anh lắc đầu.
“ Cô ấy chỉ mang nửa dòng máu thôi..”.
Jin cười.
“ Cậu biết là vô dụng mà. Dù thế, đám người Vampire kia sẽ vẫn luôn mong chờ, Enji sống ở nhà Valois không tốt.”.
Anh đáp:
“ Không sao, tôi sẽ không để cho bọn họ làm gì Enji.”.
Jin trừng mắt tức giận, cười khẩy một cái, rồi không nói gì lấy chiếc đao nhỏ trong người ra. Liwei và ba người em cũng theo đó mang VK của mình ra.
Anh nhìn bọn họ, chợt nói:
“ Không có tác dụng đâu..”.
Vừa nói, vừa lấy ra một chiếc dao trong người. Cô biết nó, đó là chiếc dao cô vẫn dắt ở chân. Anh tịch thu khi mang cô từ nhà ngài Louis về.
Anh dùng chiếc dao nhỏ, vén tay áo sơ mi lên và cắt một đường dài.
Có máu rơi ra, nhưng chỉ một giây sau, vết thương lập tức khép miệng lại. Chỉ còn một vệt máu khô trên tay anh.
“ Không nhớ điều gì sao.?. Tôi là người được gọi thức tỉnh dòng máu cổ. Các VK của gia tộc Senje hiện giờ tất cả đều pha tạp từ những VK nguyên thuỷ đầu tiên, hoặc sử dụng xương của những Vampire các người giết được làm VK. Những thứ đó không thể làm bị thương tôi được. Nếu muốn giết được tôi, các người phải có VK “ nguyên thuỷ ”.”.
Anh nói lạnh lùng với Jin, rồi quay sang cô, nhẹ nói:
“ Enji, trở lại đây…”.
Enji vẫn đang thần người, nhưng bị tiếng gọi của anh lay tỉnh.
Cô ngước lên nhìn anh.
Hồi lâu sau, nói:
“ Họ phải được thả đi..”.
Jin và bốn anh em Lau nhìn cô kinh ngạc, họ không thể nghĩ rằng cô đồng ý.
Anh suy nghĩ, đáp lại:
“ Được, nhưng phải để lại một người.”.
Enji nhướng mắt lên nhìn anh, thấy rõ anh không hề muốn thoả thuận.
Tâm trạng của cô, chưa bao giờ ở dưới đáy vực như lúc này. Và thêm một thái độ của anh, cũng không thể khiến nó tệ thêm. Cô không tranh cãi với anh, đột nhiên lấy ra từ trong cổ một chiếc vòng đeo cổ có một chiếc nhẫn luồn qua.
Đeo chiếc nhẫn vào tay, cô nói:
“ Trong chi chép của nhà Senje, có nói đến một thứ đặc biệt. Khi giết tên Vampire tổ tiên kia, người Dhampir lúc đó đã để lại hai chiếc răng nanh của tên Vampire như coi là một biểu tượng tượng trưng truyền qua nhiều đời. Chiếc răng nanh được con cháu nhiều đời sau nữa chế tác thành một chiếc nhẫn trơn, và dành cho những người đứng đầu gia tộc Senje đeo. Trong một bức ảnh còn trẻ, Đại Lão có đeo nó tại ngón tay cái. Nhưng với những bức ảnh về già sau này, lại không thấy nữa…”.
Cô ngừng lại, ngước nhìn anh ở đằng xa. Cầm lấy chiếc đao dài biến dạng của Jin cắt trên lòng bàn tay…một dòng máu nhỏ chảy xuống, và lướt qua chiếc nhẫn…
Đó là một cảnh tượng tất cả mọi người ở đây đều chưa nhìn thấy bao giờ.
Chiếc nhẫn hút máu trên lòng bàn tay cô chảy xuống, và bắt đầu chảy ra…những chiếc xúc tu mỏng bằng kim loại vươn dài, lần theo đường bám lên cổ tay và cánh tay cô, sau đó đâm vào…những chiếc xúc tu lớn lên, chuyển màu thành màu xám xanh, lại đen tro hắc ám…rồi ngọ nguậy..
Cô nhìn lên cánh tay mình, thật sự không nhận ra nổi hình dạng của thứ VK này…chỉ từ một chiếc nhẫn nhỏ, nó như đang hút máu cô, và lớn lên bao quanh toàn bộ cánh tay, nó dài ra bên ngoài, như thể cánh cô được gắn liền bởi một chiếc đao, nhưng chiếc đao này sống, nó rung rung, hình thái không cố định, lúc ngắn một chút, lúc lại dài ra…nói chính xác thì như một loại kí sinh đáng sợ.
Cô không kinh ngạc lắm, lại tiếp tục nói:
“ Anh nói VK nguyên thuỷ.?. Là đây.?. Không thoả thuận. Để bọn họ đi. Em sẽ trở lại. Không cần phải lừa gạt anh. Dù sao cũng không còn thứ gì nữa…”.
Cô cười cười, nhưng mặt vô cảm.
Anh đành phải quyết định.
Lynh vừa được Lau đánh ngất, bởi vì Lynh không đồng ý bỏ đi. Nói dù có làm tù binh cũng phải ở lại. Ba người anh của cậu có vẻ bất đắc dĩ, nhìn cô muốn nói gì nhưng lại thôi. Cuối cùng vẫn nghe theo lời cô.
Jin lắc lắc đầu, nói:
“ Enji, em có biết anh phải làm những việc gì để có thể mang em ra không.?. Sẽ không có lần thứ hai đâu. Chúng ta đánh ở đây, có thể bất lợi, nhưng còn có hi vọng. Còn nếu em vào đó, anh sẽ không thể mang em ra được.”.
Cô cười.
“ Đừng lo, Jin. Anh mang em ra một lần, chắc chắn sẽ có lần thứ hai. Hơn nữa…lần này em sẽ tự đi ra. Dino từng nói, tự do ở trong tim mỗi người, không phải là ở khoảng cách địa lí người đó có thể đi. Chúng ta luôn không muốn dính đến Dino nhiều, chỉ sợ anh ấy đắc tội với Đại Lão hay thân phận bị lộ, anh ấy sẽ bị chú ý, bị quản thúc, không có được tự do nữa. Đó là vì ta không hiểu. Dino ở đâu, như thế nào thì vẫn tự do thôi. Nhốt anh ấy ở trong nhà, anh ấy vẫn nói tôi có tự do. Và…lễ tang của mẹ, ông Louis sẽ làm lễ tang, em..muốn tham dự.”.
Jin không nói gì nữa, anh biết chắc cô đã quyết định rồi.
Nghĩ nghĩ gì, liền cúi đầu nói với cô:
“ Enji, ngài Louis từng nói với anh điều này….”.
Có chút ngạc nhiên thoáng qua.
Và rồi, cô nhìn họ rời đi.
Cô lại quay lại nhìn anh. Chợt lên tiếng nói:
“ Anh trai…đi thôi.”.
Một tiếng gọi, đâm vào hai trái tim của mỗi người.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc