Hai Người Giám Hộ Enji - Chương 90

Tác giả: Thoigianvodinhhinh

Sự thật không tưởng.
Lúc ngài Louis dẫn đám người chạy tới phòng tranh, thấy Lynh đang ngồi một bên mặt ìu xìu. Liwei và Lau lo lắng đi qua đi lại. Còn hai người khác đang đứng ở trong lối đi, có một người là Lee, còn một người khác, đang cầm VK của gia tộc Senje chém tới chém lui.
Vừa nghe tiếng bước chân chạy ào vào, chàng trai đó quay lại.
Gương mặt giống y hệt gương mặt giả của Dino đeo, nhưng cảm giác lại khác hoàn toàn. Vì lối đi vào đã bị rễ gai bịt kín, vì vậy trở nên tối, nhưng mọi người vẫn nhìn ra được ánh mắt người này rất sáng, từ phía kia quan sát họ, không có vẻ gì là sợ hãi. Anh nhìn thấy Đại Lão, nở nụ cười thân thiện nói:
“ Lão cáo già, lâu rồi không gặp.”.
Mọi người có chút ngạc nhiên, có ai từng thấy kẻ nào điên khùng ở trước mặt Đại Lão nói xỏ xiên với cái thái độ thân mật thế này đâu.
Lại thấy anh cười thêm hiền hoà, nhưng ánh mắt lại lãnh liệt nói tiếp:
“ Già như vậy, sống lâu không thấy phiền sao.?. Rảnh rỗi toàn đi chọc lung tung.”.
Mọi người đồng loạt quay lại nhìn Đại Lão, thấy ông cũng đang mỉm cười.
“ Cũng có chút thấy phiền, nhưng thấy ta sống lâu ngươi ngứa mắt, vì vậy ta tình nguyện sống thêm chút nữa.”.
Hai người vẫn cười.
Mọi người đều cùng có cảm giác hai con hồ li đá nhau.
Jin rời tầm mắt khỏi Đại Lão, thu hồi nụ cười, hướng sang phía ngài Louis nhìn, anh nhún vai nói:
“ Ngài Louis, có hơi bất ngờ.?. Tôi đây chỉ muốn giúp ngài thôi. Giữ một bí mật lâu, cũng rất mệt mỏi mà. Nếu ngài tức giận, để sau. Con gái ngài đang ở trong đó, con bé khiến đám rễ gai tách ra rồi, nhưng khi chúng tôi định bước vào, đám rễ gai bỗng nhiên bu kín lấy toàn bộ lối vào, phá từ nãy tới giờ đều không có tác dụng.”.
Anh nói với vẻ than nhiên, như thể mình đang làm phúc, không hề cảm thấy tội lỗi chút nào. Enji mà nhìn thấy bộ dáng này chắc chắn sẽ rất kinh ngạc, Jin ở trước mặt cô luôn rất tử tế. Nhưng mà sau lưng thì…
Ngài Louis nghe anh nói vậy, sửng sốt, rồi vội chạy ào tới, vừa chạm tay vào đám rễ gai, chúng liền bắt đầu khô héo và mục rữa…một chút ánh sáng từ trong căn phòng le lói phát ra ngoài…và rồi lại vụt tắt. Một đám rễ gai khác vừa lúc lại phủ lên. Ngài Louis có phần tức giận, trừng mắt lên….
Ông nhìn đám rễ gai có vẻ càng ngày càng dày, lại bắt đầu chuyển động hung hăng khẽ thở dài.
“ Không được, thứ này là Lilith bày ra. Không thể phá..”.
Saka từ bao giờ đứng phía sau ông, nói:
“ Mạnh tay hơn nữa đi..”.
Ngài Louis có vẻ giật mình, ông vội lắc đầu.
“ Không được, đám rễ gai này luôn bao quanh Lilith, phá nó, lỡ như ảnh hưởng đến Lilith thì sao.?. Chờ một chút, Enji ở trong đó chắc không sao. Nó sẽ có cách…”.
Saka không đáp lời, nhìn ông chằm chằm. Cuối cùng, anh bước thêm một bước, giọng lãnh lẽo nói:
“ Không quan tâm…Nói vậy, lỡ Enji bị cái đám cây này làm hại thì sao.?.”.
Và không đợi ngài Louis nói gì thêm, anh đưa tay tóm lấy một cái rễ gai dài đang di động, giật mạnh một cái, miệng khẽ gầm:
“ Cút hết, dám cản…”.
Vừa nói, vừa đưa chân bước vào thẳng bức tường cây trước mặt, cơ thể anh vừa chạm đến đâu, nơi đó liền bị mục rữa và phân huỷ đến đó. Thấy anh bắt đầu bước vào, đám người phía sau cũng tới.
“ Có vài cái rễ, phá hết. Ở đây có bao nhiêu Vampire thuần chủng.?. Đứng lại chịu thua không vào, mất mặt…”.
Và như vậy, đám Vampire kia người một tay, ta một tay…đám rễ cây chẳng thể mọc thêm hay ngo ngoe gì nổi.
Saka vừa bước qua bức tường cây kia, nhìn thấy cô lập tức kinh ngạc.
Enji đứng trước trụ thuỷ tinh, đầu nhìn chăm chăm vào người phụ nữ đang ở trong trụ, hay tay áp lên mặt kính, trên mặt là nụ cười thanh bình rất yên ổn. Như thể là đang hoài niệm quá khứ vậy.
Khi đám người phía sau cùng đi vào, cũng đều đứng khựng lại, nhìn cô. Họ không nhìn thấy người phụ nữ trong bình, vì đám dây gai vẫn bám xung quanh trụ, chỉ chừa một đường đủ cho Enji nhìn rõ bên trong.
Enji đứng im trước mặt trụ rất lâu, kể cả khi mọi người bước vào cũng không phản ứng. Những người tới cũng không đi đến chỗ cô và chờ đợi.
Mãi sau, cô đột nhiên mở miệng.
“ Mẹ đau đấy, sao lại phá cây của mẹ.?. Chờ một chút không được sao.?.”.
Mọi người trầm mặc, đồng loạt đều liếc anh. Anh im lặng, cảm thấy hơi xấu hổ.
Cô lại nói tiếp:
“ Mẹ có vẻ mệt mỏi. Mẹ ở trong này lâu chưa.?.”.
Ngài Louis tự biết cô đang hỏi ông, vì vậy trả lời:
“ Cũng được hơn tám năm.”.
“ Tám năm.?. Cũng không lâu lắm. Nhưng tôi cảm thấy, mẹ chờ ở đây như đã nghìn năm rồi. Mẹ chờ đợi chắc mệt lắm.”.
Cô cũng không liếc mắt nhìn bọn họ, giọng nói mềm nhẹ, gần như thầm thì. Nhưng mọi người đều nghe rõ, còn cảm nhận được nỗi đau trong lời nói của cô. Ngài Louis thì càng cảm thấy buồn phiền, trái tim cũng nhức nhối…
“ Mẹ nói, mẹ đi một chút thôi…”.
Cô lẩm bẩm..
“ Vậy mà lại rất lâu mới trở về. Tôi còn nhớ mẹ cười, nhưng lúc trở lại mẹ chỉ khóc, mẹ cười cũng đâu có vui…”.
Ngài Louis cảm thấy cổ họng mình chợt nghẹn.
“ Mẹ nói, mẹ sẽ mang về cho tôi…một người anh trai.”.
“ Mẹ nói chỉ đi thăm anh tôi một lát, rồi sẽ mang anh về cho tôi gặp…Còn nói, nếu có thể, sẽ mang cả cha về nữa…Lúc mẹ nói như vậy, mẹ thật rạng rỡ…Sao bây giờ, lại chỉ thấy mẹ im lặng như vậy.?.... Cuối cùng mẹ tôi cũng không có làm gì. Người chỉ muốn gặp con trai thôi, các người làm gì phải đánh mẹ.?.”.
Bỗng chốc, mọi đều cảm thấy tội lỗi.
Và rồi, cô cũng quay đầu lại nhìn bọn họ. Ánh mắt cô thật sự rất doạ người, sắc mặt nghiêm lại, cô hỏi:
“ Thật sự muốn biết, chuyện này là cái gì vậy.?. Có ai có thể nói rõ được không.?.”.
Mọi người im lặng. Không phải là không thể nói cho cô, nhưng mọi người ở đây, cũng không có ai có thể nói rõ hết toàn bộ ngọn ngành, ngay cả ngài Louis có thể là người biết nhiều nhất, nhưng cũng không thể nói cho cô hiểu hết được. Có nhiều chuyện Lilith không nói cho ông.
Đúng lúc ấy, một người đột nhiên bước ra.
Enji nhìn chăm chú vào người đó, mắt mở lớn hơn như cảnh cáo.
Jin bỗng chốc bước đến bên cạnh người đó, nắm tay kéo, và nói một câu:
“ Enji, người này có thể nói cho em tất cả.”.
Nói xong, đẩy người kia đến gần cô hơn.
Enji nhìn người trước mặt dò xét, có vẻ không tin.
“ Phu nhân…Kyoko.?.”.
Người trước mắt cô không ngờ là phu nhân Kyoko.
“ Bà có thể nói cho tôi mọi chuyện.?.”. Cô hỏi.
Bà gật đầu. Giọng run run cất tiếng:
“ Tiểu thư Enji, có thể…có thể cho tôi nhìn mặt…nhìn mặt…”. Rồi giọng càng run hơn, nước mắt cũng trào ra, không thể nói hết được.
“ Nhìn mặt mẹ tôi sao.?.”. Enji có phần ngạc nhiên khi phu nhân Kyoko đột ngột khóc, lại thay đổi thái độ như vậy. Nhưng cô nhìn ra được bà ấy không có ác ý, vì vậy giọng nói cũng hoà hoãn đi.
Phu nhân Kyoko gật đầu.
Cô suy nghĩ chốc lát, vẫy tay gọi.
“ Được, bà đến đây. Nhưng…đừng gần quá.”.
Phu nhân Kyoko gật gật đầu, kích động bước tới. Đôi tay bà bám vào vạt váy run lên, cảm giác như cả người cũng rất khó khăn khi bước đến. Jin nghĩ nghĩ, và rồi cũng bước tới bên cạnh cùng anh em Liwei đến đỡ. Bà ta bước đến thẳng chính diện khe hở mà đám dây gai không bao kín, nhìn thẳng vào khuôn mặt của Lilith…Bà ta ngây dại đứng ở đó, rồi bỗng chốc khuỵ xuống, khóc đến ầm ĩ lên.
Enji đứng im lặng nhìn người phụ nữ đó khóc, cũng không thúc dục.
Rồi phu nhân Kyoko quệt nước mắt trên mặt, chậm rãi đứng lên, bà quay phắt người nhìn về phía đám người, ánh mắt hiện rõ sự hận thù, bỗng nhiên hét lớn:
“ Tất cả là tại các người….”.
Hét xong, lại nhìn họ như muốn *** tất cả.
Rồi bà hít một hơi sâu lấy bình tĩnh, nói cho cô nghe mọi chuyện.
“ Tiểu thư Enji, tôi không phải tên là Kyoko, tôi là Io Maien. Tôi là người hầu của gia tộc Io, tôi đã 107 tuổi rồi, và tôi phục vụ tiểu thư Lilith từ khi cô ấy còn nhỏ.”.
Bà ấy vừa nói ra điều đó, Enji tròn mắt, cố gắng nhận thông tin đáng kinh ngạc vừa rồi. Điều bà ta nói đúng là không thể tin được mà.
Bà ta gật đầu một cái như để chắc chắn với cô điều vừa nói, lại tiếp tục:
“ Không chỉ có tôi, còn có một người nữa, là Io Mi. Là em gái họ của tôi, và cũng là người mà…ngài Guil gọi là mẹ.”.
Enji càng thêm kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía anh. Anh cũng đang giống cô, mờ mịt, và rất ngạc nhiên với những lời phu nhân Kyoko nói. Saka quay đầu nhìn cha mình và mọi người, thấy sắc mặt mọi người có vẻ không tốt, nhưng rõ ràng là không hề ngạc nhiên.
Như vậy, tất cả các Vampire thuần chủng ở đây đều biết điều đó.
Enji lại quay sang nhìn phu nhân Kyoko, ý nói bà ta tiếp tục.
“ Khi tôi phục vụ tiểu thư Lilith, gia đình Io đã gần như sụp đổ rồi. Trong một thời rất dài, những người ở gia tộc Io không có con…nếu không phải đột nhiên tiểu thư Lilith được sinh ra, trên đời này cũng không còn ai mang dòng máu gia đình Io nữa. Khi tiểu thư lớn lên, cha mẹ của người đã sống quá mức lâu rồi, vì vậy họ quyết định an nghỉ. Nhưng trước đó, họ đưa tiểu thư ra khỏi lãnh địa Io và mang cô ấy ra thế giới bên ngoài. Họ muốn cô ấy biết được thế giới bên ngoài trước khi họ rời bỏ tiểu thư. Đó là những năm tháng yên bình của chúng tôi. Rồi một lần…tiểu thư đến Pháp.”.
Bà ngừng lại, như để nhớ điều gì.
“ Tiểu thư đã gặp một Vampire ở đó. Vampire đó kể cho tiểu thư về gia tộc lớn, mà tất cả mọi người đều là giống loài giống chúng tôi. Và còn nói, tất cả những Vampire trên thế giới này, đều có thể đến đó. Tiểu thư đã về lại Ý và hỏi cha mẹ, ông chủ của chúng tôi thừa nhận, và rồi ông ấy viết một bức thư gửi đến trường học của gia tộc Vampire. Mà bây giờ chính là trường Danh Vọng. Và ở đây, tiểu thư biết đến ngài Louis.”.
Phu nhân Kyoko nói đến đây liền liếc ngài Louis một cái. Enji cũng theo đó mà liếc qua, cô thấy ông hơi cúi mặt xuống.
Cô bất chợt lên tiếng:
“ Tôi biết chuyện gì tiếp theo. Hãy nói đến việc sau khi mẹ của tôi được Đại trưởng lão Vampire nhận làm con nuôi đi.”.
Phu nhân Kyoko nhìn cô, có lẽ tự thắc mắc vì sao cô biết. Nhưng rồi cũng không quan tâm, bà ta lại trừng mắt với đám người Vampire, nói:
“ Nhận Đại trưởng lão làm cha nuôi, đó là một quyết định sai lầm. Chuyển đến nhà Valois, cũng là một quyết định sai lầm. Sai lầm, bắt đầu ngay từ khi tiểu thư bước chân lên lãnh địa của gia tộc Vampire…”.
“ Vào ngày khi chúng tôi đến lãnh địa Vampire, người đến đón chúng tôi là…Voltaire. ( Enji nhận thấy cha của Saka biến sắc.). Ông ta…yêu tiểu thư ngay lần gặp đầu tiên. Tiểu thư không biết, nhưng tôi có thể nhận ra điều đó. Tôi thấy ông ta nhìn theo tiểu thư khi cô ấy bước vào nhà cùng ngài Louis. Lúc đó, tôi cũng chỉ suy đoán mà thôi. Nhưng thời gian tiếp theo, tôi có thể chắc chắn được. Tôi có thể nhìn thấy sự ghen tức của ông ta khi tiểu thư và ngài Louis ở bên nhau, tôi luôn thấy ánh mắt ông ra dõi theo tiểu thư…Nhưng cũng không thể trách ông ta nhiều hơn được, ông ta chỉ yêu tiểu thư thôi. Ông ta không có ý định gì. Sai lầm ở đây chính là, Em họ tôi - Mi lại yêu ông ta. Nó yêu đến điên cuồng, và nó cũng biết ông ta yêu tiểu thư Lilith đến mức nào. Nó muốn giúp. Vì vậy…nó đã làm một việc.”.
Trái tim Saka chợt chùng xuống khi nghe đến đó.
Phu nhân Kyoko quay người lại nhìn vào ngài Louis và hỏi ông.
“ Ngài Louis, ngài có nhớ lần ngài phải ra ngoài hơn ba tháng theo lời Đại trưởng lão không.?.”.
Ngài Louis vừa nghe bà ta nhắc đến, ngay lập tức xám mặt lại. Ông trả lời, có vẻ căm ghét.
“ Nhớ. Đó là lúc tôi và Lilith tình cảm tốt nhất. Nhưng tôi phải có việc rời đi. Rồi khi tôi trở lại, Lilith…đã cưới anh Vol rồi.”.
Với những lời cuối, ông nói trong sự giận giữ.
Phu nhân Kyoko gật đầu một cái.
“ Đó là do Mi giở trò. Nó đã đến gặp Voltaire, và tôi không rõ nó nói điều gì. Nhưng rồi sau đó, nó cũng có đến gặp ngài đại trưởng lão nữa. Đại trưởng lão, ông có thể nhắc lại nội dung Mi gặp ông không.?.”.
Phu nhân Kyoko chuyển hướng sang Đại trưởng lão, đột nhiên hỏi khiến ông có phần bối rối. Enji cũng nhìn chằm chằm ông.
Ông khẽ thờ dài, đáp:
“ Cô ta nói với ta rằng Lilith rất yêu Vol. Nhưng từ trong trường đại học, Lilith đã bị Louis nhìn trúng, và Louis muốn Lilith cưới nó. Lilith đã lỡ bị ép đồng ý trong thời gian ở trường đại học rồi. Và bây giờ, con bé không thể từ chối Louis được. Cô ta nhờ ta ra mặt, bởi lẽ nếu ra lên tiếng, vậy khi Lilith cưới Vol, Louis sẽ không thể nói được gì. Ta biết cô ta luôn đi theo Lilith, có lẽ đó là những điều Lilith muốn. Vậy nên ta đồng ý. Ta cũng không gặp Lilith để nói chuyện, bởi lẽ nếu biết ý định này, với tính cách của con bé, Lilith sẽ không đồng ý.”.
Ngài Louis nhìn sang cha mình, trừng mắt nói lớn.
“ Đó là giả. Con và Lilith yêu nhau thật. Như vậy mà cha cũng tin.”.
Đại trưởng lão cũng quay sang trừng mắt con trai mình, nói:
“ Sao ta lại không tin được. Ngươi thử nhìn lại quá khứ của mình khi không có Lilith đi. Suốt ngày đi chơi phá rối, trong khi Vol ở trường đại học học tập, ngươi bỏ gia tộc đi không biết bao nhiêu lần. Ở nhà lại chẳng được việc, phá rối hết việc này đến việc khác. Ta chưa quên việc ngươi giải thoát cho tên Dhampir Zăc chỉ vì nụ cười của hắn rất vừa ý ngươi. Bây giờ hắn ta vẫn còn đang ngoài kia, suốt ngày đi giết đồng loại của mình. Các tiểu thư nhà khác cũng từng bị người trêu chọc rất nhiều. Ngươi nói xem, ta tin được sao.?. Tính cách của ngươi thì ép buộc Lilith quá dễ dàng. Con bé rất hiền.”.
Ngài Louis á khẩu. Mà mọi người, ngoại trừ những người đã biết ông khi còn trẻ, tất cả cũng nhìn mở tròn mắt không tin được.
Không đến mức…bê bối như thế chứ.?.
Cuối cùng, ngài Louis quay mặt đi, hừ lạnh một tiếng.
Đại trưởng lão cũng chỉnh lại giọng nói.
“ Đó là tất cả những gì Mi nói với ta. Sau đó, ta phái Louis rời đi. Và trong khoảng thời gian đó, ta âm thầm chuẩn bị mọi việc, cũng gọi cả Vol đến.( Ông liếc qua ngài Voltaire ). Nó có xác nhận việc này. Hơn nữa, khi Lilith ở bên cạnh Vol, ta thấy nó rất vui vẻ. Vì thế ta tin tưởng. Ta đã cho mở một cuộc gặp mặt giữa toàn bộ gia tộc, và trong bữa tiệc đó, ta bất ngờ báo tin kết hôn…của Lilith và con thứ hai của mình. Ta thấy Lilith rất kinh ngạc. Ta còn nghĩ là nó bất ngờ. Và rồi, cuối cùng nó cũng không lên tiếng phản đối.”.
Phu nhân Kyoko đột nhiên lắc đầu.
“ Không phải không lên tiếng phản đối, mà là phản đối không được. Ngài đã mời tất cả những Vampire thuần chủng, đại quý tộc, quý tộc, còn rất nhiều những Vampire bạn bè bên ngoài đến trong bữa tiệc đó. Trước mặt bao nhiêu người vui mừng báo tin này. Nếu lúc đó tiểu thư Lilith lên tiếng phản đối, ngài nghĩ thể nào.?.”.
Đại trưởng lão đột nhiên tránh ánh mắt của bà. Mãi lâu, ông nói:
“ Sau này ta cũng mới biết. Khi Louis trở về, ta thấy nó đau khổ. Nó thường làm nhiều chuyện xấu, nhưng cũng không nổi điên với ta bao giờ. Vậy mà lần đó, nó lại lên tiếng mắng ta. Rồi nhất quyết muốn đánh Vol. Có bao nhiêu người ngăn cản cũng không được. Lilith cũng lộ ra vẻ buồn rầu. Rồi ta cứ nghĩ nó làm thật, chỉ là…bất ngờ nó lại dịu lại. Rồi không ở pháo đài Valois nữa mà trở về lâu đài của mình sống.”.
Ngài Louis lại quay đầu sang nói với ông.
“ Đó là vì Lilith nói con dừng lại. Cô ấy nói…cô ấy…có thai với với anh Vol. Nên con không thể làm gì được.”.
Nói xong, lại quay đầu sang không nhìn ông, càng nhắc lại chuyện cũ, ông càng có vẻ uất ức và tức giận.
Enji nãy giờ vẫn im lặng, chợt hỏi:
“ Vậy…con của mẹ đâu.?. Mẹ nói sẽ mang anh trai về cho tôi, vậy người đó đâu.?. Con trai của mẹ là ai.?.”.
Im lặng.
Cô quay sang nhìn anh, thấy anh cũng đang nhìn cô. Ánh mắt nhìn cô phức tạp vô cùng. Nhưng cô đọc được trong đó có sự hoảng loạn.
“ Này…đùa chẳng vui chút nào. Đừng nói là Saka chứ.”.
Im lặng.
“ Vậy là Saka thật.?.”.
Im lặng.
Enji lặng người. Có điều gì trớ trêu đến như vậy.?.
Saka cũng lặng người. Anh không thể tin.
“ Vậy tại sao, Saka lại là con của Io Mi chứ.?.”.
Cô hỏi, trong tim có chút mong chờ điều vừa biết không phải là sự thật.
“ Tên của ngài ấy là Guil, không phải Saka.”. Phu nhân Kyoko nói.
“ Guil là tên của tiểu thư Lilith đặt. Khi ngài ấy gần hai tuổi, tiểu thư đã làm một việc với ngài ấy. Tiểu thư, cô biết chứ.?. Thức tỉnh dòng máu cổ ấy. Vì việc đó, tiểu thư Lilith mới phải bỏ trốn. Ngài Guil vốn được chăm sóc bởi hai chúng tôi, vì vậy, ngay cả khi tiểu thư Lilith đã bỏ đi, gia đình Valois vẫn tiếp tục cho chúng tôi chăm sóc ngài ấy. Tôi dần nhận ra Mi rất chú ý đến ngài Guil, nó thường mang ngài Guil đi xa tôi, và chiếm mọi thời gian để tôi không thể gần ngài ấy. Dần dần, đến một ngày, tôi phát hiện nó dạy ngài Guil gọi mình là…mẹ. Nó còn lấy quần áo của tiểu thư để lại, và mặc chúng. Nó trang điểm giống tiểu thư. Cư xử giống tiểu thư. Và thân cận với Vol hơn khi ông ta tới thăm con trai mình. Cho đến khi…ông ta lấy nó.”.
Sắc mặt Saka càng có vẻ kém.
Cô nghĩ rằng anh có lẽ đang rất mờ mịt. Niềm tin của anh về mẹ của mình vừa sụp đổ, cô không biết anh cảm thấy thế nào.
“ Vậy sau đó, khi mẹ tôi đến nhà Valois, bà biết chuyện gì xảy ra không.?.”.
Phu nhân Kyoko gật đầu.
“ Tôi là người đến cùng tiểu thư. Khi cô ấy biết tin rằng con trai mình đang gọi một trong những người thân thiết nhất của mình là mẹ. Và còn lợi dụng con trai mình để trở thành vợ của Vol, tiểu thư đã rất tức giận. Cô ấy đến phòng của ngài Guil, và gặp Mi ở đó. Tiểu thư còn chưa kịp ôm con của mình, Mi đã khiến ngài Guil ngất đi. Nó nói chuyện với tiểu thư, và tiểu thư hỏi nó mọi điều. Tất cả, nó đều thừa nhận hết. Mi nói nó ghen tị, nó hận, tiểu thư quá mức hạnh phúc, trong khi đó Mi vẫn mãi chỉ là một người hầu của một gia đình Io nhỏ bé. Rồi nó nói rằng, nếu mình không thể hạnh phúc, nó cũng không để ai hạnh phúc được. Rồi nó sử dụng lời nguyền ‘máu’ với tiểu thư.”.
Enji lặp lại:
“ Lời nguyền ‘máu’.?.”.
“ Phải. Chúng tôi dù sao cũng là người hầu của gia đình Io, chúng tôi cũng có thể sử dụng một chút những quyền năng của gia đình Io. Trong số đó, có lời nguyền ‘máu’. Đó là lời nguyền chúng tôi dành cho những người chúng tôi căm thù nhất. Bất kể đó là ai, kể cả là Vampire thuần chủng, nếu bị nguyền lời nguyền ‘máu’ thì cũng ૮ɦếƭ. Nhưng đổi lại, sử dụng nó, chúng tôi cũng sẽ bị tan thành tro bụi ngay lập tức. Khi Mi nguyền tiểu thư, nó đã dần bị huỷ hoại và chỉ còn là một vũng máu lớn. Tiểu thư là một người mang dòng máu Io lớn mạnh, tiểu thư không dễ gục ngã như vậy. Tôi có đến đỡ tiểu thư, nhưng lúc đó, tôi có nghe thấy tiếng bước chân chạy đến. Tiểu thư có vội nói với tôi…Tiểu thư Enji, cô biết mẹ của mình nói gì không.?.”.
Enji ngẩn người vì đột nhiên bị hỏi, lắc lắc đầu.
“ Tiểu thư nói con của người rất đáng yêu. Nói để ở nhà Senje sẽ không lo lắng, Đại Lão sẽ tự chăm sóc, không cho ai động đến. Nhưng bảo tôi ở lại đây. Bởi vì tiểu thư không muốn gia đình Valois nhắm đến con gái người, nói tôi nếu có thể, vậy đừng cho gia đình Valois động đến…Nói tôi phải làm cho con gái người hànhj phúc,…bằng bất kể giá nào…”.
Phu nhân Kyoko nhìn cô mỉm cười.
“ Tôi đã hứa với tiểu thư…nhưng thật tiếc, dù làm thế nào, tôi vẫn không thể thực hiện điều đó được. Kể cả khi sau này, tôi đã dùng cách Mi từng làm để trở thành vợ của Voltaire, tôi trở thành một phu nhân có quyền. Nhưng tôi vẫn không thể làm gì được…”.
Enji nhìn người phụ nữ, trong ánh mắt của bà có sự yêu thương và hối hận.
“ Bà làm mọi việc tách tôi ra khỏi…ừm..Guil chỉ để thực hiện lời hứa với mẹ.?. Ngay cả việc…bà từng phái người đến giết tôi.?. Người đàn ông hẹn tôi ở một khu xưởng cũ, và cho đám Dhampir mang bom đến nổ bên cạnh tôi là người của bà.?.”.
Phu nhân Kyoko nhìn cô, gật đầu không chút xấu hổ.
“ Phải, là tôi làm. Chỉ cần tiểu thư không gặp người gia tộc Valois, thế là được. Còn giết cô, cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi. Tôi từng hứa với tiểu thư sẽ cho cô hạnh phúc, và bảo vệ cô khỏi đau khổ. Lúc đó cô đang tìm sự thật về mẹ mình, Đại trưởng lão và ngài Guil lại có ý không tốt, tôi sợ khi cô biết mọi chuyện sẽ đau khổ. Vì vậy quyết định giết cô. Tôi có biết tin cô mang trong mình nửa lời nguyền và có thể dòng máu Vampire trong người đang ngủ, cô có thể bị giết như một người bình thường. Nếu cô ૮ɦếƭ mà có thể không đau khổ, thì tôi quyết định làm như vậy.”.
Bà ta nói, trong lời nói còn có sự tự hào.
Enji mỉm cười. Một cách bảo vệ hơi thái quá, nhưng cũng là bảo vệ.
Enji bỗng nhiên quay người nhìn Lilith, rút ra từ trong tay một chiếc đao nhỏ, nói:
“ Mẹ…đến lúc ra ngoài rồi..”.
Nói xong, cánh tay vung lên…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc