Hai Người Giám Hộ Enji - Chương 89

Tác giả: Thoigianvodinhhinh

Cô vẫn còn đang ngơ ngẩn nhìn cảnh tượng trước mặt, Lynh đã ào tới…nhưng anh chàng này chợt khựng lại. Lynh đứng lại cách cô khoảng bốn bước chân, ngốc nghếch nhìn chằm chằm Jin. Sau Lynh, ba người anh kia của cậu cũng xuất hiện, và bọn họ vẫn đứng lại nhìn chằm chằm vào Jin.
Jin cũng nhìn lại họ, nhưng không có bộ dạng bất động như vậy, mà cười cười:
“ Này, mấy đứa, là anh mà. Jin đây..”.
“….”.
Lynh chuyển hướng mà nhảy đến anh. Cả một thân hình to lớn của Lynh nhảy lên khiến Jin có chút không đứng vững. Và tiếp sau anh, ba người kia cũng chạy đến.
“ Jin, là anh thật, trông anh…lạ quá.”. Lau nhảy đến gạt Lynh ra, điều đầu tiên làm là chạm vào mặt Jin xem có là thật không.
“ Sao anh biến mất lâu vậy.?.”. Lee kiềm nén kích động, đứng ở một bên hỏi.
“ Tụi em tưởng anh mất xác ở đâu rồi.”. Liwei mất cái dáng vẻ phất phơ của mình, tươi cười như trẻ con, và nói những lời không tốt đẹp như thường ngày.
Khi cô còn nhỏ, trong nhà chính rất ít trẻ con, đứa trẻ đầu tiên mà cô biết là Jin. Sau đó là bốn anh em kia. Tất cả bọn cô đều coi Jin là anh cả, dù bốn người kia trước mặt cô có ra vẻ người lớn thế nào, đứng trước Jin vẫn luôn cúi đầu ngoan ngoãn mà thôi.
Jin sau khi đẩy Lynh lại vừa mới nhảy đến bám vào anh ra, đứng thẳng dậy nhìn về phía cô. Thấy cô đang chăm chú quan sát rất nhiều người nữa vừa xuất hiện trước mặt mình, miệng không ngừng lẩm bẩm:
“ Quái thật, đúng là quái mà….”.
Bốn anh em cùng quay về phía cô, trong đầu đều cùng cảm thông. Khi họ vừa nhìn thấy những người đó, lúc đầu cũng cảm thấy hơi “rợn” và quái dị.
Enji nhìn một “Enji” vừa mới xuất hiện, đang bá tay một “Lau”, rồi bên này, một “Enji” đang cúi xuống sửa giày, còn bên kia, bên kia, bên kia…nữa.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy nhiều “mình” đến vậy.
Cũng chưa bao giờ nhìn thấy nhiều “Lau”, “Lee”, “Liwei”, và “Lynh” như vậy.
Còn cả “Jin” nữa.
Cô nhìn một “Lee” tươi cười, cảm thấy kinh ngạc. Lee chưa bao giờ cười đến nở hoa như thế. Còn nữa, “Lynh” cũng không cau mày như kia. Và rồi, cái cô “Enji” kia, cô thực sự muốn đến tách cô ta ra khỏi vòng tay của “ Liwei”….
“ Jin, anh định làm gì.?.”.
Cô quay sang hỏi người đang cười đắc ý bên cạnh.
“ Làm gì.?. Tất nhiên là đánh lạc hướng. Tất cả họ đều là người của anh, phải chọn rất vất vả mới tìm được 27 người có dáng vẻ giống em đấy. Nhưng hơi khó khoản иgự¢, anh đâu có nghĩ của em lại lớn như vậy. Tất cả họ khi nhìn ảnh của em đều hỏi ba vòng của em như vậy thật à, anh cũng chẳng biết nói sao nữa.”.
Khi anh đang nói, một “Lee” tiến đến với chiếc túi lớn, nhìn cô gật đầu, và nói với giọng của một người mà cô rất quen thuộc.
“ Tiểu thư, thật tốt, cô vẫn khoẻ. Vì đang không tiện, nên tôi sẽ không nói vài điều không hài lòng của tôi. Nhưng sau vụ này, tôi mong cô không trốn tránh nữa. Quần áo đây, cô và Jin phải thay ra. Một vài vật dụng khác tôi đều ở trong này. Jin, phải nhanh lên, một nhóm Dhampir vừa phát hiện ra chúng ta, đã cản lại rồi, nhưng chắc chắn sẽ có tên trở về báo. Không đầy mười phút nữa, sẽ có người đuổi theo đấy.”.
Jin gật đầu, nhận lấy chiếc túi và mở ra trong khi cô đang nhìn chằm chằm “Lee” mà hỏi:
“ Ông K.?. Ông cũng đến sao.?.”.
Ông K gật đầu, dường như rất vui vẻ.
“ Không chỉ tôi đâu, Juu cùng nhiều người khác cũng đến nữa. Bọn họ ở đằng sau. Khi Jin liên lạc với chúng tôi và nói về chuyện này, bọn tôi liền xử hết toàn bộ mấy tên chó săn của nhà chính và đồng ý rời đi. Vừa đến Pháp đã có người của Jin tìm gặp chúng tôi rồi.”.
Cô quay người nhìn ra đằng sau, càng ngày lại càng đông người hơn nữa. Tất cả đều mang bộ mặt của nhóm của cô, và đều mặc bộ quần áo rằn ri đồng màu.
“ Có người mang chúng tôi vào. Hình như là người của một vị phu nhân tiếng tăm nào đó bên nhà Valois, chúng tôi vào đây khá thuận lợi. Người của vị phu nhân kia cũng giúp rất nhiều. Kia là người đứng đầu nhóm người giúp chúng tôi, cô có biết ông ta là ai không.?.”.
Ông vừa nói, vừa chỉ vào một người đàn ông mang khuôn mặt khác biệt với nhóm cô, rất nổi bật đang ngồi trên tán cây.
Cô nhìn ông ta, giật mình. Này, không phải chứ. Ông ta chính là kẻ sai mấy tên Dhampir mang bom rồi lao đến cô ở khu xưởng cũ lần đó. Nếu không phải cô an tâm về chiếc áo giáp của ông K, thì cô đã từng nghĩ mình tiêu rồi.
Tất nhiên, bây giờ thì chưa chắc, vì cô là Vampire thuần chủng. Nhưng cô nghĩ mình vẫn sẽ ૮ɦếƭ bởi mấy thứ như bom, đạn. Vì tác dụng của lời nguyền, cô thấy mình chẳng khác người bình thường chút nào hết.
Jin đưa cho cô bộ đồng phục giống như họ, và khi cô đưa tay cởi cúc áo sơ mi của mình, bốn anh em Liwei đứng chặn trước cô và quay đi.
Sau khi Jin chuẩn bị xong, anh gật đầu với ông K và một người khác, rồi lại hướng về phía người đàn ông Vampire kia giơ ngón tay cái lên.
Tiếp theo, tất cả những người kia bắt đầu chia nhóm và tản ra, họ đi theo nhóm từ ba đến sáu người, có thể không đủ cả nhóm của cô, nhưng chắc chắn sẽ có một “Enji” ở trong nhóm.
“ Rồi, đến lượt chúng ta.”. Jin nói, và dẫn đường.
Họ bắt đầu chạy, vài lần, trên đường đi, nhóm của cô gặp một nhóm khác. Và một vài lần, cũng bị một nhóm Dhampir phát hiện, nhưng ngay lập tức, sẽ có một nhóm “Enji” chạy ra cản lại.
Cô thấy hình như Dhampir ngày càng nhiều hơn nữa, và rõ ràng, họ rất lúng túng với việc có quá nhiều người “ cần bị bắt ” giống nhau.
Jin đưa cô và bốn anh em Lynh chạy một đoạn khá xa, và đến một nơi rất rậm rạp.
Jin chợt dừng lại.
Anh đứng bên cạnh một tảng đá lớn, rồi từ đó đi chếch một đoạn, đến một nơi có một thân cây to đùng bị ngã, anh mỉm cười vẫy vẫy bọn cô lại.
“ Đây, là nơi này.”.
Anh chờ bọn cô đến, và dùng sức một chút, anh đẩy thân cây ra.
Lấp dưới thân cây to là một nắp hầm nhỏ, nhưng đủ để một người có thể nhảy xuống. Họ không vội xuống ngay, Jin lấy ra một sợi dây thừng chắc và buộc mọi người lại. Anh đưa cho mỗi người một chiếc áo mưa chỉ đủ rộng để bám vào người, thêm cả ủng, và kính mắt nhìn trong đêm và đèn.
Anh vừa mặc vào, vừa giải thích.
“ Con đường đó trước kia thì tốt lắm, nhưng ngài Louis đã phá nên bây giờ dưới đó hơi bừa bộn. Có đoạn toàn đất và bùn, trời mới mưa nên sẽ rất ẩm ướt. Mà…”. Anh ngước nhìn những khoảng trời âm u thật nhỏ qua những tán lá rậm rạp. “ ..trời cũng sắp mưa rồi, dưới đó sẽ càng ướt hơn.”.
Sau khi chuẩn bị xong, Jin nhảy xuống đầu tiên. Dây thừng đủ dài để cô không bị kéo theo anh, rồi tiếp đến là cô, và bốn anh em.
Đường hầm thực sự ẩm ướt, và tối. Nó đã từng là một đường hầm đá dài, đủ rộng để ba người trưởng thành đi song song, bởi vì có vài đoạn đường hầm rộng ra, cô thấy trần đá khô ráo, và mặt đất cũng bằng đá rất tốt. Nhưng phần lớn, nó hẹp, đầy bùn đất, có nhiều chỗ cô và mọi người phải cúi thật thấp. Ủng chứa đầy đất, áo mưa dính bùn và nhớp nháp. Kính mắt của cô nhiều lần không nhìn thấy gì nữa, và cô vẫn phải lau đất bám trên nó thường xuyên. Dù có thể nhìn thấy trong bóng tối, nhưng nếu không có kính, thật khó để nhìn rõ được ở nơi như thế này
Jin nói đoạn đường từ nơi thân cây kia trở về đến pháo đài Valois còn tệ khủng khi*p hơn như thế này, và không thể đi được. Anh cũng mới chỉ có thể thông được từ nơi nhà ngài Louis đến chỗ này thôi.
Khi cô đi chừng ba mười phút, cô nghe thấy tiếng mưa.
Mưa đập trên nền đất, đầu tiên khá nhỏ, rơi thưa thớt, nhưng rồi to dần, to dần rầm rập trên đầu cô. Cô nghĩ mưa chắc phải to lắm, bởi vì đây là trong rừng, và nước mưa đã phải rơi qua rất nhiều tán lá. Nhưng Jin nói đó là vì họ ở dưới mặt đất, và có lẽ, họ đã đến vùng rừng thưa hơn rồi.
Nếu tính từ pháo đài Valois đến lâu đài của ngài Louis, sẽ mất khoảng 30km để đi ô tô trên đường lớn, nhưng nếu cô đi con đường hầm xuyên qua rừng, sẽ chỉ mấy một nửa quãng đường kia thôi. Lâu đài của ngài Louis ở gần biên giới lãnh địa gia tộc Vampire. Thế mới biết được, lãnh địa này lớn đến thế nào.
“ Ngài Louis sẽ không nghĩ chúng ta đi đường này đâu, ông ta sẽ nghĩ rằng chúng ta đi đường rừng kia.”.
“ Sao anh lại chắc như vậy.?.”.
“ Không ai có quyền được biết con đường này trừ Đại trưởng lão Vampire và chủ nhân của toà lâu đài. Thực tế, ngài Louis cũng chỉ từng nói cho mỗi cô Lilith biết. Con đường này ông ta cũng gần như không đi bao giờ. Ông ta không thể nghĩ anh biết được đâu. Mà nó cũng sập lâu rồi. Ông ta không thể nghĩ anh có thể làm gì được cả.”.
“ Vậy sao anh biết.?.”.
“ Hồi còn nhỏ, lúc đó em còn bé. Anh thường nói chuyện với cô. Anh đã từng hỏi cô rất nhiều. Trong vài lần, cô có nói cho anh biết về con đường này. Cô nói đến nó và kể cho anh nghe như chuyện cổ tích vậy. Khi anh bắt đầu nhớ ra mọi chuyện, anh nhớ đến nó, và quyết định tìm kiếm.”.
“ Ra vậy…anh nhớ rõ nhỉ.”.
“ Enji, dù lúc đó anh chỉ bảy tuổi. Nhưng em đừng quên anh không thật sự là người, anh nhớ được nhiều việc lắm. Đi nhanh một chút, có lẽ sắp đến rồi…”.
“….”
Trời vẫn mưa.
---
Gần như toàn bộ người của gia tộc Valois được phái đi để bắt những người giả trang nhóm của cô. Bên Dhampir đông và áp đảo rất nhiều. Có người ૮ɦếƭ, và phần lớn bị thương. Đại Lão ra mặt, vì vậy bên Vampire cũng không có ý định Gi*t tận toàn bộ những người giả trang, dù sao, họ cũng từng là người của gia tộc Senje, Đại Lão không muốn họ ૮ɦếƭ dưới tay Vampire quá nhiều.
Từng khuôn mặt của những cô gái “Enji” đượt lột ra, nhưng không ai có khuôn mặt thật. Mà Saka chỉ cần liếc qua, anh cũng đủ biết có cô trong nhóm những cô gái bị bắt không.
Vẫn còn vài “Enji” nữa chưa bị bắt, và còn vài nhóm nữa vẫn đang trốn.
Ngài Louis sau một hồi lo lắng đã nói:
“ Bọn họ đi qua rừng để đến nhà của tôi.”.
Các Vampire nhìn ông nghi hoặc, ông nói tiếp:
“ Có thể họ muốn đến để tìm Lilith.”.
Bây giờ, tất cả mới biết được ngài Louis dấu Lilith ở ngay trong chính nhà mình. Đại trưởng lão nhìn ông dường như không tin.
“ Ta đi tìm Lilith bao nhiêu năm, và rồi, Lilith ở ngay trong lãnh địa của ta.?.”.
Ngài Louis không nói gì.
Vậy là, rất nhiều Dhampir và Vampire được điều đến nhà ngài Louis và canh giữ toà lâu đài. Và cũng có rất nhiều người chuyển hướng theo đường rừng về phía lâu đài của ngài Louis để tìm cô. Ngài Louis không trở về, ông kiên nhẫn chờ đợi nhóm Dhampir lần theo con đường đến nhà mình tìm nhóm của cô. Ông không mong muốn khi ông trở về nhà, cô bị bắt về đây, và nếu không có ông, thật khó để cô an toàn.

Ở một căn phòng khác, phu nhân Isabel bị nhốt ở lại cùng con trai. Dino đang nhìn qua khung cửa sổ, nhìn trời mưa, và lo lắng.
Phu nhân Isabel hiểu anh đang cảm thấy gì, vì vậy hỏi:
“ Lo lắng sao.?.”.
Anh gật đầu.
Bà nhìn anh, tiếp tục hỏi nữa:
“ Cô bé đó quan trọng như thế nào.?. Để con có thể bỏ đi tự do ta cố gắng mang lại cho con những năm qua. Và bây giờ, khi đã làm mọi thứ có thể rồi, còn vẫn lo lắng và còn muốn lao ra ngoài giúp đỡ.?.”.
Anh im lặng, suy nghĩ và đáp:
“ Không biết, chỉ là rất quan trọng thôi.”.
“ Đến mức một kẻ yêu tự do như con có thể đánh đổi tự do của mình.?.”.
Anh cười cười.
“ Tự do của cô ấy quan trọng hơn mẹ à.”.
“ Con yêu cô bé ấy.?.”.
Bà tò mò nhìn anh.
Anh khẽ bật cười, lắc đầu đáp:
“ Không phải. Tình cảm con dành cho Enji cũng giống như Jin vậy, nó không phải là tình yêu. Nhưng nó cũng chẳng kém chút nào đâu. Có những thứ tình cảm đáng trân trọng và quý báu hơn tình yêu mà. Hơn nữa, con là anh trai của Enji, anh trai không giúp em gái thì vứt đi.”.
“ Con có phải là anh trai ruột đâu.”. Bà sửa lời anh.
Anh quay sang nhìn bà, nói một cách nghiêm túc.
“ Tình anh em không có bị trói buộc trong tình thân đâu mẹ.”.
Phu nhân Isabel khẽ nhíu mày, và bà nhún vai nói:
“ Nhưng cô bé kia cũng không có coi con là anh trai.”.
Anh lại lắc đầu, nhưng cũng không giải thích, tiếp tục nhìn ra mưa và chỉ nói lại một câu:
“ Mẹ không thể hiểu được ba đứa tụi con đâu.”.
Rồi bất chợt, anh đưa tay lên chạm vết thương đã khô máu, lầm bầm thầm mắng:
“ Jin thối nát. Đã nói đánh giả thôi mà. Hắn ta chém đau quá. Muốn lấy uy với ai đây không biết nữa. Lần này mình đã làm đến vậy, hắn không mang được vợ yêu đi đến nơi mẹ con bé, mình sẽ chém hắn lại.”.
---
Đã qua bao lâu, cô không biết nữa. Nhưng cô nghĩ cũng không quá một tiếng đồng hồ. Và đường mặc dù rất khó đi, nhưng với những kẻ quái vật như cô, mọi người đều đã đi nhanh nhất có thể.
Cuối cùng, Jin cũng dừng lại.
Nơi cuối cùng của con đường bí mật là một nơi rộng rãi, là một căn phòng nhỏ với một cầu thang ẩn hiện đi lên. Trần và sàn đều bằng đá, cũng ẩm thấp, và có vẻ như nhiều năm rồi không hề có người xuống đây, bởi vì cô nhìn thấy một giá nến bám một tầng bụi có thể vốc được.
Cô ϲởí áօ mưa và các vật dụng khỏi người, trong khi Lynh thì ngồi bệt trên sàn và vươn vai. Con đường nhỏ so với Lynh, và nó khiến Lynh đau lưng rất nhiều.
Dù đã mặc áo mưa, và đi ủng, mọi người đều có ướt và dính bùn đất ở nhiều nơi. Chẳng quan trọng, cô dùng nước rửa ở trong túi và lau sạch đi.
Jin dẫn mọi người lên chiếc cầu thang kia.
Khi lên trên, mở ra một nắp hầm, nơi mọi người đang đứng lại là ở trong một con đường bí mật khác. Nơi đây cũng tối, nhưng ít nhất là nó khô ráo.
“ Con đường bí mật chúng ta đang đứng thông với căn phòng của ngài Louis, còn đầu kia thông với căn phòng bày tranh ở tầng một. Chúng ta sẽ đến phòng bày tranh.”.
Jin nói, và dẫn đường.
Mọi người đi xuống, đi xuống, lại đi xuống….
Và rồi bước ra ngoài.
Bên ngoài, căn phòng có cửa sổ lớn, mưa xối xả đập vào mặt kính, cũng âm u. Những bức tranh được treo đầy ở đây, và cô ngẩn người ra khi tất cả các bức tranh đều vẽ một người.
“ Mẹ…?.”.
Cô thầm nói.
Lúc đó, Lynh vừa bước ra sau cô, nhìn quanh và chợt lên tiếng.
“ Anh Jin, cửa đâu.?.”.
Cô bất chợt chú ý, đúng rồi, căn phòng này không có cửa ra.
Cô nhìn Jin, anh đang đứng bên cạnh một bức tranh lớn nhất căn phòng, và quay sang nhìn cô. Anh nói:
“ Căn phòng tranh này không có cửa ra vào. Muốn vào đây chỉ có thể đi qua con đường bị mật thông từ phòng riêng của ông Louis. Ông ta thường đến đây, không phải để tưởng nhớ mẹ em….”.
Anh dừng một chút, chân đạp vào bức tường, ở một nơi gần bức tranh.
“ Mà đến đây để có thể gặp mẹ em.”.
Trong bức tranh sống động, cô cảm tượng như mẹ của mình đang mỉm cười, và rồi, với một cái chớp mắt, cô giật mình…mẹ của cô chớp mắt.?.
Những tiếng động ì ì vang lên…
Tấm gương đối mặt với bức tranh lớn đột nhiên chuyển động, nó thụt xuống sàn, và lộ ra ở đằng sau một lối đi…rất sáng.
Trái tim cô đập nhanh.
Jin bước đến nắm tay cô.
“ Năm xưa, khi mẹ em trốn từ nhà Valois đến nhà ngài Louis trong đêm cũng đi theo con đường bí mật kia, nhưng lúc ấy, chỉ có thể đến phòng của ngài Louis thôi. Sau này, ông ta thiết kế thêm con đường đến phòng tranh, và đưa mẹ em vào đó..”. Anh đưa tay và chỉ về phía bên trong lối đi.
“ Mẹ em ở trong đó. Enji, vào đi…”.
“ Jin, anh đã từng nhìn thấy mẹ em rồi.?. Bà bây giờ như thế nào.?.”. Cô chần chừ, không muốn bước.
Jin nhìn cô lắc đầu.
“ Ngài Louis đã từng đưa anh vào đây, nhưng anh không nhìn thấy cô. Cô nằm trong một trụ thuỷ tinh, và bị bao quanh bởi những cây gai dại. Em nhìn thấy rừng gai dại ngoài kia không.?. Rễ của chúng phủ kín toàn bộ căn phòng, và bao quanh trụ thuỷ tinh. Ngài Louis cũng không thể làm gì được. Em vào đó đi, biết đâu những cây gai dại có thể mở lối đi cho em gặp mẹ.”.
Cô im lặng, rồi gật đầu.
“ Còn nữa…”. Jin kéo cô lại.
“ Nếu em vào trong đó và không thể làm gì được, anh muốn chúng ta đi ra ngay lập tức. Bởi vì trong đó có một con dơi kì lạ của ngài Louis, chỉ cần em bước vào, nó sẽ biết, và ngài Louis cũng sẽ biết. Ông ấy sẽ trở về ngay, em hiểu không.?.”.
Cô nhìn anh, hơi khó xử. Đến rồi, thật khó để cô có thể rời khỏi ngay cả khi không thấy được điều gì. Nhưng cuối cùng, vẫn gật đầu.
Và Jin để cô đi.
“…”.
Enji chầm chậm bước vào lối đi sáng. Đi hết lối đi, cô bước đến một căn phòng.
Trên sàn là những rễ gai dại, bám đầy, và phủ kín mọi nơi. Cô nhìn thấy con dơi kì lạ mà Jin nói, nó bám vào một thân cây lớn, và khi cô bước vào, nó quay sang nhìn cô, mắt đỏ rực, rồi tan biến….
Cô không chú ý đến nó, mà bước tiếp.
Những cây gai dại đâm vào ống quần của cô, cô không để tâm đến. Cố gắng tìm ống trụ thuỷ tinh như lời Jin nói.
Và rồi cô chợt phát hiện ra, thân cây gai lớn mà cô tưởng nhầm lúc đầu chính là ống trụ thuỷ tinh. Chỉ là nó bị phủ kín toàn bộ bằng gai dại, nên cô không nhận ra. Cô kích động, bước tiếp. Không phát hiện ra rằng những chiếc gai dưới chân bỗng nhiên dài ra, sắc bén hơn, và đang đâm vào chân cô.
Cho đến khi cô thấy đau nhói.
Cô dừng lại, và nhìn xuống.
Những chiếc gai dại đang cử động.?.
Chúng chính là đang cử động, những chiếc gai như những chiếc kim, đâm qua ống quần của cô rồi rụt lại ngay lập tức. Nhưng khi rụt lại, trên mỗi đầu gai có dính chút máu. Cô nhìn “ việc ” mà những chiếc gai đang “ làm ”, bỗng nhiên nghĩ đến một việc….
Cô lấy ra một chiếc dao, và cắt ngang qua cánh tay một vết dài…
Máu từ đó nhỏ xuống….
Thật kì diệu…
Những rễ gai dại bắt đầu rút đi, và để lại cho cô một con đường nhỏ. Trên thân của trục thuỷ tinh, cô thấy một vài những rễ gai cũng đang chuyển động.
Và rồi, một lớp thuỷ tinh hiện ra.
Bên trong đó, một thứ dung dịch trong suốt màu lam nhẹ, một người phụ nữ lơ lửng đứng trên không. Mắt nhắm nghiền…
Cô sững người…
Và từ giây phút nhìn thấy bà, có thứ gì đó ùa vào tâm trí của cô.
Cô cảm thấy thật bình yên,…và ngã xuống.
“ Enji…”.
Tiếng của Jin vang lên, và trong ánh mắt khép mờ, cô nhìn thấy những rễ cây gai dựng thành một bức tường ngăn cách cô và anh….
---
Ngài Louis bồn chồn ngồi trên ghế, bất chợt, ông đứng bật dậy. Khuôn mặt trở nên tái đi, và ông thể hiện rõ sự hoảng sợ.
“ Không thể nào…”.
Ông thốt lên…
Đại trưởng lão nhìn ông.
“ Có chuyện gì vậy.?.”.
Ông có giữ mình bình tĩnh, vội chạy ra ngoài phòng. Nhưng Saka cản ông lại.
“ Chú, có chuyện gì.?.”.
Từ khi biết cô biến mất, anh vẫn im lặng. Và giờ, trong mắt anh thể hiện sự giẫn giữ. Anh có thể mơ màng nhận biết được có lẽ cô rời đi có nhiều ít liên quan đến ông.
Ngài Louis nhìn anh, và cuối cùng, ông quyết định nói thật.
Dấu, đã dấu đến cùng rồi. Không thể dấu thêm được nữa. Cái gì cũng cần phải sáng tỏ, không thể mờ mịt như thế mãi được.
“ Con của ta, con bé đang ở chỗ Lilith..”.
Anh nhíu mày, hỏi lại:
“ Chú nói ‘con bé’?.”.
Ngài Louis gật đầu.
“ Phải, con bé. Enji là con của ta đấy. Không phải là thằng nhóc tên Jin. Và bây giờ, nó đang ở bên Lilith…”.
Anh có vẻ như không thể chấp nhận được. Đứng sững một bên.
Ngài Louis lách qua anh và chạy ra ngoài.
Anh chợt bừng tình, và vội đuổi theo.
Những người khác cũng nhanh chóng chạy đi cùng….
Theo dõi page để cập nhật truyện hay