Hai Người Giám Hộ Enji - Chương 88

Tác giả: Thoigianvodinhhinh

Gặp Lilith.
Trong con đường tối đó, Jin cứ nắm tay cô và bước đi, vừa đi, anh vừa nói qua cho cô về tình hình của những ngày gần đây.
“ Khi em tìm đến Dino, hai ngày sau Đại Lão đã biết rồi. Ông ta có gọi cho Guil hỏi thăm, mà thực ra là báo cho cậu ta biết em đã biến mất. Lee có nói rằng trong điện thoại, ông ta nói Guil không cần lo. Anh nghĩ là ông ta biết em đến Pháp và đi đâu. Rồi đến khi Dino báo tin loạn cả lên rằng em bị ngài Louis bắt cóc, cậu ta đến đón em, Đại Lão khi biết tin cũng không thấy có phản ứng gì. Rồi sự việc em nói rằng ông Louis giữ Lilith, bên Vampire đã giữ kín rồi, vậy mà Đại Lão cũng biết. Em không thể ngờ ông ta đã làm cái việc gì đâu. Đầu tiên là gửi thư yêu cầu Đại trưởng lão Vampire thả em về, rồi nói luôn với Guil rằng anh ta không còn là giám hộ của em nữa, Đại Lão lại sửa luật rồi. Enji ạ, giờ em là người trưởng thành. Đến hôm nay thì ông ta mang quân của mình đến ngay cửa lãnh địa Vampire đòi người, lí do chính đáng, nghe vô sỉ thật.”.
Cô hỏi anh:
“ Yều cầu trả em lại.?.”.
“ Ừh. Anh nghĩ ông ta sợ. Em bỗng nhiên nói luôn ra rằng Lilith đang ở đâu làm mọi thứ tự nhiên trở nên rối vô cùng. Nói thật, anh đã gần như phát điên lên khi biết tin đó. Mọi kế hoạch của anh vứt đi hết. Anh phải chấp nhận mạo hiểm, rồi đánh cược bao nhiêu thứ. Chẳng thể làm theo kế hoạch nào, toàn phải tuỳ cơ ứng biến thôi. Ngay cả việc giải cứu hôm nay, anh cũng đã mạo hiểm nhờ một vài người của bên Vampire mà anh chẳng chắc chắn, rồi dựa vào việc Đại Lão đến uy hiếp mà liều vậy. Cuối cùng cũng ổn, anh mang em ra ngoài được rồi…”.
Anh khẽ cười cười sảng khoái một tiếng, rồi lại nói tiếp:
“ Anh nghĩ Đại Lão cũng không hơn gì đâu. Trước đây ông ta ung dung để em đi mọi nơi, làm tù nhân bên Vampire cũng không sao, bởi vì ông ta không rõ Lilith ở đâu. Nhưng bây giờ, bên Vampire đã nắm chắc Lilith rồi, ông ta không thể để họ biết về em và nắm giữ cả em nữa…”.
Anh chợt khựng lại, và quay người, đôi bàn tay đặt lên vai cô:
“ Enji, anh có chuyện này, em nghe rõ nhé… Ngài Louis từng hỏi em rằng em có phải con ông ấy không.?. Em nhớ chứ.?. Có lẽ em không biết, nhưng thực ra…”.
Anh chậm rãi nói, nhưng đến khi nói đến vấn đề cốt yếu, giọng của cô bất chợt cắt ngang với vẻ gay gắt.
“ Ông ta không phải cha của em.”.
Cô nói với giọng chắc chắn.
“ Hey, không phải đâu…”.
Cô tiếp tục cắt ngang nữa, vẫn khó chịu và giọng nói càng có vẻ sắc bén hơn.
“ Em nói không phải là không phải. Ông ta không phải cha của em, ông ta chỉ là người góp phần sinh ra em mà thôi. Em sinh ra vốn chỉ có mẹ, không có cha. Jin, cha khác hoàn toàn với người sinh ra đấy..”.
Đúng vậy, cha hoàn toàn khác với người sinh ra. Ông Louis sinh ra cô, không có nghĩa sẽ là cha của cô. Chính thức, cô hoàn toàn phủ nhận ông ta rồi.
Jin ngớ người ra, rồi anh hỏi cô, giọng hơi dồn dập.
“ Enji, em nhớ lại rồi sao.?. Nhớ được điều gì rồi à.?....”.
“ Một chút thôi, không nhiều lắm. Nhưng có thể biết em là ai, mẹ của em là ai…”.
Cô nhún nhún vai, đáp lời anh. Thực ra là suy đoán thì đúng hơn. Và thật kì lạ, khi biết mình là ai, cô không cảm thấy ngạc nhiên nhiều lắm, bình thản và chấp nhận mình là giống loài mình vẫn đang không ưa nhất.
“ Vậy em đã biết, nhưng không nhận ngài Louis.?. Vậy sao em còn nói anh là con trai ông ấy chứ.?. Khi ông ấy nói chuyện này, anh không tin được…”.
“ Em đâu có xác nhận, em nói là em mong như thế mà. Đối với ông ta thì không nói dối được, nên em mới phải trả lời nước đôi. Không đúng cũng không sai, không phải tạm thời đánh lạc hướng được sao.?.”.
Jin gật gật đầu.
Và cô nói tiếp vấn đề vừa nãy.
“ Vậy Đại Lão biết rõ em là con của Lilith. Vì vậy cụ muốn đòi em lại để có thể chiếm giữ một thứ gì đó, để có thể mang ra uy hiếp.?.”.
“ Đúng vậy.”.
Jin nói, lại quay người dẫn cô đi tiếp.
Còn cô, trên môi lại nở nụ cười nhạt. Trước đây nếu nghe tin này, cô có thể buồn một chút. Nhưng bây giờ, lại cảm thấy quá mức bình thường. Không hiểu là sao nữa. Chắc là quen với việc bị Đại Lão lợi dụng rồi chăng.?.
“ Jin ơi. Anh biết ngày trước tại sao…ừm..mẹ lại bỏ đi không.?. Trong nhật kí của mẹ an từng gửi, em có thấy mẹ nói người nhà Valois đối xử với mẹ rất tốt…Mẹ đã làm điều gì à.?.”.
Cô hỏi anh, cảm thấy có chút ngượng khi nói đến việc Lilith là mẹ mình. Thực ra, cô chỉ suy đoán Jin không phải là con của Lilith, vậy chỉ còn có thể là cô. Trong những thứ cô nhớ được, ngoài bản nhạc ra thì chẳng có điều gì liên quan đến mẹ cả. Một kí ức cũng không có nhớ ra.
“ À, đúng là cô đã làm một điều. Anh không thể chắc chắn, bởi vì ngài Louis mới chỉ nhắc qua một lần, và chỉ có những Vampire thuần chủng mới biết thôi. Em có biết không, trong dòng máu của loài thuần chủng, có một thứ khác đang ngủ say. Đó là thứ sức mạnh tổ tiên đầu của Vampire, với sức mạnh ấy, loài thuần chủng có thể không hề sợ hãi thứ VK của chúng ta. Và hình như, cô đã kêu gọi sức mạnh ấy trong một người thức tỉnh. Toàn bộ những Vampire thuần chủng khi biết tin đều rất vui mừng, họ đến, và yêu cầu cô làm như thế với họ. Việc này hao tốn sức lực rất nhiều, phải một thời gian sau đó cô mới có thể thử lại lần nữa. Lúc họ nhờ, cô đã đồng ý. Nhưng khi biết những Vampire thuần chủng định làm gì sau khi kêu gọi được sức mạnh ấy, cô đã sợ hãi. Em biết bọn họ định làm gì không.?.”.
Enji suy nghĩ, và rồi cô cẩn thận thử nói:
“ Không lẽ là…tiêu diệt toàn bộ gia tộc Senje.?.”.
“ Đúng vậy.”. Jin đáp ngay lập tức.
“ Gia tộc Senje mang đến cho Vampire bao nhiêu rắc rối.?. Với một gia tộc được ưu ái ban cho sự sống lâu dài, sức mạnh vượt trội, Vampire sẽ không bao giờ chấp nhận việc có một gia tộc của con người bình thường sử dụng mẫu gen của họ cải tạo những con người bình thường khác, biến họ từ những kẻ nhỏ bé yếu đuối trở nên mạnh mẽ và với thứ VK của mình, ngay cả loài cao nhất là Vampire thuần chủng, những con người bé nhỏ đó cũng không coi ra gì.”.
Anh dừng một chút, và nghĩ sao nói ra câu:
“ Suy cho cùng, theo cách nghĩ nào đó, chúng ta cũng chỉ là bản sao không hoàn hảo của Vampire.”.
Đúng vậy, Ghost là bản sao không hoàn hảo của Vampire. Trong các cuốn sách cổ đã từng nói đến, Ghost đầu tiên chính là một Dhampir bị cắn nhưng lại không bị đồng hoá. Rồi không hiểu làm cách nào, ông ta đã giết được một trong những tổ tiên Vampire. Khi tên Vampire đó ૮ɦếƭ, thân xác hoá thành tro bụi, chỉ trừ bộ xương. Bộ xương đó trở thành thứ kim loại cứng rắn nhất, và ông ta sử dụng nó để giết những Vampire khác nữa. Trong bản ghi chép cổ cũng từng nói đến việc, ông ta tuy không hút máu, nhưng lại có răng nanh sắc bén, và có sức mạnh của một Vampire. Ông ta từng thử “ chia sẻ ” máu của mình với con cháu, và tạo ra thêm nhiều kẻ quái dị khác nữa. Đó là thời kì ban đầu tạo ra Ghost.
“ Vậy là mẹ em biết, và không đồng ý à.?.”.
“ Ừh. Cô cho rằng Vampire không thể có vị trí cao nhất trên thế giới, phải có một thứ kiềm *** lại, đó mới là cân bằng cuộc sống. Hơn nữa, cô cũng không cho rằng giết toàn bộ người của gia tộc Senje là đúng. Nhưng những kẻ khác nghĩ lời của cô là ngu ngốc. Vì vậy nên bỏ trốn..”.
Enji trầm mặc.
“ Vậy ra, kẻ muốn tìm bắt mẹ em, gây cho mẹ nhiều đau khổ, là cái bên Vampire thối nát kia hả.?.”.
“ Chính xác. Thế nào, nghe đáng giận.?. Giận là tốt. Xong vụ này, chúng ta tạm thời trốn đi, sau đó, anh em mình sẽ trở lại chỉnh ૮ɦếƭ mấy tên khốn ấy. Em không thể biết khi anh ở cùng ngài Louis, anh gặp nhiều Vampire, với bọn chúng, con người thấp kém đến mức thế nào đâu. Còn với gia tộc Senje, bọn chúng sử dụng những từ ngữ miệt thị nhất. Anh muốn giết mấy tên đó lâu rồi. Anh có hẳn một danh sách dài đấy…”.
Anh nói nói, và chợt dừng lại lần hai.
“ Enji, đến cửa rồi, lên thôi…ra ngoài đó, em sẽ thấy một điều không ngờ đâu.”.
Jin dùng tay đẩy lên trần của con đường ngầm, có một cánh cửa bị phủ bên ngoài bởi đất đá, rễ cây và cỏ bật ra, thứ ánh sáng âm u của rừng rọi vào hang tối không làm sáng hơn chút nào. Anh lên trước, và cô nhảy lên sau.
Khi vừa mới đứng vững ở trên mặt đất, cô bỗng giật mình suýt ngã khi nghe một tiếng sầm ầm ĩ nơi xa. Ngước lên bầu trời, rừng già vốn âm u, nay bốc lên mùi ẩm mốc, ươn ướt…Hình như trời sắp mưa rồi.
---
Trở lại một khoảng thời gian trước.
Toàn bộ những Vampire cao tầng nhà Valois chăm chú theo dõi tên Dhampir *** của “Jin”, hắn cẩn thận uống, và rồi sau đó, ánh mắt hắn sáng lên, hắn khẽ mỉm cười.
“ Không có chuyện gì xảy ra.?.”. Một người nghi hoặc hỏi.
Đại trưởng lão nhìn tên Dhampir, rồi ông bước đến chỗ “Jin”, ngón tay trỏ vươn ra, ông đưa tay quệt lên dòng máu đang dần khô và đưa lên miệng.
Sau đó, mắt ông trừng lớn nhìn “Jin”.
“ Ngươi là ai.?.”. Ông hỏi.
“Jin” nhìn ông, không trả lời, chỉ hơi nhếch mép và quay ra cửa sổ.
Saka đứng im quan sát, anh khẽ nhíu mày. Thật kì lạ khi anh nghĩ người trước mặt hết có cảm giác quen quen, rõ ràng là không ổn. Và rồi, anh thử bước đến.
Bàn tay anh vuốt trên chiếc cổ bị chiếc áo cổ cao che kín của “Jin” tìm kiếm…một lớp gờ thật mỏng rất khó nhận ra, bị che khuất bởi cổ áo, mắt anh thể hiện sự tức giận, và thật mạnh, anh kéo lớp mặt nạ đang đeo trên mặt của “Jin” ra.
Trước mặt anh bây giờ là Dino.
Bật dậy ngay lập tức, anh quay đi chạy đến căn phòng đang giam giữ cô.
Đại Lão ngồi một bên, khoé miệng giương lên nụ cười.
Dino ngồi trên sàn, thu hết những biểu cảm kinh ngạc của từng người vào mắt, anh lại nhìn Đại Lão, cũng cười nói:
“ Đại Lão, ông vui sao.?. Ông nhận ra ngay tôi từ khi bước vào phòng phải không.?.”.
Đại Lão chậm chậm nói:
“ Thực ra, ta biết người mà đám Dhampir bắt được không phải là Jin. Ta hiểu rõ hắn hơn bao giờ hết, ta tạo ra hắn mà. Hắn có thể để bị bắt sao.?. Giờ lộ rồi, cậu nói đi, Jin đã mang con bé đi rồi.?.”.
Dino cười hì hì:
“ Tôi không biết, làm sao mà biết được. Tôi bị nhốt ở đây mà.”.
Khi Dino vẫn đang cười cười như vậy, Ngài Louis trở lại căn phòng, ông nhìn “Jin” biến thành một người khác, và có phần bất ngờ, nghi hoặc.
Saka tức giận trở lại căn phòng, và trước khi hỏi chuyện, anh trực tiếp tặng cho Dino một cú đá thật mạnh. Tóm áo Dino lôi lên, anh khẽ gầm:
” Nói, Enji ở đâu.?.”.
Dino nhăn mặt đau đớn, thầm mắng Saka thậm tệ.
Và anh cũng chưa kịp nói gì, cánh cửa lại bật mở. Một đám bốn người mang Charles đang hôn mê vào phòng, bọn họ cúi đầu chào tất cả những thuần chủng và cẩn thận nói:
“ Chúng tôi bắt được Charles đang mang cô gái kia rời đi. Cô gái đó bỏ đi rồi, Charles nói cô ấy đến chỗ phu nhân Isabel, phu nhân Isabel sẽ mang cô ấy ra ngoài.”.
Lời của bọn họ vừa nói ra, sắc mặt của ai cũng tối sầm.
Bọn họ biết được ai giúp người bên ngoài vào rồi.
“ Gọi phu nhân Isabel đến.”.
Đại trưởng lão nén giận, ông quay sang nói với người của mình.
Ngay khi đó…
“ Không cần, tôi tự đến. Kịch vui mà, không tham dự không được.”.
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn ra cửa, càng ngài càng đen mặt hơn khi thấy phu nhân Isabel vui vẻ và rạng rỡ hơn thường ngày.
Phu nhân Isabel lướt qua từng người, và dừng lại ở chỗ Dino - đang trong tình trạng vô cùng thảm thương, người dính đầy máu và mặt trắng bệch. Bà nhìn con đau lòng, nhưng không thể lao đến được.
“ Isabel…”.
Giọng Đại trưởng lão vang lên đầy uy quyền.
“ Nói cho chúng ta biết cô gái đó đâu. Nếu không…”. Ông chỉ vào Dino. “…ta sẽ trừng phạt con của cô..”.
Mọi người trong căn phòng, kể cả Saka, tròn mắt khi nghe lời Đại trưởng lão vừa nói. Đại trưởng lão là một trong số ít những người biết thân phận của Dino.
Phu nhân Isabel thu lại nụ cười tươi trên miệng, nhìn Dino, bà nhún vai.
“ Được thôi. Tôi nói. Tôi không giữ cô gái. Toàn bộ kế hoạch này là của Jin, cậu ta có liên lạc với chúng tôi, nhưng không nói cho chúng tôi biết toàn bộ. Mỗi người chúng tôi làm một việc khác nhau. Và đáng lẽ ra cô gái đó phải được Charles mang đến chỗ tôi, thì lại không thấy. Rõ ràng là, trong việc này chúng tôi cũng bị lừa. Cô gái đó, hẳn là Jin mang ra ngoài rồi. Tôi phải công nhận cậu ta đúng là thiên tài mà. Không hiểu cậu ta vào đây thế nào nữa.”.
Sắc mặt của ngài Louis chưa bao giờ tối tăm như vậy.
Lẽ nào lại là Makal.?.
Ông nhớ lại mọi chuyện. Ông biết đến anh khi anh đột nhiên xuất hiện ở căn nhà của Lilith ở Ý và sống ở đó. Khi ông đến gặp, anh nói anh là một trong những người hầu còn lại cuối cùng của gia tộc Io. Để chứng minh cho ông biết, anh đưa ông đến căn phòng bí mật trong gia đình Lilith, mà chỉ có thể những người của gia tộc Io mới biết. ( Thực ra Jin đã nói chuyện với người phụ nữ hầu ở đó, và bà ấy nói cho anh biết.) Ở đó, ông nhìn thấy bốn cỗ quan tài, ba quan tài có người, và một cái trống. Anh nói cái cuối cùng là của “ tiểu thư Lilith”. Anh nói anh sẽ tiếp tục sống ở đây, và chờ đến khi Lilith trở về. Khi đó, anh sẽ mang các cỗ quan tài trở về quê hương của gia tộc Io.
Anh biết về bản nhạc diệu kì của gia tộc Io, và còn có thể hát nó. Đó chính là lí do khiến ông tin tưởng. Và dù vẫn nghi ngờ, nhưng ông mang anh trở về cùng mình. Anh không đồng ý, và chỉ khi ông nói ông có tin tức của Lilith, vẫn đang tìm Lilith, anh mới đồng ý đi cùng.
Makal dần chiếm được lòng tin của ông. Anh ta luôn đeo mặt nạ, ông cũng từng nhìn thấy khuôn mặt thật của anh, nó rất giống con gái. Anh cho ông nhìn thấy khuôn mặt thật của mình đã khiến ông tin tưởng anh hơn. Anh chú ý đến việc tìm kiếm Lilith rất nhiều. Và hơn hết, anh không bao giờ nói dối. Người thanh niên đó dần chiếm được lòng tin của ông.
Ông đã nói cho anh ta rất nhiều, anh ta đón nhận một cách hết sức bất ngờ và vui mừng. Khi biết Lilith tại sao lại lâm vào tình cảnh hiện tại, anh ta đã tức giận thực sự. Và luôn cố gắng đi tìm con gái của ông.
Mới đây, khi biết Enji, anh đã luôn nói với ông rằng: Tôi sẽ bắt cóc cô gái đó và mang về bên “ tiểu thư ”.
Bây giờ nghĩ lại, đó có thể là lời nói để ông không bất ngờ khi một ngày nào đó, Enji biến mất cùng với anh.
Trong khi mọi người đang bàn tán, Saka đang giận giữ vô cùng, ngài Louis còn đang lo sợ.
Một người bỗng nhiên vội vàng đến và nói với Đại trưởng lão:
“ Thưa ngài, chúng tôi phát hiện có người ở khu rừng phía Nam. Thực ra, một nhóm người của chúng tôi đang ở đó và đánh với một nhóm người lạ. Trong số nhóm người lạ, có vị tiểu thư mà ngài nói chúng tôi nên chú ý.”.
Mọi người im lặng nghe anh ta nói, một người vội vàng hỏi:
“ Vậy ngươi có thấy một kẻ giống thế này…”. Ông ta nhìn quanh, và đưa chiếc mặt nạ đang rơi trên sàn . “ như thế này bên cạnh cô gái đó không.?.”.
Anh ta chăm chú nhìn nhìn, và rồi gật đầu. Nhưng lại ấp úng:
“ Nhưng mà…nhiều lắm ạ…”.
“ Hử.?.”.
---
Trở lại với Enji.
Jin không cho cô thấy thứ kì diệu mà anh nói. Anh bảo chắc “ thứ đó ” đến muộn. Trong lúc chờ đợi, anh kể qua cho cô về việc anh có thể tiếp cận gần Ngài Louis như thế nào.
“ Sao anh có thể lừa được ông ấy chứ.?.”.
Anh cười cười.
“ Enji, anh nói với em nhiều lần rồi. Lòng tin có thể làm nhiều thứ. Đỉnh cao của nghệ thuật hoá trang là khi ngay cả không thay đổi khuôn mặt, ta vẫn khiến người khác nghĩ ta là một con người mới. Khi em muốn biến mình thành một người nào đó, em phải xây dựng cho mình một tính cách, một thân thế, một mục đích…mọi thứ, và tin tưởng vào đó. Khi em tin vào một điều quá nhiều, và nhắc nó lại nhiều lần, thì kể cả nó chưa từng xảy ra, em vẫn tin rằng nó là sự thật. Nó gần như là thôi miên chính bản thân mình vậy. Anh chỉ cần tin anh là Makal, anh sẽ là Makal hoàn toàn. Vì vậy, nói những điều về Makal thì không được coi là nói dối.”.
Đã rất lâu rồi, cô không có con mắt tán thưởng ai như lúc này.
Từng cơn gió mang theo hơi ẩm lướt qua người, cô đứng trước mặt Jin, và chăm chú nhìn anh đang tháo lớp mặt nạ của mình ra.
Một khuôn mặt, chỉ có khoảng ba phần giống cô. Thực ra, khuôn mặt này của anh đã khác đi rất nhiều so với vài năm trước, bây giờ, thật khó để nhận ra anh và cô giống nhau. Trước đây, anh giống cô đến bảy phần, và hai người nhìn như anh em ruột vậy. Còn bây giờ, trước mặt cô là một gương mặt trung tính, trắng quá mức cần thiết vì đeo mặt nạ suốt ngày, nụ cười thật đẹp, môi khẽ nhếch lên, mang theo sự quyến rũ mà không có bất kì người đàn ông hay người phụ nữ nào có thể có được. Nếu anh không cao lớn, và đôi lông mày không sắc bén, thật khó để biết anh là nam hay nữ. Tóc anh đã nhuộm đen rồi, không còn giống màu tóc của cô nữa. Còn đôi mắt, khi anh bỏ kính áp tròng ra, vẫn là đôi mắt màu hổ phách giống cô.
Cô đưa tay lên chạm vào mặt anh.
“ Jin, anh trắng quá..”.
“ Ừh, vậy em mong chờ gì ở một khuôn mặt nằm sau lớp mặt nạ bao nhiêu năm chứ.?. Sao, ghen tị à.?. Da mặt em cũng trắng lắm, đừng lo.”.
Cô khẽ cười, bàn tay vẫn vuốt má anh. Rồi đột nhiên, bàn tay cô co lại, giáng cho anh một cú đấm thật mạnh. Không hề ý thức được sức mạnh của mình đã trở lại, cô khiến Jin đã cố tránh mà vẫn sượt qua một chút, nhưng điều đó vẫn khiến Jin lảo đảo, chỗ bị đánh sượt cũng sưng lên.
Cô đánh xong, còn mắng to:
“ Jin, anh là đồ khốn nhất. Tại sao bây giờ anh mới xuất hiện.?. Anh bỏ đi bao nhiêu năm có biết không.?. Sao lúc em buồn, anh không xuất hiện.?. Em bị người ta bắt nạt hết lần này đến lần khác, vậy mà anh chỉ có gửi vài tờ giấy đến bắt em làm thế này thế kia. Em ngu ngốc đi theo lời anh nói, anh làm gì hả.?. Chẳng làm gì cả, anh biết rồi sao không nói hết ra cho em.?. Còn bắt em đi tìm làm gì.?. Còn nữa, anh nói đến nhà ngài Louis anh sẽ gặp em, sao anh không xuất hiện.?. Anh biết lúc em nghĩ anh lừa mình, em đã rất lo lắng. Còn cái bản nhạc khốn khiếp ấy nữa, lần nào cũng buồn ૮ɦếƭ đi được, toàn những thứ kì quái thôi. Trong bản nhạc đó,….”.
Mắt cô bỗng nhiên hơi hơi đỏ.
“ Jin ơi, anh ở trong kí ức của em khác lắm. Khi anh còn nhỏ, tóc anh đen, khuôn mặt hơi gầy, có chút góc cạnh, không đẹp trai lắm, nhìn bình thường thôi. Mắt anh cũng đen nữa, anh…không giống thế này đâu.”.
Jin đúng là không giống thế này. Jin trong bức ảnh kia khác hoàn toàn.
Jin nhìn cô bực mình, không nói gì đến ôm cô:
“ Anh biết em định nói gì. Anh nhớ hết mà. Cái bản nhạc đó, nó là thứ kì diệu. Hồi nhỏ, chúng ta vẫn thường nghe nó, vì vậy, khi nghe lại, chúng ta sẽ nhớ ra được vài điều. Ở nhà ngài Louis, ông ấy vẫn đánh suốt. Anh nhớ lại được hết rồi. Anh biết mình là ai. Không sao. Dù có là con người hay không, anh vẫn là Jin. Đừng lo, anh không giống bọn họ lợi dụng em đâu. Lần bắt em ở lại nhà ngài Louis, đó là vì anh mong ông ta đánh bản nhạc, anh nghĩ nó có thể giúp em nhớ ra điều gì đó. Em cũng nhớ ra mà….Không sao.”.
“ Nhưng, nhưng…em tưởng nó thất bại.?. Trong ghi chép nói nó thất bại cơ mà.”.
“ Không, là thành công. Nhưng trong số 1000 mẫu, chỉ tạo ra được một mình anh thôi. Anh còn từng nhìn thấy bức ảnh, cả một hàng dài những ống trục thuỷ tinh, có rất nhiều thằng nhóc giống anh như vậy. 999 tên khác bị tiêu huỷ rồi. Giờ chỉ còn anh thôi. Hình như anh là thằng nhóc số 456 thì phải.”.
Cô ngước lên nhìn anh, nói:
“ Nếu có 999 người khác, họ có giống như anh không.?.”.
“ Có chứ. Anh nghĩ vậy. Chắc là cũng sẽ yêu em nhiều như anh. Trái tim của anh là trái tim của 1000 người, và nó sẽ trao cho em đủ tình thương. Em không cần tình thương của mấy tên khốn kia đâu. Còn kẻ nào bắt nạt em, cứ ghi danh sách, đừng lo, chúng ta sẽ nhớ và trừng trị chúng sau…”.
Cô lại đưa tay lên vuốt mặt anh, khẽ thầm xin lỗi.
“ Tiểu thư, tiểu thư….tôi nè..”.
Đúng lúc ấy, giọng nói đặc trưng của Lynh vang lên, cô quay đầu về tiếng nói phát ra, trên mặt thể hiện sự vui mừng.
Tên ngốc đó cũng đến.
Và khi nhìn thấy điều trước mặt, cô âm thầm nghĩ:
“ Cái quái gì đây.?.”.
Jin quan sát biểu cảm của cô, hài lòng nhe răng cười.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc