Hai Người Giám Hộ Enji - Chương 87

Tác giả: Thoigianvodinhhinh

Enji vốn chẳng để tâm đến mọi chuyện, cô cứ chỉ rảo bước đi qua các dãy hành lang để về phòng thôi. Nhưng…ồn ào quá, chắc chắn sẽ gây sự chú ý.
Cô dừng bước lại và nhìn quanh….rất nhiều người xuất hiện trên hành lang, và dù không đến mức chạy vồn vã, tốc độ đi của họ nhanh hơn bình thường. Và đôi lúc, từ một nơi nào đó, sẽ có một “ quý ngài ” hay một “ phu nhân ” cao quý đi cùng với nhiều người của mình đi về hướng cô vừa rời đi. Trên gương mặt của họ ẩn ẩn tức giận. Một hai người gì đó nhận ra cô, và họ trừng qua một cái mới đi tiếp.
Enji nhận định, nhà Valois xảy ra chuyện thật rồi.
Nhưng cô thực sự thắc mắc, có chuyện gì có thể khiến nhà Valois lôi ra toàn những gương mặt lớn như vậy.?.
Bước chậm chậm trên hành lang, chỉ hơn mười phút sau, hành lang lại trở nên vắng lặng như cũ, thậm chí còn vắng lặng hơn rất nhiều so với cái “ bình thường ” cô vẫn thấy.
Cô cảm thấy tò mò, bỗng nhiên lên tiếng gọi vào không trung:
“ Này…Zero, anh có ở đây không.?. Ra mặt đi nào…”. Cô không biết cái tên kia có còn theo dõi cô không hay phải trở về bên Saka không nữa. Nếu là trước đây, cô còn có thể cảm nhận được hắn, nhưng bây giờ thì lại rất bất lực.
Chờ khoảng hai phút, một gióng nói vang lên cùng một bóng người xuất hiện bên cạnh cô. Zero lên tiếng nói, thật lạ, lần đầu tiên sau thời gian qua, cô nghe thấy giọng hắn chứa đựng sự sốt ruột.
“ Tiểu thư, đừng đứng đây nữa. Cô phải về phòng…”.
Cô nhìn hắn, hơi ngạc nhiên, đứng im bất động và bướng bỉnh lắc đầu.
“ Về làm gì.?. Nơi này hình như đang loạn. Có chuyện gì vậy.?. Lôi tôi đi coi qua được không.?....”.
Tên Zero kia có vẻ càng sốt ruột hơn, rồi cuối cùng, hắn quyết định không nói gì cả, định đưa tay vác cô mang về phòng…
Cánh tay vừa chạm vào người cô, một thứ gì đó lạnh lao ✓út qua hành lang trống. Zero thất kinh mở lớn mắt nhìn về đằng xa, ánh mắt hắn chứa đầy sự cảnh giác, nguy hiểm và giết chóc…..
---
Cùng lúc đó, bên phía Đại trưởng lão Vampire.
Cả một đoàn xe thật dài đi với tốc độ lớn nhất lướt nhẹ trên con đường rộng lớn. Xung quanh đoàn xe, vô cùng, vô cùng nhiều những cái bóng mơ hồ đi sát bên, nhảy lên, và bám sát rạt những chiếc xe.
Xe đi rất nhanh, không lâu sau đó, cả đoàn xe đã cách xa toà lâu đài xa hoa của nhà Valois mà đi đến một khu vực gần với cổng ngoài của lãnh địa gia tộc Vampire.
Đại trưởng lão Vampire bước xuống xe, cùng với ông, những chiếc xe kia cũng dừng lại, và từ trên xe, rất nhiều những gương mặt lớn của nhà Valois cùng xuất hiện. Đi cùng ông là Saka và cha của mình. Ngài Louis và ông Henry – con cả của Đại trưởng lão cùng nhiều người khác ở lại.
Đại trưởng lão Vampire bước đến, và ngồi trên một chiếc ghế thuỷ tinh sang trọng tuyệt đẹp trên một bãi cỏ mượt, mưa đêm qua càng khiến nó tươi đẹp và óng ánh hơn dưới ánh mặt trời nhẹ buổi sáng. Những người đi cùng ông cũng ngồi xuống bên cạnh những chiếc ghế như thế. Một chiếc bàn thuỷ tinh dài ngăn cách giữa Đại trưởng lão và người của ông với một nhóm người khác ở bên kia.
Đại trưởng lão nhìn người đối diện với mình, không hài lòng lên tiếng:
” Ông đang có ý gì vậy.?. Mang người của ông đến, ông muốn gây chiến.?.”.
“ Không.”.
“ Vậy làm gì.?.”.
Người đối diện với ông im lặng vài giây, ánh mắt ánh lên sự phẫn nộ.
“ Đòi…người.”.
Đại trưởng lão khẽ hừ một tiếng, ông định lên tiếng nói, một người đột nhiên xuất hiện bên cạnh ông, vội vã không để ý đến những nhân vật xung quanh, báo cáo:
“ Thưa ngài, không ổn…”.
Mọi người quay qua nhìn anh ta, Đại trưởng lão khẽ cau mày, còn có chuyện gì nghiêm trọng hơn nữa.?. Ông hỏi:
“ Gì thế..?.”.
“ Thưa ngài, xuất hiện một nhóm người từ đâu đột nhập vào khu vực đặc biệt, họ tấn công các cảnh vệ xung quanh căn phòng của ngài Guil và muốn mang vị tiểu thư kia đi….”.
Người thanh niên kia chưa nói xong, Saka đã vội bật dậy. Rồi anh cùng nhiều người khác cùng trừng nhìn phía bên kia.
Thật ngạc nhiên, đám người phía bên kia đang bày ra bộ mặt mơ hồ nhìn lại họ. Người đối diện với Đại trưởng lão khẽ lắc đầu lên tiếng:
“ Không phải người của tôi. Ông nghĩ tôi sẽ ngu ngốc đến mức đưa người của mình, nhất là chỉ một toán nhỏ vào đó gây loạn.?. ςướק người được ra thì không rõ, nhưng chắc chắn là sẽ gây chiến tranh. Và rõ ràng, tất cả chúng ta đều chỉ muốn hoà bình…”. Những lời cuối, ông ta nhấn mạnh để mọi người hiểu.
Bên kia, người thanh niên đến báo tin lại vội vàng nói:
“ Thưa ngài, có sự rất lạ trong chuyện này. Nhóm người đó dường như được người của chúng ta giúp đỡ đưa vào. Còn nữa, trong số những người đang đánh lại những cảnh vệ xung quanh vị tiểu thư kia, có rất nhiều Vampire. Và…tôi đang theo dõi vị tiểu thư ấy cùng một Vampire - người của ngài Guil, có một nhóm người bỗng xuất hiện tấn công anh ta. Vị tiểu thư kia nhìn một người trong đám người đó, cô ấy có nói tên của hắn, là, Jin…”.
Lần này, đến lượt người trước mặt Đại trưởng lão Vampire bật dậy. Mà gương mặt của một số Vampire xung quanh Đại trưởng lão lộ ra sự ngỡ ngàng. Họ không tin được, ai đó trong số họ mang người ngoài vào.?.
Đại trưởng lão Vampire liếc qua ông ta, không có vẻ lo lắng lắm.
“ Vậy chuyện thế nào rồi.?.”.
“ Thưa ngài, lúc tôi rời đi, ngài Louis, ngài Henry, ngài Frank, và các vị phu nhân đã biết chuyện, họ đã đưa người đến. Ngài Louis nói tôi đến đây báo tin trước, và sẽ rất nhanh, sẽ có người đến báo tin tiếp.”..
Đại trưởng lão gật gật đầu. Ông tin tưởng con trai ông và những người khác có thể xử lí tốt mọi chuyện.
Vì vậy, theo ý ông, mọi người cùng chờ đợi.
Một lát sau, lại có người đến. Lần này, người đến báo tin cúi đầu chào hết thảy những nhân vật lớn nhà Valois, rồi cẩn thận hướng về phía Đại trưởng lão lên tiếng:
“ Thưa ngài, Ngài Louis nói đã bắt được toàn bộ người đột nhập vào lâu đài. Trong đó cũng có cả người tên Jin kia nữa. Tiểu thư Senje đã được đưa về phòng, có người canh giữ. Ngài Louis hỏi ngài liệu có muốn trở về không.?. Bởi lẽ…ngài ấy có nói về sự việc….”. Anh ta nói đến đây liền ngừng lại, liếc về phía nhóm người bên kia chần chừ.
Người đối diện nhìn anh ta, ông trầm suy nghĩ chút ít và đột nhiên cười.
“ Gì vậy.?. Việc gì.?. Là Jin có liên quan đến Lilith.?.”.
Người báo tin liếc qua ông không đến một giây, rồi lại cúi đầu xuống. Nhưng bằng đó là đủ.
Và người kia tiếp tục nói:
“ Đại trưởng lão Vampire, xem ra ông bắt được con cá lớn rồi. Thế này đi, việc đòi người tôi vừa nói có thể chưa cần xem xét ngay. Nhưng Jin, hắn cũng là người của tôi. Nếu các vị muốn dùng hắn làm gì đó, cũng cần phải để ý đến tôi một chút.”.
Đại trưởng lão Vampire liếc ông ta, lạnh nhạt nói:
“ Còn chưa thể biết được. Đại Lão, ông chưa tính đến việc, lỡ…hắn ta là Vampire thì sao.?. Quả nhiên ông đã tính, ông biết hắn ta sẽ đến tìm cô cháu gái yêu quý của mình.?. Thật không may, hắn ta lại chọn ngay thời điểm này. Nghĩ qua thật tội nghiệp cho cô cháu gái của ông đấy, vừa mới biết đến Jin, ông liền không quan tâm đến cô gái đó nữa. Đại Lão, người khác vẫn nói chúng tôi là ác quỷ máu lạnh, nhưng rõ ràng là họ nhầm rồi. Nhận cái danh hiệu đó, chúng tôi thực xấu hổ.”.
Đại Lão vẫn cười, tiếp tục hỏi:
“ Bây giờ ông định xử trí sao đây.?. Cũng chưa chắc Jin là Vampire.”.
Đại trưởng lão im lặng, và rồi ông lên tiếng.
“ Vậy mời ông cùng đi với chúng tôi. Sau khi xác nhận xong, nếu hắn không phải Vampire, chúng tôi sẽ trả lại cho ông. Còn nếu hắn là Vampire…ông tự hiểu.”.
Đại trưởng lão ánh mắt sắc bén ánh lên.
“ Được.”.
---
Trở lại một thời gian ngắn trước…
Một đám người đột ngột xuất hiện và tấn công Zero, sau đó, thêm một vài Vampire khác nữa cùng xuất hiện giúp hắn ta, nhưng phía bên kia cũng cùng lúc thêm người. Trong một thoáng, bên người lạ mặt xuất hiện lập tức chiếm ưu thế.
Enji không hiểu nhìn quanh, rồi cô nghe thấy tiếng bước chân dồn dập chạy tới. Từ đằng xa, thêm một nhóm người nữa xuất hiện, họ chạy đến bên cô chừng được vài bước, toàn bộ nhóm người đó vội nhảy vào cuộc quyết chiến kia, chỉ trừ một người.
Cô ngơ ngẩn nhìn người thanh niên trước mắt mình, anh ta cũng đang nhìn cô, nghiêng đầu nhẹ và cười một cách vui mừng rạng rỡ.
Cô không tin được nhìn chằm chằm anh và mở miệng thốt lên muốn xác nhận.
“ Jin.?.”.
Người thanh niên kia cười cười khẽ gật đầu, vội chạy đến và ôm cô lên.
“ Enji, trước hết phải ra khỏi đây đã. Lát nữa sẽ nói chuyện sau.”.
Rồi ngay lập tức, người thanh niên mang cô đi vội chạy mất dạng. Enji bám tay vào cổ người thanh niên kia, nghi hoặc nhìn anh.
Bọn họ chạy qua nhiều dãy hành lang, và đến một cửa sổ đá không có cửa thông ra ngoài toà lâu đài, người thanh niên ôm chặt lấy cô và nhảy xuống.
Cô nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng chân chạm đất, rồi người thanh niên lại chạy.
Được một lúc, người thanh niên vui mừng lên tiếng:
“ Enji, chờ một chút, một đoạn nữa thôi. Sẽ có người đưa chúng ta ra ngoài…”.
Cô không nói gì, nhìn chăm chú người thanh niên im lặng.
Bỗng nhiên, anh ta đứng khựng lại. Đặt Enji xuống đất, nắm chặt tay cô và rút từ trong áo ra một chiếc đao nhỏ.
Người thanh niên quay sang cô mỉm cười, chiếc đao nhỏ nhẹ cứa qua cổ tay, và nó bắt đầu rung lên. Bề mặt chiếc đao gần như bị nóng chảy, như bị sôi trào, và nó bắt đầu biến dạng…Nó dài ra, bề mặt lồi và nứt, nhìn như gân sống, một vài chiếc gai nhỏ, lưỡi sắc bén, nó đen tuyền và trông hết sức kinh dị.
Xung quanh hai người, chỉ vài giây sau đã kín những bóng mờ….
---
Enji bị hai người mang đi, cô quay đầu nhìn người thanh niên bị còng hai tay trên sàn lo lắng. Người thanh niên cố gượng ngồi dậy, nhìn cô mỉm cười hiền từ. Ánh mắt anh nhìn cô còn hơn cả tình thân, tràn đầy ấm áp và yêu thương.
Cô bị đưa đi một thời gian, cửa của căn phòng có người thanh niên đó bật mở, một toán người đi vào.
Tất cả đều nhìn chằm chằm người thanh niên với ánh mắt bình thản đang ngồi trên sàn, ở *** có một vết thương rất lớn, máu vẫn từ đó rỉ ra.
Đại trưởng lão nhìn vết thương của anh ta nghi hoặc.
“ Sao vết thương vẫn chưa hết chảy máu.?. Nếu là Vampire thuần chủng, hắn phải hết chảy máu rồi chứ.?.”.
Một người đứng ở trong căn phòng cung kính trả lời ông:
“ Thưa ngài, người của ngài Louis tấn công hắn bằng VK của nhà Senje. Nên kể cả hắn có là Vampire hay không, máu vẫn không cầm được.”.
Đại trưởng lão càng nghi hoặc hơn.
“ Người của Louis.?. Không phải là một Vampire thuần chủng nào làm hắn bị thương, mà lại là một kẻ dưới.?. Hắn có thật sự là Vampire thuần chủng không vậy.?.”.
“ A…là người của ngài Louis tấn công vị tiểu thư kia, hắn có đỡ thay, nên mới bị thương. Lúc đầu, rất nhiều người cùng tấn công mà vẫn không làm gì được…”.
Đại trưởng lão gật gật đầu, tiếp tục nhìn người thanh niên.
Anh ta ngước lên, nhìn một lượt qua nhiều người và dừng lại ở trên người Đại Lão, ông cũng đang quan sát anh, đôi mắt khẽ nheo lại, như tìm kiếm điều gì đó.
“ Hắn ta không có vẻ gì là Vampire cả.”.
Bỗng nhiên, Đại Lão lên tiếng. Một vài người cũng gật đầu, và họ thì thào với nhau. Vampire thuần chủng, ở người họ có một thứ đặc biệt có thể khiến toàn bộ những Vampire dưới nhận ra được. Nhưng người trước mắt họ, hiện tại chỉ như một người bình thường.
“ Không thể nói vậy.”. Bất chợt, ngài Louis lên tiếng. “ Con của chúng tôi mang trong mình một nửa lời nguyền, nó sẽ bị ảnh hưởng.”.
“ Vậy cần phải làm sao.?.”.
Ngài Louis khẽ cười, chậm nói:
“ Máu…máu của Vampire thuần chủng luôn đặc biệt. Ai đó hãy *** của người thanh niên này, nếu anh ta thực sự là Vampire thuần chủng, tự sẽ cảm thấy. Nhưng…nên cẩn thận…lời nguyền.”.
Nói xong, ông bỗng nhiên đứng dậy và rời đi cùng người của mình. Mọi người nhìn theo ông, nhưng không cảm thấy khó hiểu. Đây có thể là con trai ông, và ông muốn trốn tránh điều đó.
Mọi người trong căn phòng im lặng trong thoáng chốc, và rồi, Đại trưởng lão gọi một người đang đứng ở trong góc phòng.
“ Ngươi…làm đi.”.
“…..”.
Ngài Louis vội vã đi thật nhanh đến căn phòng đang giam giữ Enji, trong hành lang vắng lặng người, hầu hết các nhân vật lớn đều tập trung ở căn phòng kia, gần như đều mang người của mình đi theo. Tất cả những người hầu Dhampir cấp thấp đều được chỉ định không ra ngoài. Còn rất đông nhiều cảnh vệ khác đang đi bắt những kẻ đột nhập còn lại.
Chỉ có một người thanh niên đi theo ông, và dù ông đi nhanh đến thế nào, anh ta vẫn bắt kịp. Cho đến khi gần căn phòng giam giữ Enji, ông dừng lại, quay nhìn người đi theo mình.
Bằng ánh mắt mang theo sự tin tưởng, ông lên tiếng:
“ Vào đó, và..mang con của ta rời khỏi đây. Đưa nó đến một nơi thật xa, bất kì đâu cũng được. Ta sẽ cố gắng cản mọi thứ ở đây. Bảo vệ nó, giữ nó an toàn càng lâu càng tốt…Và lúc thích hợp, hãy mang nó trở lại. Đây là thuốc giải.”.
Vừa nói, ông vừa đưa cho chàng trai một viên thuốc trong màu tím nhạt.
Chàng trai nhìn ông, và hỏi:
“ Sao ngài biết được vị tiểu thư đó là con ngài.?.”.
Ông cười cười:
“ Ta không biết. Nhưng đó là con ta, ta chỉ biết điều đó thôi. Ta cảm nhận như vậy. Thế là đủ chắc chắn rồi.”.
Anh ta lại hỏi:
“ Vậy mang vị tiểu thư đó trở lại, chúng ta sẽ cứu phu nhân.”.
Ngài Louis khẽ lặng người đi một chút, ánh mặt ông buồn, đau khổ, ông nhớ đến người phụ nữ của mình, nhưng rồi ông lắc đầu.
“ Nói với nó điều này: Lilith rất quan trọng với ta…nhưng nó là con của ta và cô ấy. Không thể đơn giản bỏ người này và cứu người kia được. Mạng của nó, đã một thời gian chia sẻ cho Lilith rồi, không thể bắt nó làm hơn được.”.
Chàng trai nhìn ông, cúi đầu và chạy đi.
Ngài Louis ở lại, ông dựa vào tường, cảm giác cơ thể mệt mỏi và kiệt sức vô cùng. Qua hồi lâu, ông đứng dậy và bước lại căn phòng kia.
---
Enji đang ngồi trên một chiếc ghế trong căn phòng, cô nhớ lại ánh mắt của người thanh niên kia, và cảm thấy hoang mang. Miệng cô lẩm bẩm:
“ Lẽ nào….?.”.
Cô cười cười. Lại lẩm bẩm:
“ Ngốc quá. Đã nói như thế rồi mà. Sao anh ấy không hiểu. Tự do…quan trọng lắm. Nếu có thể gặp lại. Mình sẽ mắng anh ấy một trận.”.
Cánh cửa phòng của cô đột ngột mở ra, hai chiếc xác được vứt vào phòng, và ở cửa, xuất hiện một người…
Charles.
“ Enji, đến đây. Nhanh lên, không có thời gian đâu. Họ còn đang chú ý đến Jin, hiện tại sẽ lơ là một chút. Chúng tôi đã tính cả rồi, cậu phải đi mau. Phu nhân Isabel sẽ giúp cậu ra ngoài.”.
Vừa nói như giải thích, Charles đã vội vã bước đến bế cô lên và nhanh chóng bước ra ngoài. Charles đưa cô đến một nơi gần đó, và bọn họ đi qua một lối đi bí mật sau bức tranh một con sói có chiếc bờm ngà như ngựa, răng nanh màu máu và đôi mắt đen không tròng… Khi cô bước ra ngoài con đường bí mật đó, họ đã ở một nơi lạ hoắc mà cô không biết. Charles nghe ngóng bên ngoài xem có tiếng bước chân không rồi mới đưa cô ra. Anh khoác lên người cô chiếc áo khoác, đội cho cô mái tóc giả và đeo vào mắt cô một chiếc kính không độ để giả trang. Thực sự không cần nhiều, vì phần lớn chỉ có người ở khu thuần chủng mới biết mặt cô, còn nơi đây, cô nghĩ là một khu khác. Chắc không có nhiều người nhận ra được.
“ Đi một đoạn nữa thôi, chúng ta sẽ gặp phu nhân Isabel..”.
Charles vừa dứt lời, có một cô hầu gái đi qua bọn họ. Cô hầu gái nhìn Charles, rồi nhìn cô, sau khi cúi đầu chào rồi bình thản đi mất.
Cô nhíu mày, sao cô thấy cô hầu gái đó quen quen.
Hai người đi không nhanh không chậm, thường sẽ chạy khi không có người, nhưng nếu có người, Charles sẽ vươn tay ôm cô, tựa như nói chuyện.
Nhưng khi chỉ cách nơi phu nhân Isabel chờ một đoạn ngắn nữa, lại có rắc rối.
“ Charles, cậu mang cô nàng đó đi đâu vậy.?. Tôi nghe nói có người giúp đám người bên ngoài đột nhập vào đây, thật không ngờ lại là cậu. Cậu làm thế không sợ anh trai yêu quý của cậu tức giận sao.?. Anh ta mà mất đồ chơi của mình sẽ rất tức giận đấy.”.
Một giọng nói nhạo báng vang lên, và một nhóm người xuất hiện.
Có bốn người. Thật xui xẻo, đó chính là mấy tên đi cùng tên Mark lần đó. Cô suy nghĩ, nhớ lại cô hầu gái họ gặp khi vừa ra khỏi lối đi bí mật. Mặt hình như gặp đâu rồi…A. Là khi ngài Louis bế cô lên, cô từng thấy cô ta lao đến bên tên Mark kia. Lúc đó, cô cũng không nhớ rõ.
Charles bên cạnh cô, ánh mắt anh lạnh lẽo vô cùng. Anh quay sang, chỉ vào một con đường rẽ và nói với cô:
“ Đi thẳng, đến khi có đoạn rẽ ba thì rẽ phải, đến cầu thang lên tầng rồi rẽ trái. Cứ đi thẳng, cậu sẽ gặp phu nhân Isabel.”.
Enji nhìn anh, mỉm cười hôn nhẹ lên má anh một cái, gật đầu rồi quay đi…không hề ngoái nhìn lại. Dù biết sau lưng cô, những tiếng động đổ vỡ vang lên rất kịch liệt, một lần ngoái lại cũng không.
Charles nói cô phải nhanh, cô không có thời gian để quay nhìn mà tiếc thương.
Cô chạy, lại khựng lại khi thấy bóng trắng trước mặt.
Một người thanh niên đứng trước cô, đôi mắt nhìn cô chăm chú, nó xao động mãnh liệt. Cô nhận ra anh ta. Anh ta là người đi cùng ngài Louis, cô đã từng gặp anh ta hồi năm mới ở nhà ông Henry, hôm đi săn, anh ta có đến và hỏi ngài Louis về đàn thú. Anh ta cũng là người bỗng nhiên tấn công cô, để người thanh niên kia phải chạy ra đỡ rồi bị thương.
Cô thở dài…tuyệt…đúng là không chạy nổi.
Người kia bước đến, ép cô uống một viên thuốc. Cô không phản kháng, cũng nuốt xuống. Tự hỏi cái thứ quái gì tiếp đây.?. Rồi anh ta không nói gì mà nhấc bổng cô lên. Rất nhanh chóng, anh ta mang cô đi đường khác.
Còn chưa hiểu gì, anh ta đã lên tiếng.
“ Khỉ…”.
Cô giật mình, anh ta tức giận.?.
“ Bao nhiêu năm, em tăng được mấy cân vậy.?.”.
Enji sững người. Mất rất lâu, cô nhìn chằm chằm người đang bế cô. Giọng hơi nghẹn ngào:
“ Jin.?.”.
“ Thứ em vừa uống là thuốc giải, phải một thời gian mới có tác dụng. Nhưng nhanh thôi. Giờ chúng ta rời khỏi cái nơi quỷ này.”.
Anh vừa nói, lại rẽ ngoặt nhiều nơi, nhảy thẳng qua một khung cửa sổ ra một khu vườn rậm, rồi sau một bức tượng một người đàn ông bị châm gai đầy mình, anh đưa cô xuống một một lối đi tối tăm, hơi hẹp, sâu hun hút và dài.
Cô vẫn chưa định thần được, bất giác siết chặt tay người đi trước, lên tiếng hỏi:
“ Jin.?.”.
Bước chân người kia dừng lại.
“ Ừ. Là anh mà. Không phải cái tên Jin ngốc vừa bị anh làm bị thương đâu.”.
Cô cảm thấy anh cười.
“ Nhưng đó là Dino mà. Anh làm anh ấy đau.”.
“ Kệ hắn. Đau chút sẽ khỏi thôi.”.
“ Giờ chúng ta đi đâu.?. Không gặp phu nhân Isabel sao.?.”.
“ Không. Đó chỉ là đánh lạc hướng bọn họ chút thôi. Chúng ta sẽ đi theo đường khác. Chúng ta sẽ đến khu rừng rậm trong lãnh địa của gia tộc Vampire ở phía Nam. Người của chúng ta sẽ ở đó. Từ khu rừng phía nam đó, chúng ta sẽ đi thẳng đến nhà của ông Louis. Từ lâu đài chính nhà Valois luôn có những con đường bí mật đi đến những toà lâu đài khác. Ngài Louis đã lấp nó từ lâu, nhưng anh mới khai phá, tuy nguy hiểm, nhưng vẫn đi được.”.
“ Đến đó làm gì.?.”.
Cô nghi hoặc hỏi.
Trong bóng tối, cô vẫn cảm thấy Jin đang nhìn cô.
“ Tìm mẹ của em.”.
Trái tim cô chợt đập nhanh hơn nhiều nhịp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay