Hai Người Giám Hộ Enji - Chương 77

Tác giả: Thoigianvodinhhinh

Lần tới.?.
Khi Enji muốn tiến đến chỗ bốn anh em, từ xa, cô nhận ra xung quanh họ có một đám các cô gái bao vây. Chỉ cần liếc một chút, cô liền nhận ra họ không phải là Vampire. Mà các cô gái có mặt trong bữa tiệc này, không phải Vampire chỉ có thể là mấy vị tiểu thư gia đình Senji thôi.
Thầm cảm thấy lạ, cô biết bốn anh em họ đẹp trai, nhưng họ đến với bộ dạng không bình thường như vậy, lại không phải quý tộc gì, mấy cô nàng đó tuyệt đối không phải hâm mộ họ mà đến.
Sau đó, cô thấy Lynh bực mình nói gì đó, một cô gái trông cũng khá đẹp, khuôn mặt rất đoan trang, hơi nghiêm nghị, ánh mắt sắc và sâu, cô ta đang đứng im lặng, bỗng nhiên giơ tay tát thẳng vào mặt Lynh một cái. Rồi mở miệng nói gì đó, nói xong lập tức dẫn bọn họ đi.
Enji đứng ૮ɦếƭ trân luôn ở chỗ, nhìn đằng xa vẫn thấy Lynh ôm má bực bội, mà mấy người kia cũng đang rất uất ức. Họ dù thế nào cũng không thể đánh lại được, mà dù thế nào, với thân phận của họ, cái tát cũng không thể tránh.
Giật giật khoé mắt tràn đầy tức giận, cô lập tức ầm ầm đi đến.
Lynh vừa thấy cô, trưng ngay ra bộ mặt bị bắt nạt rất đáng thương. Cô ngó xem kĩ, má sưng đỏ, hằn rõ một bàn tay, còn bị xước vài đường nữa, rõ là vết móng tay cào.
Cô phẫn nộ….
Cô ta dám tát Lynh..
Bốn anh em đó, đánh ai cũng không được, lại càng không được đánh Lynh…
“ Làm sao vậy.?.”. Cô hướng đến mấy người kia, hỏi.
“ Bọn họ muốn tìm cô, nhưng chúng tôi nói không biết.”. Lee đáp.
“ Họ không tin, vẫn còn hỏi tiếp. Còn lấy giọng muốn ra lệnh cho chúng tôi nữa.”. Lau tiếp lời.
“ Lynh chẳng quan tâm gì nên nó vẫn tiếp tục ăn, một cô gái trong đó lấy đĩa thức ăn của nó đặt ra chỗ khác, nói là nó vô lễ, không phép tắc. Nó bực mình nên nói lại. Ý chính là bảo nó không phải người hầu của bọn họ, không cần quan tâm. Nói thêm nữa là họ đừng có tìm cô, làm mất thời gian của cô. Và…bọn họ không xứng được nói chuyện với cô. Vậy là cô gái tóc đen đứng đó tát nó luôn.”. Liwei vẻ mặt không biểu tình, nhưng trong ánh mắt nhìn qua là thấy tức giận nói hết câu chuyện.
Và Lynh, vẫn chẳng kém mấy người anh của mình, bắt đầu ầm ầm nói:
“ Tiểu thư, đi đánh mấy cô gái đó đi. Cô gái đó tát tôi xong còn mắng cô nữa. Cô ta nói cô không phải là tiểu thư của nhà Senje thật, rồi chỉ là con cờ được Đại Lão lợi dụng thôi. Cô ta còn xuyên tạc việc cô đấu Duelo thua phải đến nhà Fujimaru là Đại Lão tặng cô cho hắn ta, bây giờ hắn ta chán rồi, nên cô lại trở về. Phải đánh cô ta, đánh bố cô ta, đánh luôn cả ông nội cô ta nữa, dám mắng cô.”.
Chẳng để ý xem xung quanh mình là đâu, Lynh bực mình nói lớn, càng nói càng hăng, lại vừa dậm chân vừa nói.
“ Không đánh, đánh là nhẹ, phải Gi*t mới được. Gi*t rồi cũng không chôn, phải vứt xác đi lung tung. Không, không, Gi*t vẫn là nhẹ, phải đánh cho nát bét, thành một đống thịt nhão rồi mới….”.
Mấy câu cuối cùng chưa nói ra, Lau ngồi bên cạnh đã dang tay đập cho một cái vào đầu, lên tiếng mắng:
“ Thằng nhóc này, ở đây là đâu, đừng có lớn tiếng vậy. Tính khí vẫn như cũ, chẳng thay đổi gì cả. Muốn tiểu thư mất mặt sao.”.
Lời vừa nói xong, cô lập tức trừng Lau một cái. Lại còn đánh Lynh nữa.
Sau đó, cô nhìn sang Lynh tội nghiệp, vỗ nhẹ má hắn mấy cái, mỉm cười:
“ Lynh, đừng buồn bực. Cô ta mắng tôi gì cũng được, nhưng dám đánh cậu. Tôi liền giở trò lại. Đến lúc đó cô ta khóc không nổi đâu. Bây giờ các cậu ra lấy νũ кнí trước, rồi lấy xe luôn đi. Chúng ta về.”.
Bốn anh em Liwei nghe vậy, chẳng nói gì lập tức thi hành luôn. Nhìn họ đi rồi, cô liếc đám tiểu thư đứng ở kia đang nhìn cô chằm chằm. Cô không nói nhiều, bước nhẹ đến chỗ họ.
Cô gái vừa tát Lau chờ đợi cô tới gần, cũng không có vẻ hoảng sợ gì. Cô đứng trước cô ta, khẽ hỏi:
“ Tại sao đánh Lynh.?.”.
Cô ta đáp nhẹ nhàng:
“ Cậu ta vô lễ với chúng tôi.”.
Cô không nói gì, cũng không có vẻ đồng tình hay phản đối. Chỉ là…
Chỉ là…
Bước lên đấm thẳng cho cô ta một cái.
Đấm rất mạnh.
Đã rất lâu rồi, cô không đánh phụ nữ. Nhưng mỗi khi đánh, sẽ luôn đánh rất mạnh, và luôn dùng nắm đấm. Cô nói: Tôi tôn trọng họ nên mới làm như vậy.
Cô gái kia cảm thấy choáng váng, xây xẩm mặt mày, lảo đảo rồi ngã vật xuống sàn. Cả người run run, nước mắt cũng trào ra theo vết máu trên miệng.
Mọi người đứng xung quanh lập tức lặng ngắt, rồi xôn xao ầm mĩ lên.
Cô không để tâm, lên giọng nói:
“ Lynh không phải là người hầu của cô, vì thế cậu ta nói như vậy không phải là vô lễ. Cậu ta là người của tôi, có đánh cũng là tôi đánh, không đến phiên của cô. Tức giận cứ việc tìm đến tôi, tôi cho cô mắng thoải mái, nhưng đánh cậu ta là không được. Bây giờ tôi ở đây, cô có muốn nói gì không.?.”.
Cô gái kia đã được những người bên cạnh vội vàng nâng lên, đang nhìn cô chằm chằm. Nói.?. Nói gì.?. Có thể nói được sao.?. Miệng cô ta nhếch lên để cười còn không nổi nữa là.
“ Sao vậy.?. Không có gì để nói phải không.?. Tôi nghe Lau nói cô tìm tôi có chuyện mà. Sao bây giờ không nói.?. Ra là cô đến gây sự.?. Không có việc gì cũng tìm đến Lynh đánh, đáng phạt thêm.”.
Nói xong, lại giơ nắm tay lên.
Tất cả mọi người xung quanh nhìn cô hết sức kinh ngạc. Còn những cô gái trước mặt lại lo sợ vô cùng.
“ Enji, dừng lại.”.
Giọng nói trầm vang lên át hết tất cả những tiếng xôn xao.
“ Không được đánh nữa. Cô gái đó không chịu nổi thêm được nữa đâu.”.
Từ khi nào, anh bỗng nhiên đứng ở đằng sau, ngăn cô lại. Sau khi nói với cô, anh lại quay sang nhìn cô gái đáng thương đằng kia, mở miệng nói một câu khiến mọi người kinh ngạc:
“ Cô gái, cô cần xin lỗi.”.
Im lặng.
Đây là cái lẽ gì.?. Bị đánh còn xin lỗi.
Thế nhưng, không một ai lên tiếng nói điều gì. Những Vampire khi nghe anh nói như vậy, cũng không có vẻ phản đối. Mà bên kia, các cô gái nhà Senji lại không có ai bảo vệ cả.
Qua lâu sau, cô gái kia mở miệng, mấp máy môi, máu trào ra nhiều hơn, mà nước mắt cũng nhiều hơn. Tiếng mấp máy môi nghe ra được hai chữ: xin lỗi…rất nhỏ.
Cô nghe xong, hừ một tiếng rồi quay đi. Anh cũng bước ở ngay sau.
“ Em quý cậu ta lắm sao.?.”.
Cô lại gật đầu, thản nhiên thừa nhận đáp:
“ Tất nhiên, rất yêu quý. Không ai được phép bắt nạt cậu ta.”.
Anh giận giận, hỏi tiếp:
“ Vì sao.?.”.
Cô khẽ hừ một tiếng, vừa bước đi vừa nói:
“ Ít nhất cậu ta cũng sống vì tôi.”.
Anh đứng lại, cảm thấy mình không thể cười nổi.
Phụ nữ bình thường, nếu bị người yêu lừa dối, lợi dụng, chắc chắn sẽ luôn miệng kêu hận. Rồi sẽ tránh mặt, hoặc trả thù. Nếu còn tình cảm, chỉ cần người yêu của cô gái đó bày tỏ, cô ta hoặc sẽ tin tưởng tha thứ, hoặc sẽ không bao giờ chấp nhận lần nữa, nhưng…với kiểu người như Enji, anh thực sự không tìm ra giải pháp. Trước mặt anh thì xa lánh vô cùng, mở miệng ra cũng lạnh nhạt, nhưng hỏi cô còn yêu anh không cô liền gật đầu không chút do dự. Anh muốn thân mật, cô cũng chẳng phản đối. Nhưng vừa thân mật xong, ngay lập tức lại có thế tát cho anh một gáo nước lạnh. Đã thế, cô còn là kiểu người gì chứ, anh không ở bên, mấy người cô quen ai cũng có thể ôm được, hôn cô được. Mà hiện giờ, anh cũng không thể lấy thân phận gì đó ra để ép cô. Cô đâu phải loại con gái nhu nhược, rõ là cứng từ trái tim ra ngoài. Con gái mà quá mạnh mẽ, mềm cứng cô đều không chịu. Hiện giờ, anh đã lợi dụng rồi, vậy thì liền lợi dụng nốt. Kiểu gì mà cô chẳng giận, dạy anh bài học gì đó xong thì sẽ hết giận thôi.
Nhưng, cô còn chưa làm gì, anh đã cảm thấy khổ sở rồi, cô còn dạy anh bài học gì nữa, đến lúc đó, anh chịu được không.?.
---
Enji lên xe với bốn người kia, lúc đó mới mở tờ giấy người phục vụ kia đưa. Lúc vừa mở nó ra, cô khá kinh ngạc. Bởi vì, nó là …tờ giấy trắng.
Bốn anh em Lau cũng ngó vào, nhưng soi bao nhiêu loại đèn vào đều không hiện chữ. Đến lúc Lynh muốn soi laze vào, Lau bực mình liền đánh cậu ta một cái.
Suy nghĩ một lát, cô lập tức nhớ đến một chuyện.
“ Lau, chạy đến sân bay ngay. Chúng ta mua vé, lập tức trở về.”.
Lau nghe cô ra lệnh, biết được cô đã nghĩ ra biện pháp gì đó, không nói gì, liền lái xe đi thẳng đến sân bay.
Cô nhìn tờ giấy trắng, trong lòng thầm nghĩ đến thứ dung dịch Jin từng pha chế cũng cô.
“Enji, nhìn này..”.
Jin vừa nói, vừa chấm thứ dung dịch màu đỏ đậm đó vào giấy. Anh nhúng nó vào nước, vết chấm đó liền biến mất. Rồi trước con mắt của cô, anh sấy khô tờ giấy. Khi tờ giấy khô rồi, anh lại nhúng nó vào dung dịch màu xanh nước biển khác, chỉ vài phút sau, vết chấm đỏ hiện ra rất rõ.
Cô còn nhớ, khi đó Jin cười với cô, rồi thầm thì:
“ Bí mật nhé, biết chưa. Thứ này với kiểu mật mã thư của chúng ta, sau này liên lạc gì sẽ không ai có thể biết được.”.
Đó là khoảng thời gian trước khi Jin biến mất. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ lúc đó Jin đã bắt đầu chuẩn bị gì rồi. Và nghĩ ra thứ này, tương lại còn có thể liên lạc với cô.
Nhưng sự việc diễn ra ngoài ý muốn.
Khi năm người đến sân bay, cô lại chợt nhìn thấy cái tên Vampire cầm súng từng đến cảnh cáo cô lần đó, vì vậy, cô bỏ qua việc về nhà, mà đi theo hắn ta. Theo đuổi hắn ta suốt ba ngày, lúc tìm được, lúc không, cuối cùng khi mất dấu hẳn ở trong một khu lễ hội đông đúc, cô bực tức đá lõm cả thùng thư bên đường.
Sau đó, không thể làm gì hơn, cô đành phải trở về.
Bữa tiệc đó, cô rõ ràng đã đã trở về trước. Vậy mà hơn bốn ngày sau mới lại trở về nhà Senje. Đại Lão có vẻ thắc mắc, nhưng cũng không nói gì.
Cô còn nghĩ chắc Đại Lão cũng sẽ nhắc nhở chuyện cô đánh cô gái kia. Nhưng cuối cùng cũng không có. Nghĩ cũng đúng, cụ đang rất cần cô mà. Cô làm sai một chút, sao có thể mắng cô được.
Sau đó, theo lời ông ra lệnh, cô về nhà Fujimaru.
---
Cổng sắt lớn nhà Fujimaru được mở sẵn, mọi người đều đứng ở ngoài cửa chờ.
Lí do.?.
Vì canh cổng bên ngoài vừa báo, xe của cô vừa tiến vào lãnh địa nhà Fujimaru.
Không phải ai cũng chào đón cô trở về, nhưng toàn bộ những người hầu và vệ sĩ chính đều ra ngoài đứng đợi cùng một vài những người khác nữa, khuôn mặt rất hồi hộp, lại thêm phần lo lắng.
Một chiếc xe bảy chỗ đen lớn lao thẳng đến gần bậc thềm mới dừng lại. Rồi từ trên xe, cô bước xuống. Cô vẫn ăn mặc theo kiểu như ở hôm bữa tiệc, nhưng giầy hôm nay chỉ là giầy bình thường, tay cũng chỉ quấn một lớp vải. Và thêm một chiếc balo nặng trịch nữa.
Mọi người đứng chờ cô đã lâu, nhưng khi vừa nhìn thấy cô, lại không biết nói gì cả. Tất cả đều có vẻ ngượng ngùng, ngoại trừ câu:
“ Mừng cô đã về..”.
Thì cũng không nói thêm được câu gì nữa.
Cô liếc tất cả, mỉm cười nhẹ thản nhiên mở miệng:
“ Mọi người, tôi chỉ giận Saka. Không giận mọi người. Vì thế, đừng khách sáo..”.
Cô vừa dứt lời, đám nữ hầu lập tức như được giải vây oà đến. Nói đến loạn cả chữ. Mấy người vệ sĩ cũng nhìn cô cười cười, đang định tiến đến đỡ balo cho cô, lại chợt thấy…
Một..hai..ba..bốn…người giống nhau cũng bước xuống.
Họ đứng ngay sau cô, gật đầu nhẹ coi như lời chào tất cả, cũng không nói thêm gì.
“ A, mọi người. Đây là Liwei, Lee và Lau mọi người biết rồi, còn đây là Lynh. Họ đến cùng tôi. Cô Elik, nhà chúng ta còn chiếc giường tầng nào không.?.”.
Cô Elik không hiểu cô hỏi như vậy là gì, nhưng suy nghĩ chút liền gật đầu.
“ Vậy tốt quá, nhờ cô chỉ cho họ, tôi cần hai chiếc giường tầng để họ ngủ. Lynh và Lau, đi theo cô Elik đến lấy giường rồi chuyển vào phòng tôi.”.
Câu cuối, cô ra lệnh cho hai người phía sau.
“ Chuyển vào phòng cô.?.”. Cô Elik mờ mịt hỏi.
“ Ừm, họ sẽ ngủ trong phòng tôi.”. Cô gật đầu, thản nhiên đáp.
Nhưng cô Elik và mọi người lại kinh hoảng nhìn.
“ Tiểu thư, nhà chúng ta còn nhiều phòng trống lắm.”.
“ Không. Họ sẽ ngủ ở phòng của tôi. Thời gian vừa qua vẫn vậy, chúng tôi hầu như đều ở chung một phòng.”.
Cô lắc đầu, nói dứt khoát.
Cô Elik còn muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi. Cuối cùng phải để cô Marie chỉ đường cho hai người kia lấy giường.
Cô gật gật đầu hài lòng, nói mấy câu để họ giải tán, sau đó cùng Lee và Liwei đến ngay phòng thí nghiệm. Lấy từ trong túi áo một chùm chìa khoá, cô tra một chiếc vào ổ khoá, và bước vào cùng hai người kia.
Rất nhanh chóng, cô bắt đầu pha chế cái thứ dung dịch đặc biệt để hiện chữ kia. Mặc dù đã lâu rồi không có làm, nhưng cô vẫn nhớ, làm mọi việc cùng rất nhanh.
Nhỏ thêm vài giọt thuốc màu xanh nhàn nhạt vào một chiếc ca nước hồng, ca nước kia chậm rãi chuyển màu từ hồng sang màu xanh nước biển. Cô nhìn theo, khẽ mỉm cười. Rút tờ giấy ở trong túi ra, cô nhúng vào ca nước.
Một vài phút chậm rãi qua đi.
Trên mặt tờ giấy, dần xuất hiện những dòng chữ đỏ đậm sắc nét, rất nhỏ, và dù ở trong nước cũng không bị nhoè chút nào.
Jin sử dụng mật mã của hai người để viết bức thư này. Không cần phải như mấy lần trước giải mật mã ra giấy, cô lướt nhìn một lượt, tự giải mật mã ngay trong đầu của mình…
“ Enji, anh đã cảnh báo em rồi mà. Không được tin Đại Lão. Có nhớ không.?. Và còn nữa, Guil de Valois, em không nghe lời sao.?. Hiện tại, anh không tiện để ra ngoài. Tin tức em liên lạc với anh để tìm Lilith, ông Louis đã biết rồi. Hiện tại, ông ta chưa nghi ngờ anh. Nhưng đã bắt đầu chú ý nhiều người khác. Dù ông ta không chắc chắn là anh có ở bên cạnh và trà trộn vào nhà ông ta hay không, nhưng tin tức anh biết Lilith ở đâu vẫn khiến ông ta lo lắng rất nhiều. Anh không biết liệu bức thư này có đến được với em hay không. Nhưng nếu em nhận được, vậy thì bây giờ phải nhanh chóng làm theo lời của anh. Nghe đây: Việc của Lilith mười bốn năm trước không hề ảnh hưởng gì đến gia tộc Vampire, có lẽ đây là việc nội bộ trong gia đình Valois mà thôi. Và nếu anh không nhầm, Lilith chỉ có liên quan đến các cao tầng của nhà Valois. Đại trưởng lão Vampire đã đòi gặp ông Luois vài lần để tìm hiểu về việc này. Dường như con dơi già đó cũng rất muốn tìm đến Lilith. Đại trưởng lão có biết việc Lilith biến mất liên quan đến người của gia đình mình, nhưng ông ta không chắc chắn, vì thế vẫn chưa hề tra hỏi ai. Sắp tới, Đại trưởng lão sẽ đến gặp ông Luois. Đi theo ông ta chỉ có khoảng bốn hoặc năm người gì đó thôi, anh nghĩ những người đó từng biết Lilith. Guil cũng sẽ đến. Và mẹ của Dino, em nhớ chứ.?. Bà ấy cũng sẽ đến. Bà ấy không hề muốn can thiệp vào chuyện này, nhưng năm đó, bà ấy dường như cũng có liên quan đến Lilith, vì thế Đại trưởng lão bắt ép bà ấy đi. Việc em cần làm là liên lạc với Dino, để cậu ta xin mẹ mình cho em đi cùng. Nhớ cải trang. Anh không rõ thời gian khi nào, vì vậy em phải nhanh một chút. Khi em đến nhà ông Louis, anh sẽ cố gắng tiếp cận em. Phải cố gắng để đến được buổi gặp này, anh đoán mình đã tìm được nơi Lilith ở đâu rồi. Khi em đến đó, anh sẽ dẫn em đến. Anh vẫn chưa có kế hoạch gì. Nhưng anh sẽ lo liệu được.Gần đây, Lilith có vẻ không ổn thì phải. Vì thời gian này, anh thấy ông Louis rất lo lắng và bồn chồn. Đôi khi ông ta còn lộ vẻ lo sợ nữa. Lần tới gặp em.
Chú ý: Đừng để bất kì ai biết em gặp Dino.”.
Cô đọc lại bức thư, cảm thấy có chút lo lắng không yên.
Lần tới.?.
Lần tới, cô sẽ gặp được Lilith sao.?.
Mọi việc, lần tới có giải quyết được không.?.
Cô im lặng một lúc lâu, cuối cùng cầm tờ giấy đang trong ca nước vò nát, đổ dầu vào rồi đốt.
Bây giờ, việc cô cần làm, là phải đến tìm Dino.
Gọi điện, cô không chắc lắm. Anh có thể sẽ tra được cuộc gọi của cô. Và cả cụ nữa. Hai người đó, vẫn luôn theo dõi cô rất sát sao.
Enji cau mày, suy nghĩ…
Phải nghĩ ra cái gì đó thoát khỏi sự theo dõi của hai người kia mới ổn.
….
Giới thiệu một đoạn chap sau:
…..Enji lẩn trốn đi qua từng căn phòng, phần lớn đều không khoá và…trống. Nơi ở của ông Luois rất lớn, rất nhiều phòng, như một mê cung vậy.
Cô đứng trước một căn phòng bị khoá, đang tìm cách bước vào, một giọng nói vang lên trong đầu cô:
“ Cô gái, không nên như vậy….”.
Cô giật mình, quay đầu lại nhìn quanh……Không hề có ai cả.
“ Tôi cũng nghĩ cô sẽ đến…”.
Giọng nói kia lại tiếp tục vang lên…..
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc