Hai Người Giám Hộ Enji - Chương 76

Tác giả: Thoigianvodinhhinh

Buổi dạ tiệc.
Khi người phụ nữ kia báo tin cho cô, mặc dù cô ta nói thật nhỏ, và nói bằng thứ ngôn ngữ đặc biệt ấy, nhưng bốn anh em nhà Liwei vẫn nghe thấy được và ngầm hiểu được. Họ đều có thể đoán ra cô gái kia có liên quan đến Jin khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô. Nhưng không ai hỏi. Mà cô cũng không nói gì.
Không phải cô không tin tưởng họ, nhưng trong thâm tâm của một người từng bị những người mình yêu thương nhất phản bội, quả thật, cô có chút đề phòng.
Dù sao họ cũng không quan tâm, họ chỉ cần nghe theo lệnh của cô. Vậy là tốt rồi.
Ngày hôm sau, Đại Lão cho gọi cô tới.
Chuyện rất đơn giản, quan hệ giữa hai gia tộc Vampire và Senje ngày càng tệ hơn trước, các gia tộc lớn khác trên thế giới cũng bắt đầu quan tâm. Dù sao, hai gia tộc khủng pố như vậy mà chiến tranh, thế giới cũng phải loạn mấy phần. Vì vậy, hai ngày nữa, một cuộc dạ hội nhằm tăng cái gọi là “ tình cảm hữu nghị ” được mở ra, các thành viên quan trọng của hai gia tộc đều được mời đến.
Thật trùng hợp, bữa tiệc diễn ra ở Pháp. Điều đó làm cô liên tưởng đến lời nhắn của Jin: Đến Pháp đi…
“ Để níu kéo mối quan hệ không tốt đẹp này sao.?.”.
“ Ừm. Việc này là cần thiết mà. Lần này, đến dự tiệc không chỉ là những buổi tiệc bình thường khác. Ta sẽ đến dự, còn vài trưởng lão khác. Hơn nữa, lần này….”
Đại Lão dừng một chút, rồi chậm rãi nói:
“…những người ngoài nhà chính cũng đến dự.”.
Cô nghe ông nói, có chút giật mình. Những người ngoài nhà chính.?. Là những người mang dòng máu của gia tộc nhưng lại không được mang họ của mình. Mặc dù trong mọi việc của gia tộc, Đại Lão vẫn cho họ nhúng tay vào, nhưng thực sự mà nói thì quyền lợi quá mức nhỏ. Ở bên ngoài, họ tự lấy cho mình tên họ Senji, tạo một gia đình lớn, cũng làm chủ tập đoàn lớn, làm ăn tuân thủ pháp luật lắm, không có phi pháp như nhà chính. Mà người ngoài nhìn vào, cũng chẳng thấy họ có liên quan gì đến gia tộc Senje đen tối này cả.
Họ thường gọi những người chẳng phải mang giòng máu Senje nhưng vẫn được gọi là Senje như cô, như bốn anh em Liwei và nhiều người khác là “ kẻ ngoại gia ”. Thì cô và những kẻ ngoại gia khác cũng thường gọi họ “ người phía bên ngoài nhà chính ”.
Cô chẳng bao giờ quan tâm đến, nhưng thỉnh thoảng cũng nghe nói tập đoàn Senji làm ăn rất tốt, chẳng cần nhà chính Senje chu cấp vẫn sống rất xa hoa. Cũng chẳng cần tham thêm thứ gì. Nhưng, làm gì có ai chịu để thứ theo ngày trước thì vốn là của mình, nay lại thuộc về những kẻ lạ mặt chẳng biết tên.?. Vậy nên, hình như họ vẫn luôn có ý định đòi lại gia tộc của mình thì phải.
Cô nghe điều đó mà cảm thấy buồn cười.
Gia tộc đó, vốn đã chẳng là của họ nữa rồi. Những người bên trong gia tộc, có được nổi vài phần trăm mang dòng máu Senje thật sự.?. Nhất là với đội ám sát Ghost đó, còn mấy ai mang dòng máu Senje.?. Nếu có, cũng bị Đại Lão tẩy não, sống ૮ɦếƭ cũng chỉ vì Đại Lão thôi.
Thứ còn lại, may ra là một cái tên Senje. Lấy lại nó, có ý nghĩa gì sao.?.
Còn về Đại Lão, cô chắc chắn người này mang trong mình dòng máu Senje thật sự, nhưng vì sao ông ấy lại từ bỏ những người thân của mình, căm ghét tất cả, thay đổi tất cả, thì cô không biết. Mà cũng chẳng ai biết. Hơn hết nữa là…chẳng ai dám hỏi, chẳng ai dám điều tra. Cũng đúng thôi, người ta còn quý cái mạng nhỏ của mình lắm.
Đại Lão từ trước đến giờ gần như không bao giờ để cho “ những người phía bên ngoài nhà chính ” liên quan gì đến những việc lớn của gia tộc, nhất là liên quan đến gia tộc Vampire, vậy mà lần này lại có ý mời họ đến bữa tiệc quan trọng như vậy.?. Đại Lão, lại có ý định gì.?.
Cảm thấy có việc không tốt sắp đến, cô vô thức khẽ giật đuôi mắt, hỏi:
“ Cụ định mời ai phía bên ngoài đến dự tiệc.”.
Đại Lão hình như không hề có ý định dấu cô, ngay lập tức trả lời.
“ Một vài người đứng đầu của nhà Senji, còn những cô gái con của họ nữa, tất cả những cô gái nhà Senji từ 16 đến 25 tuổi đều được mời. Con biết đấy, mối quan hệ được thiết lập tốt nhất là thông qua thông gia, ta muốn gả vài cô gái đi. Tất nhiên, cô gái nào được gia tộc Vampire chọn đều sẽ được công nhận là tiểu thư nhà Senje, ta cũng cho thêm bọn họ vài quyền lợi với những việc nhỏ nhỏ liên quan đến gia tộc, bọn họ đã rất vui mừng. Cho mấy cô gái đó gả đi cũng được, dù sao gia tộc Vampire cũng khó từ chối, mà sau này, ta có lật lọng cũng chẳng cần quan tâm đến. Đỡ phải đưa mấy cô gái tài năng trong Ghost đi. Con nghĩ thế không.?.”.
Đại Lão vừa mỉm cười vừa nói. Mà cô trong lòng cũng cảm thấy hơn một phần khinh thường. Gia đình Senji, hình như bây giờ không còn huy hoàng so với cái nguồn gốc của mình nữa. Họ bây giờ, cũng chỉ như những gia đình bình thường có quyền thế lớn mà thôi. Trong mắt họ, con gái vừa được gả đi đến một gia tộc lớn như gia tộc Vampire, vừa được Đại Lão đưa thêm quyền lợi, họ liền vui mừng.?. Cô âm thầm cười, thật là, đã từ bao giờ lại trở nên tầm thường đến như vậy.?.
Bây giờ, so với những vị tiểu thư Senji đó, những cô gái trong nhà chính, trong Ghost đưa ra còn khiến gia tộc Vampire trân trọng hơn rất nhiều, mặc dù, họ còn chẳng mang trên người cái danh vô vị: tiểu thư.
“ Chủ của gia đình Senji không nói gì sao.?. Ông ta chắc cũng đoán được ý của cụ chứ.?.”.
“ À. Thằng nhóc đó chắc là đoán được. Nhưng nó muốn dựa vào gia tộc Vampire để lấy lại nhà chính, lấy lại thứ mà theo nó gọi là quyền lực vốn thuộc về mình. Nhiều năm trước, nó đã âm thầm liên lạc với một số cao tầng của tộc Vampire nhằm phá ta rồi. Nhưng ta cứ tạm thời để đó, dù sao còn chưa có mang hoạ gì lớn. Khi nào cần thiết sẽ diệt thôi.”.
Cô gật gật đầu, coi như đồng tình, cũng không để ý vấn đề đó nữa mà hỏi:
“ Vậy con phải làm gì.?. Đến đó và ăn mặc lộng lẫy à.?.”.
Đại Lão lắc đầu, lấy từ dưới chân một cái vali màu bạc rất lớn, nói:
“ Không cần, ta cần con mang thứ quà này đến. Cha nuôi của con ( cha nuôi của Enji và cha của Dino) lần này cũng đến. Ông ấy cùng vài người nữa đại diện cho những gia tộc lớn khác cũng đến dự. Đây là món quà ta dành tặng cho ông ấy , tốn rất nhiều năm vừa mới hoàn thành. Ta mang đi cũng được, nhưng nói thật, việc ta tạo ra món quà này cũng khá nhiều người biết rồi, bọn chúng chắc chắn sẽ tìm đến ta phiền toái. Cách đây một tuần ta thử đưa ra ngoài một vali giả, vậy mà trên đường bị chặn, vali giả bị ςướק, người của ta thì bị giết. Thật là buồn, họ đều là những người đặc biệt. Lần này tiện đường, con mang hộ ta đến. Cho cả bốn thằng nhóc kia đi cùng để giúp con.”.
Cô nhíu nhíu mày, khó hiểu hỏi:
“ Tại sao không nhờ người khác, người của ta rất giỏi. Mặc dù con công nhận, trên thế giới ngoài gia tộc ta cũng còn nhiều thế lực lớn khác, còn nhiều những con người tài giỏi vượt qua cả sức tưởng tượng, nhưng muốn gửi đi một cái vali, Ghost không vô dụng đến mức không làm được.”.
Đại Lão khẽ bật cười.
“ Ai, thật là. Con cũng không cần nói ra như vậy. Đúng là Ghost gửi đi được. Nhưng ta muốn con mang đến kia mà. Ta nhắc một chút, thứ này rất đặc biệt, con sẽ bị nhiều đám người rượt đuổi đó. Thời gian qua con toàn tập kích người khác, nay để thử cảm giác bị người khác tập kích xem. Dù sao cũng chỉ là một trò chơi nhỏ, đúng không.?.”.
Enji khẽ nhếch môi lên, không nói gì tiến đến cầm chiếc vali vừa nặng vừa lớn kia. Sau đó chào Đại Lão liền đi.
Vừa bước đi vừa thầm nghĩ, Đại Lão quả thật là biết cách tạo trò chơi.
---
Bữa tiệc tối diễn ra tại một lâu đài cổ lớn thuộc sở hữu của cha nuôi Enji tại Ý.
Đây là một bữa tiệc lớn, lí do của nó cũng thật vĩ đại: duy trì mối quan hệ đang lung lay sắp đổ của hai gia tộc lớn nhất trên thế giới.
Nghe thật buồn cười. Nhưng dù vậy, vẫn phải diễn ra.
Những người đứng đầu hai gia tộc tập trung ở một nơi, bắt đầu thương thượng cái gọi là lợi ích đôi bên, họ nói chuyện, mỉm cười, thật khách sáo.
Và còn lại, là những cô gái của gia đình Senji, những người trẻ tuổi của gia tộc Vampire, họ làm quen với nhau, và thật khó để nhận ra trong ánh mắt của những con dơi cao quý kia luôn ẩn ẩn những ánh nhìn khi khinh thường.
Có một người, có thể nói là tâm điểm của bữa tiệc, vẫn chưa hề thấy đến.
Khi vài điệu nhảy đã qua, cô gái ấy mới đến.
Cánh cửa lớn bỗng chốc mở ra liến thu hút nhiều ánh nhìn.
Ai có thể đến muộn như vậy.?.
Xuất hiện ở cửa, là một nhóm người mặc đồ đen và xám. Có năm người, bốn chàng trai và một cô gái. Họ mặc thứ trang phục giống nhau: chiếc quần dầy và có nhiều túi, giầy kiểu quân đội màu rằn ri, đế sắt nặng. Áo của họ đều là áo đen bó tiện cho việc vận động, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác xám đậm tay lửng, trông thô, dầy hơi hướng quân đội. Tất cả đều đeo găng tay bọc kim loại ở phần nửa những đốt Ng'n t và mu bàn tay, khi đấm người khác chắc chắn sẽ rất đau. Ngoài ra, cả năm người cũng đều đội mũ đen, một cái huy hiệu nhỏ hình lục giác bên phải có chữ M viết cách điệu.
Năm người đó xuất hiện, lập tức càng thu hút thêm sự chú ý.
Phải biết đây là bữa tiệc lớn, ai chả ăn mặc đẹp, làm gì liền xuất hiện năm người với vẻ ngoài đã không bình thường lại khủng pố như vậy.?.
Enji tựa như chẳng chú ý đến những ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, lập tức không nói lời nào đưa mắt liếc toàn bộ đại sảnh lớn, khi cô xác nhận phía kia có những nhân vật quan trọng, cô lập tức dẫn đầu bốn người đi đến. Mũ đội trên đầu vẫn không hề tháo xuống.
Mấy nhân vật cao tầng đang nói chuyện, cảm thấy xung quanh hình như ồn ào hơn, bắt đầu chú ý đến cô.
Enji ngay lập tức đã nhận ra Đại Lão trong đám đông, nhanh chóng tiến đến.
Bước đến trước mặt ông, cô cùng bốn người đồng thời cúi đầu chào. Cô mở lời nói, giọng rất dễ nghe:
“ Cụ, tụi con mang nó đến rồi.”.
Đại Lão dường như rất hài lòng với sự xuất hiện khác người của cô, không khỏi gật đầu một cái, mỉm cười để người bên cạnh nhận lấy vali, lại hỏi:
“ Trên đường đi tốt chứ, mà con bỏ mũ xuống đi.”.
Cô nghe vậy, cũng chưa kịp trả lời mà bỏ mũ xuống.
Một gương mặt đẹp đến mức khiến người khác phải nín thở. Cô mặc dù đã 19 tuổi, nhưng thực ra, tổng thể trông lại nhiều hơn phần đáng yêu, trong khi đó, đôi mắt lại rất hút hồn, đôi môi mọng đỏ rất quyến rũ, thân hình rất nóng bỏng, và nhất là khi cô xuất hiện trong bộ đồ này, nó mang đến một cảm giác rất hoang dã, tất cả kết hợp mang đến phần tương phản, lại khiến cô khác biệt và vô thức khiến người khác say mê.
Bây giờ, cô hướng đến ông trả lời, thật rõ ràng.
“ Nhờ cụ làm lộ tin tức, nên tụi con tốt lắm ạ.”.
“ Hử, vậy sao.?.”.
Đại Lão nói, nhìn thấy cổ của cô có vết thương lớn vừa mới khép miệng, mà bốn anh em đằng sau mỗi người đều có vết thương nhỏ nhỏ, có thể nhìn thấy qua nơi áo và quần bị rách, nhíu mày ông hỏi:
“ Sao lại bị thương thế kia.?.”.
Cô đáp lại, vẫn là âm thanh dễ nghe và rõ ràng :
“ Không có gì, Lau đang nhắm chiếc xe đằng sau tụi con bắn, nhưng mà hắn liền nhìn thấy sao băng, vì thế hắn có cầu nguyện chút ít. Hắn quên mất tên kia còn đang cầm boom ném về phía tụi con, vậy nên tụi con nổ..”.
Chuyện như vậy, giọng cô nhẹ nhàng thuật lại, nghe như chẳng có gì.
Rồi Đại Lão lại chú ý đến Lau, anh chàng này hình như bị thương nhiều nhất, mà mặt cũng có chút sưng, đang có vẻ buồn bực quay nhìn đi nơi khác.
Bên cạnh, tiếng cô vang lên như giải thích:
“ Cụ đừng để ý, hắn vẫn dỗi về việc tụi con đánh hắn ấy mà. Lát nữa ăn no liền hết giận thôi. Cụ còn chuyện gì nữa không.?. Tụi con đang đói.”.
Đại Lão lắc lắc đầu, vậy là năm người vừa định bước đi. Bỗng nhiên…
“ Xin lỗi, nhưng các vị mang theo VK.?.”.
Một giọng nói bất chợt xen vào, ngăn cản bước chân của cô. Cô quay đầu lại, đó là một nhóm vệ sĩ bảo vệ của bữa tiệc. Trên tay họ cầm một cái khay, có lẽ là để đựng vũ khĩ của nhóm cô. Cô và mấy người Lau cũng không làm khó họ, lập tức nộp VK ra.
Nhưng mà….
Cái quan trọng là cái khay đó không đủ, họ phải lấy thêm hai cái khay nữa.
Rồi đến lượt cô nộp VK.
Trước mặt nhiều người, Enji lôi ra một khẩu S***g ngắn hai nòng hơi dài khảm đá quý trông cực kì đẹp mắt, họ tưởng vậy là xong. Nhưng rồi, cô bắt đầu lấy ra thêm ba khẩu S***g lục khác, vài băng đạn, mấy chiếc phi tiêu, bốn con dao nhỏ, một chiếc ống kim loại cùng vài mũi kim, chục quả bom nhỏ nhỏ, hai chiếc đao dài hơn một chút, một con dao quắm, một cái máy tính bảng , một hộp đựng những con côn trùng mà liếc nhìn qua cũng biết là camera, một đống lọ thuỷ tinh đựng các loại nước đủ màu….
Cứ như vậy, Enji kiên nhẫn lấy ra từ trên người mình mọi thứ, đồ của cô đã vượt qua phạm trù hai chiếc khay, nhưng tay cô vẫn tiếp tục đưa vào túi quần, hay chính là mở vạt áo trong ra, lấy từng các loại vũ khĩ dắt ở đó mang ra….Mọi người liền toát mồ hôi.
Cuối cùng, cô dừng lại, liếc nhìn đám vệ sĩ đang toát mồ hôi, khuôn mặt cô lạnh băng, chậm rãi cúi xuống, móc từ giày một khẩu S***g bé tẹo chừng 5cm đặt kịch lên mấy thứ kia. Bấy giờ mới nói:
“ Hết rồi đó, chẳng còn gì đâu. Mặc dù đế giày sắt có dấu dao, nhưng cái đó tôi không thể tháo ra được. Mong các anh bảo quản đồ của tôi cho tốt. Lát nữa khi về tôi sẽ lấy lại. À, găng tay của tôi có dấu vuốt, anh có muốn thu không.?.”.
Cô nói, lại giơ tay lên.
Người vệ sĩ đứng trước mặt cô, kinh hãi lắc đầu.
“ Tốt, vậy chúng ta đi ăn nào.”.
Cô khoát tay, cũng bốn người kia đi ngay lập tức.
Cô xuất hiện đã khác thường, lời nói cũng khác thường, mà cái hành động gia nộp VK cũng khác thường.
Mọi người lập tức nhìn cô bằng con mắt kì quái. Cô đi đến đâu, phần lớn đều tự có ý thức không động đến cô. Cũng chẳng ai có ý định đến chào hỏi hay làm quen cả.
Enji không quan tâm gì, tìm đến một cái bàn, chờ khi mấy người kia mang thức ăn đến, bốn người lập tức ăn, họ ăn chẳng thô lỗ, thậm chí còn có phần tao nhã, nhưng thực sự là ăn rất nhanh, vẫn là chẳng giữ hình tượng, nhìn qua là biết đang đói.
Cô đưa miếng thịt bò vào trong miệng, nhanh chóng nhai, vẫn luôn cảm thấy trong những ánh mắt nhìn cô từ khi bước vào căn phòng này, có một ánh mắt đặc biệt. Ánh mắt đó nóng rực, chăm chú theo dõi cô đến giờ vẫn không hề rời.
Khi cô ăn xong, lập tức bước vào phòng vệ sinh rửa tay và rửa mặt. Đồng thời, cô quả thật là trốn ánh mắt ấy, cũng muốn đưa nước lên mặt khiến mình bớt nóng đi.
Cô đứng trong phòng vệ sinh rất lâu mới bước ra ngoài, bốn anh em kia còn chưa ăn xong, mà ánh mắt nóng rực cũng biến mất, cô cũng không mong muốn tìm kiếm nó, vì vậy đi lấy một cốc nước quả bước ra ngoài một hành lang.
Khi cô đến, nơi đó cũng có người, cô nhận ra đó là những vị tiểu thư nhà Senji, họ vừa nhìn thấy cô, lập tức rời đi nhanh chóng, nơi đó liền vắng vẻ.
Khi cô đang đưa tay sờ lên vết thương ở cổ, một bóng người từ sau tiến đến bên cạnh, cô khẽ giật mình, nhưng cũng vẫn rất bình tĩnh nhích ra chỗ khác, tiếp tục xem vết thương. Người bên cạnh cô chợt nhẹ nhàng lên tiếng nói:
“ Có vẻ em vẫn giận.?.”.
“ Tất nhiên, tôi chưa dạy cho hai người một bài học, thì đừng mong.”.
“ Thật là cứng cỏi nhỉ.?. Sau khi biết tôi lợi dụng, em có khóc không vậy.?.”.
Anh bất chợt lại hỏi vấn đề này, nhưng cô chẳng lộ vẻ lo lắng gì, đáp rất thật:
“ Có, tôi khóc một trận lớn. Nhưng anh đừng lo, Lee ôm tôi suốt, vì thế tôi ổn.”.
Khoé mắt anh khẽ giật giật.
“ Em khóc vì cái gì.?. Tôi hay là Đại Lão.”.
“ Cả hai người, chẳng ai hơn đâu.”.
“ Vậy là tôi có thể đứng cùng Đại Lão trong lòng em sao.?. Thật ngạc nhiên, tôi không nghĩ mình lại chiếm vị trí lớn như vậy.?.”.
Cô khẽ hừ một tiếng. Không hề nói gì.
Im lặng một lúc sau, đột nhiên, cô thấp giọng hỏi:
“ Nếu anh biết tôi rất yêu anh, anh có lợi dụng tôi không.?.”.
Anh cũng chẳng suy nghĩ nhiều, đáp:
“ Không thể trả lời được. Lợi dụng cũng đã lợi dụng rồi. Tôi nói “không” em sẽ tin sao.?.”…..Anh nói rất đúng.
Cô lại hỏi, vấn đề mà cô đã từng hỏi Đại Lão.
“ Giữa tôi và việc tìm Lilith.?. Cái nào quan trọng hơn.?.”.
Anh khẽ cười một tiếng, đáp:
“ Tất nhiên là em rồi, nhưng tôi vẫn muốn tìm Lilith..”.
“ Vậy giữa tôi và mẹ anh, ai quan trọng hơn.?.”.
Anh lại đáp:
“ Tất nhiên là em. Mẹ tôi đã mất, còn có thể tranh với em sao.?.”.
Cô buồn bực, tại sao anh trả lời cái gì cũng nước đôi vậy.
“ Vậy sao lại lừa dối tình cảm của tôi.?. Lại còn lợi dụng nó.?.”.
Đến lúc này, anh mới im lặng. Không còn vẻ thong dong trả lời cô nữa. Anh suy nghĩ thật lâu, cuối cùng mới nói:
“ Tôi lừa dối em, chứ không có lừa dối tình cảm của em. Tôi lợi dụng em, cũng không phải lợi dụng tình cảm của em.”.
Cô không cãi lại, mà hừ một tiếng.
Anh không chờ cô nói gì thêm, bất chợt bước ra sau cô vòng tay ôm lấy. Cô cũng không có phản đối. Anh để cằm tựa lên vai của cô, thầm nói:
“ Tôi nhớ em rất nhiều. Em biến mất vài tuần, khi trở lại là để xin lỗi đám người kia, lại còn để tôi phải đảm bảo quản em cho tốt. Tôi quản nổi em sao.?. Em gây chuyện tốt lắm, còn để lại băng ghi hình kia nữa. Em cắt tay mình không thấy đau à.?. Việc gì phải lấy máu viết cái dòng chữ đó.?. Lấy sơn viết là được rồi. Nói ra thật kì lạ, khi nhìn thấy em lạnh lùng thế này, tôi chợt nghĩ có lẽ mình không cần tìm Lilith cũng được. Khi nào thì em mới hết giận.?. Tại sao không phải là dạy cho Đại Lão một bài học trước mà lại thiên vị cho tôi trước.?. Rõ ràng là em bất công.”.
Cô không nói gì, lại cảm thấy bực bội. Anh đang trách cô.?.
Vì vậy, lập tức lách người tránh khỏi anh, liếc anh một cái rét lạnh, dứt khoát bước đi. Anh nhìn theo cô, cũng không cản lại.
Cô đang hướng thẳng bốn người Lee mà đến, bỗng nhiên, một người phục vụ bước gần tới cô, đưa ra chiếc khay với những chiếc li đựng các loại nước uống và R*ợ*u, anh ta khẽ hỏi:
“ Tiểu thư, cô muốn uống một li nước lạnh không.?.”.
Cô vừa định từ chối, bỗng nhiên nhìn anh ta giật mình. Nước lạnh.?. Mời một cô gái trong bữa tiệc, phục vụ lại nói mời nước lạnh sao.?.
Không hề nhận ra được sự thân quen nào từ người trước mặt, nhưng cô vẫn khẽ gật đầu. Anh ta có thể là người của Jin.
Người phục vụ đó cười, lấy li nước trắng ở trên khay đưa đến tay cô.
Cô nhận lấy, cảm thấy lòng bàn tay mình thêm một mẩu giấy nhỏ. Anh ta đưa cô thật khéo léo.
Cô khẽ gật đầu với anh ta, sau đó, người phục vụ lập tức rời đi nhanh chóng.
Trong lòng không khỏi kích động, nhưng cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh tiếp tục đến nơi mấy người Liwei. Xem ra, phải nhanh nhanh trở về mới được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc