Hai Người Giám Hộ Enji - Chương 75

Tác giả: Thoigianvodinhhinh

Jin liên lạc..
Trước cửa một căn phòng, một cô gái đi đi lại lại chờ đợi.
Cuối cùng, cánh cửa đó cũng mở ra, cô gái vội chạy vào.
Cô gái bước đến và thì thầm nói với một người đằng sau bức rèm đen, lát sau, người ngồi sau bức rèm đó gầm lên giận giữ bằng chất giọng cao ✓út.
Một người đàn ông vội bước vào, và ngay lập tức, tiếng nói kia cất lên mắng ông ta:
“ Tại sao.?. Tất cả là do ngươi. Tại sao không Gi*t được cô ấy, chuyện này xảy ra rồi. Ta biết phải làm sao.?....”.
Người đàn ông im lặng, cúi gằm đầu xuống không nhúc nhích.
Giọng nói kia vẫn tiếp tục cất lên, mang theo sự lo lắng:
“ Không được, ta không thể ngăn cản nổi. Vậy, ta phải làm sao.?...Ta đã thực sự cố gắng mà. Bọn họ tại sao lại nhẫn tâm như vậy. Cô ấy đâu làm gì .?....”.
Những tiếng nói mang theo sự khổ sở đau lòng vẫn tiếp tục truyền ra từ căn phòng.
---
Câu nói điển hình nhất của những người nhà chính gia tộc Senje thường nói về đại tiểu thư của mình, đó là: Cô ấy…điên lắm.
Và nhất là khi cô ấy tức giận, sự điên cuồng ấy không thể diễn tả nổi bằng bằng bất cứ lời nói, mức độ nào.
Tình huống hiện tại là ví dụ chứng minh tốt nhất.
Từ ngày gặp anh ở công ty, Enji chưa từng trở về nhà Fujimaru lần nào. Cô biệt tích, sống vài nơi một mình cô biết, và làm một vài việc.
Trong một ngày, tất cả những thượng tầng gia tộc Vampire cùng nhận được một lá thư, mà họ nói là lời lẽ của lá thư đó vô cùng ngông cuồng.
Trong lá thư, người gửi nói ra tên của mình, đồng thời khiêu chiến toàn bộ đại gia tộc Vampire hùng mạnh. Nói luôn ra lí do, bởi vì bị một người trong gia tộc Vampire, người nhà Valois lừa dối. Nói luôn rằng mình đang tức giận, và sẽ diệt trừ lần lượt, từ từ các Vampire. Đầu tiên sẽ là những Vampire cấp thấp và Dhampir. Sau đó, cô sẽ là đến những Vampire quý tộc, rồi đến Vampire thuần chủng. Trong thư, người gửi nhấn mạnh rằng việc mình sẽ xử Guil de Valois đầu tiên, khiến anh ta hối hận, và phải khóc vài ngày liền vì lợi dụng cô.
Gia tộc Vampire rất tức giận, nhưng cũng không nghĩ cô có thể làm gì hơn cả, vì thế cũng chỉ bàn bạc họp nhau những cuộc họp nhỏ bởi những Vampire quý tộc, không có người nào thuộc hội đồng nguyên lão quan tâm đến.
Thực ra, nếu là người khác, họ sẽ trực tiếp đi xử lí rồi. Nhưng thân phận của người gửi không được bình thường cho lắm, vì thế nên mới phải họp.
Và những cuộc họp đó khi còn đang diễn ra, hàng loạt những vụ Gi*t người, các quan chức ở các nơi trên thế giới diễn ra.
Hai vụ đầu tiên, cũng không để ý lắm. Chưa có Vampire cao cấp quan tâm.
Nhưng……
Mười bảy vụ thì đúng là không ổn.
Nhưng đó mới chỉ là các Vampire hạ đẳng mà thôi.
Cho đến khi, một Vampire trung tầng bị Gi*t. Thực ra không chỉ nguyên ông ta, mà còn vợ con, và gần một nghìn Dhampire bị xử lí.
Người thực hiện vụ việc này gửi đoạn tin đến cho một vài Vampire cao cấp, trong đoạn băng, họ thấy có năm bóng đen xử lí người của họ. Rồi một bóng đen trong đó bỗng nhiên lấy ra một con dao, cắt vào cổ tay của mình, rồi lấy ngay chính thứ đó viết một kí tự kì lạ trên sàn cùng với chữ Guil.
Khi Saka đọc thư cô gửi và xem đoạn băng đó, anh thực sự cười không nổi. Mà cũng không thể bày ra bộ mặt bình tĩnh như một ngày được. Bởi vì, kí tự cô viết trên sàn là ngôn ngữ đặc biệt của Đại Lão, ngày trước cô từng dạy cho anh một chút. Mấy chữ đó có nghĩa là:
“ Sáng mắt ra…Guil.”.
---
Đến lúc này, mấy Vampire cap cấp không trực tiếp nhúng tay vào thì không được. Một bức thư được gửi đến thẳng Đại Lão, và vấn đề thì ai cũng rõ rồi.
Bình thường, với tính cách quái gở phi lí của Đại Lão mà nói, ngay lập tức người này sẽ viện mọi cớ để bao che cô. Dù sao, người trong đoạn băng họ cũng không nhìn rõ mặt. Mà cô hiện tại chỉ bị tội danh gửi thư đe doạ thôi.
Vậy mà, trước con mắt ngỡ ngàng của rất nhiều người. Đại Lão dẫn cô đến hội đồng nguyên lão, chính thức bắt cô xin lỗi vụ bức thư. Còn mấy cái vụ Gi*t người gì đó, ông chối thẳng thừng. Nhưng cuối cùng vẫn nói mập mờ rằng mình hoàn toàn cảm thông cho bên gia tộc, và sẽ tìm mọi cách để tìm được thủ phạm.
Sau đó, thủ phạm thì Đại Lão không bắt được, nhưng mấy cái vụ Gi*t người đó liền không xảy ra nữa.
Trở lại với cuộc gặp mặt, Enji sau khi cúi đầu coi như xin lỗi thì không nói gì nữa. Đám Vampire thượng tầng bên kia nói như vậy là không được, bởi vì cô đã xúc phạm toàn bộ gia tộc Vampire - một hành động không thể chấp nhận.
Vì vậy, họ yêu cầu ông trừng phạt cô hợp lí.
Chẳng ngờ, Đại Lão mỉm cười, nói một câu khiến mọi người rất ngạc nhiên:
“ Thứ lỗi, hiện giờ tôi không phải là người giám hộ của con bé, tôi phạt nó sao được. Còn ai là người giám họ của nó, chắc mọi người cũng rõ.”.
Những Vampire ở hội đồng nguyên lão nhìn ông nghi hoặc, nếu họ không nhầm, hình như việc đó chấm dứt rồi mà. Vì thế, họ lại quay sang nhìn anh đang ngồi, cuối cùng, bất đắc dĩ, anh chỉ biết gật đầu.
Còn nói:
“ Thời gian tôi giám hộ cô ấy còn chưa có hết. Vì vậy, từ nay đến 14/9, mọi chuyện của cô ấy tôi sẽ chịu trách nhiệm.”.
Chuyện này lại không thể xử lí như bình thường được, dù sao, vừa dính vào bên nhà Senje, lại thêm cả một nhân vật lớn trong hội đồng nguyên lão. Còn mấy người nhà Valois, từ đại trưởng lão đến ông Henry cũng có vẻ không muốn phạt cô. Ông Luois ở nơi xa xôi nào đó khi biết chuyện này còn gửi thư nêu rõ quan điểm của mình, nếu họ dám phạt cô, ông sẽ rời hội đồng.
Cuối cùng, suy nghĩ đi suy nghĩ lại.
Đại Lão cũng đã hạ thấp mình đến đây xin lỗi cùng cô rồi. Mấy người bị Gi*t cũng không được gọi là quan trọng lắm.
Vì thế, họ chấp nhận không truy cứu nữa. Nhưng vẫn mong “ ngài Guil ” quản cô cho tốt.
---
Enji ngồi trên nóc xe, ngước nhìn ánh trăng trên cao, bỗng nhiên thần người ra không biết suy nghĩ gì nữa.
Mà dựa vào xung quanh chiếc xe là bốn người khác nhau, mỗi người đều đang ăn thứ gì đó, vừa lầm bầm cãi nhau vừa ngắm hoa anh đào trước mắt.
Họ đang đứng giữa một rừng hoa anh đào, và thưởng ngoạn d ưới trăng.
Cảm thấy gió mát đang lùa vào trong mái tóc bồng bềnh của mình, Enji chợt cảm thấy dễ chịu.
Lau vừa bỏ vào miệng một chiếc bắp nổ lớn, đột nhiên hỏi:
“ Tiểu thư, sắp tới không đi đâu nữa sao.?. Tôi vẫn còn muốn chơi tiếp nữa mà.”.
Lee đứng ngay gần anh nhất, liếc qua phía anh lên tiếng:
“ Không được, Đại Lão cấm rồi. Không nghe lời sẽ bị phạt.”.
Liwei đứng phía bên kia của xe, cắn một miếng mực nướng, vẻ mặt chẳng thèm quan tâm gì cả nói:
“ Lo gì. Bị phạt thì chúng ta trốn đi đâu đó một thời gian, mấy ngày đợi Đại Lão không để ý đến nữa thì về. Dù sao có tiểu thư chống lưng mà.”.
Nghe thấy như vậy, Lynh giậm giậm chất bất mãn nói:
“ Không được lôi tiểu thư vào.”.
Cô vẫn im lặng nghe bọn họ mỗi người một câu liên tục phản đối, liên tục càu nhàu lẫn nhau, vẫn im lặng nhìn trăng trên cao. Bất chợt nói một câu khiến họ rất kinh ngạc:
“ Sắp tới, tôi phải về nhà Fujimaru đó.”.
Họ không tin chớp mắt nhìn cô, im lặng. Rồi Lau hỏi:
“ Tiểu thư, Đại Lão bắt cô đến nhà đó à.?.”.
Cô gật đầu.
Lee và Liwei thấy vậy lập tức cau mặt. Duy chỉ có Lynh chẳng quan tâm, đu người bò bò lên nóc xe ngồi bên cạnh cô, thầm thì hỏi:
“ Tiểu thư, đi đâu cũng được. Mang tôi đi được không.?.”.
Cô nhìn anh chàng trước mặt bật cười, liền nói:
“ Lần này tất cả mọi người đều sẽ đi. Tôi không để ai ở lại hết.”.
Họ liếc nhau, cũng không còn buồn bực nữa.
Lại im lặng, rồi lần này, người phá vỡ sự im lặng đó là Lee.
“ Tiểu thư, chúng ta làm những việc như vậy. Anh Jin có biết không.”.
Cô gật đầu mạnh, đáp lại:
“ Chắc chắn. Việc tôi viết bức thư đó cũng nói qua Saka có lợi dụng tôi, Jin sẽ tự tìm hiểu mọi việc. Jin sẽ biết tôi gặp rắc rối. Chắc chắn Jin sẽ báo tin đến.”.
Nghe cô nói, trong ánh mắt mỗi người lập tức hiện lên vẻ chờ mong.
“ Tiểu thư này, quan hệ của nhà Senje và tộc Vampire hình như càng ngày càng xấu đi. Khoảng thời gian khi mà cô sống ở nhà Fujimaru, thực ra, thỉnh thoảng vài người của nhà Senje vẫn bị Gi*t một cách bí hiểm. Nhiều người trong đội ám sát Ghost được phái đi làm nhiệm vụ cũng biến mất nhiều hơn so với những năm trước. Việc này không cần tra cũng biết là ai. Mà lần này chúng ta gây ra vụ lớn thế này, mặc dù nhiều người chịu đồng ý bỏ qua, nhưng rõ ràng là có rất nhiều người thuộc hội đồng nguyên lão không đồng ý. Đại Lão có định làm gì để duy trì tiếp mối quan hệ này không.?.”.
Liwei chợt hỏi cô một vấn đề đặc biệt.
Cô suy ngẫm, cuối cùng nói:
“ Có, tôi chắc chắn. Sau khi cuộc gặp gỡ với hội đồng nguyên lão, cụ đã để tôi chờ trong một căn phòng và đi gặp đại trưởng lão Vampire. Hai bên chắc thương lượng hoà. Gia tộc Vampire, nói là quyền lực thuộc về nhiều gia đình lớn, nhưng không bằng nói thẳng luôn là quyền thuộc về nhà Valois. Đại trưởng lão muốn hoà, gia tộc Vampire đánh sao.?. Hai lão già đó, tôi chắc chắn hai lão già đó lại có ý định tính toán với nhau. Vẫn là vấn đề tìm Lilith là chính. Muốn vậy, hai lão già đó đành phải hợp tác với nhau một chút. Cả hai mà không làm gì thì không được..”.
“ Vậy cô nghĩ là họ định làm gì.?.”. Lee hỏi.
“ Không chắc được. Nhưng chẳng tốt đâu. Mà quên đi, tôi cũng không quan tâm lắm. Việc lần này chúng ta làm có hơi lớn một chút, nhưng cắm mũi dùi vẫn là về phía nhà Valois thôi, mấy cái tên chúng ta Gi*t không phải cũng là người của nhà Valois còn gì.?. Mấy người đứng đầu nhà Valois đã đồng ý hoà giải rồi, không có nhiều người làm khó chúng ta đâu. Mà họ vẫn còn cần tôi, tính toán gì thì tính, chắc là không đến mức Gi*t tôi, nhỉ.?.”.
Cô hỏi lại, hơi cười cười. Trong lòng không biết là mình đang hỏi mấy anh em sinh bốn, hay là hỏi chính mình nữa.
Lại chìm vào yên lặng.
Ngắm trăng một chút nữa, cô bỗng đứng dậy, nhẩy xuống đất.
“ Nào, về thôi. Ông J sớm nay mai tôi phải đến gặp cụ sớm. Về muộn, mai tôi sẽ không dậy nổi đâu.”.
Cô cười cười, đang định mở cửa xe bước vào bỗng nhiên lại khuỵa xuống. Gương mặt dần tái đi, nụ cười thay thế bằng những cái nhíu mày thật sâu, khoé mắt cô giật giật, lộ rõ vẻ đau đớn.
Bàn tay vẫn tiếp tục ôm nơi trái tim, sắc mặt cô ngày càng tệ, mồ hôi cũng bắt đầu tuôn ra. Cả người nằm ra đất, bắt đầu quằn quại.
Mấy người kia vừa nhìn thấy cô như vậy, lập tức chạy vội đến. Lee nhanh chóng mở cốp xe lấy ra một hộp vuông trắng, lôi ra từ trong đó một lọ thuốc. Còn Lau thì lấy nước ngay trong xe đổ ra cốc, Liwei sắc mặt cực kì trầm trọng, anh giữ hai tay cô thật chặt, không để cô đập vào иgự¢ mình, nói:
“ Tiểu thư, cô phải tỉnh táo, cố gắng chịu đau. Một lát nữa mới được uống thuốc.”.
Vừa nghe Liwei nói thế, Lynh đứng bên cạnh đang luống cuống tay chân không biết làm gì chợt mắng ầm lên:
“ Cho tiểu thư uống thuốc đi, cô ấy đang đau mà. Đợi gì chứ. Mau lên.”
Sau đó, vẫn không thấy mấy người anh của mình chịu làm theo, lập tức đấm Lau một cái giật lấy cốc nước trong tay Lau, rồi lại giật lấy thuốc trong tay Lee, đổ thêm vào viên nữa, rồi đẩy Liwei ra đưa thuốc đến miệng cô nói gấp:
“ Tiểu thư, kệ mặc bọn họ. Cô uống đi. Tôi không bớt viên nào của cô đâu. Uống sẽ hết đau liền. Nhanh nhanh…”.
Mấy người anh của Lynh ngây người nhìn em trai, cuối cùng lại nhìn cô đang đau sắp ngất đi, cuối cùng im lặng nhìn cô uống thuốc.
Một lát sau, Enji uể oải ngồi dậy, thở dài một hơi. Trông cô khá hơn trước rất nhiều, nhưng gương mặt vẫn tái xanh như trước.
“ Tiểu thư, hết đau chưa.?.”. Lau tiến đến, đưa thêm cho cô chút nước, hỏi.
Cô gật gật, lại quay sang về phía Lynh, khẽ nói:
“ Lynh, lần sau đừng để tôi uống thuốc sớm như vậy. Mà ai cho phép anh đưa đủ lượng thuốc, tiếp tục như thế, hậu quả thế nào anh tự biết chữ.?.”.
Bạn đang đọc truyện tại Website: Truyen186.Com
Lynh đứng trước cô, lắc lắc đầu không cho là đúng, mạnh mẽ cãi lại:
“ Nhưng cô đau như vậy cơ mà. Uống không đủ lượng sẽ phải chịu những cơn đau nhẹ thêm chục phút nữa. Uống thuốc phải đủ lượng chứ.”.
Cô trừng mắt nhìn anh ta, mắng:
“ Thuốc tôi uống chứ anh uống à. Hơn nữa…”.
Gương mặt cô chợt dịu lại.
“…uống đủ lượng, lần sau sẽ lại tăng thêm một viên, thời gian đến khi mất cảm giác sẽ càng đến nhanh đó.”.
Mọi người xung quanh, kể cả Lynh cũng không nói gì mà trầm mặc.
“ Được rồi, về thôi.”.
Cô nói, bước lên xe. Mấy người kia cũng không nói gì. Đồng loạt lên theo.
Không hiểu sao, bắt đầu từ khoảng hơn ba tuần trước đây, căn bệnh của cô bỗng nhiên phát tác. Lúc đó, cô vẫn không để ý nhiều. Căn bệnh này, thường phát tác khi cô không bị thương nặng, nhưng đúng là một thời gian cũng đột nhiên phát bệnh một lần. Vì thế, cô không lo lắm. Nhưng sau đó hai hôm, đúng vào lúc cô định lên giường, lập tức căn bệnh ác quỷ đó lại đến. Cô uống thuốc, và chợt nhận ra mình phải thêm hai viên nữa mới có thể hết đau thật sự. Rồi chỉ một ngày sau, khi cô đang ngồi ăn trưa, nó lại đến. Chuyện này chưa xảy ra bao giờ. Đề cập nó với Đại Lão, ông nói bệnh của cô đang trong giai đoạn nguy cấp. Sau này sẽ thường xuyên phát tác nữa. Ông đưa cho cô một loại thuốc mới, có tác dụng hơn. Nhưng khi phát bệnh, nếu cô có thể chịu đau được một thời gian càng lâu càng tốt, rồi uống lượng thuốc ít hơn lượng cần thiết, như vậy thời gian phát tác sẽ kéo lâu hơn. Làm như thế quả thật có tác dụng, từ lần phát tác trước đến giờ, đã được hơn bốn ngày, mà thời gian cũng dần tăng lên nhiều. Chỉ là, chịu cái cảm giác đau đến muốn ૮ɦếƭ sớm đi đó, đúng là cực hình. Lần nào cũng vậy, cô cũng cảm thấy như có người đang xé nhỏ tim mình ra, thật sự khó chịu.
---
Khi đi qua một cửa hàng bán kem, chợt thấy miệng mình khô khốc, Enji bắt Lau dừng xe lại.
“ Xuống nào, tôi cần vào đó mua ít đồ.”.
Khi cô bước xuống cùng cả bốn người, lập tức gây được sự chú ý quá mức cần thiết. Nhìn thì biết. Một cô gái đẹp vô cùng, dáng người phải khiến đàn ông nhìn đã nuốt nước bọt, bên cạnh lại có bốn người giống nhau cực kì, rất đẹp trai. Mà biểu tình của mấy người đó lại rất thú vị nữa.
Lau liếc mấy cái bánh kem ở một cửa hàng gần đó, mặt cười cười hớn hở, hơi có chút dễ thương của trẻ con.
Lee mặt lạnh như lá bài tây, không biểu tình đi bên cạnh.
Liwei có vẻ bất cần đời, nhìn mấy cô gái đang liếc mình cười cười.
Mà Lynh thì trừng mắt với tất cả những gã đàn ông đang nhìn về phía cô. Không khác gì so với mấy tên lưu manh đường phố.
Họ không hề chú ý, ngay sau khi chiếc xe của họ đỗ lại, một chiếc xe đen bảy chỗ khác cũng đỗ lại không xa. Một cô gái đi xuống xe, và lẻn vào một ngõ tối.
Khi cô bước ra khỏi cửa hàng, vừa đi được vài bước, lập tức từ chỗ rẽ, một cô gái trong trang phục công sở chạy ầm ầm ra đầm vào nhóm người của cô.
Giấy tờ trong chiếc cặp nhỏ lập tức bay tung toé, cô gái kia không ngờ chọn người tốt lắm, đâm ngay vào Lynh. Vì thế, người bị đâm vẫn đứng im không hề hấn gì, mà người đâm lại bật ra sau vài bước rồi ngã phịch xuống.
Khi cô và mấy anh em còn chưa kịp xác nhận điều gì, cô gái kia lại vội đứng dậy, cúi đầu lia lịa mãnh liệt:
“ Xin lỗi, xin lỗi, tôi đang vội. Xin lỗi.”.
Nói rồi, lại cúi vội xuống nhặt giấy tờ.
Nhóm người của cô thấy vậy, cũng vội xua tay, rồi giúp cô gái đó nhặt giấy tờ lên.
Cô cũng cúi xuống nhặt, khi xong, cô gái đó đến từng người trong nhóm Enji cảm ơn và lấy giấy tờ từ phía họ. Nhưng khi đến gần Enji, cô gái đó cảm ơn rối rít, và có vẻ nấn ná:
“ Cảm ơn, cảm ơn. Xin lỗi nhé. Cô không sao chứ. Tôi vội quá. Giấy tờ này phiền mọi người nhặt rồi…..”.
Và câu cuối, cô gái lẩm bẩm nói với cô thứ ngôn ngữ đặc biệt.
Sau đó, cô gái bước đi, dáng vẻ lại vội vàng như cũ.
Enji không tỏ vẻ gì, cũng Lau và mấy người bước lên xe. Lúc ấy mới nhớ lại lời cô ta nói:
“ Jin có chuyển lời: Đến Pháp đi.”.
Khoé miệng cô cong lên.
Cô chắc chắn là Jin sẽ liên lạc mà.
Thực ra, nếu cô gái đó chỉ nói như vậy, cô sẽ liền nghi ngờ. Cô ta có thể là người của Đại Lão, và của anh không biết chừng.
Nhưng sau đó, cô ta còn nói thêm một điều khiến cô rất tin tưởng:
“ Cô không tin cũng được. Nhưng Jin hỏi: Có nghe thấy bản nhạc đặc biệt nào của chiếc dương cầm không.?.”.
Chuyện bản nhạc kì lạ khi mơ về chiếc dương cầm đó, cô không hề nói cho ai. Mà người có thể có những kí ức trùng với cô, biết về điều đó, chỉ có Jin mà thôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc