Hai Người Giám Hộ Enji - Chương 68

Tác giả: Thoigianvodinhhinh

Địa chỉ thứ ba.
Saka và Enji đứng trước một cửa hiệu bán đồ cổ.
Địa chỉ thứ ba ra lại là nơi bán đồ cổ.
Cả hai liếc nhau một cái, sau đó, hai người cùng bước vào.
Vài phút sau….cửa hiệu đóng.
Chủ cửa hiệu là một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi, tóc bạc gần một nửa, mặt hơi tròn. Hiện giờ, ông ta đang nhìn Enji bằng con mắt lấy lòng.
Cửa hiệu hiện giờ chỉ có ba người, ông chủ cũng theo yêu cầu của cô đóng cửa một thời gian ngắn để cô có thể thoải mái lựa chọn đồ. Tất nhiên để được ông ta đồng ý, anh đã bỏ ra một số tiền.
Cô đi đến từng gian hàng trong cửa hiệu, nhìn vào tủ kính, và cố gắng xem có cái gì đó thú vị hay liên quan đến nhà Senje hay không.
Đến cuối cùng, là không có.
“ Có cần chạm vào các đồ vật không nhỉ.?.”.
Cô nghĩ như vậy, và không khách khí thử chạm vào một món đồ.
Ông chủ nhìn vậy hơi giật mình một cái định đứng dậy nhắc, nhưng rồi ông ta liếc anh đang ngồi bên cạnh, vì thế lại ngồi xuống.
Qua nhiều thời gian, cô đã chạm vào gần hết các đồ vật trong cửa hiệu, thậm chí mỗi đồ vật cô còn xem rất kĩ càng. Nhưng hiện giờ vẫn không cảm thấy điều gì cả.
Rồi thời gian lại trôi.
Enji bất lực ngồi phịch xuống ghế, cảm thấy rất khó nghĩ.
“ Đồ vật đó là gì chứ.?. Sao Jin không gợi ý.?. Nhiều năm trôi qua, nó có bị mua không nhỉ.?. Không có khả năng, nếu Jin đã có ý định để mình xem, chắc chắn sẽ tìm cách lưu nó lại đây.”.
Anh nhìn qua cô, ngay lập tức hiểu vấn đề. Anh quay sang hỏi ông chủ cửa hiệu:
“ Tất cả các đồ cổ đều ở đây rồi.?.”.
Ông chủ cửa hiệu khẽ lắc đầu đáp:
“ Phần lớn đều ở đây. Nhưng có một vài đồ tôi để ở nhà sau.”.
Hai mắt cô sáng lên khi nghe điều đó.
Nhà sau là một căn phòng tối, nhưng sạch sẽ.
Khi ánh đèn phòng được bật lên, thứ cô chú ý đều tiên đó là một mảnh vải. Là một mảnh vải trắng được phủ lên một đồ vật khá lớn.
Mặc dù tấm vải đã trùm kín đồ vật, nhưng cô vẫn có thể đoán được nó là một cây đàn lớn. Có lẽ là một chiếc dương cầm ( piano cổ điển, nhạc cụ thuộc bộ gõ ).
“ Thứ kia là gì vậy.?.”.
Sự tò mò nổi lên, Enji chỉ tay về phía đồ vật kia và hỏi.
“ Àh. Đó là một chiếc dương cầm. Thứ đó tôi bán rồi. Nhưng khách hàng họ nói sẽ để lại. Anh ta nói sẽ quay lại lấy, nhưng mà hai ba năm rồi vẫn chưa thấy quay lại. Dù vậy, mỗi năm vẫn gửi tiền đến để tôi bảo quản nó. Cây dương cầm đó rất đẹp.”.
Sau đó, ông ta nhìn cô với ánh mắt hiếu kì, và nói thêm:
“ Phải rồi, anh ta có mái tóc rất đặc biệt. Mái tóc của anh ta rất giống cô, mà trông không giống như tóc nhuộm. À. Mắt anh ta cũng có màu đặc biệt giống cô.”.
Trái tim cô đập nhanh hơn vài nhịp.
Chiếc dương cầm đó, chắc chắn là thứ Jin nói.
Cô cầm vào một góc của tấm vải, khẽ vung tay lên đã kéo được nó ra.
Một chiếc dương cầm màu đỏ nâu xuất hiện.
Enji ngây ra nhìn nó.
Một cảm giác kì lạ xuất hiện. Cảm giác này, giống như…cảm giác gặp được người thân đã mất tích lâu rồi vậy. Có một chút xa lạ, nhưng nhiều hơn là thân thiết.
Enji yêu thích nhìn chiếc dương cầm, trên môi bỗng nhiên nở nụ cười.
Cô đưa tay vuốt nhẹ lên nó, ngây ra mất nửa ngày mới tỉnh lại.
Chợt nhớ đến mục đích đến đây hôm nay của mình, cô lập tức đi xung quanh chiếc dương cầm, và xem xét nó.
Trên một vị trí cực kì lộ liễu, một chữ Jin + to đùng được khắc lên, đằng sau còn một nét gì đó nữa, hình như chưa khắc xong. Nét chữ tròn tròn, nhưng từ những nét chữ đó còn có những vết xước kéo ra ngoài. Người khắc dòng chữ này có lẽ là một người vụng về.
Cô cảm thấy có gì đó rất quen khi nhìn chữ Jin đó, và khi đôi tay của cô khẽ chạm vào nó, một điều mơ hồ bỗng hiện ra.
“ ….sẽ không sao chứ.?.”.
“ Ừh. cứ làm đi.”.
“ …Nếu bị…..chịu nhé…”
Một vài những tiếng nói vang lên trong đầu cô trở nên đứt đoạn.
Rồi lại thêm một tiếng nói nữa. Tiếng nói này lớn hơn, còn mang theo một chút tức giận nữa.
Rồi hai tiếng nói kia lại vang lên, thật sự không rõ ràng, nhưng hình như đang hoảng hốt.
“ Những tiếng nói gì vậy.?. Có chuyện gì đã xảy ra. Sao lại không nhớ gì cả.”.
Cô nghĩ thầm, trong người lập tức cảm thấy khó chịu.
Lắc lắc đầu, cô cố gắng nhớ.
“ Hình như là một căn phòng trống với ánh sáng vàng. Một chiếc dương cầm đứng im lặng bao phủ bởi nắng nhẹ…..”.
Cô cảm thấy thật kì lạ.?. Tại sao trong đầu mình lại có những hình ảnh xa lạ này.
Rồi cô cố gắng nhớ nữa, cái gì nhỉ.?. Tại sao mọi thứ lại trắng xoá thế này.?.
Đầu của cô.?. Đau quá.
---
Anh nhận ra có điều gì đó khác lạ xảy ra với cô khi cô nhìn thấy chiếc dương cầm, vì thế đứng bên cạnh chăm chú theo dõi. Cô chạm vào một cái tên được khắc trên chiếc dương cầm. Cái tên này anh biết. Nó là tên của một người có quan hệ mật thiết với cô.
Bỗng nhiên, cô sững người ra nhìn cái tên đó chằm chằm.
Sau đó, cô bỗng nhiên thất thần, đôi mắt trở nên mơ màng.
Rồi, cả người cô cứ thế khụy xuống.
Khi cánh tay anh đón được người cô, cô đã trở nên mê man rồi.
---
Một căn phòng trống hiện ra, một căn phòng đầy nắng. Một chiếc dương cầm nằm giữa căn phòng, trong không gian vang lên một khúc ca.
Đột nhiên, tiếng nhạc dứt, và trong căn phòng xuất hiện thêm hai đứa trẻ. Một đứa cao hơn, và hình như cũng lớn tuổi hơn.
Khuôn mặt chúng mờ mờ không rõ ràng.
Một giọng nói non nớt vang lên:
“ Jin, làm như này sẽ không sao chứ.?. Có bị mắng không.?.”.
“ Ừ. Cứ làm đi. Không sao đâu.”
“ Nhỡ bị mắng thì sao.?. Vậy Jin nhận tội nhé.”.
“ Ừh.”.
Một tiếng cười trong trẻo vang lên, rồi đứa nhỏ hơn kia cầm thứ gì đó trong tay bắt đầu vạch vạch lên chiếc dương cầm.
Hai đứa trẻ nghịch ngợm đang phạm tội. Có lẽ chúng sẽ bị mắng.
Nhưng chúng cũng không hoàn thành được, bởi vì ngay sau đó, một tiếng nói vang lên, không rõ lắm. Là tiếng nói của ai.?.
Một tiếng nói trầm, lại thanh, giận giữ một chút, nhưng nghe rất dịu dàng.
Khúc ca lại vang lên, êm đềm…
Rồi mọi thứ đột nhiên trắng xoá. Khúc ca vẫn vang lên êm đềm, nhưng nghe ra lại tràn ngập u buồn.
Cảnh sắc lại hiện ra, vẫn là căn phòng ấy, nhưng không tràn ngập nắng, mà mờ ảo sáng bởi ánh trăng.
“ Nghe buồn quá. Sao nghe tiếng đàn lại cảm thấy lạnh lẽo nhỉ.?.”.
Giọng nói non nớt kia lại vang lên.
“ Bởi vì người đàn đang u sầu và trái tim người đàn lạnh lẽo. Tiếng đàn cũng sẽ u sầu và lạnh lẽo.”.
“ Sao anh biết.?.”.
“ Anh nghe được điều đó.”.
“ Anh biết không.?.....nói sẽ….một nơi…”.
Những tiếng nói non nớt lại mỏng dần và không còn nghe được rõ ràng nữa.
Tiếng nhạc cũng chìm dần vào đêm tối.
….
“ Enji.?. Em tỉnh lại rồi.”.
Tiếng nói vẫn trầm sâu và quen thuộc kia vang bên tai cô.
Cô chớp chớp mắt tỉnh lại. Cô đang nằm trên giường, cảnh sắc xung quanh cũng chẳng xa lạ gì. Đây là phòng cô mà.
“ Có chuyện gì xảy ra vậy.?.”.
Cô không trả lời anh, ngây người nhớ lại mọi chuyện. Ở trong cửa hiệu đồ cổ kia, cô đã ngất khi cố nhớ một chuyện.
Và có một giấc mơ rất xa lạ về một nơi nào đó.
Có hai đứa bé, phải rồi, một đứa bé là Jin. Vậy đứa bé còn lại là cô.?.
Không rõ lắm, cả hai đứa bé đều không nhìn rõ mặt.
Còn tiếng nói trầm nhẹ.?.
Tiếng nhạc nữa. Nghe rất êm dịu, sau đó lại rất u buồn.
Bản nhạc đó thật quen, nhưng cô lại không nhớ.
“ Vậy chiếc dương cầm.?.”.
Cô chợt nhớ đến chiếc dương cầm, vội vàng hỏi anh.
“ Saka, chiếc dương cầm kia.?.”
Anh gật đầu khẽ mỉm cười.
“ Đã mua được rồi. Ông ta không có khả năng từ chối.”.
Nghe vậy, cô thở phào một hơi.
Cô nhìn anh, chợt nói nhỏ:
“ Em mơ một giấc mơ kì lạ lắm. Em nghĩ nó thuộc khoảng thời gian em bị mất trí nhớ. Nó hay lắm.”.
Trên gương mặt cô chợt bừng bừng hưng phấn.
“ Vậy sao.?. Nếu thế thì tốt.”.
“ Chắc Jin muốn em đến xem chiếc dương cầm là để nhớ lại kí ức cũ. Nhưng, cái này hình như chẳng liên quan gì đến Lilith. Không biết Jin có lưu lại cái gì trong chiếc dương cầm kia không.?.”.
Cô lầm bầm tự nói với mình.
Ở bên cạnh, anh vẫn không nói điều gì. Chiếc dương cầm đó anh đã kiểm tra rất cẩn thận, không hề có bất cứ điều gì khác lạ ngoài chữ ‘Jin’ kia.
“ Phải rồi. Cái anh chàng Lau bên nhà em mới gọi điện đến. Anh ta muốn báo rằng Đại Lão đã trở về.”.
Cô nghe anh nói, chợt nhớ lại lần trở về nhà Senje trước. Lần đó cô muốn về hỏi Đại Lão về Lilith, nhưng ông ấy đi có việc nơi nào không hề có tin tức. Cô đã nói Lau phải báo cho cô biết khi Đại Lão trở về.
Có lẽ, ngày mai cô nên về nhà Senje.
Căn phòng trống trong giấc mơ. Có hay không ở nhà Senje.?.
Khi cô đang tiếp tục suy nghĩ, anh chợt nói một câu:
“ Ngày mai tôi cũng có việc cần gặp Đại Lão. Em có muốn đi cùng không.?.”.
“ Anh cũng gặp cụ.?. Là việc gì thế.”.
Saka khẽ cười mỉm.
“ Chưa thể nói được. Được rồi, giờ em thử ra xem chiếc dương cầm đi. Có thể có điều gì mà Jin muốn gửi cho em đấy.?.”.
Cô gật gật đầu nghe lời, lập tức chạy ra khỏi phòng.
Ở lại, Saka ngồi xuống giường, đưa tay lên Ϧóþ trán. Anh nhìn vào chiếc lịch trên tường. Trên gương mặt hiện lên vẻ khó chịu.
---
Trong chiếc cửa hiệu đồ cổ.
Ông chủ cửa hiệu có vẻ sốt ruột đứng lên đi đi lại lại trong căn phòng.
Chiếc điện thoại reo vang.
Ông ta vội vàng nhấc máy lên.
“ Con bé vừa đến sao.?.”.
“ Đúng vậy. Ngay cả người đàn ông cậu nói cũng đi cùng nữa.”.
“ Nó có phản ứng gì không.?.”.
“ Có, cô gái ấy đã ngất đi. Hơn nữa, khi nhìn thấy chiếc dương cầm đó, cô ấy có vẻ rất yêu thích nó. Cuối cùng chiếc dương cầm đó là gì vậy.?.”.
“ Đã nói là bí mật mà. Chiếc dương cầm bán rồi.?.”.
“ Ừh. Tên đàn ông kia mua rồi.”.
“ Vậy là tốt. Cảm ơn nhé.”.
Bạn đang đọc truyện tại Website: Truyen186.Com
Tiếng cụp vang lên. Và đầu dây bên kia chỉ còn lại tiếng tút….tút…
Có một người đàn ông trẻ tuổi mặc một chiếc áo da đứng trong một góc tối của đường phố nước Pháp cầm trong tay một chiếc điện thoại. Khi vừa kết thúc cuộc gọi, anh ta ném luôn chiếc điện thoại vào thùng rác gần đấy. Trên gương mặt hiện lên một nụ cười. Anh ta đưa tay, lấy chiếc mũ áo và chụp lên đầu. Sau đó, rất ung dung, anh ta bước ra đường lớn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc