Hai Người Giám Hộ Enji - Chương 67

Tác giả: Thoigianvodinhhinh

Chủ nhân của hắn là ai.?.
Khi Enji ở cánh cửa phòng làm việc của anh và bước vào, anh và ông Langdon đã ngồi ở ghế salong, họ nhìn cô chằm chằm với ánh mắt kì lạ.
Cô liếc qua họ một lần, chẳng nói gì đi thẳng về phía phòng tắm.
Hai người đàn ông còn lại liếc nhau một cái, rồi anh đứng dậy, đi theo cô.
“ Chuyện gì đã xảy ra.?.”.
Anh hỏi cô, khẽ nhíu mày khi thấy cô đang kiệt lực dùng bông tắm đầy xà phòng chà mạnh lên đôi bàn tay.
Cô chưa trả lời, xả xà phòng và quay sang hỏi anh.
“ Anh nghĩ đã hết chưa.?.”.
Saka lắc lắc đầu đáp:
“ Nếu muốn hết, em phải tắm. Bộ quần áo này cũng phải bỏ đi. Nhưng em vừa làm gì chứ.?. Enji, em thu hút lắm đấy.”.
Trên gương mặt cô bỗng hiện lên vẻ chán ghét vô cùng, rồi dưới con mắt kinh ngạc của anh, cô vò vò đầu tức giận. Kéo tấm rèm ngăn cách giữa hai người, cô bắt đầu cởi giầy và quần áo, miệng tuôn ra những từ ngữ không thể dùng hai chữ “bậy bạ” để hình dung.
Cô cực kì ghét máu của kẻ khác dây lên mình. Dù chẳng phải Vampire, nhưng cô luôn nhạy cảm với mùi máu tanh ghê tởm đó. Nhất là máu của mấy tên khốn Dhampir vừa rồi, nó khiến cô buồn nôn.
Bên kia tấm rèm, anh vừa nghe cô mắng vừa nhìn chằm chằm vào thân hình mờ mờ hiện ra bên kia tấm rèm. Anh ngước lên trần thở dài:
“ Ông trời của tôi. Thật là trêu ngươi mà.”.
Sau đó bất đắc dĩ bước ra khỏi phòng tắm.
Enji thay một bộ quần áo mới, tất mới, giầy mới vừa được người hầu đưa đến chạy tung tăng trong phòng, tiến đến gần ông Langdon hớn hở hỏi:
“ Ông Langdon, hết rồi đúng không.?.”
Ông quản gia nhìn cô mỉm cười gật đầu.
“ Tiểu thư, chỉ còn mùi thơm của nước hoa thôi. Tuyệt lắm. Mà chuyện gì đã xảy ra vậy.?.”
Cô nghe vế trước của câu trả lời, đang cười rất vui vẻ, bỗng nghe được vế sau, khuôn mặt xinh đẹp bỗng trầm lại, lớn tiếng mắng:
“ Vampire là cái lũ không ra gì, Dhampir - bọn chó săn đó, ta sẽ Gi*t hết. Con mẹ nhà nó, không thể chấp nhận được,……( kinh khủng)…”.
Ông Langdon trước phản ứng kịch liệt của cô nhất thời không thể quen nổi, đần mặt, ánh mắt nhìn cô kinh hãi, rồi sau đó là đau khổ, nụ cười trên miệng méo xệch.
Thái độ của anh không tệ quá giống như ông, nhưng cũng chẳng tốt.
“ Enji, không được nói bậy. Có chuyện gì đã xảy ra hả.?.”.
Không để cô tiếp tục buông ra những lời nói kia, anh cắt ngang ngay lập tức.
Anh từng biết rõ, hồi đi du lịch bụi đến các nước trên thế giới, Enji đi đến đâu là làm quen người ở đó, một nửa là những loại người không ra gì, toàn gây rối xã hội, chẳng hiểu vì sao cô lại quen được với họ nữa. Những người như thế, mở miệng ra toàn những từ không tốt đẹp tẹo nào, cô ở chung với họ, có câu nói bậy nào là học hết, thứ tiếng nào cũng học. Lúc về đến nhà Senje rồi mà vẫn còn thường xuyên sử dụng, gần như là ngôn ngữ thông thường. Đám người nhà Senje cũng không phải người tốt, cô nói như thế họ cũng không để ý. Nhưng Đại Lão thì không hài lòng. Đại Lão phải rèn luyện cho cô một thời gian dài mới gần như quên sạch mấy cái từ đấy, có mắng cũng mắng rất lịch sự thôi.
Hôm nay gặp chuyện như vậy, cái gì quên thì giờ nhớ lại hết, bực mình là nói ra không chút kiêng kị. Cô mắng bằng nhiều thứ tiếng, nhưng anh và ông Langdon là ai chứ, tất nhiên là cô nói câu nào hiểu luôn câu đó.
Hơn nữa mắng ai không mắng, mắng Vampire là mắng anh chứ còn mắng ai.?.
Cô nghe anh quát liền im lặng, sau đó vẫn buồn bực kể lại mọi chuyện.
Khi cô đưa tờ giấy kia cho hai người xem, sắc mặt hai người nhìn ra luôn được sự tức giận.
Anh suy nghĩ gì đó, rồi hỏi cô:
“ Em nhớ gương mặt của cái tên cầm súng chứ.?.”.
“ Nhớ rõ. Lần sau gặp em sẽ đập nát mặt hắn. Con chó săn…”
Cô gật đầu, miệng nhỏ mở ra, lại có xu hướng nói lời bậy bạ.
“ Em miêu tả rõ một chút, ông Langdon sẽ vẽ lại.”.
Anh vội vàng cắt lời cô, vừa nói vừa nhìn ông Langdon.
“ Ông Langdon.?. Cần gì chứ.?. Em vẽ lại cũng được mà.”.
Hai người nhìn cô như một người xa lạ. Trên mặt họ biểu tình giống như:
“ Đây có phải là Enji không nhỉ.?.”
Cô thở dài, liếc họ khinh thường, không nói lời nào lấy giấy và 乃út chì ra….
Một lát sau..
“ Như thế này nè.”.
Cô đưa ra bức hình cho hai người kia xem. Họ nhìn cô tán thưởng, rồi ông Langdon rời đi ngay sau đó.
Anh ở lại, nhìn cô chăm chú, nói:
“ Enji, em còn phải đi đâu để tìm tin tức của Lilith nữa không.?.”
Cô hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của anh, nhưng rồi gật đầu ngay và trả lời :
“ Có. Trước mắt có một nơi em muốn đến. Nơi đó ở Nhật thôi.”.
“ Được, vậy tôi sẽ đi cùng em. Tôi không can dự vào việc gì đâu, sẽ chỉ đứng ngoài mọi việc thôi.”.
Cô hiểu ra ý tứ trong lời nói đó:
“ Nhưng em không cần anh bảo vệ.”.
“ Tôi biết. Nhưng tôi không muốn việc tìm Lilith bị người khác xen vào làm loạn. Em muốn tìm Lilith, tôi cũng thế mà.”.
Cô ngây người ra, nhớ ra rằng anh còn muốn tìm Lilith hơn cô nhiều. Có lẽ thời gian anh bỏ ra tìm Lilith đã rất lâu rồi.
“ Saka này..”. Cô liếc anh dò hỏi.
“ Lilith từng sống ở nhà Valois. Vậy người phụ nữ đó có quan hệ mật thiết với người nào của nhà Valois không.?.”.
Anh lắc đầu ngay lập tức.
“ Không. Cha tôi nói bà ta có giao dịch gì đó với ông nội, vì thế đến ở nhà chúng tôi một thời gian. Không nghĩ việc đưa bà ta về lại gây ra sự việc lớn như vậy.”.
Mặc dù cô đã nghĩ những điều anh biết về Lilith là sai, nhưng giờ khi nghe thấy những điều đó, cô cũng không khỏi giật mình một chút.
“ Ừmh…vậy trước khi chuyển đến nhà Valois, Lilith không biết ai ở nhà Valois.?.”
“ Phải. Trước khi đến nhà Valois, bà ta là một người hoàn toàn xa lạ với gia đình tôi. Chẳng ai biết bà ta ngoài ông nội.”.
“ Vậy…những điều này ai nói với anh thế.?.”.
Saka im lặng nghi hoặc nhìn cô, nhưng rồi cũng trả lời:
“ Cha tôi, và một số người khác nữa. Có điều gì không ổn sao.?.”.
“ Không …không..”. Cô lắc đầu máy móc càng làm anh cảm thấy nghi ngờ.
Rồi cô lại tiếp tục hỏi:
“ Saka, anh tìm tin tức của Lilith, vậy…có ai giúp đỡ anh không.?.”.
“ Có. Lilith được coi là kẻ thù của nhà Valois. Có một lượng lớn Dhampir được phái đi tìm những nơi được cho là có liên quan đến Lilith. Nhưng thông tin không nhiều lắm, vẫn là không thể biết được bà ta hiện tại ở đâu. Khi bà ta biến mất, cha tôi nói, bà ta xoá mọi dấu vết. Tất cả những gì từng thuộc về mình đều bị bà ta huỷ.”.
Lilith huỷ, hay là nhà Valois huỷ.?.
Cô đã hiểu.
Ra là anh bị che mắt rất nhiều năm.
Trong lòng cô, có thứ gì đó đang khó chịu.
Cô muốn nói cho anh mọi chuyện. Nhưng cô lo lắng, khi chính mình còn chưa thể hiểu nổi chuyện này là thế nào, nếu nói cho anh biết, liệu anh có lao đi tìm cha mình, tìm ngài Luois đòi một câu giải thích không.?.
Lúc đó, ai mà nghĩ nổi chuyện gì sẽ xảy ra.?.
Cuối cùng, cô vẫn chọn không nói.
Phải đến khi mọi chuyện sáng tỏ, đến lúc đó, mới là lúc thích hợp nhất.
Nhưng cô cũng muốn làm điều gì đó.
Anh thấy cô ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ gì đó rất nhập tâm, liền vươn tay kéo cô lại gần…...Cảm thấy má và cổ có thứ gì đó đang gặm mình, cô giật mình tỉnh lại, đẩy đẩy anh ra, cô nói:
“ Saka này..”.
“ Gì..”. Anh lười biếng đáp lại, một tay vẫn quàng qua vai cô, một tay kéo kéo mái tóc của cô, dáng vẻ rất an phận.
“ Ngày mai em muốn đi đến nơi kia. Anh đi cùng tìm hiểu cũng được. Không sao cả. Dù sao chúng ta có chung mụch đích mà. Anh biết cũng không sao.?.”.
“ Được thôi.”. Anh cười cười đáp lại.
---
Tại một khu nhà cũ hoang vắng:
Người đàn ông xoay xoay chiếc súng của mình, đồng thời im lặng nghe người bên đầu dây kia nói.
Lát sau, hắn quay lại nhìn đám người ngồi xung quanh. Bọn chúng nhìn khá ổn, nhưng có vẻ hơi chật vật, trên gương mặt có chút không thoải mái.
Bọn chúng chính là những người bị cô đánh hôm nay, và tên kia cũng là tên chó săn mà cô nói tới.
“ Chủ nhân nói chúng ta làm rất tốt. Ngài ấy sẽ khen thưởng sau.”.
Lời hắn vừa nói ra, đám người kia lập tức mỉm cười.
“ Ngài ấy nói không nên gây rối ở đây nữa. Ngày mai chúng ta về Pháp ngay lập tức.”.
Đám người kia gật đầu, vẫn không đáp lại điều gì. Bọn chúng lần lượt rời đi khỏi căn phòng.
Chỉ còn lại tên cầm súng kia, hắn đang nhớ lại chuyện hôm nay.
“ Chà chà..”. Hắn lẩm bẩm.
“ Cô nàng của chủ nhân đúng là tuyệt thật.”.
Rồi hắn lại gãi gãi đầu suy nghĩ:
“ Nhưng ngài ấy làm thế để làm gì nhỉ.?. Ngài ấy vẫn luôn kì lạ như thế. Thật không thể hiểu nổi mà.”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc