Hai Người Giám Hộ Enji - Chương 66

Tác giả: Thoigianvodinhhinh

Hạ sát….
Khi cô thức dậy, đã là gần 11h trưa. Đám tiểu thư kia đã lên đường trở về Pháp từ sáng, cô nghe tin và cảm thấy có chút tiếc nuối khi không được tạm biệt họ. Chà. Cô nghĩ đến việc mình đánh anh khi tiễn biệt họ, không biết sẽ vui như thế nào nhỉ.?. Thật là tiếc nuối mà.
Cô nghĩ đến địa chỉ còn lại, và thực sự rất muốn đến đó ngay lập tức để xem thứ đồ thú vị mà Jin nói tới. Nhưng trước đó, cô nghĩ cần nói chuyện với anh về một vài điều mà cô đang thắc mắc.
Anh chàng Kaoru đã rất lo sợ khi thấy cô muốn tự lái xe đến gặp Saka, và khi đưa chìa khoá xe cho cô, anh đã cẩn thận nhắc nhở:
“ Tiểu thư, đừng để bị phạt nữa nhé. Bằng lái xe của cô bị tịch thu rồi và….À không. Ý của tôi là, cô đi đường cẩn thận.”.
Nhà Fujimaru ai chả biết cái kiểu phóng xe “ bạt mạng ” trên đường của cô, và Kaoru chỉ có ý tốt thôi, nhưng cách nói của anh ta không được ổn lắm, vì thế:
“ Hunxter, táp ૮ɦếƭ hắn ta..”.
Enji bực mình gào Hunxter đến.
Một chiếc xe thể thao màu xanh đen lướt nhẹ trên đại lộ lớn, và nó đi hết sức bình thường, vì thế không hề thu hút ánh mắt của bất kì một cảnh sát giao thông nào.
Enji buồn bực với tốc độ đi của chiếc xe, nhưng cũng không thể làm gì hơn được, khi bằng lái của cô bị tịch thu, anh đã mắng cô một trận và còn cấm không được tự lại xe một thời gian nữa. Nếu hôm nay cô có lỡ gây tai nạn hay kéo theo đám cảnh sát giao thông đến công ty của anh, chắc chắn là anh chẳng thông cảm gì đâu.
Xoay tay lái về phía bên phải, Enji rẽ vào một con đường nhỏ hơn không có đèn giao thông.
Mọi thứ sẽ rất bình thường, nếu như không có…..
Một chiếc xe tải lớn từ phía trước đi đến với tốc độ rất nhanh, đối đầu với xe của cô, người tài xế lái xe là một người đàn ông đội mũ đen, ông ta nhìn cô chằm chằm và không hề có một điểm bối rối, lo lắng gì trong mắt.
Một cảm giác khó hiểu mơ hồ xuất hiện.
Ngay lập tức, Enji cho xe lùi lại, trong lòng nghĩ mình sẽ lùi ra đường lớn và từ đó cho xe chạy hướng khác.
Lại một chiếc xe tải lớn xuất hiện, nhưng là từ phía sau cô mà đến. Và chỉ cần nhìn cách chiếc xe đó tiến tới, là cô hiểu chuyện gì xảy ra.
Chỉ khoảng chưa đầy mười giây nữa, xe của cô sẽ trở thành nhân bánh kẹp mà hai miếng bánh mì kẹp lớn là hai chiếc xe tải kia.
Miệng nhỏ mắng thầm vài câu, Enji mở cánh cửa xe và nhảy ra ngoài.
Khi cơ thể lăn vài vòng trên đường, Enji bật dậy ngay lập tức và đưa tay lên che mặt…. một tiếng động vang lên ầm ĩ như muốn xé tan màng nhĩ của cô.
Một cảm giác rét lạnh bất chợt lan toàn thân, cơ thể cô vang lên những lời cảnh báo. Ngay lập tức, phản xạ đầu tiên của cô là tránh sang một bên.
Một tiếng vút vang lên bên tai….
Một viên đạn bay xẹt qua cổ, mang theo hơi nóng khi ma sát với không khí.
“ Cái quái gì vậy chứ.?.”
Cô mở miệng mắng một tiếng, đồng thời quay người chạy đi.
Đằng sau, một đám người từ hai chiếc xe tải kia nhảy xuống. Chúng không hò hét gì cả, chỉ ngay lập tức, đuổi theo mục tiêu phía trước là cô.
Cái cảm giác lạnh người kia vẫn duy trì, cô cảm nhận như thế, và biết nó có nghĩa như thế nào. Bằng tất cả những gì mình có, Enji chạy nhanh hơn bao giờ hết. Cô chạy với tốc độ mà người thường không bao giờ đuổi theo được.
Đám người phía sau vẫn đuổi theo.
“ Có thể như vậy sao.?.”. Cô nghĩ thầm.. “ Tất cả bọn chúng đều có thể đuổi kịp theo mình. Chuyện này có vẻ không ổn. Còn nữa, có lẽ có rất nhiều tên đang núp ở đâu đó tìm cách tỉa mình. Tốt nhất là chạy cách xa nơi này đã…”.
Và như mình nghĩ, Enji tăng tốc độ chạy.
Đám người phía sau không có vẻ gì là bị bỏ lại cả.
Qua hơn hai mươi phút chạy, Enji dẫn bọn chúng đến một công trình hoang phế và dừng lại.
Ngay sau khi cô dừng lại, chỉ chục giây sau, đám người kia đã chạy đến. Trên mặt bọn chúng là vẻ lạnh lùng nhìn cô, và điều đặc biệt, bọn chúng không có kẻ nào có vẻ mệt sau khi chạy một đoạn đường dài với tốc độ nhanh như vậy. Không có kẻ nào thở dốc, không có kẻ nào đổ một giọt mồ hôi.
Cô khá ngạc nhiên về điều đó.
Bọn chúng có vẻ không hề thích nói chuyện, bởi vì khi vừa đến, tất cả bọn chúng đã lấy ra các loại VK khác nhau, và không hề thương tiếc liệu có thể tổn thương đến một cô gái đẹp như cô không, tất cả bọn chúng đều xông lên.
Không khó khăn lắm, nhưng cũng chẳng dễ nuốt.
Đó là nhận xét của cô về bọn chúng.
Cô đã thụi cùi chỏ thật mạnh vào thẳng cổ họng một tên trong số chúng, nhưng hắn chấn động một chút, lùi lại một bước nhỏ, không hề có vẻ gì là choáng váng, ngay lập tức tiếp tục tấn công cô.
Khi cô lách người tránh một đao dài của một tên, cô đã xoay người và dùng gót chân của mình đá thẳng vào huyệt thái dương của một tên khác, nhưng hắn cũng chỉ có lùi lại hai bước, lắc lắc đầu và tiếp tục tấn công cô.
“ Bọn chúng là cái quái gì vậy.?.”.
Những chiêu đánh vào huyệt và cực kì thâm độc của cô không hề tác dụng, và khi cô dùng ngón giữa và ngón trỏ thọc thẳng vào cổ họng một tên khác, nếu với người bình thường, điều đó có nghĩa là ૮ɦếƭ, vậy mà khi cô rút hai ngón tay ra, hắn ta vẫn có vẻ ổn, và chẳng hề quan tâm đến việc máu ở cổ hắn đang chảy rất dữ dội, hắn ta tiếp tục tấn công cô.
“ Bọn chúng không phải người.”.
Cô chắc chắn là vậy.
Rồi cô sử dụng bẻ trật khớp…..không có tác dụng.
Những tên bị cô bẻ khớp lại ngay trước mắt cô vặn khớp của bọn chúng lại, hành động đó đau đớn cỡ nào, vậy mà bọn chúng mặt không nhăn lấy một cái.
Đến lúc này, cô tức giận. Thực sự tức giận.
Cô không nghĩ đây là trò chơi nữa.
Bởi vì cô vừa nghĩ bọn chúng là ai.?.
Những kẻ có thể chịu đựng những đòn ૮ɦếƭ người như thế, cơ thể dẻo hai như thế, chỉ có thể là….
Dhampir.!
Enji đứng im và hít vào một hơi thật sâu, trên mặt không chút biểu tình, không ngạc nhiên, không tức giận, không tính toán…
Thời gian trôi qua….
Enji đứng im lặng, đôi môi mím chặt, cô có vẻ khó chịu. Đôi bàn tay vẫn cứ tiếp tục chà xát vào chiếc khăn trắng đã nhuốm màu đỏ máu và màu đen sậm.
Xung quanh cô, những con người vương máu nằm đầy đất, những con người đó, họ có một điểm chung, đó là tay; chân họ kẻ nào cũng bị bẻ gập thành mấy lần, cổ cũng bị bẻ gãy ngoặt về các phía, trên cơ thể đầy những nơi bị chọc thủng. Máu vẫn từ những nơi đó chảy ra.
Mãi lâu sau, cô thở phào một hơi khi thấy đôi tay đã trắng trở lại. Khuôn mặt đang khó chịu cũng giãn ra.
Rồi đột nhiên, khuôn mặt trắng bệch trở nên hồng lên, cô quát dữ dội:
“ Xem chán rồi thì thò mặt ra đây.”.
Một giây…
Hai giây….
Ba giây….
“ Tiểu thư nhà Senje đúng là không hề đơn giản. Xương của bọn chúng vốn cứng gấp sáu, bảy lần người bình thường. Tôi cứ nghĩ cô phải lôi đồ chơi nhà Senje ra để xử lí bọn chúng, vậy mà cô lại dùng toàn bộ bằng tay. Tôi phải đánh giá lại về cô đấy.”.
Một kẻ bỗng nhiên xuất hiện ngay ở gần đó. Trên tay là một khẩu S***g dài kì lạ màu bạc. Hắn ta là một tên đàn ông không còn trẻ, chừng hơn ba mươi tuổi. Khuôn mặt vuông, và đôi mắt rất sắc lạnh.
“ Lời khen của mấy kẻ hạ đẳng các người nghe thối lắm. Câm đi. Cuối cùng thì mấy con chó như ngươi có nhiệm vụ gì.?. Giết ta.?. Cái này hình như không giống lắm. Mấy tên Dhampir này quá yếu ớt, nói là chủ nhân các ngươi muốn cảnh cáo ta thì đúng hơn. Nói đi, chủ nhân của ngươi muốn gì.”.
Enji nhìn điệu cười của hắn ta thật chướng mắt. Cô hừ nhẹ một tiếng, lời nói buông ra tràn đầy khinh miệt.
Tên kia vẫn như cũ, không hề có chút tức giận gì. Hắn ta vẫn mỉm cười, rút ra một tờ cứng gấp đôi và để nó trên một phiến đá gần đó.
Sau đó, hắn ta hô lớn:
“ Dọn dẹp..”.
Những tiếng chân rầm rập tiến tới khiến cô chú ý. Từ đằng sau cô, một chiếc xe lớn tiến đến. Chiếc xe dừng lại, từ trên đó nhảy xuống rất nhiều người. Họ đến không phải là để đánh nhau với cô, vì theo như cảm nhận mà cô biết, họ dường như chỉ là những người bình thường.
Rất nhanh chóng, đám người này kéo đám phế vật đang nằm trên đất lên xe.
Khi chiếc xe chứa đám phế vật kia rời đi, người đàn ông cầm S***g cúi đầu coi như chào cô một cái, và hắn ta lững thững bước đi, rẽ vào một khúc rẽ gần đó.
Cô liếc xung quanh, cảm giác lạnh người kia hiện tại đã biết mất.
Cảm thấy yên tâm, cô bước đến phiến đá kia và cầm tờ giấy lên, một dòng chữ viết đậm nét và đen sậm hiện ra.
Một dòng chữ viết bằng máu:
Dừng ngay việc cô đang làm.!. Tò mò vào việc người khác sẽ gây họa đấy.
Lần sau sẽ không chỉ như thế này đâu.
Enji đọc xong khẽ cười khẩy một cái, cô đinh vứt đi, nhưng nghĩ sao lại nhét tờ giấy vào túi áo. Miệng lẩm bẩm:
“ Việc quái gì ta phải nghe theo lời ngươi chứ.?. Hơn nữa ta cũng không tò mò việc người khác, đây là việc của ta. Xem người có cản nổi không chứ.?. Đưa đến bao nhiêu tên phế vật, ta sẽ hạ sát bấy nhiêu.”.
Cô bình thản bước đi. Nhưng trong lòng cũng hồ nghi lo lắng một chút.
Dhampir đại biểu cho cái gì.?.
Chủ nhân của Dhampir thường là những Vampire quý tộc, đại quý tộc.
Cô không nghĩ việc mình đang làm lại có người biết.
Chuyện càng ngày lại càng không ổn rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay