Hai Người Giám Hộ Enji - Chương 57

Tác giả: Thoigianvodinhhinh

Viện Sương.
Saka ngồi đọc tài liệu trên ghế salon, cô đứng ngay sau anh, hai bàn tay nho nhỏ vừa P0'p vai nịnh nọt vừa nói:
“ Saka, ngày mai có thể không đến đây được không.?. Ở đây buồn lắm, em sắp mục ra rồi.”.
Anh vẫn thản nhiên tiếp tục đọc, giọng điệu lời nói không mang sắc thái nào cả.
“ Mục chỗ nào.?.”.
Cô nghe anh hỏi, ngắc ngứ không biết nên trả lời thế nào,
Rồi bộ mặt lại hiện lên vẻ trầm ngâm suy nghĩ nhập tâm lắm, chẳng biết là nghĩ cái gì, nhưng chắc chắn là đang tìm cách thoát khỏi đây toàn mĩ nhất.
Bất chợt, mắt Enji sáng rực lên.
Cô thư kí nhận phần cơm từ người hầu nhà Fujimaru, ngoài đưa một phần cho ông Langdon, còn lại là của cô và anh.
“ Chủ tịch, người nhà đưa cơm trưa đến cho ngài.”.
Cô thư kí đưa tay lên gõ cửa, đồng thời cũng lên tiếng nói.
“ Đưa vào đây.”. Giọng nói trầm thấp của anh đáp lại.
Cảnh trước mắt, đúng thật là rất thân mật.
Đó là điều mà cô thư kí nhìn thấy.
Enji đứng ở sau salon, đôi tay vòng qua ôm cổ anh, đang nói cái gì đó, anh nghe dường như rất chăm chú.
Enji không để ý đến việc có người khác vào phòng, vẫn đang tiếp tục nói, mà giống như là đang thuyết phục thì đúng hơn.
“ Đi mà, chỉ vài ngày thôi. Mấy người đó đi hết em về liền. Ở lại đây em cũng quậy mà, vậy phá ở đó thì không có ảnh hưởng đến anh.”.
Cô thư kí đặt hộp cơm trên bàn, mỉm cười với anh rồi ngay lập tức đi ra ngoài. Khuôn mặt vừa bước ra khỏi phòng liền hiện lên vẻ khó chịu. Nhưng cũng ngay lập tức trở nên bình thường, tuy còn có vẻ gượng gạo, nhưng cơ bản là khó có thể nhận ra được. Khi cô xuống phòng ăn công ty ăn cơm trưa, rất nhiều các cô thư kí khác nhìn thấy vội vàng kéo cô lại, kịch liệt hỏi thăm.
Mà lúc này, Saka vừa gật đầu đồng ý với cô chuyện gì đó.
“ Yay…”. Enji ngảy lên, mặt cười toe toét, xem ra là rất vui vẻ.
“ Em về chuẩn bị chút.”. Cô nói, ngay lập tức có ý muốn rời đi.
Nhưng bị anh tóm lại.
“ Vội cái gì, ăn trưa đã. Chiều tôi sẽ bảo Kaoru đưa em về.”.
Enji ngay lập tức gật gật đầu ngồi xuống, biểu hiện hết sức ngoan ngoãn, mong rằng anh ko bất mãn điều gì mà thay đổi quyết định vừa rồi.
Đến buổi chiều, ông Langdon đang làm việc chợt nhận ra phòng anh rất yên tĩnh, rất giống như ngày thường. Thật là bất thường ha. Cô đang ở trong phòng anh thì yên tĩnh thế quái nào được, trừ khi cô ồn quá bị anh tiêm thuốc cho ngủ rồi. Thực sự thì điều này cũng rất có khả năng.
“ Cậu chủ, tiểu thư đâu rồi.?.” Ông Langdon nhìn quanh căn phòng không thấy cô liền hỏi.
“ Cho trở về nhà Senje rồi, vài ngày nữa khi mấy cô tiểu thư đó rời đi thì con bé cũng trở lại.”. Anh vừa kí cái gì đó vừa đáp.
Ông Langdon nghe xong liền trầm mặc. Vài giây sau, ông cẩn thận lên tiếng:
“ Cậu chủ, không biết ngài có biết không, nhưng mà hai ngày sau là…Valentine. Ngài không định nhận sô-cô-la từ tiểu thư.?. Hơn nữa, ngày đó cũng là…”. Nói đến đấy, ông dừng lại nhìn anh.
Một thoáng sững sờ hiện ra, rồi sắc mặt anh trở nên vô cùng xấu. Rồi…
Bang
Chiếc Pu't nạm vàng đang cầm trên tay bị anh ném thẳng vào trong góc phòng rất xa, gương mặt càng lúc càng có vẻ khó coi.
Ông Langdon tự thức thời ngay lập tức đi ra.
Valentine cũng là sinh nhật anh.
Lúc này, khi Saka còn đang không ngừng mắng mình ngu ngốc, thì ở một nơi khác, Enji sau nhiều giờ đi xe đã trở về nhà Senje.
Cũng không có gì đáng nói ngoài sự thất kinh của đám người hầu và vệ sĩ nhà Senje khi nhìn thấy cô. Ngoài ra, Đại Lão có việc đã ra ngoài mấy ngày còn chưa có trở về. Cô biết tin này có hơi thất vọng một chút, cô còn muốn hỏi Đại Lão về Lilith mà. Nhưng nghĩ đến phải đột nhập Viện Sương, cô lại thấy đó là điều tốt. Nếu Đại Lão không có ở nhà, cô càng có thể lén vào đó mà khả năng bị phát hiện thấp hơn nhiều.
Đêm khuya, Enji mặc một bộ đồ đen bó sát người, chuẩn bị vài thứ để lén đi vào viện Sương. Viện Sương là khu vực cấm, ngay cả cô cũng không thể vào nếu không có sự cho phép của Đại Lão. Không may đột nhập viện Sương mà bị phát hiện, lúc đó cô cũng không tránh khỏi sự trách phạt.
Cánh cửa phòng từ từ mở ra, Enji ngó ra ngoài, thực sự không thấy anh liền nhanh chóng lanh lẹ lẻn ra.
Cô đi trong đêm như một con mèo, không phát ra chút tiếng động, thân thể mềm mại lẩn trốn rất nhanh trong những góc tối, dần dần, cô tiến đi qua nhiều dãy phòng trong khu nhà chính và tiến đến một nơi.
Đây không phải là viện Sương.
Đây là phòng của Lee và Lau.
Cô luôn biết viện Sương có một vài cái bẫy nhỏ nhỏ rất nguy hiểm, cô còn chưa từng nhìn thấy nó như thế nào, hay là biết vị trí chính xác. Nếu không có sơ đồ thì thật rất nguy hiểm. Hơn nữa, những cái bẫy ở trong viện Sương đều có các cách tránh né đơn giản, chỉ cần biết rõ khu vực bày trí là được.
Và người nắm giữ tất cả các sơ đồ khu vực, các bẫy đặt trong tất cả các khu vực của gia tộc Senje còn ai ngoài Lee và Lau.
Đừng nghĩ rằng Lau thường bị cô đánh mắng, còn bị gọi là vô dụng, Lau thực sự không đơn giản như cái cách anh ta thể hiện ra bên ngoài.
Cạch..
Tiếng cửa mở vang lên rất khẽ, nhưng lại khiến hai người đàn ông đang nằm trên hai chiếc giường khác nhau đồng thời mở trừng mắt.
Enji lẻn nhanh vào căn phòng, đồng thời khép cửa lại.
Cách
Tiếng chốt an toàn của S***g vang lên ngay sau đầu. Cô vẫn rất bình tĩnh, nói:
“ Lau, về giường ngủ tiếp đi.”.
Khẩu S***g hạ xuống, một giọng nói cất lên mang theo sự kinh ngạc:
“ Tiểu thư, cô vào đây làm gì.?.”.
Enji lách người tiến đến chỗ khác, không hề để tâm đến anh chàng, đồng thời cũng ra lệnh:
“ Đã nói là về giường đi kia mà. Đừng làm phiền tôi. Tôi cần tìm một vật ở trong phòng các anh. Cả hai cứ tiếp tục ngủ đi, nhắm mắt lại cấm nhìn.”.
Lau cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn làm theo lệnh của cô lại leo lên giường nhắm mắt lại, nhưng bên tai anh vang lên những tiệc lục lọi khiến anh không kìm nổi tò mò lại mở miệng:
“ Tiểu thư à, cô tìm gì vậy.?.”
Tiếng cô vang lên lạnh lùng.
“ Lau, tên vô dụng nhà anh sao phiền vậy. Phải ngoan như Lee ấy, tôi nói ngủ liền ngủ ngay. Mà nhớ sau này phải quên việc này đi, tôi mà biết anh hé miệng ra với ai thì chuẩn bị đất để phủ quan tài đi.”.
Tiếng Lau khẽ thở dài, anh ta ngồi dậy, vẫn kiên trì nói:
“ Tiểu thư, cô đang lục lọi phòng riêng của hai chúng tôi mà. Như vậy tôi làm sao ngủ được.”.
Enji dừng công việc của mình lại, thấy cô khẽ hừ một tiếng nhỏ.
Phập..
Sau đó, tiếng phịch biểu hiện cho việc anh chàng này nằm xuống rất mạnh.
Tiếng nói giống như Lau bấy giờ mới vang lên, nhưng nghe kĩ lại cảm thấy trầm hơn một chút.
“ Tiểu thư, tìm gì cũng được. Nhưng nên để lại chỗ cũ. Để tôi và Lau biết được cũng không hay lắm. À. Cô cho thằng nhóc ngủ bao lâu vậy.?.”.
“ Mười mấy tiếng thôi. Được rồi, ngủ ngon đi Lee. Nhớ nhắc Lau im miệng đó.”. Cô đáp lại, giọng nói rất hoà ái.
---
Cô luôn đối xử với Lee tốt hơn Lau rất nhiều. Đó là sự nhìn nhận của mọi người trong nhà chính. Cô nói chuyện với Lee vui vẻ, nhưng với Lau thì luôn cười gian manh rồi tìm cách bắt nạt.
Bạn đang đọc truyện tại Website: Truyen186.Com
Cô bắt nạt Lau không ai dám lên tiếng ngăn cản, nhưng chỉ cần Lee nói một câu, cô sẽ tạm tha anh chàng này đi tìm trò chơi khác. Và thực tế là, Lee là người luôn tặng cho cô những thứ hay ho, mà những thứ hay ho đó lại là nguồn cảm hứng để cô đi bắt nạt Lau. Nếu Lee biết cô đang ђàภђ ђạ em trai mình, ban đầu anh sẽ không để ý, trái lại còn đi theo nhìn xem cười cười, chỉ đến khi nào Lau xơ xác rồi anh mới lên tiếng.
Lee cười với nụ cười mang theo sự bí ẩn, còn Lau luôn cười nụ cười hơi ngu ngốc. Nếu cô thấy Lee cười sẽ cười lại, còn nếu thấy Lau cười cô sẽ đánh anh ta một cái.
Cô đối xử với Lau bất công hơn người anh trai rất nhiều, mọi người trong nhà chính thường nhận định như vậy.
Nhưng Lau lại dường như không bao giờ để ý.
Anh vẫn rất thân thiết với người anh trai, và luôn kêu gào Lee cứu mình mỗi khi cô chạy quanh bắt nạt anh.
Lee luôn biết, tiểu thư mà cả hai người tôn kính yêu quý Lau hơn.
Lee cho đó là điều tốt.
---
Lúc này, Enji đã tìm được thứ mình cần. Cô khẽ cười thoả mãn.
Cầm đen pin chiếu rọi lên một tấm sơ đồ, Enji nhanh chóng nhớ lại tất cả. Sau đó, cô lại để mọi thứ lại chỗ cũ.
Cô đứng dậy nhìn hai người đang phủ chăn ở hai giường khác nhau, sau đó lại nhanh chóng lẻn ra ngoài.
Enji bước ngày càng đến gần viện Sương, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác kì quái.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay