Hai Người Giám Hộ Enji - Chương 56

Tác giả: Thoigianvodinhhinh

Bí ẩn… Lilith…
Enji vừa bước ra khỏi xe taxi đã cảm thấy có rất nhiều ánh mắt tập trung vào mình, nhưng cô cũng không quan tâm nhiều lắm. Hiện tại, việc gặp Melisa quan trọng hơn.
Melisa ngồi trong một phòng vip của một quán café trang nhã và lịch sự chờ Enji. Khi cô xuất hiện trong phòng, Melisa hơi giật mình một chút, nhưng ngay sau đó lập tức mỉm cười với cô.
Lần này, thật ngạc nhiên khi Enji thấy cô mang theo khá nhiều vệ sĩ. Điều này hơi khác với Melisa.
“ Chị Melisa, có chuyện gì sao.?. Vệ sĩ nhiều như thế này.?.”. Enji ngồi xuống bên cạnh cô, hất đầu nhẹ về hướng vệ sĩ đang đứng ở cửa hỏi.
Melisa nhìn quanh, trên gương mặt hiện lên vẻ kì lạ không giải thích nổi, sau đó nói:
“ Enji, chị nghĩ chị đang bị theo dõi. Chị cảm thấy như vậy. Nhưng lại không thể tìm ra ai cả.”.
Enji hơi cau mày, hỏi:
“ Chị bị theo dõi từ khi nào.?.”
“ Là từ khi trở về Pháp, bắt đầu khi chị đi hỏi mọi người về người phụ nữ Lilith đó. Rồi khi đến Nhật chị vẫn tiếp tục cảm thấy như vậy. Nhưng kì lạ một điều…”.
Melisa nghiêm trọng nói:
“….cảm giác đó vừa rồi hoàn toàn biến mất, ngay khi em bước vào phòng, chị liền không cảm thấy gì nữa. Em cũng biết rõ chị là ai mà. Tuy nói là cảm giác, nhưng thực sự đến gần chín phần là đúng.”.
Thoáng bất ngờ đi qua nhanh, Enji lập tức suy nghĩ, sắc mặt vài phần không tốt lắm. Chị Melisa bị người khác theo dõi, hơn nữa là liên quan đến cô. Vậy là có nghĩa có người đang xen vào chuyện này.
Người này, có thể nào là phu nhân Kyoko không.?.
Nhưng sau đó, cô cũng không nói suy nghĩ của mình ra mà quay sang hỏi vấn đề chính cô đã nhờ Melisa:
“ Được rồi, chuyện này chúng ta sẽ điều tra sau. Chị Melisa, chuyện em nhờ chị tìm hiểu đến đâu rồi.?.”.
Ngay khi Enji hỏi đến vấn đề này, sắc mặt Melisa lại càng có vẻ nghiêm trọng hơn.
“ Enji, chị nghĩ em sẽ dính vào rắc rối lớn mất thôi. Chuyện của Lilith dường như không đơn giản như vậy. Thật sự, nếu em không nói, chị còn không biết có người phụ nữ tên là Lilith từng ở nhà Valois. Từ trước đến giờ, chị cứ nghĩ mẹ của Saka là bị nhà Senje giết. Chuyện này rất bí ẩn, chị cũng muốn biết nhiều hơn. Vì thế, khi trở về gia tộc, chị đã đi hỏi rất nhiều người. Nhưng…”.
Melisa khẽ lắc đầu thở dài:
“ …có rất ít tin tức về Lilith. Những người trẻ tuổi mới sinh ra trong gia tộc như chị thì không ai biết cả. Chị phải đến nhà Valois, rồi thử hỏi những người hầu nhiều tuổi, nhưng họ cũng không biết. Sau đó, chị mạnh bạo thử hỏi những vị phu nhân của nhà Valois, họ cũng có biết về Lilith, nhưng không nhiều lắm. Chính xác là chỉ biết đã từng có người phụ nữ như thế ở trong gia tộc thôi. Em thấy điều này kì lạ không.?. Tại sao một chuyện lớn như thế, đến nay lại có rất ít người biết về người phụ nữ đó. Em biết đấy, chuyện mười bốn năm trước giữa nhà Senje và gia đình Valois chị không hề nghe qua bao giờ.”.
Enji nghe đến đây, lập tức cảm thấy không ổn. Dù sao Melisa cũng không phải là vị tiểu thư nhỏ yếu gì trong gia tộc Vampire, một chuyện lớn được ghi lại trong sử sách nhà Senje, chẳng lẽ chị ấy chưa nghe qua bao giờ.
Melisa vẫn tiếp tục nói:
“ Rồi chị thử hỏi chuyện này với cha mình. Và…cha chị biết. Dù sao ông ấy cũng là người có vị trí trong hội đồng mà. Nhưng, ông ấy dường như rất kinh ngạc khi chị biết đến chuyện này, rồi ông ấy cấm chị không được lan truyền nó rộng rãi. Nói vậy, nhưng chị đời nào nghe lời. Chị quyết định đi tìm một người hầu nào đó thật lâu đời trong nhà Valois, thật may là có một người. Bà ấy là một trong những người hầu đã làm việc ở trong nhà bếp của nhà Valois gần một trăm năm, không hiểu sao nhưng bà ấy biết chị đang tìm những thông tin về Lilith, nên bà ấy đã tự tìm đến chị. Bà ấy nói bà ấy cũng không nhớ nhiều về người phụ nữ tên Lilith đó. Nhưng bà ấy biết đã có người đó thật, còn là một người phụ nữ rất đẹp, và có quan hệ thân thiết với gia đình Valois. Thực sự, bà ấy kể ra một vài cái tên mà theo như bà ấy nhớ, người phụ nữ Lilith này rất thân thiết với đại trưởng lão Vampire – ông nội của Saka; còn có ba người con đầu của ông ấy, là ông Henry; ngài Voltare, và ngài Louis. Ngoài ra còn rất nhiều phu nhân có địa vị cao khác nữa.”.
Enji vừa nghe mấy cái tên Melisa kể mà khẽ giật mình, bởi vì đó toàn là những người rất thân cận với Saka, hơn nữa, cô biết rõ địa vị của những người đó trong gia tộc lớn như thế nào. Ít nhất một điều cô biết, cả bốn người kia đều là Vampire thuần, và như thế cũng đủ quan trọng rồi.
Melisa nhìn phản ứng của cô gật gật đầu, dường như tất cả phản ứng của Enji cô đều đã có thể đoán ra trước.
Và ngay sau đó, với bộ mặt thần bí, Melisa đề thấp âm thanh nói tiếp:
“ Nghe nữa nè, chuyện này mới kinh khủng. Bà ấy còn nói thêm, chị không cần phải đi tìm những thông tin ở những người hầu hay phu nhân nhà Valois nữa, vì họ không biết đâu. Hay chính xác hơn…kí ức của họ về Lilith đã biến mất rồi. Những người biết rõ về Lilith hiện giờ chỉ còn lại những người có địa vị rất cao mà thôi, nhưng những người đó, chị không có tư cách để hỏi. Bà ấy nói vốn dĩ bà ấy cũng đã quên Lilith, nhưng thời gian mới đây, bà ấy phát hiện ra có những kí ức trong đầu bà ấy về một khoảng thời gian dài dường như không logic với nhau và có nhiều điều bất thường. Vì thế bà ấy bắt nghi ngờ và dần dần nhớ ra một vài thứ. Để chị hỏi, em biết điều này nghĩa là gì không.?. Chuyện kí ức biến mất của những người hầu, các ông chủ và phu nhân địa vị nhỏ trong nhà Valois và những nhà khác ấy.?. Em thử nghĩ xem là có chuyện gì.?.”
Melisa lên tiếng hỏi cô với giọng điệu hết sức bí ẩn và còn mang theo sự thích thú khó nói nữa. Enji suy nghĩ một hồi, rồi cô cẩn thận nói:
“ Ý chị là…đại trưởng lão Vampire.?.”.
Melisa gật đầu ngay lập tức, mắt cô sáng lên kì dị, giọng cô vang lên rất chắc chắn:
“ Chỉ có thể là đại trưởng lão Vampire mà thôi. Trong gia tộc Vampire không ai có thể làm được điều này, nhưng ông ấy có thể. Chỉ trừ những người có địa vị lớn với dòng máu cao quý ở trong người không bị thao túng, còn lại, những người khác đều sẽ bị ảnh hưởng. Hơn nữa, những người có địa vị cao quý kia tất nhiên sẽ luôn nghe lệnh ông ấy, không để chuyện này truyền ra. Thảo nào chị cứ thắc mắc, vì sao chuyện này đến giờ lại có ít người biết như vậy.?.”.
“ Ừhmmm….”. Enji cũng gật đầu, đồng tình với cô.
Sau đó, cả hai đồng thời cùng rơi vào trầm tĩnh, cùng yên lặng suy nghĩ.
Xem ra, chuyện truy tìm Lilith vốn không đơn giản lại càng phức tạp thêm rồi.
Có lẽ, lần tới Enji phải trở về nhà Senje và đến khu viện Sương càng sớm càng tốt. Cô thực sự muốn biết thứ dành cho cô mà Jin gửi tới là gì.?.
Còn nữa, người con trai của Lilith là ai trong nhà chính Senje.?. Có khi nào đã rời khỏi nhà Senje rồi không.?. Và ai mà biết được, Đại Lão có thể đã mang người này đi đâu.?.
Cô có cảm giác, nếu muốn tìm ra Lilith, trước hết vẫn phải tìm ra được con trai của Lilith. Và cô vẫn chờ thư hồi âm của Đại Lão. Bức thư kia cô gửi cho ấy cũng đã được một thời gian, nhưng chưa hề thấy ông báo tin lại điều gì. Chuyện này trước đây chưa hề có. Chẳng lẽ, vì cô nhắc đến Lilith trong thư mà ông cảm thấy khó xử không thể trả lời.?.
Dù sao, vẫn là cô phải đến viện Sương thôi.
Còn cả bà phu nhân Kyoko kia nữa, bà ta biết được những địa chỉ mật Jin gửi cho cô, chắc chắn sẽ đi tìm đến những địa chỉ đó. Cô cũng phải cảnh giác với người phụ nữ này. Bà ta không chừng sẽ cản đường cô khá nhiều đây.
“ A…”. Enji nhìn đồng hồ, giật mình vội đứng dậy.
“ Saka họp xong rồi, em phải về ngay lập tức. Chị Melisa, chào nhé.”.
Nhưng Melisa không cho cô đi.
“ Từ đã, chị còn chuyện này chưa nói xong.”.
“ Gì vậy.?.”.
“ Chị không chắc lắm khi nói với em về chuyện này, nhưng khi chị đi hỏi về tin tức của Lilith, ngài Voltaire đã biết được. Chuyện này là chuyện cấm, vì thế chị suýt nữa là bị phạt. Nhưng…”.
Gương mặt Melisa lộ rõ vẻ băn khoăn.
“…không hiểu sao phu nhân Kyoko biết và bà ấy đã xin hộ chị. Thực sự chị cũng không hiểu nữa. Chị nghĩ bà ấy chắc biết rõ mối quan hệ giữa hai chị em mình, vậy thì tại sao lại giúp chị.?. Rồi mới tối hôm qua, bà ấy có gọi điện đến, và bà ấy mong chị không nói ra chuyện bà ấy giúp chị. Em nghĩ chuyện này thế nào.?.”.
Enji thực sự kinh ngạc.
Nhưng cô không nói gì cả. Dù sao, người phụ nữ đó làm việc gì cũng rất mờ ám. Bà ta nghĩ cái gì, hiện giờ cô cũng chưa có biết. Phải từ từ suy tính đã.
“ Được rồi, chị Melisa, chuyện này em sẽ suy nghĩ, giờ em phải trở về đã.”.
Cô nói, vẫy chào Melisa và bước ra khỏi phòng.
Vẫn nghiền ngẫm những điều mình vừa biết, Enji lơ đãng bước ra khỏi quán. Rồi lại thơ thẩn đi được một đoạn, mãi đến bây giờ, cô mới thấy lạ.
Vì…
Sao lại ồn ào thế nhỉ.?.
Rất nhiều tiếng nói vang lên bên tai, rất nhiều người xô đến, rất nhiều băng ghi âm, rất nhiều micro, rất nhiều máy quay và máy chụp ảnh…
“ Xin lỗi, phiền cô trả lời báo “ Cuộc sống” của chúng tôi vài câu hỏi. Cô và ngài Fujimaru có quan hệ như thế nào.?.”.
“ Hãy cho chúng tôi biết, cô là ai.?. Thân phận của cô hết sức thần bí, đến giờ chúng tôi cũng không tìm được thông tin nào về cô cả.”.
“ Cô quen biết ngài Fujimaru như thế nào.?. Cô là tình nhân của ngài Fujimaru.?.”
…..
Enji giật mình nhìn những người vây xung quanh mình, họ nhìn cô và liên tục hỏi bất chấp việc cô có trả lời hay không. Những chiếc máy ảnh vang lên những tiếng tách tách không ngừng, đèn nhấp nháy chói hết mắt cô…
Bọn họ xô vào nhau, tranh nhau hỏi..
Cô có cảm giác như mình là miếng thịt trên đĩa, có rất nhiều người đang muốn thưởng thức, và họ chỉ chờ cái gật đầu của cô là sẽ xông vào thi nhau cầm dao dĩa mà xỉa…
Cô đẩy họ ra để lấy một đường thoát, đồng thời hét lên:
“ Tôi không biết, không biết…”.
Đám phóng viến đằng sau đồng thời cũng chạy theo, cô còn nghe loáng thoáng được một người hò với cô:
“ cô không chạy được đâu. Nghề của chúng tôi là săn tin, chúng tôi suốt ngày phải đuổi theo người khác….đừng chạy nữa.”.
Cô không quan tâm, tay vội lấy ra chiếc máy điện thoại, gọi thẳng đến cho anh:
“ Nhóc con, em dám trốn ra ngoài, ở đâu về ngay đây cho tôi…”.
Anh vừa nhấc máy, câu đầu tiên là mắng cô.
Rồi anh nghe tiếng cô hét vào điện thoại:
“ Saka, em đang bị phóng viên đuổi theo, anh cho người đến đón em đi. Bọn họ kinh khủng lắm…”.
Im lặng một giây trôi qua, và tiếng anh vang lên hơi gấp gáp:
“ Được rồi, cứ tiếp tục tránh họ, tôi sẽ xác nhận vị trí của em và đến đón ngay….”.
Khi đầu dây bên kia tắt, cô nghe thấy anh gọi Kaoru lấy xe…
Bây giờ, cô thầm tự nhủ, chắc chắn là chỉ có thể chạy thôi.
Rồi cô chợt cảm thấy tiếng kêu gọi của đám phòng viên nhỏ hơn, Enji quay đầu lại. Cô chợt bật cười nhìn đám người đó, họ bị cô bỏ xa rất dài. Một ý nghĩ thoáng qua đầu cô, cô đứng lại hét lớn:
“ Ai đuổi được tôi sẽ trả lời người đó.”.
Đám phóng viên vừa nghe được, tất cả nhìn cô chằm chằm xác nhận mục tiêu, và họ điên cuồng đuổi theo.
Enji chờ cho khi họ chỉ cách cô khoảng chục mét nữa liền bắt đầu chạy lại, trên mặt là nụ cười rực rỡ. Gì chứ.?. Dám chạy đua cùng cô, cô sẽ cho bọn họ chạy quanh thành phố, chạy cho ngày mai đám người này khỏi đi luôn.
Cứ cái cảnh tượng chạy một lúc lại dừng lại, hò hét, rồi lại chạy như vậy suốt hơn mười lăm phút, cô dẫn bọn họ đúng là chạy lung tung khắp các con phố.
Cho đến khi…
“ Sao vậy.?. Không chạy nổi nữa à.?. Mới có chút xíu không, mọi người yếu quá.”.
Enji ngồi trên một chiếc ghế đá ven đường, hướng ánh mắt đến đám người đang ngồi là liệt thở dốc ở đằng xa, trên mặt là nụ cười rất đắc ý.
Cảnh này mọi người nhìn thấy rất rõ, bao nhiêu người đi đường đều quay lại nhìn cô, một phần là cô rất đẹp, một phần lớn hơn là cô đang có cử chỉ khiêu khích đám phóng viên khiến họ không khỏi tò mò. Chạy thoát nổi đám phóng viên hùng hậu như thế.?. Có thể là ai.?.
“ Cậu chủ, hình như chúng ta lo hơi thừa. Lần sau tốt nhất là vẫn luôn phải tự nhủ với chính mình tiểu thư của chúng ta là ai.?. Khủng bố đến cửa cô ấy còn ngủ ngon được nữa là đám phóng viên này.”.
Bạn đang đọc truyện tại Website: Truyen186.Com
Ông Langdon ngồi trên xe, nhìn sang anh thản nhiên nói.
Anh không đáp lại, mà khẽ thở dài rồi mở cửa bước ra. Cô nghịch quá rồi.
“ Nhóc con, lại đây nhanh lên.”
Anh bước ra khỏi xe, đồng thời gọi cô.
“ Ngài Fujimaru kìa…”
“ Nhanh lên, đứng dậy mau..”.
Đám phóng viên đang mệt nhọc hết hơi vừa nhìn thấy anh đã ngay lập tức trở về tình trạng hăng hái như ban đầu, họ vội đứng dậy và chạy đến.
Cô tròn mắt nhìn bọn họ đang lao đến, nhanh chóng xác nhận tình huống, cũng vội vàng chạy đến chỗ anh.
Cảnh cuối cùng người ta nhìn thấy là hai người biến mất trong xe và biến mất luôn trên đường lớn, để lại đám phóng viên bực tức giận giữ trên vỉa hè.
Trên xe:
“ Nhóc con…”. Anh khẽ nói, ánh mắt tà tà nhìn cô.
“ Về công ty chúng ta sẽ nói chuyện.”.
Cô khó khăn nuốt nước miếng, đưa mắt sang bên ông Langdon cầu khẩn.
Người đàn ông này kéo cô lại gần và thầm thì:
“ Cậu chủ không làm gì đâu. Ngài ấy chỉ doạ cô chút thôi.”.
“ Ông Langdon à.”. Cô cũng thì thầm đáp lại. “ Ông có phải anh ấy đâu.”.
Cô đã nói như thế thì ông ấy trả lời sao nổi nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc