Hai Người Giám Hộ Enji - Chương 29

Tác giả: Thoigianvodinhhinh

Tiếng bước chân dồn dập tiến về phía cô, và giọng anh vang lên ngay bên cạnh:
“ Enji, đã có chuyện gì xảy ra với em vậy.?. Mắt em…”.
“ Àh, cái này..”. Cô cười cười: “..em nghĩ nó bị thương rồi.”.
“ Bỏ tay của em ra, tôi muốn xem.”. Anh nói, đồng thời nhẹ nhàng gỡ tay tay trái của cô ra. Lặng im nhìn vết thương, Saka cô kiềm nén cơn giận với cô. Cô mạnh như vậy, giỏi như vậy, ngốc nghếch thế nào lại làm mình bị thương.?.
“ Giờ em thấy thế nào.?.”. Anh hỏi.
“ Đau ạ.”. Cô đáp rất vô tư và bình thản. Dường như vết thương trên mắt kia không phải là của cô vậy.
Rút từ trong túi áo một chiếc khăn nhỏ, Saka nhanh gấp nó lại và đưa vào tay cô.
“ Giữ nó trên mắt em, giờ chúng ta sẽ về.”.
Nói xong nhẹ nhàng bế bổng cô lên, những người của anh đang đứng im lặng ngay sau cũng vội lùi lại thành đường. Tất cả đều muốn rời đi, và không có bất kì một người nào đó quan tâm đến Caroline.
“ Anh Saka, còn em.?. Cô ta làm em bị thương…”. Tiếng của Caroline yếu ớt vang lên kéo chân anh lại.
“ Phải rồi, còn Caroline nữa, sao mình lại quên được nhỉ.” Tự nhủ thầm, anh quay người liếc cô ta. Đưa Enji trên tay cho ông Langdon, anh nói:
“ Ra xe và mang Enji về trước đi.”.
Gật đầu vâng lệnh, ông langdon cùng nhiều người khác nữa nhanh chóng rời đi, chỉ một vài người ở lạ cùng anh. Bước lại vào phòng, anh ra hiệu, và cánh cửa được từ từ khép lại.
“ Anh Saka…”. Caroline tươi cười khi thấy anh ở lại.
“ Đừng vui mừng như thế, tôi ở lại đâu có nghĩa sẽ giúp cô.”. Anh nhìn cô ta coi thường, giọng nói lạnh băng pha lẫn giận giữ.
“ Cô làm Enji bị thương rồi. Giờ tôi nên trừng phạt cô thế nào đây.?.”
Hoảng sợ…Caroline không tin nổi những lời anh vừa thốt ra. Trái tim bỗng nhiên như bị P0'p nghẹt, nước mắt trào ra, giọng cô ta run run đau khổ:
“ Saka, sao anh lại nói vậy.?. Em là em gái anh mà, cô ta chỉ là…chỉ là một đứa con gái tầm thường, hạ đẳng…còn là con gái nhà Senje nữa. Anh không thể đối tốt với cô ta hơn em được…Em…”.
“ Câm miệng.”. Tiếng anh gầm lên cắt ngang. Với thái độ đáng thương của cô ta, anh không hề có chút nào thương cảm. Bước đến gần cô ta hơn, anh cúi người xuống, bàn tay mạnh mẽ P0'p chặt cằm Caroline, bắt cho gương mặt của cô ta ngước lên cao.
“ Nghe đây. Cô về nói với phu nhân Kyoko, mong phu nhân không làm phiền đến tôi nữa. Nếu muốn thăm hỏi, bà ta hãy tự đến, đừng đưa đến chỗ tôi những kẻ bẩn thỉu như cô. Bà ta phái người nào đến, tôi sẽ trừng phạt kẻ đó. Đầu tiên là cô đã..”.
Giọng anh rét băng, đôi mắt xám phát ra tia lửa và thêm phần sắc lạnh.
“ Tôi đã nói với cô, tôi thích nhất là đôi mắt của Enji, sao cô dám làm nó bị thương. Tôi vừa nghĩ, lấy mắt cô thay thế thì cũng được lắm, nhưng như thế thì rất tội nghiệp con bé. Lấy một thứ rác rưởi từ người khác đeo lên người mình, cảm giác chẳng tốt đâu. Mà nếu không lấy nữa, tôi nghĩ tốt nhất nên huỷ đi…”.
Đôi mắt anh đang nhìn thẳng cô ta bỗng nhiên sầm tối…
Và Caroline bỗng nhiên cũng cảm thấy như vậy…
Xung quanh cô ta là một màu đen tuyền sâu thẳm…
Không nhìn thấy gì nữa, cô ta chỉ cảm nhận được cánh tay anh buông ra, và tiếng giày chạm sàn gỗ xa dần…
Trong một căn phòng thuộc khu nhà bang M, bỗng vang lên những tiếng hét điên loạn.
---
“ Thưa ngài, chúng ta nên làm sao với cô gái Caroline đó.”.
Kanda Juu, với nét buồn khổ hiện rõ trên mặt, anh ta nghe thuộc hạ nói, nhưng mãi vẫn không trả lời. Trong tâm trí tràn đầy hình ảnh cô bị thương. Cô được người đưa ra từ căn phòng đó, mắt nhắm nghiền, khuôn mặt xinh đẹp phủ một tầng máu. Cô bị thương, với anh chẳng xa lạ gì. Nhưng đây là lần đầu tiên, cô bị thương mà chẳng nói cười, chẳng lớn giọng mắng kẻ khốn nào đó, và cũng chẳng an ủi động viên anh. Trời ơi, Kanda, anh buồn cái gì, tôi bị thương chứ có phải anh đâu.Đừng bày ra bộ mặt thảm thiết đó, nhìn nó tôi muốn bụp quá.
Thoát khỏi dòng suy nghĩ đau khổ, anh nhìn thuộc hạ bên cạnh, trả lời anh ta:
“ Người đàn ông bế tiểu thư nói cứ mặc kệ cô ta, lát sẽ có người đến đón cô ta đi. Nói với anh em không cần phải lo nhiều, ông ấy cũng cam đoan sẽ không để chúng ta có phiền phức gì với vụ này. Khi có người đến đón cô ta, bảo họ mang luôn đám xác ૮ɦếƭ bị người nhà Fujimaru giết đi. Tôi cần ra ngoài có việc.”.
---
“ Con bé thế nào.?.”. Saka vội đứng dậy khi cô Elik bước vào với bộ đồ bác sĩ trắng toát.
“ Không cần lo nữa, nếu chăm sóc cẩn thận và sử dụng thuốc của chúng ta. Tôi nghĩ mắt tiểu thư sẽ hồi phục được thôi. Vết sẹo kéo dài qua mắt cũng không có vấn đề gì.”.
Thở phào một cái, anh ngồi xuống ghế, tâm trạng bất an lo lắng dịu đi rất nhiều. Những người hầu cận xung quanh cũng nhìn nhau mỉm cười an tâm.
“ Aaaaaa…aaaaaaaaa…Cô Elik…”. Tiếng hét thất thanh của Enji vang dội khu nhà. Mọi người nhà Fujimaru giật mình, tất cả đồng loạt liếc vào căn phòng trên tầng của Enji, và vội vàng chạy theo anh.
“ Enji, em sao vậy.”. Anh nhìn thấy cô đang nằm co người trên giường, tay phải bám chặt gối, miệng không ngừng kêu hét. Trái tim anh nhói đau. Nhanh chóng kéo người cô dậy giữ trong lòng, Saka lo lắng hỏi.
“ Saka…đau, đau quá…có thứ gì đó đang gặm mắt em..”. Enji nghẹn ngào kêu lên, đôi tay trái bịt chặt mắt đang bị thương, mắt còn lại nhìn anh đang đầy nước mắt.
“ Mau tháo chiếc băng này ra cho em, em đau lắm, rất khó chịu…”. Cô vừa khóc vừa bảo anh, tay trái run run cầm vào mép dải băng sau đầu muốn tháo ra.
“ Enji, không được !. Cố gắng giữ đi, em tháo ra thuốc sẽ không ngấm vào vết thương được.”. Anh nói, đồng thời giữ chặt cả hai tay của cô.
“ Nhưng đau lắm, lại nóng nữa…aaaaa….aaaaaaaa…Saka, tháo ra đi, nó lại tiếp tục gặm mắt của em. Đau lắm…”. Enji lại tiếp tục thét lên dữ dội hơn nữa, gương mặt của cô vì đau mà tái nhợt, cô thở cũng khó khăn.
“ Đau…đau lắm, gọi Đại Lão cho em…”. Cô yếu ớt lên tiếng, sau đó liền gục người xuống.
Khi cô gục người xuống, anh cảm thấy giật mình hoảng sợ. Kiểm tra thật nhanh các mạch và hơi thở, anh an tâm chút ít khi biết rằng cô chỉ ngất đi.
“ Cô Elik, chuyện này là sao.?. Cô nói Enji ổn mà.”. Cầm khăn lau mồ hôi trên trán Enji, anh hỏi cô Elik với chất giọng doạ người đáng sợ.
“ Cậu chủ, xin ngài bớt giận. Nếu là bình thường, vết thương như thế chắc chắn tiểu thư sẽ ổn được Elik chăm sóc. Nhưng, nếu đó là vết thương không bình thường thì khác. Ngài có nghĩ gì khi tiểu thư nói mắt cô ấy nóng và co thứ gì đang gặm.?.”. Đáp lại câu hỏi của anh là giọng nói trầm trầm của ông Landon. Vừa rồi, khi nghe Enji kêu khóc, ông đã nghi ngờ một khả năng.
Saka im lặng, sau đó, anh vội vàng tháo dải băng của cô.
Vết thương kì lạ, mắt cô đang nhắm không nhìn sự tổn thương bên trong. Nhưng, vết cắt liền qua mắt đang sưng lên, và có màu xanh tím thẫm.
“ Như tôi nghĩ, là Nhộng. Trong chiếc trâm cài của tiểu thư Caroline có độc. Thật không mong là loại độc này. Cậu chủ, chúng ta nên tính làm sao đây.?. Thứ độc này với Vampire bình thường chữa còn khó khăn nữa là tiểu thư. Hơn nữa, đã quá ba tiếng rồi.”.
Nhộng - Một trong những loại độc dược của nhà Senje, chế tạo đặc biệt chỉ để sử dụng với Vampire. Những vết thương nào trúng loại độc này sẽ bị sưng nhẹ, vết thương thâm màu xanh tím,cảm giác trong mắt có thứ gì đó đang gặm nhấm khiến người bị độc vô cùng khó chịu và đau đớn như có nhộng đang ăn vết thương, sau đó, vết thương dần dần sẽ lan ra huỷ hoại xung quanh.
“ Cậu chủ, tôi có thể ngăn chặn không cho vết thương lan ra nữa. Nhưng, việc giữ mắt cho tiểu thư, sẽ không có khả năng đâu.”. Cô Elik buồn rầu lên tiếng.
“ Không, sẽ giữ được. Ông Landon, báo cho Đại Lão biết đi, độc dược nhà Senje, ông ta biết cách chữa cho Enji.”. Anh nói, trong ánh mắt là bất lực nhìn cô. Phải nhờ tới Đại Lão, Vampire thuần chủng như anh lần đầu tiên cảm thấy mình vô dụng.
---
“ Tiểu thư, chúng tôi đến đón cô.”. Giọng một thanh niên trẻ vang lên gọi Enji tỉnh dậy. Mắt vẫn rất đau, nhưng không còn cảm giác khó chịu kinh khủng kia nữa.
“ Lau, là anh sao.”. Enji nhìn chàng thanh niên đang nhấc bế mình lên, mắt phải tuy không bị thương nhưng bỗng nhiên cũng có cảm giác mờ mờ. Cô không chắc về người trước mắt.
“ Phải, là tôi. Tiểu thư, đã lâu không gặp.”. Lau trả lời cô rất nhẹ nhàng đầy tình cảm, gương mặt anh, đôi mắt anh tất cả là buồn.
“ Lee có đến không.?.”
“ Tiểu thư gọi tôi.?.”. Một giọng khác nữa lại vang lên, người thanh niên giống hệt Lau lên tiếng đáp lời, biểu hiện của anh cũng là đau buồn giống hệt Lau.
Enji mỉm cười, chợt nhớ lại ngày trước. Trong đám người nhà Senje hay chơi với cô có hai anh chàng sinh đôi người Trung Quốc. Enji luôn cảm thấy họ thú vị, vì thế bắt nạt họ là nhiều nhất. Cả hai người này cũng chỉ hơn cô ba tuổi.
“ Enji, con cảm thấy thế nào.”. Giọng một người đàn ông đã già nghe thật trầm sâu tiếp tục vang lên, cô vừa nghe đã biết đó là ai.
“ Rất đau ạ. Nhưng con nghĩ con sẽ không sao…”. Mỉm cười, cô đáp rất an tâm.
“ Phải, tất nhiên là con sẽ không sao rồi. Giờ chúng ta sẽ về nhà.”.
Đại Lão nói, đồng thời gật đầu ra hiệu cho Lau đang bế cô bước đi.
“ Đưa con bé đây.”. Saka nhìn thấy cảnh cô trong lòng người khác, anh khó chịu bước đến trước Lau, nhìn Lau và lạnh giọng yêu cầu. Sau đó, không đợi cho Lau phản ứng, anh tiến đến nhấc cô từ tay Lau bước đi ra xe.
“ Saka, anh sao vậy.?.”. Cảm thấy được anh đang khó chịu, cô khó hiểu túm lấy áo anh tò mò hỏi.
“ Không có gì. Em nhanh trở về nhé. Nên nhớ một điều rằng, hiện tại, đây mới là nhà của em.”. Anh nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc ghế dài trên xe, vuốt tóc mai của cô, anh nói với cô bằng chất giọng dịu dàng và trìu mến mà cô và nhiều người khác chưa từng nghe bao giờ. Sau đó, cô còn nghe được lời anh nói với cụ:
“ Đại Lão, mong ngài không vì lí do chữa bệnh mang Enji của tôi đi.”.
Tiếng cụ vui vẻ đáp lời anh vang lên, cô thầm nghĩ: Mình là của Saka bao giờ.?.
…………
Một tháng sau, Enji trở lại. Với đôi mắt sáng màu hổ phách và gương mặt xinh đẹp như cũ.
Nhà Fujimaru đã mở tiệc.
Có nhiều việc giờ cô mới biết.
Charles cùng Victoria và Elizabeth đã đến đón Caroline và trở về Pháp ngay sau đó. Caroline hiện đã bình phục trở lại, Enji không hề ngạc nhiên, Caroline vốn là Vampire quý tộc mà.
Minako và Arika được anh thông báo cô trở về thăm gia đình cũ, một tháng vừa qua hai người không ở lại nhà Fujimaru, Minako hiện đang ở cùng nhà Arika. Hai người nhờ anh gửi rất nhiều thư cho cô. Tất nhiên anh không gửi, vì vậy, Enji tối hôm trở về đã phải ngồi đọc cả chồng thư của hai người họ.
Và cũng có nhiều sự thay đổi, trong đó, có lẽ nên nói đến nhiều nhất là ánh mắt anh nhìn cô. Chỉ tiếc là phát hiện ra điều này là người của nhà Fujimaru, Enji còn quá ngây thơ để thấy được điều này.
Bạn đang đọc truyện tại Website Truyen186.Com
Enji đi tán gái và …ghen.
“ Không thể tin được, em mà khóc à. Sao lại khóc được chứ, có lần bị bắn đến ba viên đạn vào người mà em cũng có kêu đau tí nào đâu. Sao lúc đó lại khóc được. Em chả nhớ gì cả, chắc chắn là nhầm lẫn.”. Enji ngồi trên ghế, lảm nhảm cãi nhau với anh suốt, nhất quyết khẳng định là cô không hề khóc khi chất độc phát tác ở vết thương trên mắt hồi tháng trước.
“ Enji, là khóc mà. Lúc đó em kêu gào rất to, nếu không tin thì nhà chúng ta phòng nào cũng cài camera, tôi sẽ bảo người cho em xem lại cảnh lúc ấy.”. Lần cuối cùng, anh thở dài, mệt mỏi vì việc cãi cọ không đâu với cô. Anh lên tiếng khẳng định chắc chắn khiến sắc mặt của cô thêm phần tệ.
“ Nhưng em không nhớ gì mà. Em chỉ nhớ lúc Lau và Lee đến đón em đi thôi, lúc đó cũng rất đau, mà em có kêu đâu.”.
Anh nghe cô nỗ lực cố gắng cuối cùng làu bàu phủ nhận, nhớ lại chuyện một tháng trước, trong lòng anh vẫn cảm thấy khó chịu.
“ Rất đau sao.?.”.
“ Phải, suốt nửa tháng chữa mắt, lúc nào cũng như Tra t** ấy. Anh cứ nghĩ có người lấy một chiếc suốt dài cắm thẳng vào mắt mình, rút ra thật nhanh rồi lại tiếp tục như vậy. Quả thật là muốn ૮ɦếƭ luôn. Người bình thường nếu được chữa chỉ mất có vài ngày, nhưng cụ nói chất độc đó phản ứng với thứ thuốc em đang uống, vì thế mãi mới hết đau.”. Cô nhớ lại cảm giác lúc đó và nói với anh, cái mặt hơi buồn bực khó chịu. Cô chịu đau vốn rất giỏi, bị thương cũng rất nhiều, nhưng lần đầu tiên cảm thấy vì đau mà muốn ૮ɦếƭ.
“ Thực ra thì, nếu nói em khóc cũng có thể. Cụ nói khi thuốc độc bắt đầu phát tác, em phải chịu cơn đau gấp vài ba lần lúc chữa mắt ấy. May mà ngay khi đến cụ đã cho em uống thuốc luôn. Nếu là gấp thêm vài ba lần nữa, thực sự em chẳng muốn nghĩ đến đâu.”.
Nghe cô giải thích thêm, anh cảm thấy kì lạ. Dường như cô nghĩ khóc là một điều xấu hổ.?.
“ Enji, chỉ là sự thoát hơi nước qua mắt thôi mà. Nếu đau em có thể khóc, không cần phải lí giải nhiều như vậy đâu. Khóc là điều bình thường, không cần phải xấu hổ vì điều đó.”. Anh mỉm cười, đưa tay xoa đầu cô như trẻ con.
“ Vớ vẩn, ai nói em xấu hổ..”. Cô cáu hất tay anh ra, đùng đùng đứng dậy bỏ đi. Miệng lẩm bẩm: Chỉ được phép khóc khi người mình yêu thương bị đau thôi. Là cụ đã nói vậy đó. Mà cô thì chưa có ai cả kia mà.
“ Nhóc con, em đi đâu đó.?.”
“ Đi…tự kỉ.”. Cô hét lại như quát anh, sau đó ầm ầm lao ra khỏi nhà.
………………..
Trời đã tối, cầm trên tay chiếc hamburger cắn dở và lon co-la lạnh, Enji lang thang trên những con phố lớn tràn ngập đèn rực rỡ. Đã quá buổi cơm tối và cô vẫn chưa chịu về, báo hại anh Kaoru đi với cô cũng ăn cơm tối đạm bạc không kém. Thở dài, anh nhớ đên món cua đặc biệt của cô Marie - người nấu ăn rất ngon nhưng chẳng bao giờ chịu vào bếp. Còn có món thịt sốt làm từ đậu tương mà anh rất thích nữa. Lơ ngơ nghĩ ngợi một hồi, anh quyết định thuyết phục cô trở về, nếu may mắn còn có thể…Nhưng khi chú ý đến, cô đã biến mất không thấy tăm hơi.
“ Tiểu thư.??. Cô ở đâu.??.”. Tiếng anh vọng lên trên con đường đông đúc người qua lại, nhưng tuyệt nhiên không có một tiếng nói nào đáp trả. Tất cả chỉ là nhưng ánh mắt nhìn anh kì quái.
Khi anh còn đang kêu gào tên cô ngoài đường, Enji đang ở trong một ngõ tối, ho sặc sụa vì sặc co-la. Bất chợt, cô nghe thấy những tiếng kì lạ, ồh,…là tiếng khóc, rất nhỏ…của một cô gái, tất nhiên rồi. Với bản tính tò mò không bao giờ kiềm chế và niềm yêu thích kì lạ với những câu chuyện buồn của các cô gái, Enji không chần chừ mò ngay tới nơi có tiếng khóc, vừa đi đến gần vừa nghĩ đến chuyện của Arika, hầy, đừng nói lại chuyện phá sản gia đình này nọ nhé. Giờ này thì ngân hàng đóng cửa rồi.
Và câu chuyện bắt đầu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc