Hai Người Giám Hộ Enji - Chương 28

Tác giả: Thoigianvodinhhinh

“ Thật kì lạ. Anh Kaoru, anh có thấy không.?.”. Enji nghiêng đầu nhìn ra cửa kính, chợt nói với Kaoru một câu khó hiểu.
“ Kì lạ gì kia.?.’’.
“ Chiếc xe màu bạc kia…”. Cô vừa nói vừa đưa tay chỉ ra ngoài.. “ Tôi nhìn thấy cách đây bốn ngã rẽ, còn chiếc màu xanh kia nữa, lúc qua siêu thị thì nó theo ta, biến mất ở hai ngã rẽ, 15 phút sau thì đi theo xe ta đến tận bây giờ, chiếc màu đen thì ngay khi chúng ta từ khu nhà ra đến đường lớn tôi đã nhìn thấy rồi, nó biến mất rồi lại xuất hiện đến giờ là lần thứ ba.”.
Anh Kaoru im lặng không biết nói gì. Khen ngợi cô.?. Hay là nói cô quá đa nghi.?.
“ Tiểu thư, cô đừng lo lắng quá. Chỉ là trùng hợp một chút thôi, chứ……
Những câu sau anh cũng chưa kịp nói, bởi vì đột ngột chiếc xe bị rung lắc dữ dội. Enji cảnh giác quay đầu ra đằng sau, chiếc ô tô bảy chỗ màu bạc rõ là vừa đâm vào chiếc Roll Royce của cô, và đang chuẩn bị đâm tiếp lần nữa. Anh Kaoru nhận ra tình thế nguy hiểm, không hề nào núng và vẫn giữ chặt tay lái. Lại va mạnh, chiếc ô tô màu đen cô chú ý vừa chèn vào bên phải xe, giờ nó đang đi song song với xe của cô. Cửa kính từ từ hạ xuống, một tên đàn ông đeo kính đen giơ khẩu S***g lục ra ngoài, và ngắm thẳng cửa kính chỗ Kaoru mà bắn.
Rầm….
Trên đường lớn, một chiếc Roll Royce sang trọng mất tay lái và đâm thẳng lên vỉa hè.
“ Tiểu thư, cô có sao không.?. Xin lỗi, tên đó bắn S***g thẳng vào tôi, tôi không giữ được tay lái.”. Anh thò đầu lên một chút xem xét, cười cười nói với cô. Tay thì lấy từ đâu một khẩu hai nòng hai nòng khủng pố, anh nói như có tội:
“ Tiểu thư, là tôi ngốc không nghe lời cô. Giờ cô chờ ở đây chút xíu. Tôi đi xử lí bọn chúng, cô cầm cái này, tên nào đến gần thì cứ tự nhiên..”. Nói rồi, anh lấy từ trong túi ra khẩu lục bạc đưa cho cô. Sau đó, Kaoru vội vàng nhảy ra ngoài xe, lúc đi còn cười với cô vui vẻ.
Enji ngồi im ở trong xe, ngoài kia, tiếng la hét hoảng sợ của người dân vang lên, khiến cho khu đường đông đúc càng thêm náo nhiệt. Rất nhiều người ở đằng xa đang gọi điện báo cảnh sát, và một vài tên điên ở các khu căn hộ gần đó đang quay hình. Cũng phải thôi, cảnh hay mà, không quay thì rất phí.
Bên ngoài xe, thỉnh thoảng có vài tiếng nổ S***g vang lên, còn lại toàn là tiếng kêu đau của mấy tên vô dụng định tấn công cô. Cô nghĩ Kaoru cũng không sử dụng S***g, dù sao dùng cái thứ đó ở đây rất nguy hiểm cho người khác. Cô nghĩ việc này lại là do con ranh Caroline gây ra, cô nghĩ kiểu gì cuối cùng cô ta cũng sẽ hành động, nhưng cô ta không thể đợi ngày mai được sao.?. Cô còn phải đi đón hai người kia mà…
Enji còn đang thơ thẩn nghĩ vẩn vơ, thì…
“ Em gái, ra đây nào..”. Giọng của một tên đàn ông vang lên, đồng thời, một khẩu S***g lục có cơ hội được tiếp cận cái đầu của cô.
“ Nếu em ngoan ngoãn, bọn anh sẽ không làm em đau.”.
Enji nghe hắn ta nói, coi thường hắn cười khẩy, cô liếc hắn, trên mặt hắn có vệt bầm lớn, chắc là vừa bị Kaoru đánh. Có lẽ thấy không chống lại được Kaoru nên bọn chúng định dùng cô uy hiếp anh. Cảm thấy phiền phức, cô vừa định cho mấy tên ngu đần không phân biệt được ai là tiểu quỷ ai là ma vương này một trận. Kaoru ở đó ngốc nghếch không xông vào đánh lại còn dám đến uy hiếp cô, vậy để bọn chúng cầu chúa đi. Cô ra đòn thì không bao giờ nương tay như Kaoru đâu.
Nhưng một giọng nói của tên khác vang lên chặn ngay ý định tàn sát người của cô:
“ Nhanh lên đi, lôi đứa con gái đó ra. Tên kia sắp xử hết chúng ta rồi, điên thật, hắn ta là cái quỷ gì vậy, ngay cả đạn cũng tránh được. Tao cứ tưởng dễ dàng chứ, chúng ta là M kia mà, vậy mà lại bị một thằng tài xế hạ dễ dàng như vậy.”.
“ M ”…. Ồ, cái tên này. Cô thực sự rất quen.
Nói đên M, cô nhớ đên một tên rất thú vị, giờ không biết hắn thế nào rồi. Nếu không nhầm, K từng nói hắn hiện giờ đang là ông trùm của một bang rất lớn mạnh. Suy nghĩ, cô quyết định….đi theo bọn chúng.
Anh Kaoru kinh ngạc nhìn cô bị gí S***g vào đầu bước ra từ khỏi xe, bọn chúng vừa lên tiếng đe doạ, không chần chừ anh liền dừng lại ngay lập tức. Và bọn chúng bắt đầu lao vào đánh anh tàn bạo và dã man. Enji im lặng nhìn cảnh đó không biến đổi sắc mặt khiến cho tên đang đe doạ cô cảm thấy hơi sợ hãi. Sau đó, vì sợ cảnh sát đến, bọn chúng nhanh chóng lôi cô đi, Enji trước khi bước lên xe chúng đã quay đầu nhìn lại Kaoru, cô mở miệng nói thầm một từ. Và sau đó bước lên xe chúng hết sức ung dung.
---
“ Thưa ngài, chúng tôi đã đem cô gái đó về rồi.”. Tên phó bang bước vào phòng của Kanda, cung kính lên tiếng báo. Kanda Juu vừa nghe tin, trái tim lại bắt đầu đập mạnh, trên khuôn mặt hoang dã lạnh lùng thường ngày giờ là một sắc thái hồi hộp, lo lắng khó tả.
Anh ta đã đợi ba năm để được gặp lại cô, và giờ cô ở đây…
Gật đầu ra hiệu đã biết, anh vội vàng gấp rút bước đến căn phòng giam Enji, bám vào cánh cửa giấy, anh ta gần như không có dũng khí để mở, bàn tay run run và nắm chặt. Những tên đàn em xung quanh nhìn anh ta kì lạ, họ chưa bao giờ thấy ông trùm của mình lại mang dáng vẻ như vậy. Kanda Juu hít một hơi thật sâu, mở chiếc cửa dứt khoát và bước vào.
Gọi là phòng giam Enji, nhưng thực ra nó là phòng khách sang trọng nhất nhà, Enji đang ngồi trên bàn nước trong phòng, đôi chân đung đưa qua lại, cô dáo dác nhìn quanh ngắm phong cảnh. Cho đến khi một tiếng nói khàn khàn vang lên:
“ Có phải là…”. Kanda Juu im lặng nhìn gương mặt của người con gái trước mắt, chắc chắn là cô ấy, chắc chắn là như thế. Đôi mắt hổ phách tuyệt đẹp kia không thể ai có được. Khí chất tự tin tuyệt đối, và ánh mắt nhìn anh luôn có sự trêu đùa.
“ Yo. Ra đúng là anh, M. Lâu lắm không gặp. Không ngờ anh lại là ông trùm lớn như thế. Bây giờ anh lấy tên là Kanda Juu sao. Chuyện này K không nói cho tôi biết. Anh thay đổi nhiều thật đấy, nhưng vừa nhìn thấy anh là tôi nhận ra ngay…”. Enji mỉm cười nói chuyện với Kanda vô cùng tự nhiến khiến bọn đàn em đứng xung quanh hết sức kinh ngạc.
“ Tôi…..” Anh mở miệng ấp úng.
“ Xem ra anh cũng không thay đổi lắm đâu, gặp tôi anh vẫn ấp úng không nói được lời nào. Giọng anh vẫn khàn nhỉ, tôi cứ nghĩ là sau khi rời đi anh sẽ chữa nó kia, nhưng xem ra không phải, hay là không chữa được.”. Enji ngắt lời anh, nói và nhìn anh khinh thường..
“ Tôi…”.
“ Chắc anh hận tôi lắm nhỉ, tôi bắt anh ăn than nóng mà. Chính vì vậy giọng anh mới khàn như thế. Hôm nay muốn trả thù sao.?.”. Cô vẫn tiếp tục nói và ngắt lời anh ta đều đều. Bọn đàn em đứng sau anh càng ngày càng ngạc nhiên, chúng nhìn anh và cô khó hiểu. Và bắt đầu ồn ào bàn tán đằng sau anh.
“ Tôi…”. Anh khó khăn lên tiếng.
“ Được rồi, đừng có ấp úng mãi thế. Có việc gì thì nói luôn đi.”. Giọng nói của cô bắt đầu bực bội.
Kanda Juu nhìn cô thật lâu, rồi anh ta chợt mỉm cười hiền từ. Anh ta lên tiếng:
“ Tiểu thư, người vẫn như thế, không hề thay đổi gì cả. Hôm nay mang người đến đây, tôi thật có lỗi, nhưng thời vài năm qua tôi quả thật rất muốn gặp tiểu thư. Tôi nhờ ngài K, nhờ nhiều người khác nữa trong tổ chức mong được gặp tiểu thư sau đó. Nhưng họ nói cô không hề muốn gặp tôi, tôi đã rất buồn. Lần cuối cùng gặp nhau, khi đó vì vừa nuốt than nóng, tôi không thể nói lời tạm biệt được. Tôi biết làm thế này tiểu thư sẽ giận, nhưng chỉ vì tôi rất muốn gặp người thôi. Vì thế..”. Kanda Juu im lặng không nói nữa, anh ta từ từ đến gần cô. Khi cách cô khoảng bốn bước chân, trước tất cả bọn đàn em, anh…quỳ xuống, cúi đầu, cung kính nói:
“ Tiểu thư, kính chào người. Tôi rất vui khi sau nhiều năm lại được nhìn thấy tiểu thư. Và xin tiểu thư đừng đối xử với tôi lạnh lùng như thế. Người biết rõ tôi sẽ trở nên yếu đuối thế nào khi đứng dưới chân cô mà.”.
“ Hừ., thật là…”. Enji bực mình cáu với Kanda, cô quay mặt đi chỗ khác, lên tiếng nói với anh: “ Được rồi, anh đứng dậy đi. Sau bao nhiêu năm anh vẫn chỉ là một tên ngốc mà thôi, anh vẫn là tên vô dụng M mà tôi biết, chẳng khá hơn được chút nào.”
Cô nói nghe như xỉ vả anh ta, vậy mà Kanda Juu khi nghe những lời đó mặt mày liền rạng rỡ đứng lên.
“ Vui lắm sao mà cười, tôi đang mắng anh đấy. Tôi đã nói với K phải chỉ bảo anh thật nhiều cơ mà, vậy mà cuối cùng ông ta chẳng dậy anh được điều gì cả. Sau khi rời tổ chức rồi mà vẫn còn coi tôi là chủ được, ngu ngốc. Tôi dặn ông ta sửa cái tính quá mức trung thành của anh, nhưng xem ra ông ta thất bại rõ rồi.”.
Kanda Juu trước sự chỉ trích của anh vẫn mỉm cười vui sướng, đợi khi nghe cô nói hết rồi, anh mới tò mò hỏi:
“ Tiểu thư, dạo gần đây người lại gây chuyện gì sao.?. Ngài K nói cả nửa năm nay người đột nhiên mất tích, thỉnh thoảng chỉ gọi điện về nói chuyện với ông ấy. Dù tiểu thư vẫn luôn làm ăn với các đối tác bình thường, nhưng thời gian lâu như vậy tiểu thư không xuất hiện, tổ chức cũng rất lo lắng, họ chuẩn bị đi tìm tiểu thư rồi đấy. Mà tiểu thư sao lại ở nhà Fujimaru, ngài K có biết việc này không.?. Còn cô gái Caroline nhờ chúng tôi bắt tiểu thư nữa, cô có biết thân phận thật của cô ta không.?.”.
“Ây da, anh hỏi nhiều quá đấy, chuyện rất dài, tôi không nói được. Còn vụ Caroline tôi biết rồi, cô ta nhờ bang của anh làm gì.?.”
“ Cô ta yêu cầu chúng tôi bắt người, còn lại thì tự mình sẽ ra tay.”.
“ Ra là vậy. Cô ta muốn ra tay sao.?. Vậy thì tốt thôi. Nghe này M, dẫn tôi đến chỗ cô ta đang chờ. Tôi phải xử lí cho xong vụ này mới được.”.
Kanda Juu gật đầu với cô, anh nói:
“ Tiểu thư, đường này..”.
Khi cả hai người quay ra cửa, liền thấy ngay cảnh đám đàn em của anh đang ngây ngốc đơ mặt ra mà nhìn.
“ Ông trùm…quỳ….”
“ Ngài trùm…tiểu thư…????”.
Enji nghĩ bọn họ bị sốc dữ lắm.
Cô thở dài nói với Kanda:
“ Lát nữa cậu giải thích cho bọn chúng chuyện này đi.”.
“ Tiểu thư, chuyện này dễ thôi mà.”. Anh cười cười đáp lại. Sau đó quay sang lũ đàn em nói một câu:
“ Đây là tiểu thư Merlin..”.
Enji cảm nhận được sự sốc dữ dội gấp nhiều lần hơn nữa của đám người kia, rồi khi qua cơn tĩnh lặng, họ hò hét vui mừng phấn khởi:
“ Là tiểu thư huyền thoại của ngài trùm đấy…”.
“ Tiểu thư Merline, kính chào cô, cô thật đẹp..”.
“ Tiểu thư Merline, vừa rồi đã đe doạ cô, thật có lỗi…”
Enji nghe họ hò hét bất giác mỉm cười, tiểu thư Merlin, lâu lắm rồi mới nghe cái tên này, từ khi cô bước vào nhà anh, cô đã tạm thời từ bỏ cái tên đó. Giờ chắc lại sắp có dịp được sử dụng rồi.
….
Thời thơ ấu…
Enji đã từng hỏi người cụ đáng kính:
“ Cụ ơi, ai trong nhà mình cũng có những cái tên khác. Con cũng muốn có.”
“ Ồ. Vậy con thích cái tên nào.”.
“ Con không biết, con nghĩ mình nên hỏi cụ. Ai là người xấu xa nhất thế giới mà cụ từng biết.?. Con muốn lấy tên của người đó.”
Đại Lão mỉm cười nhìn cô bé, suy ngẫm và nói:
“ Ta nghĩ đó là Merlin. Một tên phù thuỷ đại xấu xa.”.
“ Vậy con sẽ lấy cái tên đó.”.
Enji dùng cái tên Merlin đó suốt từ lúc đó. Tuy còn nhỏ, nhưng Enji cực kì thông minh, Đại Lão tặng quà sinh nhật 13 tuổi cho cô bé là một vùng rộng lớn. Trong cả vùng rộng lớn đó chỉ duy nhất có một khu nhà, nhưng khu nhà này rất to, rất lớn, nó là một pháo đài. Ở đó là trụ sở chính của một tổ chức Mafia chuyên sản xuất và buôn bán VK. Và vì món quà sinh nhật đó, Enji 13 tuổi bỗng trở nên là trùm Mafia nhỏ tuổi nhất thế giới. Tuy còn rất nhỏ, nhưng những điều cô bé phải trải qua không hề nhỏ bé chút nào. Tất cả những người trong tổ chức đó, đầu tiên luôn coi thường nó, nhưng lần lượt những người đó đều bị nó làm cho sống dở ૮ɦếƭ dở. Con bé thông minh, nó tự thiết kế bom và S***g tài giỏi hơn bất kì người nào trong tổ chức, và cũng đáng sợ hơn tất cả những người trùm khác trước kia. Con bé làm mọi việc ác với đôi mắt hổ phách hết sức ngây thơ, vì vốn dĩ nó chỉ làm theo lời Đại Lão mà thôi. Nó còn không biết được rằng mình đang làm những điều xấu nữa. Năm 14 tuổi, K - người quản lí bang, vị trí chỉ sau Enji mang về cho con bé một thằng nhóc 17 tuổi làm bạn. Thằng nhóc vô gia cư, nhưng là đại ca của một bang đường phố với hơn 200 đàn em. Enji rất thích thằng nhóc đó, vì thế đã lấy chữ cái đầu của tên mình đặt cho nó: M. Thằng nhóc ban đầu chẳng chịu phục gì cả, nhưng trước sự độc ác ngây thơ của Enji, thằng nhóc lần đầu tiên biết sợ. Con nhóc là chủ của nó, nhưng lại thường hỏi nó những câu kì quặc: “ Này, tôi nên làm thế nào thì đúng.”. Anh không trả lời được, con nhóc liền gọi điện hỏi Đại Lão, và nó hành động đúng như lời người cụ đó nói. Hành động rất tàn ác, vậy mà nó cũng không biết. Anh thấy con nhóc đáng thương, và rất cần được che chở. Nhưng thực tế con bé đó chẳng bao giờ thấy mình đáng thương và cần được bảo vệ, mọi chuyện nó đều xử lí hoàn hảo. Con bé như là nữ hoàng vậy. Dần dần, anh ngưỡng mộ con bé, rất nhiều. Anh liên lạc lại với đàn em, bọn chúng rất cần anh. Anh bí mật liên lạc và hoạt động được một thời gian ngắn thì bị phát hiện, anh vi phạm nội quy của tổ chức, anh từng nghĩ con bé sẽ xử anh thật nặng. Anh vẫn còn nhớ, con bé đã hỏi anh như này:
“ M. Anh sai rồi, nhưng tôi biết làm thế nào với anh đây.?.”.
Anh nghĩ con bé sẽ hỏi Đại Lão, và anh chờ đợi kết thúc cuộc đời mình. Có ૮ɦếƭ, anh nghĩ, mình cũng không thể oán hận tiểu thư được. Nhưng con bé sau khi suy nghĩ liễn hai ngày đã đưa cho anh một viên than nóng, bảo anh ăn nó thì sẽ tha cho anh.
“ Tôi rất thích giọng của anh, nhưng giờ tôi ghét anh rồi. Tôi không giết anh được. Vì thế ăn cái này vào và đi đi. Sau này đừng tìm gặp tôi, gặp lại tôi đập anh nát bét đấy biết chưa.?.”.
Đó là lần cuối cùng anh gặp tiểu thư.
Cho đến hôm nay.
“ Yo…Caroline. Đã để cô chờ lâu rồi.”.
Khi cánh cửa vừa mở, Caroline vội quay đầu lại, Enji đã đứng ở ngay sau cô ta và vẫy tay chào giáng vẻ đùa vui cợt nhả. Không hề hài lòng với thái độ quá mức bình thản của cô, Caroline tức giận nói lời đe doạ:
“ Hừ. Vui vẻ lắm sao.?. Tự xem lại hoàn cảnh hiện tại của mình đi. Tôi biết cô ngốc, nhưng cũng không ngờ rằng cô ngốc đến mức ngay cả mình sắp ૮ɦếƭ cũng không biết. Cô nghĩ mình đang ở đâu hả.?.”
Vẫn với thái độ vui vẻ đó, Enji tiếp tục trả lời:
“ M. Bang Yakuya trống trị toàn miền đông. Cái này tôi biết mà, tôi vừa đi chào hỏi họ mấy câu một chút. Caroline, lúc đầu đến đây tôi khá là tức giận, cô hành động lúc nào cũng được, tôi sẵn sàng tiếp đón, nhưng ngay ngày tôi đi đón Minako và Arika thì cô lại ra tay. Điều này khiến tôi khá là phật lòng, nhưng giờ tôi lại thấy biết ơn cô. Nhờ cô mà tôi gặp lại được người quen cũ, trò chuyện hồi lâu hiện tôi cảm thấy khá vui vẻ.”.
Caroline còn chưa hiểu được lời Enji nói, Kanda Juu bỗng nhiên mở cửa phòng, đứng ở bên ngoài, anh nói với Enji:
“ Tiểu thư, tôi đang cho người làm thức ăn. Cô có thích ăn món gì không.?. Tôi sẽ cho người chuẩn bị. Tôi sẽ mời cả ngài K đến cùng nữa.”.
“ Ồ. Không có gì đặc biệt đâu. Sở thích của tôi suốt từ khi anh còn ở tổ chức đến giờ vẫn không thay đổi, chắc anh vẫn còn nhớ, cứ theo đó mà chuẩn bị.”.
“ Vâng. Tôi xin phép.”.
Gật đầu nhẹ một cái như là tuân lệnh, anh nhanh chóng khép cửa lại không làm phiền cô thêm nữa.
Caroline chứng kiến cảnh vừa rồi kinh ngạc cực độ, cô nàng nhìn Enji như muốn rụng con mắt. Còn cô, trên mặt là đắc ý dào dạt. Cô từ từ tiến đến gần Caroline, miệng nói cười hàm ý khinh thường:
“ Caroline, cô làm tôi thực sự thất vọng đấy. Tôi đã mong chờ kế hoạch trả thù hoàng tráng của cô, ra lại thế này. Tôi biết cô không làm được, nhưng nhờ người giết tôi thì cũng nên biết chọn một chút. Tôi sống trên đời không lâu lắm, người muốn giết tôi chẳng thiếu gì, nếu muốn cô vơ một lúc được că nắm. Vậy mà cuối cùng lại đi nhờ ngay tên đệ tử trung thành nhất của tôi. Cô nghĩ tôi là ai.?. Đơn giản chỉ là tiểu thư nhà Senje. Đừng coi thường tôi thế chứ. Hừ. Ngu ngốc.”.
“ Cô…cô.. đang nói gì hả. Cô dám nói với tôi bằng giọng điệu đó…?. Enji, tôi không cần biết cô vĩ đại thế nào, nhưng đừng quên tôi là ai.?. Cô nghĩ với sức mạnh của tôi, tôi không giết được cô.?. Hoang tưởng, chỉ cần tôi muốn, cô và đám đệ tử gì đó ngoài kia chẳng là gì cả. Nếu như Saka có ở đây, anh ấy cũng không ngăn cản được tôi.”.
“ Tôi biết, tôi biết. Cô nương Vampire cao quí ạ. Tôi hiểu rõ cô là ai mà, nhắc lại để làm gì, cũng có ảnh hưởng chút nào tới tôi đâu. Còn nữa, cô chắc là nếu có Saka ở đây, anh ấy không ngăn cản được cô không.?. Tự cô biết rõ Saka trong lòng cô chiếm vị trí nào, không cần lớn tiếng nói thế đâu.”. Enji nhìn cô ta, tay vẩy vẩy không thèm quan tâm, trên mặt vẫn là ý cười giễu cợt dào dạt.
“ Thật tiếc, Caroline…”. Giọng Enji bất chợt thay đổi, cô nói giống như thương cảm Caroline lắm lắm: “ Cô ngưỡng mộ anh ấy đến thế, yêu anh ấy đến thế. Vậy mà cuối cùng Saka có để ý gì đến cô đâu, thậm chí còn ghét nữa. Này nhé, tôi hỏi thật, anh ấy đã bao giờ hỏi cô thích gì chưa.?. Đã bao giờ bỏ qua nếu cô làm gì đó mắc lỗi. Đã bao giờ chú ý đến cô.?. Đã bao giờ ôm cô. Chắc chắn là không. Nhưng tôi thì suốt ngày luôn. Thế nào.?. Ganh tị chứ.???? ”. Những câu cuối cùng được cô thốt ra cùng với những tiếng cười rất chi là đểu.
Enji nhìn Caroline đang cứng họng, tậm trạng lại sắp suy sụp, trong ánh mắt là sự đau khổ, bực tức, ganh tị khó nói thành lợi. Bất giác, cô tự khâm phục mình. Chậc. Con bé này đúng là quá dễ hạ. Tuy là Vampire quý tộc nhưng lại quá mức tầm thường, rất giống với mấy cô tiểu thư nhà giàu được nuông chiều, gọi là có bản lĩnh hơn một chút mà thôi. Với những cô gái khác có thể cô ta đáng sợ, nhưng với Enji mà nói thì không đáng để cô động tâm rồi.
Enji lặng im quan sát phản ứng của Caroline, cô ta im lặng giận giữ một hồi, cuối cùng nhìn cô tràn đầy căm tức, ánh mắt sát khí, cô ta từ từ đưa tay lên rút một chiếc trâm dài, sắc và rất nhọn đang cài trên đầu, chuyển mình nhẹ một cái, cô ta lao đến Enji với tốc độ kinh hồn.
Và với một nụ cười, Enji nhẹ nhàng lách người tránh.
Thấy được sự ngạc nhiên trong mắt Caroline, cô lên tiếng:
“ Sao.?. Tự thắc mắc vì sao tôi tránh được hả.?. Tôi đã nói cô đừng coi thường tôi còn gì. Tiểu thư Senje không chỉ là cái danh thôi đâu. Tôi sống với sự khinh thường Vampire và được dạy dỗ để tiêu giệt hết lũ người các cô. Còn cô, quý tộc nếu không được dạy đúng cách thì không thể trở thành quý tộc được, với tôi, cô chỉ là Vampire hạ đẳng thôi.”
Sự tức giận càng trào dâng mãnh liệt hơn nữa, Caroline chưa bao giờ bị sỉ nhục và coi thường như vậy, cô ta càng lao vào Enji nhanh hơn, chiếc trâm vung lên và tất cả đều nhắm vào những chỗ hiểm.
Cô vẫn như thế, mỉm cười và né tránh thật nhẹ nhàng. Cuối cùng, như quá chán với việc vui đùa này, Enji vừa tránh chiếc trâm sượt qua cổ vừa đưa tay túm vào cô áo Caroline, cô vung tay ném cô ta thậnh mạnh vào góc phòng.
Rầm.
“ Dừng lại được rồi đấy. Cô không thể làm gì tôi được đâu. Tôi định ra tay với cô một chút, nhưng máu của cô sẽ làm bẩn căn phòng này. Vì thế tôi sẽ tha cho. Mai cô hãy trở về Pháp đi, nói bà phu nhân Kyoko tôi có lời chào, bảo bà ta muốn loại tôi thì đến gặp tôi, không cần phải gửi tới tôi toàn những kẻ vô dụng như cô. Đấu với cô đúng là sỉ nhục.”. Enji lạnh lùng liếc cô ta, lạnh lùng nói. Sau đó, cô quay người lại định bước ra khỏi phòng.
Luồng sát khí ào ào tiến tới thật mãnh liệt.
Cô tự nhủ thầm : Chậc, cô ta vẫn không chịu từ bỏ.
Nhận thấy Caroline ngay đằng sau mình, Enji quay người và lùi lại thật nhanh, hai cánh tay đưa lên chéo nhau để đỡ.
Nhưng không kịp…
Cô chỉ kịp nhìn thấy tay Caroline vung lên với thứ kim loại sáng loáng nhọn hoắt, và thứ đó vụt ngang qua mắt cô....
Cô từ từ ngã xuống, chưa thể nhận thấy đau đớn gì. Điều đầu tiên mà cô nghĩ là:
Cụ ơi, lại thất bại rồi. Cụ từng dạy có nhiều cách để chiến thắng đối thủ mà không cần làm bẩn tay, nhưng rất tiếc con không giỏi như Người, lúc nào dùng cách này con cũng thất bại thôi. Người ta sau khi bị con công kích khí thế chẳng sụt giảm tí nào mà toàn phát điên lên. Mấy lần trước thì không sao, nhưng lần này con bị thương thật rồi, có lẽ sau này con không dùng cách này nữa.
Và điều tiếp theo, cô thấy mặt mình ướt…
---
Trở lại với Kaoru:
Kaoru bị bỏ lại mình đầy thương tích trên đường, khi cô vừa đi, anh vội gượng đứng dậy. Gọi điện cho ông Langdon, anh báo hết tất cả mọi chuyện:
“ Cậu có biết ai bắt cóc tiểu thư không.”.
“ Không rõ lắm, nhưng khi tiểu thư lên xe của bọn chúng, cô ấy đã nói thầm với tôi là M. Ngài Langdon, liệu có phải là bang M không.?.’’
“ Chưa thể nói rõ ràng được điều gì, nhưng nếu tiểu thư nói thế thì tôi sẽ cho người kiểm tra. Còn cậu nữa, cậu ở nguyên đó cho tôi, sẽ có người đến đón cậu về nhà.
“ Vâng.”.
Kaoru cụp máy lại và đưa cho viên cảnh sát qua song sắt. Anh trở lại ghế, ngồi trong buồng giam của sở cảnh sát thở dài. Bất chợt, anh giơ nắm đấm lên đấm thật mạnh vào mặt mình một cái:
“ Tiểu thư, tôi là tên ngốc.”.
---
“ Cậu chủ, đúng là tiểu thư bị M bắt, thiết bị theo dõi cài trong túi khoác của tiểu thư chỉ rõ cô ấy đang ở bang M.”.
“ Gọi người đi, đến đó xoá sổ luôn bọn chúng. Tôi cũng sẽ đi cùng.”.
“ Đã rõ..”
Một hàng dài những chiếc xe ô tô đen bóng nối tiếp nhau ra ngoài ngoại ô thành phố, và lần lượt đỗ lại trước khu dinh thự lớn. Bảng tên bên ngoài ghi chỉ độc một chữ lớn : M.
Ông Langdon với bộ mặt doạ người bước xuống xe, cùng với ông là rất nhiều những người đàn ông khác nữa, tất cả đều cao lớn đáng sợ. Ông đưa tay lên ra hiệu, tất cả chờ lệnh xông vào..
“ Ngài Langdon, dừng lại…”. Một tiếng nói cắt ngang, ngăn cản ông.
Một nhóm người từ trong nhà bước ra, nhưng họ không phải là người của bang M. Họ là Vampire hạ đẳng - những người có tổ tiên là con người bị biến thành Vampire, sống suốt đời chỉ để phục vụ những Vampire quý tộc, tuổi thọ chỉ khoảng gấp đôi người bình thường.
“ Chuyện gì đây.?.”. Ông Langdon đưa mắt nhìn họ cảnh giác.
“ Ngài Langdon, chúng tôi la người của phu nhân Kyoko được phái tới để bảo vệ tiểu thư Caroline. Tiểu thư đã có lệnh, nếu là người của ngài Fujimaru thì không được phép vào.”.
“ Nếu đã biết là người của ngài Fujimaru, ta nghĩ các ngươi nên tự hiểu chứ.?.”. Ông nói, khuôn mặt không giấu vẻ tức giận.
“ Xin lỗi ngài, nhưng phu nhân…
Hắn chưa kịp nói hết, bống nhiên có một sự việc kì lạ xảy ra
Krắc…tiếng xương vỡ vang lên, chiếc cổ của hắn bỗng bẻ chéo một cách kì lạ..
Trong xe lúc đó, Saka với sắc mặt cực kì tệ đang nhìn chăm chú bàn tay mình, anh vừa lắc nhẹ cổ tay…suy nghĩ một chút, anh nắm chặt bàn tay lại thật nhanh.
Bên ngoài, đồng thời với hành động của anh, cổ của tên kia lại tiếp tục vặn và gập xuống, cả người hắn ngã quỳ gục xuống đất, chiếc cổ bị bẻ gãy đung đưa…và hắn nằm xuống. Những kẻ khác nhìn hắn khiếp đảm. Sững người hoảng sợ, bọn chúng vội quỳ rạp xuống đất. Một tên vội lên tiếng:
“ Ngài Fujimaru, tôi không biết là ngài cũng đến, xin thứ lỗi.”.
Cạch một tiếng, cửa xe được người mở ra, Saka bước xuống, anh không nói thêm lời nào mà lạnh lùng bước qua bọn họ. Khi bước qua, ánh mắt anh chợt liếc ngang thật nhanh.
Những vết cắt từ đâu xuất hiện ăn sâu tận cùng ***…
Tất cả bọn chúng đều ngã xuống…
“ Không được ai phép cản đường ta.”. Anh nhỏ giọng lên tiếng, đẩy vạt áo ra sau, anh bước thẳng vào nhà.
“ Ngài Fujimaru, ngài đến tìm tiểu thư sao.?. Cô ấy có nói có với tôi thể ngài sẽ đến. Hiện giờ tiểu thư đang ở nhà sau, để tôi dẫn ngài đi.”. Kanda Juu nhìn thấy anh thoáng ngạc nhiên, anh ta bước ra đón Saka, mỉm cười thân thiện.
Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh nghĩ có lẽ là trò của Enji, vì thế anh chỉ gật đầu với Kanda Juu một cái và bước theo anh. Ông Landon và toàn thể những người của anh cũng nhanh chóng bước theo.
Khi cánh cửa vừa mở, trước mắt họ là cảnh:
Caroline đang quỳ trên đất, trên người là những vết cắt, toàn thân đầy máu, chính xác thì tất cả các gân tay và gân chân của cô ta cùng nhiều mạch máu khác đã bị Enji xử lí bằng một con dao găm nhỏ dài khoảng 25cm. Chiếc dao nhỏ màu bạc trên tay Enji vẫn còn đang nhỏ máu.
“ Ai đấy.?.” Enji lên tiếng, cô quay người lại đối diện với anh.
Khi nhìn thấy cô, trái tim anh bỗng nhói đau. Đứng trước mặt anh, Enji vẫn tiếp tục hỏi:
“ Ai vậy, là Kanda Juu sao.?.”
Gương mặt cô đầy máu, một vết cắt từ trán phải chéo qua mắt bên trái, màu chảy và khô bịt kín cả mắt phải của cô. Tay Enji vẫn đang che mắt bên trái bị thương.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc