Hai Người Giám Hộ Enji - Chương 26

Tác giả: Thoigianvodinhhinh

Thời gian trôi qua, Enji từ từ mở mắt ra, cánh tay anh từ từ hạ xuống, anh lên tiếng mắng cô:
“ Enji, tốt lắm, tốt lắm. Tôi không đánh được em. Em quả thật rất giỏi.”.
“ Saka, anh nói như thế em hơi sợ đấy. Anh cứ đánh em một cái cũng được. À không, hai cái nhé.?.”. Enji nhìn anh dè dặt hỏi.
Anh càng nhìn cô trầm mặt hơn nữa:
“ Đánh em.?. Nếu tôi làm thì tôi sẽ giết em, không chỉ là hai cái đánh đâu. Nhóc con, từ trước đến giờ tôi không thích áp đặt em điều gì.(thật không.?.) Nhưng sau này em còn cãi lời tôi nữa thì nói với Đại Lão mua sẵn quan tài cho em đi. Giờ thì đi về.”.
“ Không chạy bộ nữa ạ.?.”
“ Còn muốn chạy.?. Tôi cho em chạy vài ngày liền.”. Anh quay người quát cô rồi cầm tay cô lôi đi.
“ Saka, anh đi chậm một chút, em không theo được… A! đau.”. Tay anh đang kéo cô bỗng nhiên bị giật lại, sau đó là tiếng cô kêu lên đằng sau. Anh quay lại nhìn, Enji đáng thương ngã trên mặt đất, đầu gối nhỏ có vết xước lớn đỏ máu, cái mặt nhìn anh đầy hờn dỗi.
Anh thở dài một hơi, ngước mắt nhìn trời trách mắng ổng, sau đó bước đến đỡ cô dậy: “ Enji, em đừng nghịch nữa được không.?. Lúc nào em cũng gây chuyện, tôi rất bận, không chạy theo em được. Lúc nào khi tôi đang giận giữ em đều làm cái vẻ tội nghiệp này. Tôi có thể làm gì với em được.”.
“ Vậy thì đừng làm gì nữa. “.
Cô nói tỉnh bơ, lập tức lên giọng trách anh ngay được:
“ Này nhé Saka, em không muốn nói đâu nhưng mà anh cũng rất tệ còn gì. Anh đừng quên lí do em ở đây là vì sao.?. Anh tính toán gì với em cóc cần biết, nhưng đừng có bắt em phải nghe lời anh răm rắp chứ. Sao em phải thành thật với người đang có ý định xấu với mình.”.
“ Ý định xấu.?. Em muốn nói đến ý định xấu như thế nào.?..”. Anh liếc khuôn mặt bướng bỉnh của cô, khoanh tay rồi lộ liễu đưa mắt ngắm cơ thể của cô, hỏi đầy mờ ám.
Nhận ra được ánh mắt nguy hiểm ở nơi anh, Enji thức thời lùi vài bước.
“ Saka.?. Anh đang ngắm nghía cái gì đấy. Em chỉ muốn nói là ý định xấu thôi, không phải là cái gì linh tinh đâu. Anh đừng cô tình hiểu nhầm đấy.”.
Nghe cô trả lời, anh bất giác cười vang một tiếng, tiến đến gần , và…… bế bổng cô lên. Bị tấn công hết sức bất ngờ, Enji giật mình nhưng không hề kinh hãi, cô nhìn anh khó hiểu:
“ Saka, anh làm gì vậy.?.”.
“ Làm gì. Tôi làm em ngã mà, phải bế em về thôi. Tôi đang cố tỏ ra ga-lăng mà. Đừng có tự suy diễn lung tung đấy. Enji, em rất đẹp, không phải là tôi không có hứng thú. Nhưng ít nhất lúc này tôi thì chưa. Hơn nữa, tôi đâu muốn ૮ɦếƭ sớm mà động đến em, phải không.?.”. Saka bế cô bước đi rất nhanh, không hề nhìn cô, anh đáp lời hết sức thản nhiên.
“ Không cần, anh thả em xuống đi. Mấy thương nhỏ xíu đó mà em cần người bế thì đúng là sỉ nhục.”. Cô không cảm ơn tấm lòng tốt của anh, vẫn hết sức khó chịu đẩy đẩy muốn thoát.
“ Đừng có lằng nhằng. Đã không cản được bà phu nhân đó tới, tôi sẽ mang xe đến đón bà ta. Chỉ là một người phụ nữ tầm thường, bà ta gây áp lực nhiều tôi cũng muốn đáp trả một chút. Còn nữa, Charles hình như có thích em, nếu nhầm tưởng chúng ta có mối quan hệ thân mật, thằng bé sẽ rút lui. Tôi rất thương em trai mình, để nó yêu em thì đúng là thảm hoạ. Mà chúng ta thân mật không phải cũng lợi cho em sao.?. Minako hiểu nhầm thêm càng tốt mà.”.
“ Hư.?. Cũng đúng. “. Enji gật gật đầu đồng ý, hơn nữa, cảm giác có người bế mình cũng không tệ lắm đâu.
“ Em định xử lí chuyện Minako thế nào.?.”.
“ Em không biết.?. Em cố tình gây nhiều hiểu nhầm để thử thách tấm lòng của Minako. Saka này, nhà Senje coi trọng lớn nhất chính là tấm lòng, nghe thật lạ đúng không.?. Cụ nói không được tin người khác, nhưng phải chắc chắn về tấm lòng của họ. Em không có nhiều bạn, nhưng không vì thế mà em chấp nhận kết bạn với những người bừa bãi. Nếu Minako quyết định theo lời Caroline mà đấu với em thì tốt thôi, em sẽ đuổi cậu ấy đi. Em không phí sức cố gắng níu kéo hay giải thích gì đâu. Vì thực sự là không đáng.”.
Anh liếc nhìn cô im lặng…
……………
Những người kia đã rất ngạc nhiên khi anh bế cô từ ngoài bước vào và xuất hiện trong phòng ăn. Charles im lặng, Minako im lặng khi nhìn thấy anh đứng bên canh theo dõi cô Elik rửa vết thương cho cô đầy quan tâm. Caroline giận giữ quay đi kéo theo cả Elizabeth và Victoria. Trước khi theo chân Caroline và Elizabeth, Victoria đã cười với Enji một cách đầy ẩn ý. Akira không hiểu chuyện gì xảy ra, cái vẻ mặt đầy ngỡ ngàng và buồn của Minako, Charles im lặng ăn sáng và đi lên phòng,và tại sao Caroline lại tức giận đến thế.?. Nhưng cô không bận tâm nhiều, ít nhất là bây giờ, Enji có vẻ đáng được chú ý nhiều hơn. Cái vết thương mà Enji một mực nói rằng nó nhỏ xíu và không làm sao bị vài chiếc sỏi nhọn cắm khá sâu, một mảng lớn bị xước và tróc da. Mỗi khi cô Elik đổ nước sát trung hay thuốc vào, cái miệng nhỏ của Enji lại hét lên dữ dội để Saka xem.
“ Trời ơi. Không sao mà, vài ngày là nó lành liền…..
…………
Tiếng gõ cửa vang lên ngoài phòng Caroline, cánh cửa từ từ được mở ra, bên ngoài là Minako đang đứng chờ.
“ Vào đây đi…..’’.
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Minako bước vào phòng Caroline, cô từ chối lời mời ngồi đầy lịch sự, mở miệng cô bắt đầu cuộc nói chuyện:
“ Caroline, tôi đến để muốn đưa ra câu trả lời..”
Không ai trong hai cô gái chú ý, đôi mắt mèo trên chiếc bàn nước gần đó khẽ xoay.
“ Được, cậu nói đi. Tôi rất mong chờ đấy, tốt nhất cậu hãy lựa chọn đúng đắn một chút.”. Caroline cười hiền hoà, nhưng ánh mắt đầy gian xảo, khi Minako bước đến, cô ta đã đoán ra được câu trả lời rồi.
“ Đúng vậy, tôi đã quyết định, và tôi nghĩ đó là một sự lựa chọn sáng suốt. Trước khi trả lời tôi sẽ kể cho cậu một chuyện.”. Minako gật gật đầu, mỉm cười nói với Caroline.
“ Được, cậu kể đi.”. Hơi ngạc nhiên, Caroline hơi khó hiểu với hành động của Minako, nhưng cô ta vẫn cười nói với Minako, và không hề có thái độ thúc giục cô.
“ Năm tôi học cấp hai, có một thầy giáo trẻ thích tôi. Ông ta luôn cố tình gần gũi tôi ở mọi nơi, đối xử với tôi rất tốt. Tôi đã rất cảm kích, và từng coi trọng ông ta như cha của mình. Một hôm, ông ta kêu ốm và gọi điện nhờ tôi đi mua thuốc mang đến nhà hộ. Tôi đã rất vui vẻ làm theo, nhưng cô biết không.?. Khi tôi đến đó, ông ta không ốm, đó chỉ một cái bẫy để ông ta lừa tôi thôi. Những hành động ông ta định làm với tôi thật kinh tởm. Trong lúc hoảng sợ khi đang bị ông ta tấn công, tôi đã với được một chiếc cốc nước gần đó và đập vào đầu ông ta. Tôi chạy ra khỏi căn nhà đó và rất hoảng loạn, tôi lo sợ và đã ngồi một mình trong một bụi cây khóc đến tận chiều tối mới bình tĩnh lại. Tôi cứ nghĩ mình thật may khi đã biết bộ mặt thất đó, nhưng sự việc không kết thúc như tôi nghĩ. Có một đám nữ sinh thích ông ta, ông ta khá đẹp trai mà. Họ đã thấy tôi chạy ra khỏi căn nhà đó khi váy bị rách một miếng lớn, áo sơ mi đứt vài cái cúc và áo *** bị bung ra. Tên khốn thầy giáo đó đã nói với trường tôi là tôi đến nhà ông ta và dụ dỗ, ông ta có đuổi tôi đi, nhưng tôi cảnh cáo ông ta là tôi sẽ giả vờ việc bị ông ta ***. Đầu tiên họ không tin ông ta lắm, nhưng đám nữ sinh đó lan truyền cho cả trường biết tôi lợi dụng ông ta ốm mà đòi quan hệ với ông ta, nhiều người đã nghĩ đó là sự thật, vì hồi cấp hai tôi không được ngoan lắm. Rồi vụ mẹ tôi làm gái có một đứa ở trong trường biết được và loan tin thêm hơn nữa. Tôi bị đuổi khỏi trường, nhưng cái tin đồn đó không chấm dứt. Thậm chí chuyện đó còn lên báo nữa, cô nghĩ cuộc đời tôi từ đó thế nào.?. Chỉ có những đứa con gái tồi tệ và những tên lưu manh thích chơi với tôi thôi. Không ai nghĩ về tôi tử tế cả, tôi đã nghĩ thế giới này toàn bộ đều là màu đen, cho đến khi tôi gặp Enji. Cô ấy mạnh mẽ, tự tin và lúc nào cũng toả sáng. Tôi đã từng hỏi cô ấy: “ Cậu có biết tin đồn về tôi không.?.” . Cô ấy không trả lời mà hỏi tôi lại một câu: “ Điều đó có quan trọng à.?.”. Cô ấy không nói là cô ấy có quan tâm đến nó hay không; hay là cô ấy vẫn sẽ là bạn của tôi nếu biết đến nó;…. cô ấy chỉ hỏi tôi một câu hỏi đó, nhưng lại khiến cho mọi nỗi đau và tủi nhục và tôi từng chịu đựng biến mất. Cô ấy còn kiêu hãnh nói: “ Chỉ là một tin đồn nhỏ xíu, cậu không sánh được với những gì tôi đã làm đâu.”. Cô nghĩ thế nào.?. Tôi có thể làm gì được trước Enji. Cô ấy là ánh sáng đầu tiên tôi gặp trong nhiều năm trời tuyệt vọng, tôi có yêu Saka đến thế nào, tôi cũng sẽ không bao giờ tự dập tắt ánh sáng tuyệt vời ấy. Tôi từ chối. .”.
Khi lời cuối cùng của Minako vang lên, Caroline đang ngỡ ngàng lập tức đứng phắt dậy, cô ta không tin được, miệng nói:
“ Ngu ngốc, cô điên rồi.”.
“ Phải, tôi điên rồi. Tôi phải công nhận mình đã ngốc nghếch thế nào khi đã từng có ý định giành giật Saka với Enji. Hôm nay khi thấy Saka ôm Enji trong lòng, tôi đã rất ghen, nhưng tôi ghen với Saka kia. Thực sự đã rõ ràng, tôi muốn làm bạn với Enji nhiều hơn, Saka thực sự không đủ hấp dẫn để tôi đánh đổi cô ấy đâu. Thế nhé, chào cô.”
Caroline trợn mắt nhìn theo bóng dáng khoan thai của Minako bước ra khỏi căn phòng, trong lòng trào dâng cơn tức giận. Nếu đã vậy, cô ta đành phải xử lí mạnh tay thôi.
…….
Bên kia khu nhà chính, Enji ôm Hunxter nhảy múa trong căn phòng. Trên màn hình máy tính gần đó là hình ảnh căn phòng Caroline qua đôi mắt mèo.
====
Sát thương.
“ Đi du lịch.?. Không được, còn lâu, tôi cấm đấy. Cả hai cậu đều không được đi, ở nhà hết cho tôi. Đợi khi nào tôi rảnh rỗi sẽ đưa mọi người đi. Giờ thì không được.”.
Enji gần như nhảy lên nghe tin Akira sắp đi du lịch cùng cha mẹ, tất nhiên cô gái tốt bụng có ngỏ ý muốn mời cả Minako đi cùng. Cả hai đã rất cui vẻ báo điều này cho Enji, không nghĩ được cô ấy sẽ nổi lên quát mắng kinh khủng và cuối cùng là cấm hết.
“ Nhưng mà...”. Akira vừa lên tiếng muốn nói liền bị gạt phăng sang một bên.
“ …không là không, không ai được đi hết. Khoảng một tháng nữa tôi sẽ rất rảnh, lúc đó hai người muốn đi châu Âu tôi cũng cho đi được, chỉ là đến thăm người bà con và tắm nước suối nóng thì có gì thú vị.”. Cô vừa đập bàn vừa la hét, nói chung là quyết định hai người không được bỏ tôi mà đi.
“ Akira, người nhà em định đi khoảng bao nhiêu ngày.”. Saka ngồi bên cạnh cô nãy giờ, dù cố gắng rất nhiều cũng không thể nào tiếp tục ăn sáng được. Cuối cùng anh cũng phải lên tiếng.
“ Lâu rồi nhà em không đến thăm bác ấy, có lẽ cũng phải nửa tháng. Ở đó không chỉ có suối nước nóng, còn có núi non rất đẹp, nhiều đền thờ, cũng sắp có lễ hội nữa, cha mẹ muốn em đi.”. Cô cười cười nhìn anh, ánh mắt cầu cứu.
“ Được, vậy em nên đi. Cho cả Minako đi cùng nữa, hình như Minako chưa đi du lịch bao giờ thì phải. Có cơ hội tốt không nên bỏ qua, nếu thiếu gì thì cứ nói, tôi sẽ…không được…”.
Saka im lặng một chút, lại cái kiểu ăn nói bất lịch sự chen vào miệng người khác không ưa nổi của cô. Sáng sớm anh tỉnh dậy cô đã ở bên cạnh hót líu lo về việc Minako tuyệt vời thế nào khiến anh vô cùng nhức đầu, lúc ăn sáng lấy mất phần thức ăn của anh cho Hunxter anh cũng không nói gì. Rồi lại còn luôn miệng hỏi Hunxter nó có muốn lấy gì thêm ở chỗ anh không cô sẽ lấy cho, anh cũng không thấy phiền lắm. Li cà phê anh chưa kịp uống một ngụm bị hai cái đập bàn của cô làm bay đi quá nửa, không sao, anh gọi người lấy cho anh li khác. Món súp anh đang ăn ( thực ra vừa mới ăn được một thìa) mà cô cũng lấy mất, anh đã hơi bực. Còn nhiều món khác, anh không chấp với cô chỉ vì món súp đó, nhưng cô la hét ở bên cạnh không cho anh ăn tiếp thì thực sự quá lắm rồi.
“ Enji, lên phòng…”. Saka quay sang, chính thức quát thẳng vào mặt cô.
Một chút sững sờ…
Cái mặt của cô hiện lên vẻ bướng bỉnh thường ngày, cô đứng dậy, quay người rời đi luôn, không thèm ngoái lại, không thèm cãi.
Vốn dĩ cô không nói được điều gì, cô làm hỏng kế hoạch đuổi bà phu nhân gì đó của anh, nên lỡ đồng ý sẽ nghe lời anh mất rồi.
Ngay khi cô vừa rời đi, Saka cũng đứng dậy, anh không thể ăn thêm được thứ gi nữa. Trước khi đi anh đưa ra một lời khuyên rất sáng suốt cho hai cô bạn của Enji:
“ Tôi nghĩ hai em nên thu dọn hành lí và đi luôn sau bữa sáng, Enji có lẽ còn đang bực tức nên không để ý đến hai người. Nhưng nếu mà con bé đã có chủ định, có thánh mới biết Enji định làm gì để có thể ngăn hai em.”.
Sau khi nghe xong, Akira và Minako cùng nhìn nhau, quyết định chạy trốn ngay lập tức.
…………..
Trưa hôm đó:
Anh lắc đầu nhìn Enji với bộ mặt cũng sắp khóc rồi ngồi ôm Hunxter trên ghế salong, cô Elik có gọi thế nào cũng không chịu ăn trưa. Charles được nhờ giúp đỡ, nhưng anh chàng không có đủ can đảm để nhìn vào đôi mắt màu hổ phách trong suốt tuyệt đẹp ấy, vì thực sự là nó tràn ngập nỗi buồn. Victoria đã cố gắng an ủi cô bằng cách nói một câu thế này:
“ Enji à, hai người họ chỉ đi có 15 ngày thôi, cậu buồn gì chứ. Vui vẻ lên nào, tôi sẽ chơi với cậu.”.
Và ngay lập, Enji bắt đầu đếm ngược thời gian 15 ngày. Victoria sau khi bị ánh mắt kì lạ của Charles nhìn liền cố gắng thì thầm phân trần: “ Tôi đã làm gì đâu.?.”
Anh được gọi về gấp vào bữa trưa để xốc tinh thần của cô lên.
“ Nhóc con, em bỏ cái bộ mắt sầu thảm đó đi. Muốn đi chơi không.?.”
“ Ở đâu.?.” Cô hỏi anh, không thích thú lắm.
“ Tôi có biết một nhà hàng khá thú vị, ở đó mọi người yêu thích S***g thường đến, họ cá cược và thi tài với nhau, nếu em thắng, em có quyền lấy S***g của đối phương. Thức ăn ở đó cũng rất được, sau khi thi đấu xong em có thể ăn vài món khá ngon đấy. Tất nhiên muốn vào đó em phải có giấy phép sử dụng S***g.”.
“ Có, có….em có. Khi nào thì đi được.?.”. Cái mặt của cô ngay lập tức hớn hở như trẻ con được cho kẹo.
Anh nhìn cô cười cười: “ Đợi tối nay, bảo Kaoru lái xe đưa em đến công ty của tôi lúc 7h. Chờ một chút tôi xuống chúng ta sẽ đi.”.
“ Chỉ có hai người thôi à. Có mời mấy người kia không.?.”. Cô chỉ chỉ vào phòng ăn phía xa, nơi Charles cùng những người khác đang ăn trưa.
Anh suy nghĩ, đưa ngón trỏ lên miệng làm dấu hiệu bí mật đầy bí ẩn và quyến rũ. Enji ngơ ngác một chút rồi gật đầu ra vẻ đã hiểu.
Anh định đứng dậy bước đi nhưng lại chợt tiến sát lại gần và ghé tai nói với cô:
“ Sáng nay tôi chưa nhắc được, nhưng nếu ý định của Caroline không thành, có thể sẽ chuyển hướng tấn công sang em đấy. Nhớ cẩn thận một chút.”.
Nếu người ngoài nhìn vào, sẽ nghĩ anh đang hôn má cô.
“ Hai người thân mật quá.”. Giọng nói thánh thót cất lên, anh và cô giật mình quay sang nhìn ra cửa, Caroline và Elizabeth đứng ở đó. Caroline đang cười, vẫn là nụ cười đầy hảo cảm như thế.
Saka không đáp lời cô ta, anh quay sang nói lời chào với cô:
“ Tôi đi nhé, nhớ điều tôi nói đấy.”.
Và anh đi qua hai cô nàng, đầy lạnh lùng. Nếu diễn kịch đã không cần thiết, anh cũng không cần phải tỏ ra thân thiện với ai cả.
Enji liếc Caroline đang nhìn mình đầy thù địch, cô mỉm cười khiêu khích. Nụ cười của cô rất châm biếm và coi thường, tuy là vampire thật, nhưng Caroline và Elizabeth quá yếu để cô chú ý tới. Với những cô gái không hiểu chuyện thế này, Enji chỉ sử dụng một đầu ngón tay thôi cũng đã thắng rồi.

“ Anh Kaoru, anh chuẩn bị xe đi đâu thế.”. Elizabeth cảm thấy kì lạ, cũng sắp đến giờ ăn tối, người nhà Fujimarru đâu có ra ngoài.
“ Tiểu thư Elizabeth!. Là xe cho tiểu thư Enji. Cô ấy ra ngoài, hình như là đến công ty của cậu chủ.”. Anh Kaoru cúi đầu chào Elizabeth, trả lời cô nàng đầy kính trọng.
Elizabeth im lặng một chút, cô ta nhớ đến sáng nay, cái hôn thân mật của anh, và lời anh nói với Enji trước khi đi. Cô ta nhớ đến cảnh Enji *** người hầu cận trung thành của mình, và cái nhìn khinh miệt của Enji khi thấy cô ta van khóc. Cô ta đã vốn rất sợ, nhưng không phải là không muốn trả thù. Có thể cô ta không làm được, nhưng Caroline - một trong những vị tiểu thư đáng sợ nhất của gia tộc lại không làm được sao. Caroline nói nếu cảm thấy Enji có thể gây ảnh hưởng với Saka, cô ta sẽ làm Enji biến mất. Có lẽ, cũng nên bắt đầu thôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc