Hai Người Giám Hộ Enji - Chương 19

Tác giả: Thoigianvodinhhinh

Enji nhìn nét buồn trên mặt cô bạn nhưng lại không thể nói được điều gì. Cô đưa tay vuốt nhẹ má của Minako, ánh mắt nghiêm túc, nói:
“ Nếu có việc gì phải nói ngay cho tôi biết chưa.?.”
“ Ừm…”.
“ Cậu vào nhà đi, mai tôi sẽ đến đón cậu đi học.”.
Minako mỉm cười, cảm thấy trong lòng thật ấm áp, cô vẫy vẫy tay chào Enji rồi bước vào nhà.
Enji nhìn theo bóng dáng cô bạn khuất sau cánh cửa, trong người hơi bực bội. Cô thực sự muốn đấm cho lão béo kia một trận, xem cái mặt thối của lão còn cười được không.
“ Thả ra…..”..Tiếng hét thất thanh của Minako vang lên khiến Enji giật mình, cô quay đầu lại, ánh mắt bén nhọn nhìn vào cánh cửa nhà Minako. Từ cái miệng nhỏ xinh bỗng vang lên những lời lẽ thô tục, không biết cái lão béo kia lại định làm gì rồi.?.
“ Rầm….”. Enji không làm mấy cái việc vô ích như thử giật nắm cửa xem nó có mở được không, trực tiếp lấy chân đạp một cái thật đẹp, chiếc cửa gỗ nhỏ ngay lập tức bung ra vang lên những tiếng ầm ầm rất lớn, cô bước gào căn nhà, theo sau là bụi gỗ bay bay trông thật là mãnh liệt.
Tất cả mọi người trong nhà Minako nhất thời đều quá sức bất ngờ, mở to mắt nhìn Enji oanh oanh liệt liệt bước vào.
“ Thả Minako ra….”. Enji gầm nhẹ trong cổ họng, ra lệnh cho mấy tên đàn ông là tay chân của lão già kia đang giữ chặt Minako.
“ Ôi, ôi cô bé..”. Lão già kia sau khi tỉnh lại, nghe Enji cảnh cáo lại cười nham nhở. Ông ta ngắm Enji, đôi mắt lợn luộc của ông ta bắt đầu soi cô. Theo ánh nhìn của ông ta, Enji cảm thấy ngứa ngáy toàn thân, càng muốn đấm ông ta.
“ Đừng nóng giận như thế. Anh trai của em đâu rồi.”. Ông ta cười cười ***, hỏi dò Enji. Lần trước có anh Kaoru mà mấy tên đàn em của ông ta mới thua, nếu lần này chỉ có Enji, vậy thì…thật tốt.
“ Này, nếu em muốn, anh thả cô bé này cũng được thôi. Chỉ là tôi đang thắc măc, liệu em có đồng ý…đổi chỗ cho cô bé này không?.” Ông ta cười cười, ánh mắt híp lại như một sợi chỉ, nhìn Enji như trông thấy đồ ăn ngon.
Cô lạnh lùng nhìn ông, lâu sau bỗng mỉm cười thật ‘quyến rũ’, đáp lời ông ta thoải mái:
“ Được thôi. Chuyện nhỏ mà. Trước hết, ông phải thả Minako đã.”.
“ Cái này…”. Ông ta chần chừ nhìn cô, lo sợ cô sẽ bỏ trốn.
“ Tôi có thể làm gì được sao?.”. Enji hiểu ông ta nghĩ gì, cười cười hỏi lại một câu.
“ A. Phải phải. Thả con bé ra..”.Lão già béo nghe cô nói, thầm nghĩ ông ta suy nghĩ quá nhiều rồi, một cô gái nhỏ bé như Enji, có thể làm gì hơn chứ.
Minako được thả ra, vội vàng chạy đến bên Enji, cô ôm chặt Enji, cả người run lên vì sợ. Cô ngước mắt nhìn Enji, miệng lắp bắp:
“ Làm…làm sao…. bây giờ.?” Để Enji lại, cô thực sự không dám nghĩ.
Trái lại với vẻ mặt lo sợ của Minako, Enji trông dường như rất bình tĩnh, cô còn hỏi Minako một câu kì lạ:
“ Cậu thấy tôi có tuyệt vời không?.”.
Minako ngơ ngác nhìn, không hiểu nổi, tình huống gì đây.?.
“ Chuyện này…không phải lúc này, Enji.”.
“ Trả lời tôi.”. Cô nghiêm mặt ra lệnh.
“ Cậu ư.?....”. Minako nghĩ ngợi, dù cô thực sự quái lạ, nhưng không thể phủ nhận một điều..
“ Cậu rất tuyệt. “.
Enji mãn nguyện cười một cái, cô rất tuyệt, cái này cô chưa bao giờ được nghe.
“ Ra ngoài chờ tôi…”.
“ Nhưng…”
“ Đừng lo, tôi chỉ không muốn làm mất hình tượng của mình trong mắt cậu thôi.”. Vừa nói, cô vừa cười một nụ cười siêu đẹp trai, Minako hơi ngơ ngẩn một chút, Enji nói câu đó thật kì lạ. Cái đó, giống như là của con trai nói cho người mình yêu hơn thì phải.
Đưa được Minako ra khỏi nhà, Enji quay lại với đám người trong phòng, cười nham hiểm. Không có ai của người nhà Fujimaru ở đây, không ai ngăn được cô cả.
Những tiếng hét vang lên dữ dội.
…………………
“ Này, của cậu”. Enji bước từ nhà ra, trông cô rất bình thường, đưa cho Minko một túi đồ.
“ Cậu không sao?.” Minako kinh ngạc hỏi.
“ Tôi thì sao được chứ. Tôi vô địch mà. Từ giờ cậu không thể ở đây được nữa, cậu phải đi theo tôi. Biết chưa. Tôi sẽ chăm sóc cho cậu.”. Enji bước đi như nhảy một điệu nhạc, trên miệng là nụ cười chói nắng. Minako chỉ biết chạy theo cô.
Nụ cười trên mặt cô bỗng từ từ tắt. Saka biết cô lôi một cô gái về ở chung, sẽ không giận chứ.
…………..
Lúc đó, tại phòng làm việc của CEO tập đoàn Fujimaru:
“ Hắt…xì…”. Saka khó chịu day mũi, cầm bức thư gửi từ nhà Vampire.
===
Tôi là em gái của Saka.
Trong căn phòng tối xa lạ:
“ Elizabeth..cô chịu thua sao?.”. Một giọng nói mềm mại cất lên trong bóng tối, hơi thở nhẹ phả ra bên tai của của Elizabeth.
“ Tôi không thể làm gì hơn được, cô ta rất đáng sợ. Ông Zack bây giờ chỉ cần nghĩ đến cô ta cũng gần phát điên rồi. Tôi không thể làm gì được, ngay từ đầu đã sai rồi. Đã sai rồi…”. Elizabeth nằm trên giường, đáp lại mệt mỏi, nghe như chỉ là những tiếng thì thầm nhỏ, dù không nhìn thấy mặt nhưng có thể nhận ra được rõ ràng Elizabeth đang run sợ.
“ Đừng như thế, Elizabeth. Cô hiện giờ không giống ngày trước chút nào. Tôi yêu quý Elizabeth trước đây kia. Còn về cô ta, cô ta cuối cùng cũng chỉ đánh gãy vài cái xương của Zack thôi, cô ta còn chưa hề động đến cô, cô sợ hãi điều gì chứ. Tôi sẽ không chấp nhận việc cô ta khiến cô như thế này rồi ung dung ở bên cạnh Saka đâu. Elizabeth, cô nghĩ sao nếu tôi giúp cô trả thù, cô không muốn trả thù ư.?”. Giọng nói mềm mại lại vang lên, trong lời nói nghe như tràn ngập sự thương xót cùng yêu thương với Elizabeth.
“ Cô giúp tôi.”. Elizabeth không tin vào tai mình.
“ Phải. Không chỉ có tôi, phu nhân Kyoko cũng đồng ý giúp cô kia. Cả hai người chúng tôi đều rất yêu quý mà, chúng tôi sẽ giúp. Tôi sẽ không ra mặt lúc này, nhưng sẽ có người thay tôi giúp cô. Senje Enji. Chỉ cần cô ta biến mất thôi, phải không.?. Cô ta biến mất là được, biến mất một cách thật tự nhiên ấy.”. Cô gái vuốt mái tóc rối của Elizabeth, vẫn bằng cái giọng điệu mềm mại và nhẹ nhàng thì thầm vào tai Elizabeth. Những lời cuối phát ra lại càng nhẹ nhàng hơn.
………………………………
“ Khụ…khụ…khụ…”. Saka ho kịch liệt, anh vội vàng lấy khăn lau vết nước trà trên miệng, ánh mắt nhìn Enji toé lửa. Còn cô, nhìn lại anh thật ngây thơ, vô tội nói:
“ Saka, nước trà cô Marie pha ngon lắm, nhưng anh cũng không cần uống gấp như vậy. “. Nói xong lại thản nhiên uống trà tiếp. Hây dà, phản ứng của anh cô đã nghĩ tới.
Đầu tiên là nhìn cô toé lửa – Đã có.
Tiếp theo là:
“ Em lôi một cô bạn gái về ở cùng, sống trong phòng của tôi.?. Lại còn nói sẽ nuôi cô ấy.?.”
Hỏi lại cô giọng không tin được – Đã có.
“ Sao em dám làm thế.?.”
Giận giữ quát cô – Đã có.
“ Không được. Tôi không đồng ý.”.
Từ chối – Đã có.
Enji ngồi im một chỗ, gật gù tự mình tán thưởng mình. Cô thật là, thật là tài giỏi. Cái gì cũng giống như kịch bản hết.
“ À không. Tôi đồng ý.”. Saka bỗng nhiên nghĩ gì đó, cười nham hiểm, anh đến gặp cô vì có việc, còn đang không biết làm thế nào với cô. Thật may, chuyện này có thể trao đổi được.
Phụt….
Enji không khách khí phun trà sang một bên, ngoáy tai, không tin được. Sao cái này lại không có trong kịch bản.?.Chứng kiến việc trước mắt, thật lạ khi Saka vẫn cho đó vẫn là một hành động lịch sự, dù sao thì cô cũng không nhằm vào anh. Thế là quá tốt rồi.
“ Saka, anh lại định làm gì.?.”
Enji nhìn anh cảnh giác.
“ Trao đổi.”.
“ Chuyện gì mới được.?.”. Này, trao đổi với anh, cô có cảm giác chẳng tốt lành gì.
“ Bình tĩnh và nghe tôi giải thích, em không cần vội vàng đâu. Cách đây hai ngày, phu nhân Kyoko gửi cho tôi một bức thư, báo rằng trong vài ngày tới một vài người họ hàng sẽ đến thăm tôi và sống ở nhà chúng ta một thời gian. Vì thế, từ mai em hãy trở về nhà đi.”.
Enji nghe anh nói, đầu tiên là cô không hiểu lắm, họ hàng anh ta đến thăm thì liên quan gì đến cô chứ. Sau đó, mắt cô sáng lên dần, nhìn anh không tin nổi. Saka quả thật đúng là quá mức cao thâm.
“ Ra là thế. Được rồi, Saka, hãy thử xem em nói đúng không nhé. Họ hàng anh đến đây là có liên quan đến em, mà tất cả đều là liên quan đến em.”.
“ Đúng rồi.”.
“ Nói thăm anh chỉ là cái cớ, thực ra họ đến là để theo dõi em và anh. Chính vì vậy, em nên trở về nhà sống, tạo mọi cơ hội để họ theo dõi tốt hơn. Đổi lại, anh đồng ý cho Minako sống với em.”. Ý của anh là như vậy sao. Thay vì ngăn cản họ theo dõi, lại tạo điều kiện tốt hơn.
“ Bingo. Thông minh lắm. Phu nhân Kyoko có vẻ lo lắng về mối quan hệ của chúng ta, tôi cần em diễn trò để bà ấy dừng việc theo dõi của mình lại.”. Saka cười cười hài lòng, vỗ nhẹ hai tay tán thưởng.
“ Còn lâu. Nếu anh không thích việc này, tại sao không từ chối chứ. Đừng lôi em vào.”. Enji xua tay, cắt ngang tâm tình đang tốt của anh.
“ Biết sao được, bà ấy là vợ của cha tôi. Tôi phải tỏ ra kính trọng bà ấy một chút. Đơn giản thì cũng chỉ là họ hàng tôi đến thăm, từ chối sao được. Tôi cũng không muốn làm phật ý bà ta. ”.Anh thở dài, cứ nghĩ cô đã đồng ý chứ.
“ Anh không thích bà phu nhân Kyoko đó sao?. Nghe Victoria nói bà ta đối xử với anh rất tốt.”. Nghe anh nói thì rõ ràng Saka chẳng ưa gì bà phu nhân đó rồi. Nhưng cô muốn biết lí do.
“ Em nghĩ sao về một người phụ nữ không phải mẹ ruột của mình lại đối xử với mình quá tốt.”. Saka cười thâm trầm, anh không trả lời mà hỏi lại cô.
“ Em không biết. Mà dù sao em cũng không đồng ý. Em hiện tại thích đi học lắm, anh đừng có muốn thì đuổi em đi, cần thì lôi em về. Không có chuyện đó đâu.”. Cô cứng rắn đáp lời.
Cô không đồng ý, đùa đi. Dù không muốn cũng phải đồng ý, một mình anh diễn trò thì ai xem.
“ Em không đồng ý, tôi sẽ gây rắc rối cho cô bạn của em, và… không cho em gặp Hunter nữa, đổi lại, tôi đồng ý cho cô bạn của em sống cùng. Sau này cũng không mang chuyện Hunter ra làm điều kiện.”. Anh lên tiếng đe doạ, cùng với thương lượng. Nghe Saka nói, người ngoài sẽ cảm thấy câu chuyện này hơi lạ. Hunter - một con chó thì liên quan gì đến đây. Thế nhưng mà có.
Enji nghe anh đe doạ chuyện Minako thì coi thường không quan tâm, anh dám động vào Minako, cô sẽ xử lí anh. Nhưng nếu không cho cô gặp Hunter nữa, thì…không được. Cô suy nghĩ, rồi cắn cắn môi , run run người, vung tay ném li thìa trước mặt mình vào anh loạn xạ cả lên. Vừa quăng vừa gào thét:
“ Em ghét anh, ghét anh, ghét anh…”.
“ Tôi biết, tôi biết. Xem phản ứng thì có vẻ là em đồng ý rồi.”. Saka bình tĩnh né các vật thể đang bay về phía mình. Hài lòng khi đạt được mục đích. Anh liếc nhìn cô đang giận giữ, cảm thấy vẻ mặt này của cô trông cũng tuyệt lắm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc