Hai Người Giám Hộ Enji - Chương 14

Tác giả: Thoigianvodinhhinh

Bữa sáng:
" Không có....."
" Dạ?."
Saka ngước nhìn công Langdon đang ngơ ngác trước mặt, anh chỉ tay vào tập giấy trên bàn, nói tiếp:
" Trong đó, tôi không thấy nói đến khoảng thời gian Enji còn nhỏ. Không có thông tin gì nói về tuổi thơ của Enji cả. Chỉ gọn một câu:...mất mẹ năm 5 tuổi, không có cha, được Đại Lão nuôi dưỡng và dạy dỗ từ nhỏ...Còn không nói đến mẹ cô ấy mất vì cái gì nữa. Bình thường thì phải có nói đến chứ. Tôi cũng không thấy ảnh của mẹ Enji...."
" Cậu chủ, tôi thực sự cũng không rõ, tôi sẽ cho điều tra lại kĩ hơn . Nhưng...ngài cần biết điều gì về tuổi thơ của tiểu thư vậy. Nếu biết rõ, tôi có thể tìm chính xác hơn.". Ông dò hỏi, còn không hiểu Saka đang định làm gì nữa
" Tìm cái gì ư?....". Anh nhún vai " Tôi cũng không biết. Một thứ gì đó chăng?". Nói xong, anh nhìn ông mỉm cười nhè nhẹ.
Ngay sau đó là vẻ mặt lạnh băng thường ngày, anh chầm chậm cầm lấy tờ báo trên bàn đọc tiếp, đồng thời ra lệnh:
" Ông nói cô Elik có gì chuẩn bị thì làm nhanh lên một chút, khoảng hai giờ chiều tôi cùng con bé đi đến gặp hiệu trưởng, khi trở về khách sạn mong rằng mọi thứ đã hoàn tất."
" Tôi hiểu."
.....................
Căn phòng của Enji hiện tại đang lộn xộn:
" Tiểu thư, cô trốn ở đâu rồi. Cô biết trốn cũng vô ích mà, cậu chủ sẽ tìm được cô thôi. Lúc đó ngài ấy sẽ lại đánh cô như hôm trước ấy. ". Cô Solomon đứng ở giữa căn phòng, nhẹ nhàng nói nhưng câu mang hàm ý đe doạ.
" Bịch...". Enji từ trên nóc của một chiếc tủ nhảy xuống.
" Ra cô ở đó, làm tôi tìm mãi không ra. ".
" Cô Elik, không đi học có được không. Tối qua tôi gọi điện cho cụ, cụ nói trường học buồn ૮ɦếƭ luôn. Tôi đọc nội quy trường học được hai điều liền lăn ra ngủ lúc nào không biết. Sao mà nó còn kinh khủng hơn cả kinh thánh vậy. Ít nhất kinh thánh còn có ý nghĩa, thứ đó toàn những điều vô nghĩa thôi.". Mặt Enji khó chịu, đôi lông mày nhíu lại, biểu cảm giận dỗi.
Cô Elik mỉm cười lắc đầu, nhẹ nhàng nói:
" Tiểu thư, đi học thì mới có bạn được ".
" Tôi có Arika rồi.( Chắc mọi người còn nhớ Arika chứ, sau vụ giúp đỡ, Enji đã làm bạn với cô gái đó ).". Enji la lên.
" Mà..." một chút ngập ngừng, với khuôn mặt hơi thất thần, cô bé cười, một cụ cười vô cảm, mang theo cả sự khinh thường nữa, Enji tiếp lời:
" Có ai làm bạn được với tôi chứ?. Rồi họ sẽ bỏ đi thôi. Ai cũng vậy, cô Elik à. Lúc đầu họ nói tôi thú vị, sau đó luôn luôn là: " Tôi cứ nghĩ tôi biết cậu nhưng không phải "; " Cậu không phải người mà tôi biết "; " Cậu thật quái dị, thật khác người, tớ không hiểu nổi" hay có thể là :\'\' Xin lỗi, tôi rất sợ cậu \'\'; \'\' Cậu thật kinh khủng ";...rồi tôi trở thành người mà họ chưa bao giờ gặp gỡ. Tôi sẽ không ở đây lâu đâu, khi hiểu rõ tôi hơn một chút nữa, Saka sẽ tìm cách trả tôi trở về. Tôi không rõ vì sao anh ấy có hứng thú với tôi, nhưng tôi không quan tâm. " Không ai chịu đựng được con quá lâu cả ". Cụ tôi đã nói thế, và rõ ràng từ trước đến giờ người luôn luôn đúng ".
Enji bình thản kể, như không có gì cả khi cô nói về mình, về những chuyện như thế, nhưng đáy mắt lại tối một cách đáng sợ.
Và nói xong, cô còn cười thích thú, khi mà chứng kiến cô Ẻlik ngỡ ngàng, bất động nhìn cô , có lẽ cô ấy ngạc nhiên lắm.
Nhưng bất chợt, cô Elik giơ tay ra nắm chạt tay Enji, cô lắc đầu liên tục, chắc chắn nói:
" Tôi sẽ không như vậy, tiểu thư. Cả cậu chủ nữa, ngài ấy quý cô mà ".
Giật mình một chút, Enji vội rút tay mình ra khỏi tay của người phụ nữ trước mặt.
" Không có chuyện đó đâu. Tôi hiểu mà ".
Saka nói cô quái dị, tính tình cô vốn khác người mà. Anh đang cố gắng đưa cô xa xa anh một chút, anh chắc đã cảm thấy cô phiền phức rồi?. Sao anh lại gọi cô là con bé. cô làm gì có tuổi thơ. Người gọi cô là bé, trước giờ chỉ có Đại Lão thôi. Nhưng tại sao ông ấy lại gọi cô là con bé, khi mà chính ông ấy là người phá hủy tuổi thơ của cô?.
Tính tình Enji quái dị ông ấy cũng không chịu được, nói gì đến những người đã là " bạn " của cô, tuy ông ấy không dạy cô làm người như thế nào. Nhưng không phải ông ấy khiến người khác dạy cô làm người như thế nào hay sao.?. Thế thì có gì khác nhau chứ.
Đáng lẽ cô nên giận ông ấy mới phải, nhưng vì sao trong lòng lại chỉ cảm thấy biết ơn vô cùng.
............
Chỉ có chúa mới biết, ông đã shock như thế nào khi nhìn thấy cô gái đó. Cô gái đó rất đẹp, vượt trên cả sự hoàn mĩ. Nhưng, cô gái đó...
Enji nhìn ông hiệu trưởng đáng kính bằng đôi mắt lạnh và bất cần. Cô chỉ cúi đầu nhẹ coi như lời chào với ông.
Ông Langdon vội giải thích:
" Ngài hiệu trưởng, tiểu thư nhà tôi vừa đi du học về, tính tình cô ấy lại khác người nữa, cách cư xử của cô ấy, mong ông thông cảm.".
" Được, không có gì. Chỉ là, cách ăn mặc của em ấy ?."Ông ta nói có phần hơi run, mắt không nhìn thẳng vào cô.
Ông Langdon quay đầu lại nhìn Enji...
Cô mặc chiếc áo sơ mi ngắn, tà áo được thắt lại thành nơ để lộ chiếc eo thon trắng. Lại được thêm chiếc quần soóc bò ngắn đầy những vết cào, vết rách lung tung, cô để lộ cặp chân thon dài, nhìn như muốn trêu tức người khác. Chiếc giầy thể thao đen lớn, ba lô nho nhỏ Enji khoác bên vai có màu rằn ri, mũ lưỡi trai đội hơi lệch. Cả người vương chút bụi bặm do quá trình chạy trốn của cô. Tiểu thư Enji nhà ông không khác dân đi bụi là mấy.
Và cô ấy đang gửi đến ông nụ cười rất thân thiện,
" Tiểu thư sẽ thay đổi.". Ông nói chắc nịch.
........
Trên xe,
" Nếu cô muốn dọa ông ấy, tôi có thể xin chúc mừng. Tiểu thư Enji, cô đã rất thành công."
" Không có đâu, tôi chỉ ăn mặc giống đi du lịch đôi chút thôi mà. Không ngờ ông ta hoảng như vậy, người Nhật Bản có lẽ không quen với cách ăn mặc như này lắm nhỉ. Tôi có cần phải thay đổi style của mình không?.". Enji hướng đến ông hỏi.
" Tiểu thư cứ làm những thứ cô muốn.". Ông quản gia trả lời cô bằng câu nói quen thuộc.
" Vậy tôi muốn giết Saka và không đi học. Có thể không?.". Enji lơ đễnh nói, nhưng lại nhìn sang ông mong chờ.
"..............."
"....nhưng được sự cho phép của cậu chủ nhé."...
Ông nghe thất tiếng cô bĩu môi.
Enji bước xuống xe, và ngay trước mắt cô là tòa nhà tráng lệ nổi bật trong tông màu kem và vàng.
Trước tòa nhà, một biển hiệu lớn lấp lánh ánh đèn: Khách sạn Mùa Đông.
Có ai nói cho cô biết cô sẽ ở khách sạn không?.
Khi cô còn đang nghĩ nghĩ, lập tức bị những tiếng động rất náo nhiệt thu hút sự chú ý.
Một chàng trai cao lớn từ sảnh của khách sạn đang bước tới gần cô, khuôn mặt anh mỉm cười nhẹ. Tóc anh trông hơi rối, chiếc áo sơ mi để mở hai chiếc cúc đầu, lộ ra khuôn *** cường tráng, áo khoác cầm ở trên tay cùng với chiếc caravat. Hôm nay trông anh hơi khác, có chút phong trần hơn mọi hôm rất nhiều. Nhưng cũng vì thế, khi anh bước đi đến đâu, ngay lập tức thu hút rất nhiều ánh nhìn.
Khi anh bước, khung cảnh trước mắt Enji như muốn nở hoa, sáng đèn rực rỡ...
Chỉ là:
" Không thích.".Một câu nói không đầu không cuối, không lí do cơ bản. Hoa hay đèn cũng tắt luôn.
" Tại sao?. ".
" Không thích, chỉ vậy thôi. Em muốn ở một trong một biệt thự hay ngôi nhà nào đó, đừng bắt em sống chung với mấy người xa lạ, phiền lắm. Mà ở khách sạn, anh làm ồn một chút là sẽ có người mò đến cửa phòng đấy, biết không hả. Hồi trước em ở mấy nơi như thế này toàn bị đuổi đi thôi. ". Cô nhún nhún vai nói, bất chợt nhắc tới cái quá khứ không mấy tốt đẹp. Việc bị đuổi ra khỏi khách sạn và nhà nghỉ đối với cô đã quá mức bình thường rồi, còn bị ghi trong danh sách đen cấm đến: cũng nhiều lắm đi.
" Nhưng nơi này rất tốt, hơn nữa..". Anh cười bí ẩn:"..em sẽ thích nơi này thôi. Phòng em đặc biệt lắm, biết không. ".
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc