Hai Người Giám Hộ Enji - Chương 06

Tác giả: Thoigianvodinhhinh

Gạt bỏ những phiền muộn và khó chịu trong lòng, gương mặt Enji lại tươi tắn và sáng lạn trở lại, đi theo cô Elik nghe cô giới thiệu về nhà mới.
Tổng thể, khu nhà gồm ba ngôi biệt thự nối với nhau bằng các hành lang lát đá có mái hiên. Ngôi biệt thự mà Enji ở là lớn nhất, chỉ gồm bốn người, ngoài cô ra có Saka, ông Langdon, và cô Elik. Tất cả người làm trong nhà sống trong ngôi biệt thự thứ hai, cái thứ ba sử dụng cho khách đến nhà.
Cô Elik giới thiệu cho cô trước hai căn biệt thự kia trước, sau đó mới dẫn cô vào nhà chính.
Có một cảm xúc là ấn tượng.
Đồ dùng trong nhà thực sự là xa hoa tráng lệ, căn phòng đầu tiên ngay khi bước vào là phòng khách, chia làm hai gian. Nếu nói là chia ra cũng không đúng lắm, vì ở giữa phòng khách chỉ là một thềm vài bậc lên xuống nối liền với cầu thang lên tầng hai. Nhưng cách bài trí trong hai gian cách nhau " một bậc thềm " này lại khác nhau hoàn toàn. Gian ngoài giống như được sử dụng chính để tiếp khách, còn gian trong thì bài trí vật dụng có phần riêng tư hơn, có cửa sổ sát đất nhìn ra khung cảnh bên ngoài, có lò sưởi, tủ R*ợ*u, tivi màn hình lớn....
Enji ngồi phịch một cái thử độ êm ấm của ghế sa-lông. Đúng là không tệ, không kém giường là mấy...
Cô ngả người trên ghế, vô tình nhìn lên trần nhà, cau nhẹ mày, cô lầm bầm
" Anh ta thích đèn chùm sao "
Thực sự thì Saka có thích đèn chùm hay không thì không rõ, nhưng trên trần nhà, một chiếc đèn chùm khủng pố chiếm ngự gần hết không gian, xung quanh còn có rất nhiều những chiếc nhỏ khác.
Cô không hề tán dương vẻ đẹp của nó, trái lại, cô nhận xét:
" Hầy, như thế này, trần nhà phải chắc lắm, ta có nên nghiên cứu không đây? "
Cô Elik nghe thấy,liền chớp chớp mắt không thôi.
" Tiểu thư, ta lên xem phòng cô nhé \'\'
" A, được "
...........
Phòng Enji ở tầng hai, ở tầng này chỉ gồm có hai phòng. Và ngôi nhà này thì rất lớn, vì thế có thể tưởng tượng ra được phòng cô lớn chừng nào. Cả một phòng lại được chia làm nhiều gian cách nhau bởi những bức tường không có cửa, trang trí đẹp mắt, tao nhã, không quá phô trương, nhưng sang trọng.
Cô rất hài lòng.
" Tiểu thư, cô đến đây, tôi có món quà cho cô ". Cô Elik lên tiếng, kéo cô đến một gian phòng.
Và Enji gần ngất trước món quà cô ấy dành cho mình
Enji định thần, xác nhận lại món quà cô Elik dành tặng mình. Dạ, xin thưa, là cả một phòng quần áo.
" Tiểu thư, cô thấy vừa lòng chứ ". Elik hỏi, kèm theo đó còn chăm chú quan sát thân hình của cô, mắt sáng rực, chỉ cần nghĩ đến việc cô gái đẹp trước mắt mặc quần áo cô thiết kế, vui sướng đã muốn bay bổng lên rồi.
Enji chợt cảm thấy cả người nổi gai ốc. Sao bỗng dưng cô Elik lại trở nên đáng sợ như thế. Cả người chợt toát mồ hôi lạnh, cô đưa tay vào túi quần định lấy ra chiếc khăn thấm, nhưng thay vào đó lại là một tờ giấy. Ghi:
" À, tôi quên không nhắc nhở em một chút. Cô Elik mọi phương diện đều tốt, chỉ có điều rất thích những cô gái có thân hình đẹp. Khi cô ấy biết số đo 3 vòng của em, tôi thấy mắt cô ấy sáng lên. Nên chú ý. "
Vò nát tờ giấy trong tay, Enji rủa thầm tên khốn Saka. Rõ ràng là cố tình trêu tức cô. Nếu anh ta không điều tra, cô Elik biết số đo ba vòng của cô hay sao?.
Ít nhất tạm thời gạt vấn đề này sang một bên đã, giải quyết rắc rối trước mắt tốt hơn. Nhìn cô Elik càng ngày càng đáng sợ, chẳng lẽ đang nghĩ cô trong trạng thái...????.Á. Không được nghĩ bậy
Enji lùi vài bước, miệng cười cười nói nói:
" Cô Elik, tôi đi xem đồ của tôi nhé "
Nhưng người vừa mới quay đầu định chạy, đã bị một bàn tay thon dài chắc chắn tóm lại ở bên vai. Giọng cô Elik trầm xuống rất đáng sợ:
" Tiểu thư, cô chưa nhận xét về món quà của tôi "
Enji cười gượng, giả tảng quay đầu nhìn về phía mấy bộ quần áo. Thực ra cô cũng là con gái, tuy không điên cuồng về thời trang nhưng cũng không đến nỗi ghét . Chỉ là, cô ăn mặc không cổ hủ nhưng đủ kín đáo và rộng thoải mái để hoạt động. Còn căn phòng này, nhìn đi nhìn lại sao chỉ toàn váy thế này, lại còn rất thiếu vải nữa,...a, sao toàn ren thế này, vải hình như cũng rất mỏng...
Thề có trời đất, đời này trước đây, cô chưa từng nghĩ sẽ mặc những thứ này. Chẳng lẽ về sau, cô sẽ phải sao?
Enji đành tự tìm đường thoát thôi, nhất quyết không thể để những thứ này hoen ố thanh danh và hình tượng của cô được.
Cô quay lại, áy náy ( giả đấy ) nói với Elik:
" Cô Elik, tôi mang đủ quần áo rồi "
" Không, chắc chắn không đủ đâu, tiểu thư Senje. Nhất là đồ ngủ ". Cô Elik nói rất chắc chắn, lại kèm theo luôn cả cái lắc đầu nữa.
Hư. Thế nào cô ấy lại nói mình thiếu quần áo, còn đồ ngủ nữa, đồ đạc của mình cô ấy còn chưa xem.
" Sao cô biết?". Enji nghi hoặc hỏi.
" Thật xin lỗi nhưng tôi đã xem qua quần áo của cô. mấy bộ pijama của cô không thể làm đồ ngủ được. Cả đống quần áo không thể nói là đồ của phụ nữ đó nữa. Tôi đốt hết chúng rồi, còn vài đồ tạm chấp nhận được, tôi để lại ".Cô Elik nói lời tội lỗi nhưng lại phấn chấn như lập được công lớn, cười đến sáng lạn.
Enji khóc không ra nước mắt, nhưng cũng sắp khóc đến nơi rồi. Quần áo của cô, dù cô không quan tâm có đốt, hay vứt thế nào, nhưng trước khi làm phải hỏi ý của cô chứ. Hơn nữa đồ cô mặc lâu như vậy, bỏ đi không phải rất lưu luyên sao?
Không có quần áo, cô phải mặc cái kia?..
Tay bất giác đưa vào túi, theo thói quen lấy ra khăn, cẩn thận lát nữa cô khóc, còn có cái gì thấm nươc mắt chứ.
Ai ngờ, lại một tờ giấy nữa.Ghi
" À, lại quên. Cô Elik không nghe ai về chuyện ăn mặc đâu. Đến tôi còn bị chỉnh nữa là. Đừng phản kháng vô ích. Còn nữa..."
" Lại còn nữa ư..."
" Cô ấy nói khi em tới phải thử quần áo luôn, có gì thì tránh nhé."
Enji lập tức không những nguyền rủa Saka mà còn nguyền rủa 8 đời nhà Saka.
" Tiểu thư, chúng ta..."
Thanh âm Elik vang lên, Enji sợ hãi nhìn cô.
" Tôi, ...Cô..."
Ánh mắt Elik lóe sáng, lôi Enji vào phòng thay đồ.
..............
Ngày đầu tiên Enji về nhà mới, bắt đầu và kết thúc như vây.
Ngày hôm nay, vậy vẫn qua bình yên rồi.
Mai, sẽ thế nào.
Enji phá
" Haizz......\'\'. Ông Langdon thở dài. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu ông nhận điện thoại từ nhà gọi đến. Mà người gọi điện biểu tình cảm xúc cũng thực là phong phú. Đầu tiên là giọng chỉ hơi run run có phần sợ hãi, sau đó là hốt hoảng, thất kinh...và lần vừa rồi là khóc lóc thảm thiết. Khô hết cổ họng an ủi, động viên, kết quả vẫn chẳng được gì. Có lẽ ông phải nói lại việc này cho cậu chủ thôi, nếu không, lát nữa có người gọi điện đến đòi tự tử. Ông không gánh được hết trách nhiệm.
Không cần gõ cửa, ông Langdon trực tiếp bước ngay vào phòng làm việc của Saka, thấy anh đang nằm trên ghế salong nghỉ ngơi. Ông bước đến. Liều mình gọi. Nghĩ thầm : " Thất lễ, cậu chủ. Dù thế nào tôi cũng phải gọi ngài dậy ".
" Cậu chủ..."
Vừa chỉ nghe tiếng, Saka đã mở mắt, mệt mỏi ngồi dậy, miệng lầm bầm : \'\' Nước "
Hiểu ý, ông nhanh chóng rót nước đưa cho anh.
" Có chuyện gì không? ".
Vừa định thưa chuyện luôn, ông chợt thấy bộ dạng mệt mỏi của Saka, liền nghĩ ông báo cáo chuyện này ra chắc không tốt, có nên gợi ý để anh hỏi.?
Ông Landon đánh lạc hướng vấn đề chính.
" Cậu chủ, ngày thứ 5 rồi. Hôm nay cậu không định về nhà sao? "
" Không ". Anh trả lời ngay lập tức
" Như thế không hay lắm, cậu chủ. Không lẽ ngài vẫn còn giận? ". Nhớ đến vẻ mặt khó chịu của anh sau khi đi cùng tiểu thư Senje, ông nghi hoặc hỏi.
Đáp lại là ánh mắt mang theo tia lửa và lời nói khó chịu:
" Con bé đó đá tôi."
Nói đến Enji, Saka chợt nhớ đến câu nói bâng quơ của cô. Nhìn ông Langdon hỏi:
" Ở nhà không gọi điện đến báo con bé đó phá cái gì sao. Chẳng lẽ ngoan đến vậy."
Ông Phillip như được mở đường, vui mừng trình bày, nhưng mặt ngoài vẫn không để Saka biết được:
" Cậu chủ, vài ngày gần đây cô Elik điện báo cho tôi rất nhiều lần về việc phá hoại và vui chơi không an phận của tiểu thư. Ngày hôm nay là một người khác gọi điện đến, cô Elik lúc đó đã ngất rồi. \'\'
" Gì kia? " Saka giật mình hỏi, không tệ đến thế chứ.
" Chính xác thì con bé đó làm gì "
" Chính xác thì..." Ông quản gia nhìn anh, chậm rãi nói. " Tiểu thư Senje trong 5 ngày vừa rồi, đã \' vô tình \' lần lượt đập phá những món đồ có trị giá cao trong nhà. Gần như đều là mấy món đồ cổ cậu vất vả sưu tập. Còn là những đồ cậu thích nhất nữa ".
Mỗi lời ông nói, đều như một thùng dầu đổ thêm vào ngọn lửa Saka đang bùng cháy dữ dội.
" Đi về ". Anh lạnh giọng ra lệnh. Sắc mặt cực kì tồi tệ.
................
Nhà Fujimaru
" Tiểu thư, xin cô, đừng......Á...". Các cô hầu gái chạy theo Enji quanh nhà, thất kinh hãi hùng. Chật vật đỡ bình hoa cô vừa lỡ tay huých vào.
Tiếp đó
" Tiểu thư, cẩn thận tủ R*ợ*u....\'. Phew, may, chưa đổ...
" Kìa....chiếc đèn quý ". Phù, có người đỡ rồi.
Nhưng.......
" CHOANG....... ". Vang lên.
Cô hầu gái cầm mảnh vở của chiếc đĩa cổ quý báu trong bộ sưu tập của Saka, híc híc vài cái rồi òa khóc.
Enji nhìn cô thương cảm tặc lưỡi vô tội:
" Chậc chậc, vỡ rồi. Tôi vụng về quá ".Còn ra vẻ tiếc nuối nữa. Ai biết con quỷ con trong cô đang cười không. Phá đồ của Saka vui phải biết, đúng như cô nghĩ, \'\' lướt ván \'\' trong nhà là vui nhất.
Cô liếc nhìn mấy cái thảm Ba Tư cao cấp cản đường cản lối. Đang không nghĩ ra mình dọn dẹp nó thế nào đây?. Còn chưa kịp thực hiện cái ý tưởng lóe lên trong đầu, một tiếng quát lớn vang lên. Với cô thì rất khó chịu, nhưng những người hầu trong nhà, đều cho rằng đó là thanh âm cứu giúp của chúa.
" Không phá đồ nữa ".
Cô quay lại, nhìn anh căm ghét. Hừ một tiếng. Không cãi lại anh, không bao biện hành vi của mình, còn đáp:
" Được, không phá nữa. Dù sao cũng không còn nhiều thứ hay ho. "
Saka nhìn cô gái trước mặt, hơi bất ngờ trước phản ứng của cô, kìm cơn nóng giận lại. Hỏi cô rất nhẹ nhàng:
" Vì sao làm vậy "
" Tôi chán ". Lí do rất đơn giản.
" Có chán cũng không được làm thế. Em có biết hành động của mình gây phiền toái cho bao nhiêu người không?. Nhìn lại những người trong nhà đã vất vả vì em thế nào đi ". Anh bực dọc giáo huấn.
Enji khựng lại, nhìn tàn tích của mình gây ra, nhớ lại hình như đúng là mấy cô hầu gái quả thực rất đáng thương thật. Đi theo thu dọn suốt. Đồ của anh ta cô phá thì không áy náy gì, nhưng có lẽ sẽ mang phiền phức đến cho họ.
\'\' Đã hiểu, sau này không phá nữa. Nhưng ai bảo họ không ngăn tôi. Tôi cứ nghĩ họ không chú ý nhiều chứ ". Cô cãi.
Saka nhìn cô không hiểu. Đồng cảm xúc với những người hầu.
" Vậy em bảo họ làm thế nào được chứ. \'\' Người hầu đâu được cãi lệnh chủ. Dù cô mới chuyển đến, nhưng vẫn là chủ nhà.
" Ai nói anh như vậy, tôi phá, họ liền đi theo dọn dẹp, khóc lóc. Vài người nói tôi không nên làm thế. Không ai quát tôi, nói tôi dừng lại. Vậy mà được rồi à. Ở nhà cũ tôi cũng thường phá loanh quanh, khi đó Jume sẽ đến cản tôi lại. Nếu không sẽ phá tiếp. " Cô nói nói cho mấy người đang ngơ ngác trước mặt mình nghe. Không hiểu họ bị làm sao nữa, chuyện này nghe như lạ lắm sao?
Saka chợt cảm thấy ảo não, cuối cùng cô được nuôi dạy như thế nào vậy?
\' Đại Lão không dạy em không được phá đồ và làm phiền người khác sao " Cái này chắc chắn phải được dạy chứ.
" Không có, cụ tôi chỉ dạy ghét kẻ nào thì gây rắc rối cho kẻ đó. Chán thì phá, tìm rắc rối mà chơi. Bực mình thì đi kiếm người đánh nhau. Không vừa ý thì làm thế nào vừa ý thì thôi. Không lấy được thứ gì thì ςướק, ςướק không được thì hủy.....bla bla.." Cô nói liền một mạch, dài dài, những người trong nhà cũng dần dần toát mồ hôi theo. Được lớn lên, dạy dỗ như vậy, cô thế này có phải là quá ngoan không?
Saka không hiểu sao giờ đã hết giận, bỗng nhiên cảm thấy đáng thương thay Enji. Sống với một người như Đại Lão, không sớm muộn cũng trở thành người xấu. Trước mắt đúng là anh không có cảm tình với cô, nhưng cứ để cô như này có lẽ không ổn.
Anh hỏi lại vấn đề cũ:
" Em nói chán, ở đây có gì không vui? "
" Thứ gì cũng không vui, không ai nói chuyện với tôi cả. Cô Elik rất bận, còn nếu rảnh rỗi sẽ bắt tôi đi thay đồ, tôi
không vui khi phải chuyển nhà, anh vô cớ bắt tôi đến đây chẳng để làm gì cả " Cô phụng phịu, bực mình nói. Saka vẫn chưa cho cô lí do thỏa đáng.
Saka nghe đến chuyện thay đồ, rồi chuyển nhà liền cảm thấy có chút tội lỗi. Nghĩ nghĩ, anh vui mừng nhớ tới một thứ.
" Em thích động vật chứ \'\'
\'\' Làm gì \'\'
\'\' Chơi với em, không tốt sao \'\'
\'\' Tôi chỉ thích con nào thông minh thôi "
Nghe câu trả lời, anh liền bật cười. Có rắc rối, nhưng kể ra cô cũng rất đáng yêu. Dạy dỗ lại là được.
" Vậy mai ông Langdon sẽ đưa về cho em hai con vật. Chúng là thú nuôi của tôi. Một con chó và một con ngựa. Em sẽ nhanh thích thôi. " Anh tươi cười nói. Nhưng rồi cũng nghiêm mặt luôn.
" Có bạn rồi, không chán, không phá nữa "
" Không thèm, hết đồ hay rồi. Có phá cũng không ở trong nhà nữa đâu. Mai tôi ra ngoài vườn."
" Không phá nữa \'. Anh trừng mắt, nói đến vậy mà cô vẫn không nghe .
" Hừ. Không phá ". Cô quay mặt sang chỗ khác, không nhìn anh nữa, biểu thị là không cam tâm.
Tạm yên tâm, anh nhìn lại căn nhà, thầm nghĩ mai phải đi mua lại các thứ đồ bị hủy.
Nhìn đồng hồ sắp đến giờ ăn tối, anh quay sang ra lệnh với những người hầu
" Chuẩn bị bữa tối đi \'\'.
Sau đó anh lên phòng mình. Anh phải tắm rửa cho tỉnh táo mới được. Đã mệt mỏi rồi
Đúng là vất vả. Khi đấu với Senje Enji
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc