Hai Lần Gặp Gỡ - Chương 25

Tác giả: Đinh Mặc

Một tháng sau. Bệnh viện Hoa Hạ.
Tôi vẫn phải quấn băng trên người, Thanh Oánh đỡ tôi, đứng trước cửa phòng trọng bệnh.
Một đoạn đường đi tới đây đã làm rách miêng vết thương đang kết vảy, nhưng tôi vẫn muốn tới. Lời nói dối xuất ngoại ba năm trước của Hà Khiêm Dương, nỗi lưu luyến của Sở Vong trước khi ૮ɦếƭ, đáp án đều ở đây.
Đây là phòng bệnh nhân ung thư dạ dày giai đoạn cuối.
Chúng tôi đang trầm tư đứng đó, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra,
Một cậu bé chừng mười tuổi rón rén bước ra, cẩn thận đóng cửa, không hề phát ra bất kì tiếng ồn nào. Đó là một cậu bé cực kì xinh xắn, mắt to, mũi cao, mặt tròn, vóc dáng không cao, trông khỏe mạnh kháu khỉnh.
Điều kiện gia đình cậu nhóc chắc không tốt, quần áo trông hơi chặt và đã rất cũ, thậm chí còn có chỗ rách.
Cậu bé nhìn tôi chằm chằm, gương mặt nhỏ nhắn lộ vẻ suy tư trong giây lát, hai mắt bỗng sáng lên : "Hai chị đén thăm anh hai ạ ?"
Thanh Oánh ngạc nhiên : "Anh hai em là... ?"
"Anh hai em là..." Cậu nhóc chống nạnh, hất mặt đắc ý nhìn chúng tôi, "Đại tài tử phong lưu tiêu sái, ngọc thụ lâm phong Hà Khiêm Dương."
Vẻ mặt rất đáng yêu, lời nói rất dễ thương.
Nhưng chúng tôi không cười nổi.
Nhóc con vẫn rất vui vẻ, nhảy chân sáo về phía phòng nước.
Đầu chợt nhảy lên một ý, tôi hỏi theo : "Bé con, em tên gì ?"
Nó quay lại nhìn tôi, toét miệng cười : "Hà, Cảnh, Dương !"
Hà Cảnh Dương ? Hà Cảnh Dương !
Tôi và Thanh Oánh nhìn nhau, thì ra là thế, thì ra là thế !
Định mệnh xoay chuyển một vòng lớn, lại quay về điểm khởi đầu – Hà Khiêm Dương !
Nút thắt là ở đây, thì cũng cần cởi ra từ đây !
Tôi gõ nhẹ cửa phòng, Thanh Oánh ngồi xuống trên ghế đợi ngoài cửa.
Phòng trọng bệnh nhưng vẫn có đến bốn người nằm.
Trên giường gần ban công là bóng hình quen thuộc, an tĩnh nằm đó. Trên đầu anh đội mũ, gương mặt gầy gò tái nhợt, đâu còn dáng vẻ tinh lực bừng bừng khi xưa.
Anh đã từng là chủ lực của đội bóng rổ, đã từng là tài tử toàn năng được toàn trường chú ý.
Mà giờ đây, anh yên lặng nằm đó. Gia cảnh bần hàn, tiền quyên góp và tiền do trường học hỗ trợ đã dùng hết, bác sĩ cũng tuyên bố hết cách, anh đã dừng trị liệu.
Thật ư ? Hà Khiêm Dương ? Mấy ngày này, mấy ngày này, anh chỉ một mình nằm trên giường, một mình đếm thời gian, đợi tử thần đến đón ?
Tôi bước lại gần, mắt anh chầm chậm nghiêng qua.
Anh sững sờ nhìn tôi, hốc mắt đỏ ửng thoáng hiện lên vui sướng và tuyệt vọng.
Trầm mặc chỉ trong chốc lát, anh hỏi : "Sao em lại tới đây ?"
Tôi ngồi xuống bên anh : "Em đến thăm anh."
"Em đã biết rồi... " Hà Khiêm Dương nhìn tôi, ánh mắt đong đầy bi thương, "Em đến thăm anh một lần, ước nguyện cuối cùng của anh đã hoàn thành rồi."
Ung thư dạ dày giai đoạn cuối, hộ sĩ cho tôi biết, anh chỉ còn chưa đến một tháng !
Anh không nói lời nào, tôi cũng không lên tiếng.
Nhìn ánh mắt khoan hòa cùng vẻ mặt vui mừng của anh, tôi không nhịn được, hỏi : "Hà Khiêm Dương, vì sao anh lại muốn một mình gánh chịu ? Anh cũng biết, em đã yêu anh nhiều đến mức nào. Vì sao không để em cùng anh, cùng anh đi qua khổ cực, cùng anh những ngày sau cuối ? Nếu như em biết, em nhất định ở bên anh ! Không để anh một mình chịu đựng !"
"Nhưng anh lại lừa em. Anh cùng với Mạc Cẩm Hân hùa nhau lừa em ! Anh khiến em nghĩ rằng mình bị bỏ rơi ! Anh biết không, em đã từng nghĩ, đời này mình chẳng còn có thể yêu ai..."
"Thiếu Hàn !" Anh cắt lời tôi, hai mắt rưng rưng, "Anh làm sao nhẫn tâm, làm sao nhẫn tâm để em yêu anh rồi lại nhìn anh ૮ɦếƭ đi ?"
Lời anh nói tựa như cú đánh thật mạnh, đập vỡ tất cả kí ức của tôi, đập vỡ vỏ bọc kìm nén tâm tình tôi bấy lâu.
Cảnh tượng khi Sở Vong sắp ૮ɦếƭ lại lóe lên trong đầu tôi.
Hà Khiêm Dương nói, anh làm sao nhẫn tâm để em yêu anh rồi lại nhìn anh ૮ɦếƭ đi.
Sở Vong nói, thì ra dù đã ૮ɦếƭ một lần cũng không cách nào ở bên em.
Hà Khiêm Dương, anh biết không, sau khi anh ૮ɦếƭ, linh hồn anh vượt hai mươi năm thời không trở về bên em, lại khiến em yeey anh lần nữa ! Chung quy em vẫn không thể trốn chạy khỏi định mệnh yêu anh, và đem đến cho anh một số phận đau khổ !
"Cho nên mới gạt em ?" Mười ngón quấn chặt vào nhau, tôi hỏi, "Xuất ngoại, có người yêu, đều là giả ?"
"Thiếu Hàn !" Hà Khiêm Dương nhắm chặt mắt, tựa như muốn cực lực đè nén điều gì. Lát sau, anh mới mở miệng, chậm rãi nói từng từ từng câu, "Bên cạnh em, chẳng phải đã có một người đàn ông bảo hộ sao ?"
Tôi hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn anh. Anh hít sâu một hơi, chậm chạp : "Anh từng tới nhà em, chỉ muốn nhìn em một chút... Anh thấy một thanh niện trông không tệ lái xe đưa em về."
Đó là... lầm đầu tiên Sở Vong đến nhà tôi ?
Tôi chợt cảm thấy có gì đó trong *** cuộn lên, chất longwr tanh ngọt tràn vào yết hầu.
"Thiếu Hàn !" Hà Khiêm Dương kinh hoàng nhìn tôi hộc máu ra đầy giường, anh vội vã gắng gượng ngồi dậy. Các bệnh nhân khác cũng kinh ngạc hô lên, lo lắng nhìn tôi rồi vội ấn chuông gọi y tá.
Tôi lau vệt máu nơi khóe miệng, khoát khoát tay với anh, ý bảo không sao : "Không sao đâu, bệnh cũ của em thôi. Anh nói đúng, em có người yêu rồi. Anh ấy... là Sở Vong. Hi vọng anh chúc phúc chúng em."
Hiện tại, người em yêu là Sở Vong. Anh ấy không phải người, chỉ là một người nhân tạo, linh hồn của anh ấy, là từ anh – từ thân thể đã ૮ɦếƭ đi của Hà Khiêm Dương anh, lấy ra.
Nhưng Hà Khiêm Dương, lúc này anh không biết. Đợi đến hai mươi năm sau, khi anh trở lại bên em, vào một khắc trước khi ૮ɦếƭ đi, anh mới nhớ. Mới biết được anh đã trao cho em những giày vò ra sao, cũng như đã cho em một tình yêu sâu nặng dường nào !
"Em đi trước !" Tôi cố nén lệ, đưng dậy, đưa lưng về phía anh, không nhìn đôi mát tràn ngập đau đớn của anh. Tất cả, đều đã được định trước.
Ngay kh cánh cửa khép lại, tôi nghe thấy âm thanh của anh thoe gió truyền đến : "Thiếu Hàn, chúc hai người hạnh phúc !"
Anh ấy chúc tôi và Sở Vong hạnh phúc !
Thanh Oánh bước đến đón, tinh mắt nhận ra bèn đỡ tôi : "Lại hộc máu ?"
Tôi gật đầu, cô không hỏi gì thêm, dìu tôi bước đi.
Một hộ sĩ hảo tâm thấy tôi đỏ khóe mắt bèn lại gần, than thở : "Cô là bạn của Hà tiên sinh à ? Cậu ấy thật đáng thương, còn tre như vậy lại mắc bênh hiểm nghèo, càng khổ hơn là gia cảnh lại quá bần hàn, cha mẹ mất sớm. Sau khi cậu ấy đi, em trai cậu ấy biết làm sao bây giờ."
Tôi giật mình chấn động, đúng vậy, tôi không thể đau khổ mất khống chế, tôi còn có việc phải làm. Tôi gật đầu với Thanh Oánh, cô lập tức hiểu ý, dìu tôi đi về phía phòng làm việc của viện trưởng.
Viện trưởng và bác sĩ chính của Hà Khiêm Dương đang ngồi đối diện.
Hứa Thanh Oánh đặt một tấm thẻ lên bạn : "Xin hãy dùng thuốc tôt nhất cho Hà Khiêm Dương."
"Nhưng," Bác sĩ đẩy đẩy kính, bất đắc dĩ nói, "Cậu ấy đã vào giai đoạn cuối, dù dùng thuốc tốt nhất cũng không thể bảo đảm sống quá một tháng nữa."
Tôi khẽ cắn môi : "Tôi có một yêu cầu, sau khi Hà Khiêm Dương ૮ɦếƭ sẽ bảo tồn thi thể của anh ấy trong phòng lạnh đủ hai mươi năm."
Viện trưởng và bác sĩ trợn mắt nhìn tôi, Thanh Oánh đang ngồi bên cạnh cũng giật mình : "Cậu điên rồi !"
"Tôi muốn các vị, lấy danh dự của viện trưởng, cùng tôi kí hợp đồng bảo vệ thi thể anh ấy, không được phép tổn hại chỗ nào đến năm 2026. Hứa Thanh Oánh sẽ làm người đại diện cho tôi, trong hai mươi năm này, khi tôi không có mặt ở thành phố hay ra khỏi Trung Quốc, cô ấy sẽ thay tôi giám sát tình trạng bảo tồn thi thể. Mặt khác, tôi muốn nhận nuôi Hà Cảnh Dương, em trai Hà Khiêm Dương."
"Vấn đề nhận nuôi thì cô cần mời luật sư, hơn nữa còn phải quan tâm đến nguyện vọng của Hà Cảnh Dương !" Viện trưởng và bác sĩ đã ngây người vì yêu cầu kì quái của tôi.
"Được. Tôi sẽ mời luật sư."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc