Hai Lần Gặp Gỡ - Chương 22

Tác giả: Đinh Mặc

Cơn đau chưa từng có từ tận nơi sâu nhất trong cơ thể truyền đến.
Không thể thở nổi.
"Dịch Thiếu Hàn." Giọng A Ngõa truyền đến từ sau lưng, y nói, "Tôi sẽ ghi hớ tên cô !"
Như để tôi cảm nhận chân thật con đường đi đến cái ૮ɦếƭ, tay y đẩy từng chút từng chút, tôi gần như có thể cảm giác vật nhọn ấy xuyên qua thịt, lách qua xương, đi thẳng tới tim...
Tôi đã đau đến ૮ɦếƭ đi sống lại.
Chợt nghe "Đoàng! Đoàng!" hai tiêng, A Ngõa đau đớn rên lên.
"Thiếu Hàn!" Giọng nói quen thuộc vang lên.
Anh đã tới rồi ! Ngay trước khi A Ngõa đâm vào tim tôi, anh đã tới !
Tuy còn chưa thấy anh nhưng dẫu một giây nữa sẽ phải ૮ɦếƭ, tôi cũng không tiếc nuối. Tôi mừng rỡ, ý thức đã mơ hồ nay lại rõ ràng lên.
"A..." Tôi cắn răng, vật nhọn không di chuyển nữa mà dừng lại trong cơ thể càng khiến tôi cảm nhận rõ cơn đau không thể chịu đựng này.
Nhưng, điều khủng khi*p hơn còn ở phía sau, khi vật nhọn bỗng nhiên bị rút ra khỏi cơ thể ! Đau đớn đến phát điên, tôi cảm thấy thứ gì đó đang cùng vật ấy rời khỏi cơ thể, cuồn cuộn không ngừng. Tôi gục xuống, khắp người không còn một tia sức lực để gượng dậy. Căn phòng yên tĩnh lạ lùng, không gian chỉ vẳng tiếng kêu đau đớn của tôi.
Đau quá, đau ૮ɦếƭ mất ! Đau đén nỗi tôi không đủ sức để thở nữa !
Một đôi tay vững chảy đỡ lấy tôi.
Anh nói: "Thiếu Hàn, anh đến rồi!"
Tôi muốn trả lời, lại phát hiện mình không thể, môi giật giật, chỉ phát ra tiếng thở dốc khó nhọc.
Đôi tay ấy vội vã di chuyển trên lưng tôi, có gì đó man mát, lành lạnh lướt qua, cơn đau nhanh chóng dịu lại. Anh băng bó vết thương trên lưng cho tôi rồi lại nhét vào miệng tôi một viên thuốc.
Tôi nhìn bàn tay đổ những máu của anh, lúc A Ngõa ra tay, tôi không khóc lấy một tiếng, nhưng giờ lệ rơi đầy mặt.
"Em làm tốt lắm." Anh nói, đồng thời tay thoáng dừng lại. Tôi nghe anh hít sâu một hơi, chậm rãi nói tiếp, "Nhưng vết thương của em quá nặng."
Bàn tay to lớn lại chuyển động rất nhanh trên lưng tôi, dương như đang cố chữa trị vết thủng đáng sợ ấy.
"Anh đến kịp là tốt lắm rồi." Tôi gian nan quya người nhìn anh.
Một ngày một đêm không gặp, anh vẫn như vậy, đôi mắt phượng dài hẹp chan chứa dịu dàng nhìn tôi, cứ chuyên chú như vậy.
"Ôi..." Tôi chợt thấy mắt tối sầm, cổ họng trào lên thứ gì đó tanh ngọt.
Sao lại như vậy? Làm sao có thể? Tôi ôm иgự¢, anh ôm cổ tôi.
Tôi đau, không phải vì mình, mà vì anh.
иgự¢ Sở Vong bị một con dao xuyên qua!
Đã xảy ra chuyện gì?
Con dao ấy, chính là con dao gây nên vết thương trên иgự¢ tôi, vết thương khi anh băng bó thì hô hấp ngưng trệ, hai tay run rẫy, ẩn nhẫn đau đớn.
"Sao lại như vậy?" Rõ ràng là anh bị đâm nhưng lại khiến tôi tối sầm hai mắt, không chịu đưng nổi, phun ra một ngụm máu tươi.
"Em-đi-mau!" Anh chầm chậm đẩy tôi ra.
"Không! Anh đi với em!" Tôi ôm lấy anh. Cả hai chúng tôi đều đã suy kiệt.
Tuyệt vọng!
Trong tầng bụi mù mịt, dưới ánh sáng lờ mờ, một bóng người cao lớn chậm rãi đứng thẳng lên.
A Ngõa! A Ngõa vẫn còn sống!
Y hơi loạng choạng, đùi phải trúng đạn vẫn đang đổ máu, có thể nhìn thấy cả lõi kim loại sáng loáng phía sau lớp máu thịt nát bấy. Còn một vết đạn, nhưng chắc chắn là vị trí rất quan trọng!
Động tác của y rất chậm, kéo lê đùi phải, từng bước từng bước hướng về phía chúng tôi. Y hơi cúi đầu, nâng máu tóc dài, gắt gao nhìn chúng tôi, gương mặt vốn đẹp đẽ nay nhìn lại thật ma mị!
Y chậm rãi rút khẩu súng bên hông.
"Đi mau!" Sở Vong hét lên, đẩy thật mạnh, khiến tôi bắn ra xa bốn, năm mét, ngã nhào trên mặt đất. Anh nhìn tôi, ánh mắt đau thương tột độ, chứa đầy quyết liệt chia ly!
"Sở Vong, tôi sẽ Gi*t các người!" A Ngõa từ từ nói.
"Phải! Chúng ta nên sớm phân thắng bại một phen!" Sở Vong cầm súng, đứng lên, vừa vặn che chắn cho tôi. Hai người nắm chặt súng đứng đối đầu.
Hết sức căng thẳng!
Tôi cắn môi đứng lên, chậm rãi lết ra phía cửa!
"Đoàng!" Một viên đạn cày lên sàn nhà nát ngay chân tôi, tôi cắn răng, không để ý uy Hi*p, tiếp tục bước đi.
Đến tận lúc ra tới cửa vẫn không có thêm viên đạn nào đuổi theo.
Nhưng tôi không dám quay đầu lại, bởi vì phía sau liên tục truyền đến tiếng súng nổ.
Trong đó có cả tiếng đạn xuyên vào thân thể.
Tôi không dám quay đầu.
Tôi chỉ kéo cửa, bước ra.
Ngoài cửa, trăng sáng sao thưa, gió mát lùa tới. Tôi ngẩn người.
Có lẽ thuốc của Sở Vong đã phát huy tát dụng, sức lực như lại ùa về, bước chân đã nhanh hơn.
Tôi che иgự¢, chầm chậm chạy đi. Phía sau vẫn liên tục truyền đến tiếng kim loại va đập, tiếng quát, tiếng súng nổ!
Chạy được hơn một trăm mét, đến chỗ rẽ, đã có thể nhìn thấy cách đó không xa, ánh người lấp lóe, có người qua lại.
Phía sau, là hai thế giới!
Đi thêm một bước, là cuộc sống bình thường. Vẫy tay càu cứu một ai đó trên đường, tôi vẫn còn tiền mang theo, sẽ nhờ người đưa tới bệnh viện, sau đó sẽ chạy trốn....
Đi thêm một bước, là vĩnh viễn chia xa.
Đi thêm một bước, là một cuộc đời mới.
Đi thêm một bước, là không còn Sở Vong.
Âm thanh của dòng xe cộ ồn ào đến thế, nhưng vì sao, tiếng va đập, tiếng súng, tiếng hô phẫn nộ trong phòng thí nghiệm vẫn không ngừng vọng lại bên tai tôi, tựa như chú ngữ ?
Đây là hồi kết sao ? Hồi kết của đoạn đời lưu lạc chạy loạn, từ nay về sau lại là khởi đầu mới, tươi sáng hơn, an toàn hơn ?
Sở Vong có Gi*t được A Ngõa ? Có còn quay về bên tôi ?
Hay là sẽ bị A Ngõa Gi*t ? Rồi y sẽ Gi*t nốt tôi ?
Hoặc... tôi sẽ không còn cơ hội gặp lại bất cứ ai trong hai người đó ?
Tôi phải làm gì ? Tôi nên làm gì ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc