Hai Lần Gặp Gỡ - Chương 20

Tác giả: Đinh Mặc

Bạch Huyễn Tư nhét tôi vào trong chiếc xe đậu ngoài cửa, A Khố ngồi vào ghế lái, ô tô bắt đầu chuyển động. Sở Vong không dám tới quá gần, chỉ giữ khoảng cách phía sau.
Nhưng dù là người nhân tạo cũng không thể đuổi kịp tốc độ ô tô!
Tôi không ngừng quay đầu, nhìn bóng anh dần dần nhỏ đi.
"Bạch Huyễn Tư! Vì sao?" Tôi quay sang người ngồi bên, gào lên tuyệt vọng.
Nhưng cô ấy không hề lên tiếng, ánh mắt vẫn nhìn thẳng phía trước, khóe miệng giữ mãi dáng cười kì dị!
"Cô đừng mất công gọi cô ta làm gì, cô ta sắp ૮ɦếƭ rồi!" Phía trước, A Khố đột nhiên lên tiếng.
"Thanh Oánh đâu?" Tôi nghe giọng mình xa lạ vô cùng. Cô ta giả dạng Thanh Oánh từ lúc nào?
"Huyễn Tưo không có vấn đề gì!" Cô ta nói, "Đang ngoan ngoãn ở nhà thôi."
"Ngày A Tắc ૮ɦếƭ, có phải cô chạy tới nhà chúng tôi, giả dạng thành Thanh Oánh?"
"Phải." A Khố không quay đầu lại.
"Cái ૮ɦếƭ của Huyễn Tư, có phải do cô giở trò?" Tôi nhẹ giọng hỏi.
"Bốp!" Má rát bỏng. Cô ta thu tay về, lạnh lùng nói, "Nếu không phải ngày đó A Ngõa hạ lệnh không thể giết cô, A Tắc sẽ không uổng mạng!"
Xe rẽ sang một phía, tôi thấy đầu Triển Trãm lay động bên hông cô ta, đau xót tột cùng. Cô gái tàn nhẫn này, tôi muốn giết cô ta, tôi thật sự muốn giết cô ta!
Đè nén đau đớn trong lòng, tôi tiếp tục hỏi: "Bạch Huyễn Tư làm sao vậy?"
Cô ta cười nhạt: "Chỉ là một con nhỏ nhân tạo sắp ૮ɦếƭ. A Ngõa đã sửa chửa lại cho cô ta, cấy một con chip mới trong đầu. Nhưng thân thể cô ta bị tổn hại quá nghiêm trọng, năng lượng sắp cạn rồi."
Tôi nhìn Bạch Huyễn Tư ngồi bên, mắt cô ấy từ từ nhắm lại, dường như đang cố gắng mở mắt nhưng chỉ phí công.
Xe chạy chừng một giờ đồng hồ, tới phía Nam Bắc Kinh, một nơi vắng vẻ thưa thớt.
Cô ta chỉ vào một gian nhà kho phía trước, bảo tôi: "A Ngõa đang chờ chúng ta ở đó, cô có muốn vào không?"
Tôi không hiểu lắm.
Co ta nói tiếp: "Dĩ nhiên cô muốn vào rồi, vì A Ngõa khăng khăng không *** vô tội, chỉ muốn làm phẫu thuật cho cô." Cô ta nhìn tôi, mặt lộ vẻ đắt chí, "Nhưng tôi sẽ không cho Sở Vong một cơ hội nữa. Nguyên tắc của A Ngõa chỉ làm hỏng việc!" Cô mở cửa, xuống xe, giật cửa sau, lôi Bạch Huyễn Tư ra ngoài, ném lên mặt đất. Bạch Huyễn Tư run rẩy một chút, sau đó bất động... vĩnh viễn.
Lúc này, cô ấy thực sự đã ૮ɦếƭ rồi!
A Khố tiến vào trong xe, ngồi xuống bên cạnh, nhìn tôi đầy khinh bỉ.
"Rốt cuộc có thể giết cô rồi!" Cô ta nói, kéo tôi lại gần, đối diện với mình.
S***g của cô ta dí vào trán tôi, cứng rắn, lạnh lẽo. Cô ta dùng lực rất mạnh, khiến trán tôi đau nhói.
Tôi nhìn Ng'n t cô ta đặt ở cò S***g, ánh mắt thoáng le lên, sau đó lại tối sầm như cũ.
Cô ta nói: "૮ɦếƭ đi!"
Tôi nhắm chặt mắt lại. Đừng, Sở Vong !
Đợi một hồi lâu, viên đạn cùng cơn đau trong dự liệu không đến. Cô ta vẫn duy trì tư thế này, không hề động đậy.
Như vậy còn khó chịu hơn cả ૮ɦếƭ.
Không biết đã bao lâu. Có thể chỉ vài phút, nhưng với tôi mà nói, như thể một đời dằng dặc. Tôi kêu lên : "Muốn giết cứ giết đi, đừng dằn vặt tôi như vậy!"
Cô ta không trả lời, không hề trả lời.
Tôi mở bừng mắt.
Cô ta vẫn giữ tư thế kia, dí S***g vào trán tôi, chỉ có một điểm khác biệt duy nhất là, cô ta vẫn không động đậy, hai mắt cô ta tối tăm ૮ɦếƭ chóc.
Chuyện gì thế này? Tôi thử lay lay thân thể, cô ta vẫn không động đậy, mắt đờ đẫn như đã mất tiêu điểm.
Tôi từ từ lùi khỏi họng họng S***g, nhảy xuống xe, cuống cuồng chạy đi. Không cần biết cô ta làm sao, tôi chỉ muốn chạy đi thật xa, chạy tới bên Sở Vong.
Nhưng chỉ mới rời khỏi đó chưa đến trăm mét, hai bóng người đã đột ngột xuất hiện trước mặt tôi.
A Ngõa nói: "Dịch tiểu thư, đã lâu không gặp."
* * * *
Mảnh sân trống trải, gió lạnh lẽo luồn qua, ánh trăng bàn bạc mơ hồ rải xuống sân thượng. Một bóng người cao lớn ngồi ở sát bên rìa sân.
"A Khố sao vậy?"
Y đứng lên, đi tới, cái bóng cao lớn dần dần phủ lên tôi.
"Đôi khi tôi nghĩ, có lẽ dcd nhất định phải xuất hiện trên thế giới này." Y vươn tay P0'p cằm tôi, tôi nghiêng đầu muốn tránh lại bị siết chặt hơn.
"A Khố đã rất lâu không nạp điện, lái xe tới đây là lúc cô ấy dùng nốt phần điện năng cuối cùng." Y nói, "Vận may của cô quá lớn, chậm một giây nữa thôi, A Khố nhất định sẽ giết cô."
Tôi lạnh cả người.
A Ngõa cúi đầu nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên nụ cười mơ hồ: "Dịch tiểu thư, cô sợ?"
"Nói thừa!" Tôi nhanh chóng trả lời theo phản xạ. Hai người bạn củ y vì tôi mà bị giết, tổ năm chiến sĩ nay chỉ còn ba, y nhất định rất hận tôi.
"Tôi sẽ không giết cô." Y nói, "không *** vô tội, dù ở bất kì tình huống gì, đó là nguyên tắc của tôi."
"Thủ lĩnh!" Một giọng nói lo lắng vang lên – là A Dân.
Tôi và A Ngõa đều quay nhìn về phía sau lưng tôi, thấy A Dân đứng đó, vội vã nói: "Tòa nhà này mất điện rồi, phải tìm nơi khác nạp điện cho A Khố! Nhưng chúng ta biết tìm nguồn điện trên vạn vôn ở đâu bây giờ?"
A Ngõa giật mình, cau mày lại. Cả hia im lặng một lúc. Nhìn từ sân thượng này, những tòa nhà xunh quanh đều tối đen một mảnh, chỉ có xa xa truyền lại chút ánh sáng le lói.
Thật đúng dịp, cả khu vực này lại cúp điện.
"Dịch tiểu thư, cô may mắn thật đấy, chúng tôi phải tìm chỗ nạp điện cho A Khố trước rồi mới mổ cho cô được." A Ngõa hình như rất trân trọng sinh mệnh của đồng sự.
Đầu tôi chợt nảy lên một ý, nhẹ giọng nói: "Tôi biết gần đây có chỗ có điện đấy, còn lên tới năm vạn vôn."
A Ngõa và A Dân đều quay sang nhìn tôi.
* * * * *
Chúng tôi lên ô tô rời khỏi nhà kho. A Dân lái xe, tôi và A Ngõa ngồi ở ghế sau, A Khố ngồi ghế phụ, vẫn bảo trì tư thế ngắt điện. Nơi muốn tới khá xa, lái xe cũng gần đến nửa giờ. Điều này khiến chặn đường của chúng tôi thật khăn.
Xe ngoặt gấp, tôi ngã vào lòng A Ngõa. Y nghiêng tay đỡ tôi.
"Xin lỗi!" tôi nói theo thói quen, sau đó lập tức muốn vả miệng mình, xin lỗi gì chứ!
Đoạn đối thoại này thật kì quái, đặc biệt là khi chúng tôi nợ đối phương hai mạng.
"Thực ra, nếu cô không phải mẹ của dcd, chúng ta có thể làm bạn." A Ngõa nói, "Đừng nhìn tôi kì quái như vậy, ở năm 2026, tôi cũng có mấy người bạn là nhân loại đấy."
Y đúng là kẻ ngoại lai trong thế giới người máy!
Nhưng tôi vẫn sinh cảm tình với y, tôi nói: "Anh vẫn hoang mang như cũ sao? "
A Ngõa không ngờ tôi lại đột nhiên hỏi như vậy, sắc mặt chợt buồn bã.
"Thực ra sinh con hay không đối với tôi mà nói, đều giống nhau cả." Tôi nói, "Người tôi yêu không thể khiến tôi mang thai, tôi căn bản không muốn có quan hệ với người khác."
Y nhìn tôi: "Sở Vong?"
Tôi gật đầu: "Thực ra anh giết tôi hay không, đối với tôi mà nói, cũng giống nhau cả thôi. Bởi vì anh ấy sắp phải quay về 2026, vậy thì quãng đời còn lại, tôi từ lâu đã nghĩ thông suốt. Mất đi anh ấy rồi, cps khác chăng cũng chỉ là cô độc ૮ɦếƭ đi hay cô độc sống tiếp."
"Cô độc ư?" A Ngõa băn khoăn, "Nhưng cô độc là gì? Tôi ngay cả cô độc là gì cũng không có cảm giác."
"Trong đầu tôi, chỉ có trống rỗng." Y chợt nghiêng người, gương mặt đẹp đẽ ghé sát tôi, "Cô là người đầu tiên thương tiếc tôi."
Tôi không thể lui hơn nữa, bị y ấn lên cửa xe.
"Vừa rồi trong mắt cô, là thương tiếc đúng không?" Y yên lặng nhìn tôi, "Thật là kì lạ, tôi sắp làm một việc tồi tệ với cô, cô còn nhìn tôi như vậy. Cô và con cô khác nhau nhiều lắm."
Ô tô đột nhiên ngừng lại. Đến rồi.
A Ngõa thả tôi ra, xuống xe.
Phòng thí nghiệm trọng điểm ngành khí động lực học cấp quốc gia.
"Khốn kiếp! Sao chúng ta lại phải tin người phụ nữ này?" Dường như A Khố đã khôi phục ý thức, âm thanh yếu ớt vang lên. Bị A Dân đặt lên bàn thực nghiệm, cô ta vẫn không ngừn mắng.
"Bởi vì đây là phương pháp duy nhất cho cô sống tiếp! Tôi không thể để cô ૮ɦếƭ được!" Vẫn trầm mặc suốt dọc đường, lúc này A Dân đột nhiên quát lên. A Khố thoáng giật mình, an tĩnh lại.
Tôi lẳng lặng nhìn cô ta. Cô ta giết Triển Trãm, hại ૮ɦếƭ Bạch Huyễn tư!
"Dịch tiểu thư, xin cho chúng tôi biết, nguồn điện ở đâu?" A Ngõa dịu dàng hỏi tôi.
Tôi bước tới bàn thực nghiệm, lần tìm một cái công tắc bên dưới, ấn nhẹ. Toàn bộ phòng thí nghiệm sáng bừng.
Phòng thí nghiệm cấp quốc gia, là nơi có nguồn điện riêng, tôi đã từng thực tập ở nơi này. Đã gần mười một giờ đêm, phòng thí nghiệm không có người trực, máy móc tự động vận hành. Đối với từng dụng cụ thí nghiệm hay công năng của chúng, tôi đều rất quen thuộc. Bởi vì tôi đã từng có hơn hai năm làm việc ở đây.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc