Hai Lần Gặp Gỡ - Chương 19

Tác giả: Đinh Mặc

"Lại đây!" Sở Vong gọi. Tôi đang muốn cất chân, cửa lại bị ai đó đá văng, tôi vội lài về phía sau Triển Trãm.
Chúng tôi đều nhìn về cửa.
"Thủ lĩnh à, mấy người trốn làm tôi khó tìm quá đi!" Một bóng hình xinh đẹp xuất hiện, môi mở nụ cười mệt mỏi, "Cuối cùng cũng tìm được mọi người!"
Chúng tôi đều lặng người. Cô ấy cười toét miệng, như một vạt nắng rực rỡ chiếu sáng căn phòng nhỏ.
Tôi há hốc miệng: "Bạch Huyễn Tư?"
Cô ấy cười đắc ý với tôi: "Không phải tôi thì là ai nào? Đại nạn không ૮ɦếƭ tất có hạnh phúc cuối đời nha!"
Niềm sung sướng vô bờ trào lên trong lòng, tôi tiến lên một bước định ngênh đón, chợt bị Triển Trãm cản lại.
"Huyễn Tư?" Sở Vong nghi ngờ gọi tên cô, họng S***g trong tay vẫn chĩa thẳng, Triển Trãm cũng vậy.
"Nói thừa! Đương nhiên là tôi chứ ai! Lúc phát nổ, tôi đã nhảy qua cửa sổ bên kia đấy! Bị bọn họ truy sát hơn cả chục ngày mới chạy trốn thành công!" Cô đi vào nhà. Quần áo vẫn là bộ đồ hôm đó, nay đã rách nát không thể tưởng tượng, gương mặt xinh đẹp nhem nhuốc tro bụi, nhưng tất cả những thứ đó cũng không thể che lấp vẻ rạng ngời pha chút ngây thơ của cô ấy.
"Triển Trãm." Sở Vong gọi. Cậu ấy nhắm S***g vào Bạch Huyễn Tư, bước đến, tay lục soát toàn thân cô ấy một lượt, không phát hiện điều gì bất thường. Bạch Huyễn Tư vẫn không thèm nhìn cậu lấy một lần, như thể còn giận dỗi chuyện cậu và Thanh Oánh.
"Lại đây, Thiếu Hàn." Sở Vong nói, mắt vẫn nhìn chằm chằm Bạch Huyễn Tư, nòng S***g cũng không hề chuyển hướng.
Nhưng tôi...
Dường như Triển Trãm cuối cùng cũng xác nhận thân phận Bạch Huyễn Tư, hoặc là trong lòng cậu luôn mong chờ điều đó, vậy nên sau khi kiểm tra tỉ mỉ một phen, nòng S***g của cậu đã rũ xuống, tay kéo Huyễn Tư vào lòng.
"Tốt quá! Cô vẫn còn sống!" Cậu gần như mừng đến chảy nước mắt.
"Thiếu Hàn, lại đây." Sở Vong quát to, nòng S***g bỗng quay ngoắt sang Thanh Oánh sau lưng tôi.
Tôi lại không thể bước qua. Tôi không thể, không thể nhúc nhích.
Bởi vì khi Triển Trãm bước tới kiểm tra Bạch Huyễn Tư, một con dao đã dí sát lưng tôi.
Hứa Thanh Oánh.
"Phập!" Đó là tiếng kim loại xuyên vào *** con người.
Tôi và Sở Vong đều nhìn tới phía phát ra âm thanh.
Là Triển Trãm.
Tôi ૮ɦếƭ sững, không tin vào mắt mình: Một mũi dao nhọn lộ ra từ sau lưng Triển Trãm! Máu cuồn cuộn không ngừng trào ra từ sau lưng Triển Trãm! Âm thanh vừa rồi... là tiếng dao thép xuyên vào thân thể Triển Trãm. Khóe miệng Bạch Huyễn Tư lại cong lên thành một nụ cười kì dị.
"Triển Trãm!" *** tôi đau đến không thể nói thành lời.
Biến cố chốc lát, không thể vãn hồi!
Lưỡi dao sau lưng hơi đâm vào ***, tôi kêu lên khe khẽ, Sở Vong nhíu mày nhìn chúng tôi nhưng không dám tiến lên.
"Đi!" Thanh Oánh thúc tôi ra cửa. "Sở Vong, tôi biết anh rất nhanh nhưng chỉ cần động một ngón tay, tôi sẽ giết cô ta ngay. A Ngõa không chịu giết cô ta, còn tôi nằm mơ cũng muốn làm điều đó!"
Nơi nào có Thanh Oánh, lúc nào có Thanh Oánh? Kẻ cầm dao chĩa vào tôi kia, sao có thể là Thanh Oánh?
"A Khố, nếu cô dám động thủ, tôi sẽ xé xác cô!" Sở Vong gằng giọng nói với cô ta, ánh mắt lại nhìn tôi.
Thì ra là cô a, thì ra là A Khố !
Thì ra, cảm giác kì lạ ấy không phải ảo giác. Cảm giác luôn có người nhìn tôi một cách oán độc vốn không phải ảo giác ! Cô ta vẫn ẩn nấp bên chúng tôi !
Triển Trãm vẫn duy trì tư thế ôm Bạch Huyễn Tư, Bạch Huyễn Tư lại vẫn giữ nụ cười mỉa mai ấy, "soạt" một tiếng, cô rút dao ra. Máu nơi *** Triển Trãm đổ ra như suối, phun lên đầy mặt Bạch Huyễn Tư. Mặt đất ướt sũng một mảng đỏ tươi, máu cậu ấy vấy lên bộ quần áo vốn màu lửa của Bạch Huyễn Tư.
Cô ấy vẫn duy trì nụ cười kì lạ, tình cảnh ấy, thảm thiết vô cùng, quỷ dị vô cùng.
Mà Triển Trãm, từ đầu tới cuối, không hề kêu một tiếng. A Khố đứng sau lưng thúc tôi ra cửa, Bạch Huyễn Tư hình như muốn đẩy Triển Trãm ra nhưng lại bị cậu ôm siết vào ***. Cô phải lấy hết sức lực mới bức khỏi cái ôm ấy.
Cuối cùng, chúng tôi thấy nụ cười trên gương mặt bê bết máu của Triển Trãm. Lỗ hồng trước *** không ngừng dốc máu ấm ra ngoài. Tôi chưa từng biết, thì ra người nhân tạo cũng có nhiều máu để đổ đến thế.
Triển Trãm đã ૮ɦếƭ rồi, ngay khi lưỡi dao xuyên qua con chip nơi buồng tim, cậu ấy đã ૮ɦếƭ rồi.
"Đón cô ta này!" A Khố ra lệnh cho Bạch Huyễn Tư rồi đẩy tôi về phía đó.
Khoảnh khắc ấy, Sở Vong như tên rời cung, chúng tôi không thể thấy rõ động tác của anh, anh đã đứng trước mặt tôi, vươn tay.
Vẫn chậm.
Tiêng cười của A Khố vang lên, tôi đã nằm trong tay của Bạch Huyễn Tư, con dao đã giết Triển Trãm nhắm thẳng tới. Như thể trừng phạt cú đánh lén của Sở Vong, A Khố lướt nhẹ mũi dao lên cổ tôi.
Chỉ một cái lươt dao, đau đớn mang đến lại khó nhịn, tôi giơ tay lên sờ cổ... Máu !
Mặt sc chợt biến thành băng, quát to : "Dám động đến cô ấy !"
A Khố ra lệnh : "Lui lại!"
Sở Vong đành lùi xuống.
A Khố không nhìn anh nữa, dùng một tay kéo thi thể Triển Trãm lại.
Cô ta nhìn đôi mắt còn đong đầy hạnh phúc kia, miệng cũng khinh thường cười nhạo. "Xoẹt! " Ánh dao lóe lên, máu phun như suối!
Trên tay A Khố thêm một vật.
Tôi đau khổ che mặt: "A Khố, cô nỡ tàn nhẫn với cậu ấy đến thế?"
A Khố nâng đầu Triển Trãm, nhẹ nhàng vuốt ve tóc cậu, thì thào: "Anh xem... Anh sẽ không rời xa tôi!" Cô ta cột đầu Triển Trãm vào bên hông mình.
Tôi đã không thể nói thành lời.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc