Hai Lần Gặp Gỡ - Chương 13

Tác giả: Đinh Mặc

"Vậy anh với nhân loại có gì khác biệt?" Tôi giật mình vì cái lý thuyết không thể tưởng tượng nổi kia.
Anh nhìn tôi thật sâu, không trực tiếp trả lời câu hỏi mà chỉ nói: "Là do con tiểu thư sáng lập học thuyết người nhân tạo chuyển hồn này, đồng thời thu lấy linh hồn từ trên thân người ૮ɦếƭ, cho chúng tôi sinh mệnh thứ hai." Thì ra là thế. Bạch Huyễn Tư từng nói "sống lại", không phải chỉ địa vị xã hội hay thân phận mới, mà là chân chính cho bọn họ một sinh mệnh mới.
"Thế nhưng," ánh mắt anh ám chút bi thương, "Tuy rằng con của tiểu thư đã rót vòa cơ thể chúng tôi đủ loại K**h th**h tố, chuyển hóa và cải tạo không ít bộ phận thàn kim loại để chúng tôi có được sức mạnh và tốc độ vượt xa con người, nhưng ngài vẫn không thể giải quyết định một vấn đề - trái tim." Anh nắm tay tôi, đặt lên *** mình, "Lẽ nào cô không phát hiện, cho tới bây giờ, cô chưa từng nghe thấy nhịp đập của tim tôi?"
Ngón tay phủ trên *** anh, chỉ thấy lạnh lẽo tận xương... và tĩnh lặng. Tôi hoảng sợ rụt tay về.
"Dù chủ nhân cố gắng thí nghiệm đến đâu, dẫu là tim nhân tạo hay cấy tim người, trái tim ấy vẫn bài xích linh hồn." anh xoa lên ***g *** mình, "Vì vậy ở đây không có trái tim, chỉ có một con chip, cần định kỳ nạp điện."
Tôi cắn chặt môi dưới. Sở Vong không có tim. Bởi vì không có tim cho nên mới mê mang đau thương như vậy, bởi vì linh hồn không tìm được tim mình sao? Tôi chợt nhớ, A Ngõa cũng có thần sắc như vậy. Có điều, A Ngõa chỉ mê mang, mà Sở Vong, bởi vì có linh hồn, cho nên mới phải đau thương sao?
Tay tôi chậm rãu giơ lên, dịu dàng xoa nhẹ những bi ai giữa hai hàng lông mày: "Sở Vong..."
Bàn tay lạnh lẽo của anh cầm lại tay tôi. Cảm giác từ lòng bàn tay biến hóa quá mạnh, từ lạnh lẽo mềm mại đến thô ráp cứng rắn. Tôi giật mình nhìn mu bàn tay đang phủ lên tay tôi. "Cô xem, trong cơ thể tôi có một vài nguyên tố phóng xạ, nhờ chủ nhân phối hợp, giúp tôi có công năng biến hình." Anh giơ "tay phải" – cũng khó mà gọi là tay, bởi vì dưới cổ tay đã chuyển thành một thanh đao sắc nhọn sáng loáng.
"*** A Tắc, là tay này của anh?" Tôi nhẹ nhàng trởi tay cầm lấy "tay" anh.
Anh nói: "Đúng vậy. Đây là loại kim khí sắc bén nhất năm 2026 mà người ta có thể chế tạo, chém sắt như chém bùn, cắt mọi vật đều không gây tiếng động. Cô đang nghĩ tôi như vậy thật quái dị phải không?"
Không đợi tôi trả lời, anh nói tiếp: "Nhưng tôi lại rất tự hào khi có một cánh tay biến hình được như vậy. Nhờ nó trợ giúp, tôi mới cứu được cô."
Trái tim, lại triệt để mềm trở lại. Lúc này đây, tôi tinh tường nhận ra mình muốn gì.
Tôi ngẩng đầu, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai anh, ấn một nụ hôn thật dịu dàng lên môi anh.
Môi của anh, vẫn lạnh lẽo như xưa. Bỗng nhiên, tôi rất muốn cho anh chút ấm áp. Vì vậy, tôi hôn thật sâu. Gương mặt anh dường như có một khoảnh khắc thất thần, đầu lưỡi lạnh lẽo đáp lại tôi ngay sau đó, cùng tôi quấn quýt.
Nhưng mà, cũng chỉ trong nháy mắt. Ở nháy mắt tiếp theo, anh đột nhiên đẩy tôi ra, đứng lên.
"Chẳng phải cô hỏi người nhân tạo chúng tôi có gì khác con người sao?" Khóe miệng anh gợn lên một nụ cười, "Chúng tôi mạnh hơn nhân loại, mẫn tiệp hơn nhân loại và có khả năng phục hồi nhanh hơn nhân loại một trăm lần." Trên mặt anh lộ rõ vẻ kiêu ngạo và khinh thường, "Cho dù là người máy được cài đặt con chip tiên tiến như A Ngõa cũng chỉ xấp xỉ với tôi, nhưng khi đối mặt với tôi, hẵn vẫn sẽ tự ti. Người nhân tạo chuyển hồn chúng tôi là phát minh vĩ đại nhất thế kỉ hai mươi mốt."
Giọng anh rất bình tĩnh, tựa như đang kể một chuyện bình thường, "Mà điều khác biệt lớn nhất giữa chúng tôi và nhân loại... chúng tôi cũng giống như người máy – không có tình cảm." Mặt anh lúc này như có một tia sáng lạnh lẽo dị thường, "Trong giây phút linh hồn sống lại, tất cả kí ức, tình cảm đều ở lại thân thể đã ૮ɦếƭ. Cho nên, Dịch tiểu thư, tôi hiểu ý cô, nhưng thật xin lỗi."
Tâm tình như chìm vào đáy vực, tôi ngã xuống giường. Sở Vong, thì ra bi thương của anh chỉ bởi vì không tìm được phương hướng cho mình, thì ra tất cả tâm tình của anh, không có chút nào... vì tôi.
Dịch Thiếu Hàn, mày lại đi yêu một người nhân tạo.
"Được rồi, coi như tôi chưa nói gì." Tôi cố đè đau đớn và tiếc thương trong ***, "Anh cứ tiếp tục thực hiện chức trách của anh, một năm sau đó, tôi sẽ tiễn anh về tương lai."
Hôm sau, chúng tôi dời đến một căn nhà ở phía Tây thành phố. Một tiểu khu mới xây, có tới ngàn hộ. Từng tòa nhà cao tầng san sát, tôi nghĩ ở nơi này, bọn A Ngõa sẽ khá mất thời gian tìm chúng tôi.
Sở Vong vẫn chu đáo tận tình với tôi như trước, từ ăn đến ngủ. Nhưng giờ đây tôi đã không còn nhìn vào mắt anh nữa. Điều tôi phải làm là lẳng lặng đợi qua một năm này, an toàn sinh một đứa con, hoặc là ૮ɦếƭ đi.
Nhưng, cha của đứa bé đến tột cùng là ai? Tôi nghĩ mình nên tâm sụ với Thanh Oánh một chút, bởi chỉ có cô ấy mới hiểu được nỗi đau của tôi, nỗi cô độc của tôi. Sau khi Hà Khiêm Dương ra đi, chỉ có cô ấy hiểu.
Triển Trãm đi mua lương thực dự trữ mấy hôm. Tôi ngồi trong phòng khách, nhìn Sở Vong tập trung điều phối thuốc, Bạch Huyễn Tư lúc này đang nhíu mày trước máy tính, tăng công năng cho hệ thống phòng ngự mới.
Mấy ngày này tôi chưa nói chuyện với Thanh Oánh. Bởi Sở Vong hầu như một tấc không rời tôi, mà Triển Trãm cũng phụng mệnh kề cận cô ấy để bảo vệ. Hiện tại Thanh Oánh vẫn ở trong phòng mình và Triển Trãm, không hề đi ra.
Tôi nhìn thoáng qua Sở Vong đang hết súc chăm chú phối thuốc, sau đó lén lút, lặng lẽ rời phòng khách.
"Cốc cốc!" Tôi gõ nhẹ cửa phòng Thanh Oánh, lại nghe tiếng cô ấy đầy vui sướng, "Triển, về nhanh như vậy à..."
Thanh âm đột nhiên ngừng lại, Thanh Oánh ngồi bên cửa sổ, ở to mắt nhìn tôi, trong mắt thoáng qua tia hoảng hốt.
Tôi cảm thấy có gì đó kì quái, bươc tới ngồi bên cô ấy: "Thanh Oánh, cậu biết không... " Tôi hạ giọng, "Bọn họ không phải người thường."
Ánh mắt cô ấy như có nét sợ hãi thoáng qua nhưng không mạnh như tôi dự đoán.
Tôi vô cùng kinh ngạc: "Cậu biết rồi?"
"Ừ." Cô cúi đầu. Có lẽ Triển Trãm đã nói cho cô ấy biết.
Cũng phải, bọn họ chưa từng nói mình là người. Chỉ là tôi cứ tự cho rằng như thế.
"Tớ... " Tôi muốn nói với cô ấy chuyện về Sở Vong, lại không biết nên mở miệng như thế nào. Nói gì bây giờ? Bảo rằng tôi yêu một người nhân tạo ư?
Tôi thật sự yêu Sở Vong sao? Hay là vẫn coi anh ấy như một nơi kí thác, một nơi dựa dẫm?
Bản thân tôi cũng không rõ tình cảm của mình nữa.
Tâm sự đầy trong lòng, tôi lại chỉ nói: "Bọn họ không có tình cảm. Cậu đừng động tâm với Triển Trãm."
Cô ấy cứng đờ người, ngẩng lên nhìn tôi, đôi mắt trong suốt cháy lên một tình cảm mãnh liệt: "Không thể!"
Phản ứng của cô ấy mãnh liệt quá. Chẳng phải Thanh Oánh vẫn rất có tình cảm với Triển Trãm hay sao? Lẽ nào sự thực về thân phận bọn họ đã khiến cô ấy bị đả kích? Đã đến nước này, tôi cũng không cần nhiều lời nữa, huống hồ bản thân còn đắm mình sâu hơn cô ấy. Trong lòng bỗng nhiên nổi lên một mảnh lạnh lẽo kì quái, tôi lẩm bẩm: "Cái ૮ɦếƭ của A TẮc làm tớ rất khổ sở."
Cô ấy lại sững người, hỏi: "Vì sao? Chẳng phải bọn họ là kẻ địch hay sao?"
"Thanh Oánh!" Tôi ngước mắt nhìn cô ấy, "Cậu không hiểu đâu! Tớ đã trò chuyện với A Tắc rất nhiều, tớ dám khẳng định anh ấy là một người máy rất thiện lương, rất tử tế. Tuy không có linh hồn nhưng anh ấy không phải là một người máy xấu! Anh ấy chỉ làm theo mệnh lệnh mà thôi! Huống chi bọn họ bắt được cũng không giết tớ, họ căm bản không hề lạm sát người vô tội. Bọn họ còn tốt hơn rất nhiều người!" Tôi chợt buột miệng nói ra những điều đã cố chôn chặt trong lòng mấy ngày nay, "Thậm chí còn nhân từ hơn.. mấy người Sở Vong nữa! Sở Vong cứ thế giết mất A Tắc! Tớ cảm thấy A Tắc vô tội! Tớ thấy có lỗi với anh ấy!"
Thanh Oánh trầm mặc. Một hồi lâu, cô thấp giọng: "Đúng vậy."
Ra khỏi phòng, tôi chợt thấy Sở Vong dựa bên tường, tay phải đã biến thành đao nhọn, lặng thinh. Không biết anh đã đứng bao lâu? Liệu có nghe hết những lời tôi nói?
"Anh... " Tôi mở miệng, lại thấy đắng chát vô cùng.
"Triển Trãm đã mang đồ ăn về rồi, ra ăn cơm thôi." Anh vươn tay muốn nắm lấy tay tôi, lại bị tôi nghiêng người tránh né.
Tôi nghĩ trái tim chúng tôi đang càng lúc càng xa nhau rồi. Từ mờ mịt, H*m mu*n và ỷ lại nay đã thành cự tuyệt lạnh lùng.
Mà tôi đang nghĩ gì thế này? Anh ấy căn bản đâu có tim?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc