Hai Lần Gặp Gỡ - Chương 03

Tác giả: Đinh Mặc

Xung quanh bắt đầu mơ hồ, đầu tôi như đặc oánh lại, tôi mơ màng nghĩ, mục tiêu của bọn họ đúng là mình...
"Kiêu ngạo đấy ! Chỉ phái có hai người đến đối phó bọn này?" Một giọng nói khỏe khoắn vang lên, toàn bộ gian phòng như bị chấn động theo. Giọng nói ấy như một tia sáng quét qua đầu óc đã đờ đẫn của tôi, giúp tôi một lần nữa mở mắt.
Cánh tay của người đàn ông cao to đang vươn về phía tôi bỗng dừng lại giữa không trung. Cả đến người cao gầy kia cũng sầm nét mặt. Tôi nỗ lực quay sang, thấy cậu phục vụ rạng rỡ hào sảng nọ đang cười hì hì bước về phía chúng tôi, phía sau còn một người đàn ông cao lớn hơn.
Bên tai tôi chợt có một trận gió thổi qua. Tựa cơn lốc!
Khi tôi lấy lại tinh thần, thấy bàn tay người cao to chỉ cách tôi chưa tới mười centimet, mà tay của cậu phục vụ đã siết chặt lấy cổ hắn!
Cậy chàng này nhanh quá! Chưa kịp ngẫm lại, ba người kia đã lao vào đánh nhau. Tuy tôi không hiểu kĩ thuật cận chiến nhưng cũng nhận ra thân thủ của bọn họ sắc bén mà tàn nhẫn.
Tôi cả kinh lui lại mấy bước, trong đầu lần thứ hai mơ hồ, ý thức bắt đầu tan rã.
Sắp ngất rồi... Dù không hiểu được tình hình trước mắt nhưng tôi vẫn mong cậu phục vụ có thể thắng. Trong tiềm thức, tôi nghĩ cậu ta không phải người xấu.
Trong mong lung, một đôi tay vững chãi đỡ lấy tôi. Dường như tôi rơi vào một vòng tay xa lạ. Cái ôm lạnh lẽo khác thường khiến ý thức của tôi thoáng quay lại. Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai tôi: "Dịch tiểu thư, đừng sợ! Chúng tôi sẽ bảo vệ cô!"
Hơi thở nóng hổi phả lên mặt, tôi nghe thấy giọng nói xa lạ tiếp tục: "Thứ lỗi cho tôi mạo phạm..."
Mạo phạm? Nháy mắt trước khi tôi mất đi ý thức, một thứ mềm mại đè lên môi tôi, đầu lưỡi lành lạnh cạy răng môi tôi ra, tiến vào trong, triền miên không dứt... Dường như chỉ như trong giây lát, chủ nhân của đầu lưỡi lại rời môi tôi, chỉ còn hơi thở của người đàn ông xa lạ vẫn quanh quẩn không đi.
Hôn... Tôi bổng nhiên mở bừng mắt.
Người đàn ông vừa rồi đi phía sau cậu phục vụ, lúc này đang ôm tôi vào иgự¢, nhìn tôi chăm chú. Đó là một gương mặt tuấn tú lạ thường mà cũng lạnh lùng lạ thường, đôi hàng lông mày phi dương nhập tấn (lông mày xếch cao, kéo dài tới tận chân tóc), những đường cong của gương mặt rất sắc bén, đôi môi mỏng mím chặt. Bây giờ, cặp mắt sâu thẩm đang bình tĩnh nhìn chằm chằm vào tôi. Không có kinh ngạc, không có quan tâm, không có ấm áp, không có tình cảm. Không có gì cả.
"Vì sao hôn tôi?" Tôi lập tức đứng lên khỏi vòng tay anh ta, lùi lại một bước, hỏi.
Anh ta cau mày, dường như không hề chuẩn bị trả lời câu hỏi này, quay về phía phòng bếp gọi: "Huyễn Tư! Mau ra đây ngay!"
Lẽ nào trong phòng bếp còn có người? Chưa kịp băn khoăn, một cô gái cao gầy, xinh đẹp vô cùng từ trong phòng bếp đi ra, chỉ có điều trên cái miệng đỏ tươi còn dính bơ, vừa thấy cảnh ba người ẩu đả, đôi mắt đẹp trừng lớn: "A, đánh nhau rồi? Thủ lĩnh yên tâm, ở đây cứ giao cho tôi với Triển!"
"Đi theo tôi!" Người đàn ông trước mắt lại nắm cánh tay tôi, tay kia đặt xuống bên hông như định ôm tôi lên.
"Anh làm gì thế?" Tôi đẩy anh ta ra.
Anh ta nhíu mày, dễ dàng Ϧóþ lấy cổ tay tôi – là Ϧóþ, bởi vì anh ta chỉ dùng hai ngón tay, "Dịch tiểu thư, cô không phát hiện mình đã hết choáng vàng rồi sao?"
Đúng nhỉ? Tôi đã bình thường trở lại! Thuốc mê mà hai người kia thổi vào không khí đã tản ra hết?
Tôi đi theo anh ta ra cửa.
"Đó không phải là hôn!" Anh ta đặt tôi vào một chiếc xe thể thao dừng trước cửa, "Chỉ là cách giải độc cho cô."
"Giải độc?" Lí do kiểu này thực không thể tưởng tượng nổi, nhưng nhìn anh ta khởi động xe, tôi vôi vã hô, "Anh muốn đưa tôi đi đâu? Thanh Oánh còn đang ở trong kia !"
"Yên tâm!" Anh ta vẫn nhìn về phía trước, "Mục tiêu của bọn họ là cô, họ sẽ không tổn thương người khác!"
"Không! Tôi không thể bỏ lại Thanh Oánh!"
Anh ta lại nhíu mày, quay đầu vào nhà hàng hô to: "Triển, đưa Hứa tiểu thư về nhà !"
"Tuân mệnh!" Trong nhà hàng vọng ra giọng sang sảng của cậu phục vụ rạng rỡ nọ.
Rừng phong xanh biếc, xe thể thao đỏ chói, biệt thự màu cà phê, chàng trai cực kì tuấn tú, cực kì lãnh khốc lấy chìa khóa mở cửa, hơi cúi người về phía tôi : "Dịch tiểu thư, mời vào."
Tôi nhắm mắt rồi lại mở ra. Thú thật, cảnh tượng trai đẹp bên biệt thự trước mắt này rất hấp dẫn ánh mắt người khác, có điều... nếu như anh chàng đẹp trai này không phải đang mở cửa nhà tôi, tôi sẽ càng say sưa ngắm nhìn.
"Sao anh lại có chìa khóa nhà tôi? Anh là ai?" Tôi cau mày, vươn tay muốn ςướק chiếc chìa khóa, lại bị anh ta né thoát.
"Mời tiểu thư vào nhà trước, tôi sẽ nói chi tiết cho cô hiểu." Anh ta khóa cửa lại sau khi tôi bước vào.
"Tôi nghĩ tiểu thư đã thấy được, tôi và bạn của tôi vừa cứu cô." Anh ta kéo tôi ngồi xuống sô pha, "Hai người đàn ông kia, bọn họ... định hại tiểu thư."
Tôi rót cho mình một chén nước, nghĩ nghĩ một chút, lại rót cho anh ta một chén, hỏi : "Anh cho tôi là con ngốc à? Tôi chỉ là một cô gái bình thường, sao lại có người muốn Gi*t tôi?"
"Tiểu thư đúng là người bình thường, nhưng tiểu thư hẳn nên biết, người chí thân của cô lại không phải người bình thường." Giọng của anh ta rất nhẹ nhàng nhưng lại mang theo một sức mạnh khiến cho người khác không thể nghi ngờ.
Lòng tôi run lên. Thì ra là thế, thì ra là thế...
Người chí thân... Trên đời này, ngoại trừ người cha ở nước Mỹ xa xôi kia, tôi đã không còn ai là người thân. "Tôi hiểu." Tôi gật đầu với anh ta, "Là kẻ thù của ông ấy à? Tính hại đến tôi ? Anh nói tiếp đi."
Gương mặt lạnh lùng của anh ta thoáng ngẩn ra, song rất nhanh khôi phục bình thường, nói : "Hiện tại tiểu thư biết càng ít càng tốt, bởi thực tế, mọi chuyện sẽ biến đổi theo hướng nào, tôi cũng không thể dự đoán được. Tôi là Sở Vong, hai người kia là đồng bạn vủa tôi, Triển Trảm và Bạch Huyễn Tư."
Tôi biết công ty của cha tôi ở Mỹ rất lớn, nếu không ông đã chẳng tùy tay giao cho tôi căn biệt thự lớn như vậy cùng một tài khoản khổng lồ ở ngân hàng. Ông có thù oán với ai đó sao? Cho nên kẻ thù của ông đã vượt ngàn trùng tới đây, đuổi Gi*t một con nhỏ mồ côi là tôi? Nhưng chẳng lẽ bọn họ không biết, đối với ông ấy, tôi không thể so sánh được với người vợ xinh đẹp và hai đứa con lai kia?
Tôi hỏi : "Sao tôi có thể tin anh đây?"
Anh ta liếc nhìn tôi, đặt chén nước xuống, đi tới.
Tôi rất muốn lùi lại tránh xa anh ta nhưng vẫn gắng gượng ngồi yên không nhúc nhích, cái tật thích thể hiện đây mà, không chịu lép vế ai bao giờ.
"Dịch tiểu thư," ngón tay anh ta áp lên cổ tôi, lạnh lẽo mà như chứa đầy sức mạnh. Tôi hơi run lên, nghiêng đầu muốn tránh, anh ta lại dễ dàng siết chặt hơn. Anh ta nhìn tôi, hơi híp mắt lại : "Tôi có thể Gi*t tiểu thư dễ như trở bàn tay. Cho nên tiểu thu chỉ có thể lựa chọn tin tưởng mà thôi."
Sau lưng lạnh buốt, tôi đành xuống thang : "Được, tin thì tin. Vậy sau đó phải làm thế nào ?"
Dù thế nào đi nữa, tôi đã rơi vào tay bọn họ là sự thật không thể nào thay đổi. Hơn nữa hai người đàn ông lạ ở nhà hàng kia dường như càng nguy hiểm hơn.
Anh ta thu tay về, nhìn tôi : "Chúng tôi cần bảo vệ tiểu thu chừng một năm trở lên."
Bàn tay ấy lại vung lên, nhẹ nhàng phất qua mái tóc ngắn của tôi : "Dưới sự bảo vệ của chúng tôi, tiểu thu hoàn toàn có thể yên tâm."
Đột nhiên sau tai nhói lên, tôi vội sờ kiểm tra : "Anh làm gì thế ?"
Anh ta trở về sô pha đối diện, ngồi xuống : "Trong vành tai tiểu thu là chíp định vị, dù cô đến bất cứ nơi nào trên địa cầu, tôi cũng có thể tìm được cô." Phía sau tai phải quả nhiên có một vật hơi cứng cứng nổi lên.
"Cao cấp lắm à ?" Tôi hơi ngạc nhiên và bất an, "Anh chỉ chạm vào một cái, sao nó đã nằm dưới da tôi ? Không có tác dụng phụ với phóng xạ đấy chứ ?" Tivi thường mô tả mấy thứ công nghệ cào này rất kinh khủng !
Mắt anh ta lóe một tia đắc ý : "Loại chíp định vị cao cấp nhất, tiên tiến hơn thời đại này nhiều." Rõ ràng anh ta cố tình lờ đi những vấn đề khác.
"Sở Vong đúng không ?" Tôi nói, "Nếu quả thật các người đến bảo vệ tôi, vậy sao chúng ta không báo cảnh sát ?"
"Báo cảnh sát ?" Đôi mày anh ta nhướng lên, mắt nhìn chằm chằm khiến tôi cảm thấy hơi mất tự nhiên. Rút khẩu súng đen sẫm từ bên hông anh ta, đặt "cộp" một cái lên bàn, anh ta nói : "Cảnh sát không làm gì được bọn họ đâu."
Tôi hiểu ra. Thế lực của bọn họ lớn như vậy cơ à ?
Cha à, cha khiến con "kinh hỉ" quá đấy !
Tôi là sinh viên ngành kĩ thuật, chỉ tin tưởng logic. Lời anh ta không chỗ nào bất thường, tôi đành tạm thời lựa chọn tin vào anh ta. Nếu đã tin tưởng thì nên lựa chọn hành động có lợi nhất cho mình. Bởi vậy tôi lực chọn nghe lời.
"Thế các người là ai ?"
"Người bảo vệ của tiểu thư." Anh ta trịnh trọng nhìn tôi, "Vì an toàn của tiểu thư, chúng tôi sẵn sàng hi sinh tính mạng."
"Người bảo vệ của tiểu thư." Anh ta trịnh trọng nhìn tôi, "Vì an toàn của tiểu thư, chúng tôi sẽ sàng hi sinh tính mạng."
Một người xa lạ mới quen chưa đầy một giờ đồng hồ, ngồi trong nhà tôi, thản nhiên như không, nói có thể vì tôi mà hi sinh tính mạng. Vậy mà trong lòng tôi chỉ có tin tưởng.
Anh ta không nói gì nữa, chỉ nhắm mắt lại, dựa lưng vào sô pha, như thể mệt mỏi, mà cũng có thể là vì không muốn trả lời thêm bất cứ vấn đề gì. Phòng lại trở về trạng thái tĩnh lặng.
Tối còn có giờ học, song nhìn tình hình này, tôi còn có thể đi được không?
"Sở Vong, tối nay tôi còn có tiết."
Anh ta mở mắt, đôi con ngươi thẫm như màu đêm, lạnh băng như nước, thoáng quét qua tôi.
"Hiểu, hiểu, tôi biết tôi biết vấn đề này rất ngu."Tôi bất đắc dĩ giơ tay hàng, "Coi như tôi chưa nói gì. Tối nay tôi tự học ở nhà là được."
Khóe miệng anh ta cong lên, lộ vể hài lòng, sau đó tiếp tục nhắm mắt.
Tôi thở dài, học anh ta tựa vào sô pha nhắm mắt lại. Chuyên hôm nay quá bất ngờ, liệu tôi có gặp nguy hiểm đến tình mạnh không nhỉ?
Chỉ là, cũng hay, tôi lặng lẽ cười, nếu không cuộc sống bình thản này sẽ buồn chán biết bao!
"À phải, Thanh Oánh ổn chứ?" Vẫn nhắm mắt, tôi hỏi.
"Yên tâm, mục tiêu của bọn họ chỉ là cô, nhất định sẽ không lạm sát người vô tội."
"Ừm."
Im lặng kéo dài thật lâu, lâu đến nỗi tọi sắp thi*p đi. Liệu tôi có nên tán dương mình "đại trí giả ngu" không khi mà ngày hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi vẫn còn muốn ngủ.
Một chiếc áo khoát nhẹ nhàng phủ lên người tôi. Tôi nghe thấy giọng nói trầm thấp kia vang lên bên tai tôi mang theo chút nghi ngờ: "Tiểu thư có hơi khác so với tưởng tượng của tôi."
"Ủa? Không giống chỗ nào? Không đủ đẹp? Thiếu đáng yêu? Không dịu dàng?" Vẫn nhắm mắt, tôi chậm rãi hỏi lại.
"Không phải." Tôi đoán khóe miệng anh ta nhất định cong lên, bởi vì giọng nói ấy đã thoáng dẫn theo ý cười, "Là rất có sức sống."
Rất có sức sống? Đây là kiểu khen ngợi ở đâu vậy?
"Ngài đây đang khen tôi ư?" Tôi không vui, "Tôi thấy mình chưa già lắm, lẽ nào tôi nên sống lẳng lặng âm u mới phải?"
Anh ta không nói tiếp. Tôi mở mắt, thấy ánh mắt lấp lánh ấy đang nhìn mình chăm chú. Bị một anh chàng đẹp trai như vậy "chiếu tướng", tôi cảm thấy áp lực hơi cao.
"Ừm...buồn ngủ nhỉ. Thôi không nói chuyện nữa." Tôi nhanh chóng quên mất mình đang hỏi anh ta cái gì, đối diện ánh nhìn lạnh lùng ấy, tôi lại ngượng ngùng nhắm mắt lại.
"Thủ lĩnh!" Một giọng nói thanh thanh vang lên, cửa bị đẩy ra, cô gái xinh đẹp tươi cười bước đến, phía sau là anh bồi bàn đẹp trai sáng sủa nọ. Tình cảnh người lạ vào nhà mình như chốn bỏ hoang thế này khiến chủ nhà là tôi đây hơi xấu hổ.
"Huyễn Tư, Triển Trảm, tôi đã giới thiệu thân phận của chúng ta với Dịch tiểu thư rồi." Anh ta nói với hai người vừa vào.
"À hả?" Cậu bồi bàn đẹp trai – Triển Trảm, nhìn tôi thật sâu, cười nói: "Có thể trấn tĩnh như vậy, quả nhiên không hổ là phu nhân."
Phu nhân gì cơ? Tôi còn chưa kịp hỏi, người đẹp bên cạnh đã thân thiết sáp lại, "Tôi là Bạch Huyễn Tư. Woa woa, làn da của tiểu thư thật đẹp!" Cô gái quyến rũ ૮ɦếƭ người này đã nhanh tay sờ soạng lên mặt tôi một cái, làm tôi hết hồn.
"Càn rỡ!" Sở Vong trầm giọng quát, Bạch Huyễn Tư "soạt" một tiếng đứng nghiêm, sau đó ngượng ngùng đứng qua một bên. Xem ra Sở Vong rất có uy với bọn họ.
"Xử lý thế nào rồi?" Sở Vong ngồi trên ghế, lạnh lùng hỏi. Triển Trãm và Bạch Huyễn Tư đứng nghiêm như quân nhân trước mặt anh ta.
"Hai người đó đã trọng thường, còn Huyễn Tư bị thương nhẹ." Triển Trãm trả lời.
"Vì sao không tiêu diệt?" Sở Vong nhướng mày, hai người kia hơi lộ vẻ xấu hổ.
"Bọn họ đã lợi hại hơn lần trước một chút." Triển Trãm nhỏ giọng.
"Thủ lĩnh, chúng tôi còn phải bảo vệ Hứa tiểu thư, có thể đánh bọn họ bị thương đã là không tệ! " Bạch Huyễn Tư ςướק lời.
Sở Vong không nói gì, chỉ thản nhiên nhìn bọn họ.
Một lúc sau, Triển Trãm đã đổ lượt mồ hôi thứ năm, Bạch Huyễn Tư khá hơn, mới lượt thứ bốn. Sở Vong không còn nhìn chẳm chằm hai người họ nữa, chỉ nhắm mắt dưỡng thần.
"Khụ khụ!" Tôi đành chủ động phá vỡ bầu không khí yên ắng này, Sở Vong mở mắt nhìn tôi.
"Bạch tiểu thư, Hứa Thanh Oánh bạn tôi hiện tại thế nào?"
"Dịch tiểu thư, chúng tôi đã đưa cô ấy về nhà rồi!" Giọng Bạch Huyễn Tư lãnh lót vang lên, cô còn nghịch ngợm lè lưỡi với tôi.
"A, cám ơn hai người." Tôi cười, Triển Trãm và Bạch Huyễn Tư đều tươi tỉnh hẳn, sau đó lại len lén nhìn Sở Vong.
"Ngồi đi." Sở Vong lúc này mới dịu lại, hai người thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống.
"Dịch tiểu thư, nhóm người tấn công tiểu thư hôm nay là tổ Hắc Diệu." Sở Vong nói.
"Hắc Diệu?" Tôi lặp lại, quả là một cái tên mang đậm chất xã hội đen.
"Nhưng tiểu thư cứ yên tâm, bọn họ chỉ có bốn người tới đây." Sở Vong tiếp tục, "Chúng tôi sẽ diệt sạch bọn họ."
Tôi thoáng run lên.
"Bọn họ là xã hội đen à?" Tôi hỏi, "Mục đích là đến Gi*t tôi?"
Triển Trãm nhún vai : "Bọn họ định làm vài việc với tiểu thư, đối với một cô gái mà nói, còn kinh khủng hơn cả ૮ɦếƭ."
Tôi cứng đờ.
"Lắm miệng !" Sở Vong quét mắt qua, Triển Trãm cúi đầu. Bạch Huyễn Tư thấy thế liền trấn an : "Dịch tiểu thư, cô đừng hỏi nhiều làm gì. Tôi nghĩ tiểu thư biết càng ít càng tốt. Tiểu thư chỉ cần để ý chúng tôi bảo hộ, đợi bọn tôi Gi*t sạch chúng rồi, tiểu thư lại tiếp tục cuộc sống cũ của mình, không có gì thay đổi cả."
Sở Vong cũng gật đầu, biểu thị tán thành.
Được rồi, thì không hỏi nữa. Nhưng vẫn còn một vấn đề.
"... Thân nhân của tôi, ông ấy an toàn chứ ?" Chẳng phải tôi muốn quan tâm nhưng ông ấy đã cử người tới bảo vệ tôi, tôi cũng không thể quá thờ ơ với an nguy của ông được.
Ai ngờ tôi vừa mới dứt lời, ba người lập tức đứng phất dậy, thật chỉnh tề quay về phía tôi, chào kiểu quân đội. Sở Vong trẩm giọng : "Tiểu thư yên tâm, ngài ấy tuyệt đối an toàn, không ai có thể gây nguy hiểm cho ngài ấy."
"Ồ, thế thì tốt rồi. Ba người ngồi nói chuyện đi, cứ như vậy tôi sẽ cảm thấy ngại đấy. Các người là quân nhân à ?"
"Đúng thế, thưa tiểu thư." Ba người ngồi xuống.
Thôi được, giờ đây tôi đã tin họ đến 99%.Tôi nhận thấy thái độ cung kính của họ với tôi và vẻ kính trọng khi nhắc tới cha tôi không giống giả bộ.
"Mặt khác, Dịch tiểu thư, tôi đã thay cô xin trường học cho bảo lưu một năm." Sở Vong nói.
"Cái gì ?" Tôi giật mình, "Vậy chẳng lẽ tôi phải tốt nghiệp muộn một năm à ?"
Anh ta không tiếp lời.
Trường tôi dù gì cũng là một trường có tiếng toàn quốc, quản lí rất nghiêm, họ làm thế nào thay tôi xin nghỉ nhỉ ? Tôi ngạc nhiên : "Tôi chưa tới đó làm thủ tục mà, các người làm thế nào ?"
Sở Vong khẽ nhíu mày : "Đúng là rất hủ bại đấy. Mất năm vạn đô la."
Triển Trãm đã sâu sắc cảm thụ việc này, cũng nói : "May mà tôi kịp thời hiểu đươc ý tứ của trưởng khoa cô nên mới giải quyết gọn lẹ như vậy."
"Không phải chứ ? Năm vạn đô la ? Bốn mươi vạn tệ ?" Tôi ôm trán, "Các người bị lừa rồi."
Nhưng rõ ràng ba người này không tiếc tiền, chỉ khó chịu vì thói ưa nhận hối lộ.
Sở Vong noi : "Không sao, chúng tôi mang đủ tiền. Có gì ăn được không ?"
Trọng tâm câu chuyện bị chuyển dời hơi bị nhanh quá đấy....
"Có, mì ăn liền." Tôi hùng hồn mời chào, bởi vì bình thường tôi rất ít đến đây ở.
Bốn người nhanh nhẹn tiêu diệt bữa tối.
"Hôm nay Dịch tiểu thư đã phải sợ hãi rồi, chúng ta đều đi nghỉ thôi, có việc gì ngày mai tiếp tục." Sở Vong ra chỉ thị.
"Tuân lệnh ! " Triển Trãm và Bạch Huyễn Tư đồng loạt đứng lên. Hai người cười hì hì nhìn tôi : "Dịch tiểu thư, chúng tôi ở phòng nào đây ?"
"Sở Vong... các người định ở lại nhà tôi á ?" Tôi Ϧóþ trán lần thứ hai. Hình như bộ dáng này khiến Sở Vong rất vui vẻ, anh ta lại cong cong khóe miệng lộ ra nụ cười hiếm hoi.
Bạch Huyễn Tư kinh ngạc la lên : "Thủ lĩnh cười kìa ! Dịch tiểu thư, lực hấp dẫn của cô thật là lớn."
Tim tôi nảy lên một cái. Sở Vong thản nhiên quét mắt về phía Bạch Huyễn Tư, làm cô lập tức cuối đầu ra vẻ sám hối. Lúc này anh ta mới quay sang tôi : "Chúng ta phải ở cùng nhau 24/24, một tấc không rời."
"Thôi được." Tôi còn có thể từ chối sao? "Trên lầu có hai phòng, dưới thì có ba phòng. Phòng tôi trên kia, ba người ở dưới nhé !"
"Không, hai người Triển Trãm ở lầu trên, chúng ta ở lầu một." Sở Vong nói, "Để dễ bố trí phòng vệ."
"... Được." Có cơ hội cho tôi từ chối không ?
Triển Trãm và Bạch Huyễn Tư cầm túi hành lí chạy lên lầu.
"Dịch tiểu thư, đưa tôi đi xem phòng nào." Sở Vong nhìn tôi.
Tôi dẫn anh ta đi xem cả ba phòng. Anh ta khảo sát một lượt, chọn một phòng thích hợp với tiêu chuẩn phong thủ của mình rồi nói với tôi: "Chúng ta ngủ ở phòng này."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc