Hái Hồng - Chương 25

Tác giả: Giá Oản Chúc

Lúc ấy, Trình Ý đang cùng Đường Chỉ Mạn trêu đùa một cô nhóc mới tới.
Đường Chỉ Mạn ngồi ở trên ghế sofa, nghiêm túc nhìn ngón tay Trình Ý đánh Ϧóþ trên ✓ú của cô gái kia.
Nụ cười của hắn khiến cô gái kia không nhìn thấy đường đi nữa.
Cô gái kia mặt hồng tim đập, không dám ngẩng đầu nhìn ông chủ, thoáng dịch thân mình về phía tú bà bên kia.
Trình Ý thấy cô gái có ý tránh né, liền kéo toàn bộ nội y của cô nàng xuống, khiến cô ta Tʀầռ tʀʊồռɢ nửa người trên.
Sau khi ánh mắt hắn chạy một vòng, Đường Chỉ Mạn liền nhận ra hắn không hài lòng.
Có tin nhắn đến, Trình Ý ban đầu không phản ứng gì. Hắn siết иgự¢ của cô gái kia, đem đầย שú khiêu khích đứng thẳng, nhếch khóe miệng, nói không nể mặt. "Cô bơm thêm cái gì vào thế? Xúc cảm kém như vậy."
Cô gái kia có chút kinh ngạc, xấu hổ cúi đầu, không dám trả lời.
Trình Ý thu tay, hạ lệnh: "Cô tự sờ cho tôi xem."
Cô gái liếc mắt nhìn tú bà, thấy tú bà vẫn như cũ nghiêm túc không bày tỏ ý gì, cuối cùng cắn răng, chậm rãi đặt tay lên иgự¢ chính mình, tỉ mỉ vân vê chậm rãi chà xát.
Trình Ý thuận thế dựa vào sô pha, nhìn chằm chằm động tác của cô ta, tiêu cự lại không nhìn ra phương hướng. Hắn như nhớ tới cái gì đó, ngón trỏ giật giật, trong mắt tựa như hiện lên dấu ấn của thời gian. Nhưng mà, khi hắn lấy lại tinh thần, nhìn cô gái trước mắt đang giả bộ, liền cảm thấy không thú vị.
Hắn không còn hứng thú, quay đầu sờ di động, nhìn lướt qua tin nhắn.
Nháy mắt, sắc mặt liền ngưng trọng.
Đường Chỉ Mạn thầm nghĩ, có phải là có ai muốn đến kiểm tra hay không.
Một lát sau, biểu tình của hắn bình tĩnh trở lại, cười nhạt nói: "Đường Chỉ Mạn, Cô nói xem, tin nhắn có khả năng gửi nhầm không?"
Cô còn chưa kịp trả lời, hắn lại tiếp tục nói, "Đã vậy, đối phương còn vừa khéo trùng tên trùng họ với tôi." Lời còn chưa dứt, vẻ tươi cười liền biến mất.
Đường Chỉ Mạn liền tiếp tục giữ vẻ trầm mặc.
Trình Ý rất cẩn thận nhìn di động, lật lên lật xuống, dường như hắn đột nhiên không biết chữ. Cuối cùng hắn khóa màn hình lại.
Hắn ngẩng đầu lại nhìn cô gái kia, ánh mắt đã không còn vẻ ngả ngớn, chuyển thành âm trầm lạnh lạnh lẽo. "Đường Chỉ Mạn, cô ta này muốn dạy cũng không dạy được, hai người đều biến đi. Đừng tưởng rằng dạo này, chỉnh sửa lại cái ภђũ ђ๏ค là có thể làm gái lành. Dựa vào cái đẳng cấp này, còn kém xa trong nhà chứa."
Cô gái vừa bị hắn đùa giỡn đến mức xuân tình tràn ra, lập tức không thích ứng nổi sự thay đổi thái độ đột ngột của hắn, sợ tới mức phát run.
Đường Chỉ Mạn cũng có chút kinh hãi, nhưng cô không nghi ngờ, trực tiếp dẫn cô gái mới đến đi ra ngoài. Giữa khe hở khi cánh cửa khép lại cô nhìn thấy hắn lại đang nhìn di động.
Dọn dẹp xong xuôi, Trình Ý lẳng lặng nhìn tin nhắn kia, tầm 5 phút sau, mới gọi điện thoại qua.
Không gọi được.
Hắn đùng một tiếng, nặng nề để điện thoại xuống, lấy thuốc lá và cái bật lửa ra.
Lần đầu tiên bật lửa, không thành.
Lần thứ hai vẫn không được.
Rốt cục lần thứ ba mới châm được thuốc.
Hắn thở ra một chuỗi vòng khói, chờ cảm xúc thoáng ổn định, liền tiếp tục gọi điện thoại cho Chu Hồng Hồng.
Bên kia vẫn trong trạng thái tắt máy.
Chu Hồng Hồng thường thường cũng có lúc cáu kỉnh, cô làm loạn là sẽ muốn hắn dỗ, Trình Ý đều biết. Tâm trạng tốt, hắn sẽ thuận ý của cô. Không nhịn được, hắn sẽ trực tiếp mà làm, làm cô lên đến đỉnh sóng cao trào, cô liền mềm nhũn.
Nói đến cùng, cô chính là thiếu hơi hắn làm.
Nhưng mà Chu Hồng Hồng cho dù náo loạn như thế nào, nhiều năm như vậy chưa bao giờ nói hai chữ "Chia tay". Hắn hiểu rất rõ ràng điểm mấu chốt của cô, giống như, cô cũng hiểu hắn.
Trình Ý tính toán một chút, mình và cô đã có một thời gian không liên lạc.
Gần nhất là từ khi bên này hắn bắt đầu bận rộn.
Vốn là, hai tháng trước, lầu 3 của Hồng Oa bắt đầu sửa chữa, chuyện hắn phải quan tâm không ít. Hơn nữa sắp tới, có năm sáu vị quan viên về hưu. Trong đó có một vị cục trưởng công an dính dáng đến sự kiện hối lộ tắm hơi và quan hệ tình dục, vì thế cả thành phố triển khai một vòng truy quét quy mô lớn.
Cục trưởng chỉ đạo vụ án bên kia dù có chút ràng buộc cũng hoàn toàn cắt đứt, kêu mọi người trong dây quan hệ cũng phải chuẩn bị một chút.
Ngày hôm qua có một cô ngốc, u mê hồ đồ chạy lên trên lầu đi toilet, thiếu chút nữa gặp nạn. Lúc nhận được điện thoại của Cố Dĩ Huy, Trình Ý lại cảm thấy, cô ngốc kia tới đúng lúc rồi. Có quan hệ của Cố Dĩ Huy và vị cán bộ cao cấp kia, bên này sẽ thoải mái hơn nhiều.
Mặt khác, hắn bận rộn ngoài vì những thứ này ra, còn vì Thời Tiệp Nghệ. Tâm tình của cô không ổn định, Thời mẹ cứ chớm có chuyện gì, liền thông báo cho hắn. Hắn không yên lòng, chỉ đành tự mình qua xem.
Nhiều chuyện xáo trộn như thế, hắn liền tạm thời không để ý đến Chu Hồng Hồng.
Trình Ý hút xong điếu thuốc, nắm di động lên liền đi ra ngoài.
Trịnh Hậu Loan nhìn thấy hắn muốn đi ra ngoài, vội hỏi, "Trình ca, đêm nay chẳng phải anh có hẹn với cái vị mới nhận chức kia sao?"
Trình Ý dừng bước chân, giống như đột nhiên nhớ tới mình còn có việc này, hắn cúi mắt nhìn cái vòng chìa khóa trong tay, sau đó xoay người trở về phòng, "Ông ta đến thì bảo tôi."
Trong lúc tiếp khách, Trình Ý chuyện trò vui vẻ, không đến mức không ổn. Nhưng mà Trịnh Hậu Loan nhìn thấy hắn cứ một ly lại một ly mà uống, ai đến mời cũng không cự tuyệt, liền nhìn ra được hắn như đang đè nén cái gì đó.
Quả nhiên, khách khứa vừa mới rời đi, Trình Ý nói một tiếng, rồi muốn đi ra ngoài.
Trịnh Hậu Loan nhìn Trình Ý say khướt, lo lắng hắn lái xe không an toàn, vì thế kêu lái xe đưa hắn đi.
Trình Ý lên xe, lại tạm thời thay đổi chủ ý. "Không đi Làng Hoàng Khê nữa, đêm nay về nhà."
Hắn đã quên lần trước mình về nhà là khi nào, hình như là hôm Thời Tiệp Nghệ tìm đến ngày đó có trở về qua. Chu Hồng Hồng không ở nhà, trong nhà không ai xử lý, trở về cũng không có cơm ăn, không có canh uống, cho nên hắn cũng không muốn về.
Trình Ý đêm nay thực sự uống hơi nhiều, trên người sặc mùi rượu và thuốc lá. Hắn cũng lười tắm, trực tiếp đi ngủ. Nằm xuống, hắn với lấy cái gối của Chu Hồng Hồng, gọi một lần cuối cùng điện thoại cho cô.
Hắn say quyên trời đất, cũng không cần biết bên kia là không gọi được, nhẹ nhàng nói: "Vợ, anh đến làm em."
----
Chu Hồng Hồng sau khi mở lại di động, không dám chủ động liên lạc với Trình Ý, chờ hắn gọi tới. Nhưng mà vẫn không có động tĩnh. Đợi cho đến khi không chịu được, cô liền buông tha.
Ai ngờ, đi lên lầu 3 tắm rửa xong xuống dưới, lại thấy được cuộc gọi nhỡ của hắn.
Vì thế cô tiếp tục chờ.
Lần này, cho đến khi cô buồn ngủ đến mức không chịu nổi nữa, hắn cũng không gọi lại.
Chu Hồng Hồng trong lòng nghĩ mãi, phản ứng Trình Ý khi đọc được tin nhắn là gì, là như trút được gánh nặng? Hay là tức điên?
Với những gì cô biết về hắn, khả năng phía sau lớn hơn. Cũng không phải bởi vì cô cảm giác mình đối với hắn rất quan trọng, mà là người như Trình Ý, không thể chịu được khi cô đưa ra đề nghị chia tay trước. Nhiều năm như vậy rồi, cái gì cũng là hắn định đoạt. Nếu cô không phối hợp, hắn luôn có biện pháp trị cô.
Cô không đủ dũng khí phản kháng hắn, nếu như hôm đó không phải vì tức giận đánh bậy đánh bạ, dòng tin nhắn kia có thể sẽ luôn ở trong bản nháp.
Nói ra rồi đương nhiên là rất thoải mái, nhưng mà phải đối mặt với chất vấn sắp tới của Trình Ý, cô không yên lòng.
Từ trước đến nay Trình Ý không nói với cô chuyện của Thời Tiệp Nghệ, tuy rằng giác quan thứ sáu của phụ nữ khiến cho cô cảm thấy Thời Tiệp Nghệ luôn tồn tại, nhưng cũng chỉ là cảm giác mà thôi. Cô không biết Trình Ý rốt cuộc giấu diếm cô bao lâu, nghĩ đến hắn rất có thể đã cùng một người phụ nữ khác làm những chuyện kia, cô không thể nào nuốt trôi nỗi tức giận này.
Chu Hồng Hồng luôn cố chấp với sự chung thuỷ cũng bởi vì chuyện của bố mẹ cô.
Lúc mẹ Chu mang thai Chu Hồng Hồng, ba Chu đi làm công trên thị trấn, léng phéng với một nữ chủ quản trong xưởng. Việc này, là một người cùng làng làm cùng ba Chu tiết lộ cho mẹ cô.
Mẹ Chu còn bởi vì tin tức này mà chịu đả kích, thiếu chút nữa không giữ nổi đứa nhỏ.
Sau này, ba Chu tới bệnh viện, cầu xin mẹ Chu tha thứ. Nói là người nữ chủ quản kia câu dẫn ông, ông từng cự tuyệt qua, nhưng mà uống say, không giữ được, còn thề về sau sẽ không tái phạm. Mẹ Chu lo cho đứa nhỏ trong bụng, cuối cùng nhịn xuống.
Trên trấn lời đồn đãi truyền đi rất nhanh, mẹ Chu nuốt xuống bao tức giận, đang mang thai, còn phải giả vờ tươi cười giải thích cùng bà con bạn bè thân thích là không có chuyện đó, đều là nói bừa. Ba Chu cũng làm sáng tỏ với mọi người, nói mình không ngoại tình bên ngoài.
Sau lần đó, sóng êm bể lặng vài năm. Nhưng đến khi Chu Hồng Hồng ba tuổi, ba Chu lại ngoại tình.
Hai người vợ chồng thường xuyên cãi nhau, mẹ Chu rốt cục không thể nhịn được nữa, trở về nhà mẹ đẻ. Tiểu Hồng Hồng vài ngày không thấy mẹ, khóc rống không ngừng, ba Chu dỗ không nổi, cõng con đi năn nỉ xin lỗi. Lòng mẹ Chu đã ૮ɦếƭ, bà không muốn cùng người đàn ông này trải qua quãng đời còn lại, nhưng mà bà không bỏ được con gái.
Lúc đó Hồng Hồng mới ba tuổi, còn là một bé gái ngây ngốc, cô chỉ biết là ba mẹ luôn cãi nhau, nhưng khi mẹ Chu hỏi, "Hồng Hồng muốn ở cùng ba hay là ở cùng mẹ?"
Cô ʍúŧ ngón tay, vang dội trả lời: "Mẹ!" Ba nấu gì cũng không thể ăn.
Ba Chu sau này rời khỏi làng Vĩnh Cát.
Chu Hồng Hồng đối với ông ấn tượng rất mơ hồ, hơn nữa, cô cũng không muốn nhìn thấy ông.
Bởi vì ông bất trung, cô và mẹ đều bị người đời chỉ trỏ nghị luận trong một đoạn thời gian rất dài. Bởi vì ông bất trung, cô từ nhỏ đã không có tình thương của cha. Bởi vì ông bất trung, mẹ của cô, một mình vất vả gách vác gia đình.
----
Ngày hôm sau lúc đưa Lưu Nhất Trác cùng ba bạn học ra cửa, Chu Hồng Hồng mới hiểu được tin nhắn của mình sao lại bị gửi đi, Lưu Nhất Trác tự động cài đặt những tin nháp sẽ gửi đi đúng giờ cố định.
Cô thật sự là dở khóc dở cười.
Nhưng cho dù là như thế nào, coi như đây cũng là một cơ hội.
Đẩu Bái không đi tiễn bạn, cậu ta phá lệ đợi bọn họ đi rồi mới xuống lầu.
Sau đó liền vẽ tranh của mình, Chu Hồng Hồng làm việc của cô.
Tới gần giữa trưa, Trình Ý cũng không gọi điện thoại lại.
Chu Hồng Hồng trong lòng có chút oán hận, hắn có phải là bận đến nỗi căn bản không đếm xỉa tới cô. Nhưng mà đồng thời, cô cũng rất loạn. Trình Ý có tức giận hay không, cứ như vậy thật sự chia tay với cô?
Đẩu Bái thấy cô tâm thần không yên cho tới tận trưa, nên trêu đùa nói chuyện với cô.
Cô câu có câu không trả lời cậu ta.
Cậu ta vẽ trong chốc lát, ngừng 乃út ngồi vào đối diện với cô, cùng cô nhặt rau.
Cô nhìn tay cậu ta là cũng biết cậu ta không hay làm việc, vì thế cười cười dạy cậu ta.
Đẩu Bái cầm bông cải trong tay, liếc nhìn tóc của Chu Hồng Hồng, đang muốn khoa tay múa chân mang bông cải cài lên tóc cô.
Chợt, bị một bàn tay cản lại.
Đẩu Bái ngẩng đầu, chống lại hai tròng mắt lạnh như băng của Trình Ý.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc