Hắc Bá Tước Vui Vẻ - Chương 10 (hết)

Tác giả: Mễ Kỳ

"Đừng tức giận, lúc ở nhà em không nên nói lung tung, chính em cũng không hiểu được vì sao vẫn không quản được mà mở miệng như vậy, có thể là do ghen. . . Thực xin lỗi!" Cô không biết câu thực xin lỗi này có dùng được hay không, nhưng cô vẫn phải nói, dù sao anh đã đuổi tới, cô phải giải hòa với anh; cô cũng không muốn cứ cãi nhau liên tục như vậy.
"Thôi. . ." Cô đã biết mình không đúng, cho dù anh tức giận nhiều bao nhiêu cũng chẳng thể. . . Thôi.
"Ngồi bên cạnh em này." Cô vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh.
Ưng Tư Lạc ngồi xuống, cánh tay để ở trên đầu gối, nhìn thẳng về phía trước.
Cô liếc anh, bất cứ một cái tư thế nào của anh đều tao nhã có cá tính như thế, khiến cô thật mê muội.
"Hay là em trở về Đài Loan sớm một chút thì tốt hơn." Cô đã hối lỗi, anh cũng không phải không thèm để ý cô, sao cô có thể tiếp tục nhanh mồm nhanh miệng ở trước mặt anh nữa, tổn thương anh, sao cô có thể dễ chịu?
Ưng Tư Lạc nghiêng đầu qua, dùng thái độ cứng rắn bác bỏ cô."Không cho phép."
"Tại sao? Như vậy chúng ta mới có thể không xảy ra xung đột liên tục nữa." Cô không biết khi nào mình sẽ lại chạm thần kinh mà nói mấy nhàm chán lời nói xúc phạm tới anh.
"Em chưa từng nghe qua ma sát sinh nhiệt sao? Em đã nói muốn ở lại một tháng mà."
Vậy sau một tháng đó thì sao. . ."Vậy sau khi em trở về, sang năm trở lại tìm anh có được hay không?"
"Vì cái gì phải đợi lâu như vậy? Tháng sau anh sẽ đi Đài Loan." Anh ôm lấy của cổ cô, ôm cô lại gần mình.
"Vậy anh đến Đài Loan rồi sẽ tìm em sao?" Hai mắt cô sáng lên.
"Đương nhiên, chúng ta không thể tách ra." Giọng điệu của Ưng Tư Lạc cực kỳ chắc chắn.
"Anh không ghét bỏ em sao? Em có rất nhiều khuyết điểm. . ." Chính bản thân cô thừa nhận.
"Người nào mà không có khuyết điểm, anh sẽ cố gắng để bao dung tất cả, mỗi đôi tình lữ đều phải trải qua thời kì cọ sát rồi hòa hợp, diễn đàn lê quý đôn, không phải sao? Ai mà không ầm ĩ rồi hòa, hòa rồi lại ầm ĩ, cuối cùng mới có thể thông cảm lẫn nhau." Của anh thái độ vô cùng chín chắn.
Cô nghe thấy đã cảm thấy thật hạnh phúc, "Nếu em là vợ chưa cưới của anh, em tuyệt đối sẽ không nỡ ૮ɦếƭ đi. . ."
"Cô ấy là một cô gái tốt, tất nhiên em cũng vậy. . . Em không cần hoài nghi, tình yêu của anh đối với em tuyệt đối không thua kém cô ấy." Anh xoa xoa đầu của cô, anh có thể bởi vì yêu cô mà xem nhẹ khuyết điểm nhỏ của cô, giống như mới vừa rồi chẳng biết tại sao lại chạy cho anh đuổi, anh cũng thừa nhận rồi.
"Trăm ngàn lần đừng để bụng lời nói vừa rồi của em! Em biết anh rất yêu em, em sẽ không nhắc tới cô ấy, cũng sẽ không nói bậy nữa được không." Cô đề nghị thật cẩn thận.
"Xem như em còn có một chút lương tâm." Anh nắm tay cô lên, một ngụm ăn hết Hamburger còn lại; hai người cười lên, cuối cùng sau cơn mưa trời lại sáng.
"Hiện tại có thể theo anh đi ăn cơm được chưa!" Anh hỏi.
"Có thể." Cô kéo cánh tay của anh, hai người song song đứng lên, rời khỏi cửa khách sạn.
Khi hai người cùng đi qua con đường quen thuộc, cô chợt nghĩ ra một chuyện hỏi anh: "Lễ hội hóa trang ba năm trước. . . Sau khi anh đưa em trở về này khách sạn, rồi chúng ta chia tay ở cửa, anh có quay đầu nhìn em không?"
"Không hề." Ưng Tư Lạc cười nhạt.
"Vì cái gì?" Cô cong đôi môi đáng yêu, ngửa đầu hỏi.
"Bởi vì. . . Anh đã nhớ em thật kỹ, vì sao còn muốn quay đầu nhìn nữa?"
Cô vui mừng hân hoan ôm cánh tay của anh."Kỳ thật hàng năm em đều muốn trở lại Venice tham gia lễ hội hóa trang, em ý nghĩ kỳ lạ, ngóng trông có thể tự mình trở lại sau đố…Không hẹn mà gặp anh."
Anh cười mỉm, lộ ra bí mật chưa bao giờ tiết lộ với ai cho cô."Lễ hội hóa trang hàng năm. . . Anh đều đến khách sạn này. . ."
Miệng nhỏ của cô bĩu lên, mắt to nheo lại, hỏi quanh co: "Anh đến làm gì hả? Với ai?"
"Tự đi một mình, anh chờ ở trong này. . . Xem có phải em trở lại hay không" .
Cô rất kinh ngạc, cảm động đến lòng nở hoa, hạnh phúc dán mặt ở trên cánh tay anh, anh để ý cô như thế, đáy lòng luôn luôn có cô, cô còn cần lời cầu hôn làm gì nữa, như vậy là đủ rồi.
Bọn họ bước chậm đến nhà hàng, cùng nhau ăn cơm thật tốt, có anh ở đây, bất kỳ món ăn gì cũng đều trở nên vô cùng tuyệt vời.
Sau khi ăn no, bọn họ đi thuyền nhỏ về nhà, ôm nhau hóng gió đêm, nghe người lái thuyền trên sông du dương hát tình ca, tâm tình rất vui vẻ.
Ban đêm, đến lúc Ưng Tư Lạc mở hội nghị trực tuyến(chat webcam) với phụ tá công ty ở phòng sách; Tề Vân Vân thấy anh bận rộn, thì yên lặng ở trong phòng xem tivi.
Cô ghé vào trên giường, lúc sắp sửa ngủ quên, bên ngoài phòng bỗng có người tới gõ cửa...
"Cốc, cốc."
Cô xuống giường đi tới cửa, cửa vừa mở đã thấy là Ưng Tiểu Kỳ, cô ấy ôm một đống chocolate qua, hỏi: "Đây là em mua, diễn đàn lê quý đôn, muốn vào trong phòng em hay không, chúng ta cùng ăn?"
"Được được! Tôi thích nhất chocolate đó" Tề Vân Vân rất sẵn lòng, cứ buồn bực mãi ở trong phòng, cô không quen một chút nào.
Hai cô gái định cùng đi tới phòng Ưng Tiểu Kỳ, trước lúc vào phòng, Tề Vân Vân không quên hỏi cô ấy: "Bên trong không có cái gì dọa người đang chờ tôi chứ?"
"Không có a, chị lớn, em đã hai mươi mốt tuổi rồi, làm sao còn có thể chơi những trò chơi trước kia chứ! Ưng Tiểu Kỳ mở cửa, bày ra phòng của cô ấy.
Tề Vân Vân nhìn thoáng qua, trong phòng là sạch sẽ ngăn nắp không tệ, nhưng cô phải nói trước: "Đừng gọi tôi là chị lớn, chúng ta bằng tuổi đó!"
Ưng Tiểu Kỳ "Oa" một tiếng."Thật sao! Xem ra vận may của anh hai cũng không tệ lắm, vớt được một cây cỏ non xinh đẹp! "Vậy tôi sẽ kêu tên của cô nhé, Vân Vân."
Tề Vân Vân thẳng thắn đồng ý, hai người vào phòng, ru rú ở trên ghế dài, vừa ăn chocolate vừa trò chuyện.
Ưng Tiểu Kỳ hỏi cô vấn đề cô ấy cảm thấy hứng thú nhất: "Vân Vân, \'Tình hình\' của cô với anh hai tới cùng là đã phát triển như thế nào rồi? Sao đột nhiên cô lại đến tìm anh ấy? "
"Chuyện này nói tới thì dài dòng lắm, phải nói từ Bàn Cổ khai thiên trở về..." Tề Vân Vân nở nụ cười ranh mãnh, một năm một mười nói hết toàn bộ...
Ưng Tiểu Kỳ nghe xong đập bàn ca ngợi; mà Tề Vân Vân cũng bất ngờ hỏi: "Đúng rồi, vì sao biệt danh của anh cô lại là hắc bá tước?"
"Cái này... Phải nói từ rất lâu rất lâu trước kia nói tới." Ưng Tiểu Kỳ hạ giọng, vẻ mặt thần bí, nhảy xuống ghế dựa, đi tới cửa, mở cửa nghiêng người xem xem bên ngoài có người hay không... Không có người, cô cẩn thận khóa cửa lại, nghiêng người quay trở lại, chui vào trên ghế dựa."Vân Vân, tôi có thể nói cho cô biết, nhưng cô cũng đừng nói cho anh tôi nhé!"
"Sẽ không đâu, cô nói mau."
"Lúc tôi anh hai mươi tuổi, bởi vì khí chất tôn quý không tầm thường, ở trường học lại nổi tiếng, bị bạn bè anh ấy đặt biệt hiệu \'Bá tước\'. Về sau anh tôi tốt nghiệp đại học yêu đương với Trác Kha Nhi, hai người đính hôn, Trác Kha Nhi lại bắt đầu sinh bệnh, bị bệnh một đoạn thời gian rất dài sau đó qua đời, diễn đàn lê quý đôn, từ đó cả người anh tôi đều thay đổi, anh ấy từ chối quan hệ với bất kỳ người phụ nữ nào, nhóm bạn bè anh ấy lúc đó bèn bỏ thêm một chữ \'Hắc\' vào trong biệt hiệu giúp anh ấy, vì thế anh ấy đã biến thành hắc bá tước đó.
"Nhưng tôi thấy, hiện tại của anh biệt danh này có thể bỏ đi chữ hắc rồi, các người đang yêu đương mà ~~ toàn bộ những điều này đều bởi vì cô mà biến thành khác biệt, tôi đợi sẵn làm cô em chồng rồi."
"Còn lâu nữa! Anh ấy còn chưa có cầu hôn tôi..." Tề Vân Vân chờ mong tới ngày đó, tuy không phải hiện tại, nhưng cô sẵn lòng chờ. Cô lại ăn một mảnh chocolate, hương vị trong ngọt mang chút đắng kia, tựa như mùi vị của tình yêu.
"Nhất định sẽ có!" Ưng Tiểu Kỳ bày ra vẻ mặt cô sớm đoán trước.
Tề Vân Vân tươi cười thay thế cho trả lời.
Các cô "Nhóm hội nghị nhỏ " tiến hành suốt đến một giờ sáng, hai người đều mệt mỏi, Tề Vân Vân mới trở lại phòng Ưng Tư Lạc.
Ở trên hành lang, cô gặp được Ưng Tư Lạc cũng vừa kết thúc hội nghị trực tuyến xong, anh rất tự nhiên vươn cánh tay ôm lấy cô cùng nhau trở về phòng.
"Hội nghị của anh mở thật lâu." Tề Vân Vân oán giận nho nhỏ.
"Chỉ là truyền đạt chút mệnh lệnh xuống phía chủ quản cấp dưới ở Đài Loan mà thôi." Giọng điệu Ưng Tư Lạc mang theo chút qua loa, không nói hoàn toàn nội dung cho cô, trên thực tế lần trước khi anh đi Đài Loan, đã chỉ thị sẽ thành lập chi nhánh công ty nhân viên chủ quản ở Đài Loan, muốn bọn họ đánh giá những công ty bảo hiểm chiếm lĩnh vùng Đài Loan, xem đâu là đối tượng hợp tác thuộc hàng lão luyện, có danh dự tốt đáng tin cậy.
Hôm nay bọn họ đề xuất rất nhiều ý kiến, nhất trí tán thành công ty bảo hiểm Tề Thị.
Vì thế anh ra lệnh, trước khi công ty chính thức kinh doanh phải làm ổn thỏa bảo hiểm vận tải đường thuỷ, vả lại quyết định giao toàn bộ bảo hiểm của tất cả chi nhánh công ty hải vận ngành vận tải đường thuỷ, ở Đài Loan đến các nơi trên thế giới cho công ty bảo hiểm Tề Thị thực hiện, cũng chỉ thị nhóm người chủ quản phải chuẩn bị tốt tư liệu, đợi anh trở về Đài Loan, sẽ tự mình bàn bạc với Tề Thị.
Anh tính toán nhân viên bảo hiểm bàn bạc tốt nhất chính là... Tề Vân Vân, mặc dù cô chưa hề đề cập qua muốn hợp đồng bảo hiểm của anh, nhưng vốn dĩ với thực lực của Tề Thị là đủ để tiếp nhận bảo hiểm của anh.
Anh giao toàn quyền tiến hành cho cô, coi như là "Lễ gặp mặt" cho cha vợ tương lai, tha thiết xin ông để cho Vân Vân xin về hưu sớm, anh thật lòng yêu cô, nhất định phải cưới cô.
“A...!” “Chỉ thị” lâu như vậy, chắc ngài cũng rất mệt mỏi rồi! Có muốn thiếp qua hầu hạ ngài hay không? Tước gia." Cô sử dụng ánh mắt dụ dỗ hớp hồn hỏi anh.
Anh tà tà liếc cô, nâng khóe môi lên, hôn cô một cái, khàn khàn nói: "Anh chờ."
Cô cười, luồn ra khỏi cái ôm của anh, chạy về phòng, anh cũng cười, đi nhanh đuổi theo; nhưng cửa vừa mở ra, cô lại biến mất. Anh thấp thoáng nhìn thấy có bóng mờ dưới cửa, xem ra cô đã trốn ở phía sau cửa rồi. . .
Anh bình tĩnh như thường đóng cửa lại, quay ngược người níu chặt lấy cô, nhanh đến mức không kịp trở tay, hôn lên miệng nhỏ bướng bỉnh của cô, tay cũng không có nhàn rỗi, từ từ cởi bỏ quần áo của cô, cởi ra toàn bộ vật cản; toàn thân cô nóng quá, giống như bốc cháy, bàn tay nhỏ cũng bận rộn tháo cúc áo của anh. . .
Hai người hôn nồng nhiệt suốt dọc đường lên đến trên giường, hai thân hình trần trụi lửa nóng đã trằn trọc gắt gao dựa sát vào nhau, *** mịn màng của cô bị lây nhiễm bởi sức nóng trên người anh; không ai mở miệng nói chuyện, anh mặc sức thăm dò, hôn khắp toàn thân cô, tuyết trắng non mềm, trái anh đào nhỏ, vòng eo nhỏ nhắn mềm mại, cấm địa trơn bóng xinh đẹp; cô thẹn thùng cắn Ng'n t ***, đắm chìm ở bên trong sự an ủi trời đất quay cuồng của anh.
Anh nắm chắc thời cơ lấy lửa nóng rắn chắc lấp đầy cô, khiến cô hòa hợp thành một thể với mình, nắm giữ khỏa mềm mại lay động trước *** cô, hôn cô mạnh mẽ, từ từ xoay mình kéo dài giai đoạn chạy nước rút, dường như ở trong chỗ sâu mẫn cảm nhất có một dòng điện K**h th**h kì diệu không rõ ràng. . .
Hai tay cô nắm chặt gối đầu, tóc dài tán ra thành những gợn sóng gợi cảm, miệng nhỏ phát ra những tiếng yêu êm tai nhất trên đời, hoàn toàn thoải mái mở lòng, để cho anh tiến vào sâu trong lòng mình, tha thiết triền miên với anh. . .
Đêm Venice lãng mạn vì bọn họ mà trở nên ngọt ngào, dòng điện tê dại giữa hai người cháy rồi lại cháy, tình yêu càng ngây ngốc, càng điên cuồng, càng hoang dã, cũng càng thành thạo quen thuộc. . .
************
Một tháng đã vội vã trôi qua, ngày về của Tề Vân Vân đã đến, nhưng cô vẫn cảm thấy một tháng không đủ, cô rất muốn được nhìn thấy anh, được nghe anh nói cả đời. . .
Buổi sáng mười giờ, cô lưu luyến thu dọn hành lý, để Ưng Tư Lạc tiễn cô đến sân bay.
"Ngoan ngoãn ở Đài Loan chờ anh." Ưng Tư Lạc kéo hành lý của cô, nắm tay cô, theo cô đi đến cửa lối ra.
"Em sẽ chờ." Mắt cô nóng quá, mười ngón gắt gao đan xen với anh, thực sự không muốn buông ra.
Mắt thấy toàn bộ người xếp hàng phía trước cửa ra đều đã đi hết, cô không thể không buông tay, vừa buông tay, nước mắt lại giống như vòi nước bị hỏng khóa, dần dần hiện ra rồi lách tách lách tách hảy xuống.
Ưng Tư Lạc buông hành lý ra, thân mật ôm lấy cô, cầm tay cô, lặng lẽ lấy ra một cái nhẫn bạch kim nạm ngọc bích từ trong túi áo, đeo lên trên ngón áp úp của cô.
"Sẽ không phải đợi quá lâu đâu. . ." Chờ anh xử lý tốt công việc ở Châu Âu, và công ty chi nhánh Đài Loan chuẩn bị tư liệu bảo hiểm xong, anh sẽ nhanh chóng bay đến bên cạnh cô.
Tề Vân Vân kinh ngạc nhìn nhẫn ngọc óng ánh trong suốt."Đây là. . ."
"Ba tháng trước khi đi Trung Quốc, mẹ đã cho anh, muốn anh tặng cho cô gái mình vừa ý, với điều kiện tiên quyết là. . . Cô gái đó phải gả cho anh."
"Này xem như cầu hôn sao?"
"Ừ, gả cho anh được không?" Anh chọn thời gian ở ngay trước khi cô ra đến cửa nói, vẫn không cần để cho cô có cơ hội nói không.
"Được, nhưng mà. . . Cha em muốn em nhận công ty của ông ấy. . . Em có thể gả đi xa như vậy sao?"
"Đừng lo lắng, anh đã nghĩ xong phải nói chuyện với ông ấy như thế nào."
"Anh muốn nói như thế nào?" Hai mắt cô đẫm sương mù hỏi; đáng tiếc, âm thanh radio lại không ngừng thúc giục hành khách đăng ký. . .
"Chờ anh đi Đài Loan, chẳng phải sẽ biết rồi sao?" Anh đau lòng, thương tiếc lau nước mắt của cô đi, cúi đầu hôn cô, quan tâm an ủi cô."Chờ anh, nhớ ngoan ngoãn, đừng quấy phá."
"Em sẽ rất ngoan rất ngoan. . ." Cô đảm bảo với anh cô sẽ ngoan ngoãn.
"Đi đi! Đừng khóc giống như đứa trẻ."
"Không khóc." Cô cau cái mũi đỏ bừng, lau một mặt nước mắt xuống, diễn đàn lê quý đôn, cười cười nói: "Tạm biệt, ông xã."
Ánh mắt nóng bỏng của Ưng Tư Lạc nhìn kỹ cô: Trái tim siết lại, thương yêu không thôi, không nói gì lại ôm chặt cô."Em sẽ nhanh chóng được gặp lại anh thôi, bà xã."
Hai người ôm nhau rất lâu, nhưng mà thời gian lại không đợi người, cuối cùng cô vẫn phải ra cửa.
Anh chậm rãi buông cô ra, cô kiên quyết, bình thản đi đến trước mặt hải quan, sau khi thông qua cửa, cô quay đầu lại phất tay với anh, đáy lòng tràn đầy nước mắt lưu luyến, nhưng cô không để cho chúng chảy ra. . .
Ưng Tư Lạc nhìn theo cô, mãi cho đến khi rốt cuộc không nhìn thấy lẫn nhau nữa, anh vẫn đứng lặng ở đó, trái tim của anh đã trao cho cô, anh chắc chắn, lần sau cô trở lại, cô chính là vợ của anh, anh sẽ không bao giờ thả cô đi nữa.
************
Bảy ngày Tề Vân Vân ở tại Đài Loan, mới bảy ngày không gặp Ưng Tư Lạc mà cả người cô đã gầy đi, làm việc càng không có hiệu quả gì đáng nói, thường thường thấy cô nói điện thoại trong thời gian đi làm, âm thanh luôn luôn được ép rất thấp, giống đang nói cái gì đó rất bí mật, nói xong điện thoại lại vào toilet, sau khi xuất hiện thì hai mắt đỏ hồng.
Không ai biết chuyện gì xảy ra, yêu đương sao? Không có phát hiện một nửa kia.
Bị khách hàng mắng sao? Công ty cũng không có có nhận được điện thoại khiếu nại của ai.
Tới cùng là đã xảy ra chuyện gì? Người nói điện thoại với cô không ngừng rốt cuộc lại là ai?
Thân là ông chủ Tề Vân Hải cũng phát hiện con gái mình kỳ lạ, thành tích của cô không chỉ ít ỏi, sau khi tan việc cũng đều nhốt mình ở trong phòng không thấy người; người ở nhà dốc lòng làm bà chủ Lợi Nhược Thủy cũng phát hiện con gái mình đã thay đổi rồi. . .
Buổi chiều, chị lớn Tề Hinh Hinh hiếm khi ở nhà không có lên đường, chị hai Tề San San cũng tan ca ở nhà, Lợi Nhược Thủy nấu một bàn thức ăn ngon, cả nhà chờ liên hoan, Tề Vân Vân lại trốn ở phòng, lấy lý do "con không đói bụng" từ chối xuống lầu ăn cơm.
Lợi Nhược Thủy tự mình đi lên lầu liếc trộm xem con gái mình đang làm gì, lại chỉ thấy cô không rời điện thoại trên tay, không biết đang lặng lẽ nói cười cùng với ai, âm thầm xuống lầu, nghĩ thầm,rằng con gái mình thật sự đã thay đổi rồi.
"Đứa con gái út này, tôi thật sự rất thất vọng với nó, nói đi giải sầu, lúc trở về cũng lại như cũ, thành tích xuống dốc không phanh, so với lúc mới vừa vào công ty thì thật là cách biệt một trời một vực." Tề Vân Hải ngồi ở vị trí chủ nhà, bưng bát lên, bới một ngụm cơm ăn, trực tiếp lắc đầu thở dài.
"Con gái mình lớn rồi. . ." Lợi Nhược Thủy múc nước canh cho chồng, lòng dạ đang đoán có thể con gái mình đang yêu đương! Triệu chứng rất giống.
"Con thấy nhất định là em gái có bạn trai, nhưng mà kỳ lạ là sao em ấy không dẫn anh ta đến cho chúng ta xem mặt." Chị lớn Tề Hinh Hinh gắp đồ ăn để ở trên cơm, cũng dạt dào cảm xúc nói.
Chị hai Tề San San từ từ ăn một ngụm cơm, lại phối với một ngụm thịt bò xào cải bó xôi cát trà sở trường của mẹ, trong đầu vẫn luôn có một ý nghĩ, không ngại nói ra để cho mọi người trong nhà tham khảo một chút, dù sao tất cả mọi người đều quan tâm tới em gái.
"Con nghĩ. . . Đối tượng yêu đương của em gái. . . Nhất định là đang ở nước ngoài. . . Không thường xuyên trở về. . . Cho nên. . . Mới không có mang về cho mọi người. . . Xem qua. . . Con đoán. . . Người đó tên là Ưng Tư Lạc. . . Con đã từng làm đầu bếp cho anh ta. . . Từng nhìn thấy anh ta. . . Cái người đàn ông đó. . . Rất mê người. . . Có lẽ em gái rất. . . Yêu anh ta. . . Nhưng đây chỉ là là. . . Trực giác cá nhân của con thôi!" Chị hai giữ lại chuyện cô giúp em gái trộm quần áo phục vụ, từ khi sau sự kiện đó, ba ngày em gái không có về nhà, mặc dù bề ngoài nói là đi công tác, nhưng cô có cảm giác, em gái với người tên Ưng Tư Lạc kia vẫn luôn dính với nhau, tuy rằng bản thân cô chưa hề có kinh nghiệm yêu đương, nhưng mà cô thật sự có trực giác như vậy.
"Ưng Tư Lạc?!" Tề Vân Hải thiếu chút nữa bị cơm làm nghẹn."Không có khả năng đó!" Đúng là Vân Vân từng đề cập qua muốn đi bàn bạc hợp đồng bảo hiểm với anh ta, nhưng con bé chưa hề nói nó có quen biết với anh ta."
"Luôn luôn...Có nguyên nhân...chúng ta không biết...!" Chị hai suy xét nói. .
"Có phải là vì cha vẫn luôn muốn sau này em gái tiếp quản công ty, cho nên em ấy mới không dám nhắc đến chuyện nó có bạn trai hay không? Nói không chừng đều đã bí mật bàn tới việc kết hôn rồi, chỉ là con bé đang hao tổn tâm trí, không biết là muốn lựa chọn ông xã, hay là muốn chăm lo cho công ty, cho nên mới càng không dám nói ra." Tề Hinh Hinh mạnh dạn suy đoán.
"Bình thường con gái út là người rất có tinh thần trách nhiệm, điều này tôi cũng biết..." Tề Vân Hải đặt chiếc đũa xuống, trao đổi một ánh mắt với Lợi Nhược Thủy, thật sự suy nghĩ về vấn đề này, ánh mắt sáng như đuốc xẹt qua hai đứa con gái đang ngồi trước mặt mình.
"Con đi làm tiếp viên hàng không rất an nhàn, đừng bảo con đi làm bảo hiểm." Chị lớn đánh đòn phủ đầu .
"Cha ...Con chỉ biết nấu ăn..." Chị hai cũng sợ cha kêu cô nhận trách nhiệm .
"Chậc! Cha của mấy đứa cũng không phải lão già ngoan cố, có không hiểu lí lẽ như vậy sao? Các con có việc làm mình thích, cha có thể không miễn cưỡng, nếu như con gái út thật sự có đối tượng tốt, thì cha sẽ gả đi! Con gái lớn rồi không giữ mãi được, giữ qua giữ lại có khi lại thành kẻ thù." Tề Vân Hải nói rất rõ ràng, diễn đàn lê quý đôn, từ trước đến nay ông còn chưa có suy xét đến việc hôn nhân của con gái mình, nhưng nếu thật sự có đối tượng tốt, ông cũng không thể làm hại cả đời con gái mình, đương nhiên trong việc này nguyện vọng của con gái vẫn là trên hết.
"Cha, vậy công việc của cha tương lai người nào thừa kế?" Chị lớn tò mò hỏi.
"Nếu con gái út thực sự lập gia đình, vậy thì bản thân cha sẽ tiếp tục làm, Vương Vĩnh Khánh người ta cũng tới 80 mới về hưu, hiện tại cha còn trẻ hơn ông ta nhiều!" Tề Vân Hải mới nói xong, Tề Vân Vân đã đột ngột xuất hiện ở cửa phòng ăn, mọi người đều giật mình nhìn về phía cô.
Gương mặt nhợt nhạt của Tề Vân Vân lộ ra nụ cười ngọt ngào, vốn tâm tình cô rất u ám, ăn không ngon, nhưng vừa rồi lúc nói chuyện điện thoại với Ưng Tư Lạc ở trong phòng, anh nói anh đang ở sân bay, đang chuẩn bị xuất phát đến Đài Loan, sáng sớm ngày mai sẽ tới thẳng Đào Viên, lúc này tâm tình của cô mới trở nên thông suốt, thoát được nỗi khổ tương tư, cô rất nhớ anh, nhớ đến mức tương tư treo ruột, làm chuyện gì cũng đều uể oải, cạn sạch sức lực.
May mắn anh sẽ lập tức bay đến bên cạnh cô, tâm tình của cô cũng theo đó mà tốt trở lại. Hiện tại cô lại cảm thấy thèm ăn, định xuống lầu xem có cái gì ăn ngon không, ai biết vừa tới cửa nhà ăn đã nghe được mọi người đang nói về cô, cô lập tức trốn đi nghe.
Cô thật sự không nghĩ tới cha sẽ chấp nhận để cô đi, còn chị hai mặc dù bình thường động tác hơi chậm một chút, ngược lại suy nghĩ lại hết sức nhạy cảm, vậy mà lại nhìn thấu tình yêu của cô với Ưng Tư Lạc; chị lớn cũng rất hiểu cô, biết cô sợ hãi cha sẽ phản đối cô lấy chồng, sợ công ty không có ai tiếp nhận, đáy lòng cô lại muốn gả, mấy ngày nay cô thật sự đã trôi qua trong dày vò .
"Cha, lời nói đó có thể coi là thật không!" Cô vào phòng ăn, ngồi xuống vị trí của mình.
"Con bé này, con vẫn còn chưa nói, có phải con thực sự muốn gả cho người ta hay không?" Tề Vân Hải thấp giọng hỏi, mọi người trong nhà đều nín thở theo, chờ câu trả lời của cô.
"Ừm ... Anh ấy sẽ tự mình đến chào hỏi cha ... Anh ấy chính là Ưng Tư Lạc, ba năm trước đây chúng con đã quen biết ở Venice, ngày mai anh ấy sẽ tới Đài Loan."
Bỗng nhiên, mọi người trong nhà ngơ ngẩn, hốc mắt hơi hồng, vui sướng và buồn phiền đến cùng một lúc, nhịn không được đồng thanh nói: "Con gái út thật sự muốn gả ra khỏi nhà này rồi."
Bản thân Tề Vân Vân cũng khó tưởng tượng có một ngày mình sẽ phải có rời khỏi căn nhà mà cô đã sinh hoạt suốt 21 năm này, lấy chồng xa ở Venice...Nhìn tất cả mọi người sắp khóc, cô cố gắng hoà giải ."Tương lai mọi người qua Venice tìm con, con có thể làm hướng dẫn du lịch miễn phí! Đi chơi lễ hội hóa trang rất vui đó."
"Con bé này." Tề Vân Hải lén lau đi nước mắt trên khóe mắt, ra lệnh một tiếng: "Cha sẽ đợi cậu ấy đến. Hiện tại, ăn cơm ."
"Vâng..." Tề Vân Vân múc một chén cơm lớn, vui sướng ăn tối cùng với người nhà.
Trong bữa ăn tất cả mọi người đều hỏi, nói về Ưng Tư Lạc và biệt danh hắc bá tước này, cô cũng rất thích ý giới thiệu trước về cuộc đời anh cho mọi người nghe, để cho người nhà "Chuẩn bị bài" trước, để tránh ngày mai bỡ ngỡ lúc gặp mặt nhau.
Giờ phút này tâm tình của cô trái ngược với sự nặng nề mấy ngày nay, hoàn toàn trở nên thoải mái, chỉ một lòng hy vọng ngày mai nhanh đến.
Rất nhanh, buổi sáng hôm sau Ưng Tư Lạc đã tới Đài Loan rồi.
Đội hình đón máy bay của nhà họ Tề tương đối hoành tráng, ông bà Tề với chị lớn đều đi theo Tề Vân Vân đến sân bay, mọi người trong nhà đều muốn thấy tận mắt bộ mặt thật của anh, chỉ có chị hai Tề San San ở lại trong nhà chuẩn bị tiệc R*ợ*u.
"Bác trai, bác gái, chị lớn, làm sao có thể không biết xấu hổ để người lớn từ thật xa ở Đài Bắc tới tận đây đón cháu như thế này?" Ưng Tư Lạc thể hiện sự lễ phép đặc biệt với người thân, chia nhau chào hỏi với mọi người.
"Đừng nói như vậy, cứ đến ở lại trong nhà đi! Đừng đặt khách sạn, trong nhà vẫn còn phòng." Tề Vân Hải thân thiện mời, dù sao cũng là con rể tương lai, không làm quen một chút sao được?
Ưng Tư Lạc lập tức đồng ý, "Người một nhà" vui mừng về nhà .
Vào lúc trưa, chị hai Tề San San làm thức ăn ngon tiếp đãi, Ưng Tư Lạc trực tiếp khen ngợi thức ăn rất ngon: "Đây là đồ ăn Trung Quốc tuyệt nhất mà tôi từng nếm qua, không thể tưởng được chị hai lại nấu ăn giỏi như vậy."
Chị hai Tề San San rất vui vẻ; Tề Vân Vân lại lập tức tuyên bố với anh: "Này! Em cũng không biết nấu ăn đâu! Đến tận bây giờ ngay cả cải trắng với bắp cải em cũng đều không phân biệt rõ ràng được ."
"Chỗ nào cần em nấu ăn, trong nhà có đầu bếp." Ưng Tư Lạc thấp giọng nói, nhéo gương mặt cô.
Mỗi người đều nhìn phương thức "Trao đổi" thú vị của hai người ở trong mắt, nhất là Lợi Nhược Thủy, bà rất vừa lòng đối với con rể này."Đứa con gái út này của tôi, từ nhỏ đã thông minh, dđlqđ nhưng khuyết điểm cũng đặc biệt nhiều, nói chuyện lại rất thẳng thắn không bỏ qua cho ai, cháu nên thông cảm nhiều một chút."
"Cháu sẽ làm vậy." Ưng Tư Lạc thật đúng là dựa theo tình hình thực tế để trả lời.
"Em thẳng thắn không buông tha cho ai lúc nào? Cái đó phải gọi là khéo léo hiểu lòng người đó!" Tề Vân Vân dựng râu trừng mắt với anh; Ưng Tư Lạc không phản bác được, mọi người trong nhà đều bị biểu hiện của cặp tình nhân bọn họ chọc nở nụ cười.
Tề Vân Hải nhìn thấy con gái út của mình lại khôi phục tính tình hoạt bát như trước, cũng cảm thấy an ủi .
Tất cả mọi người vui vẻ ăn xong đồ ăn Trung Quốc, từng người đều rất có ăn ý tự mình trở về phòng, Tề Vân Vân cũng đưa Ưng Tư Lạc vào phòng khách... Vừa vào tới cửa, hai người đã vội ôm lấy nhau, ôm thật chặt, ôm rất lâu, hai bên đều không có cách gì buông nhau ra...
"Anh rất nhớ em, bé con."
"Em cũng rất nhớ anh ..." Bọn họ tìm đến khóe môi lẫn nhau/ vuốt ve, hôn nồng nhiệt, để cho tất cả nhớ thương đều được lấp đầy ở trong nụ hôn.
"Anh có đồ cho em." Anh ôm cô đi đến trước vali hành lí của anh, nghiêng người mở ra, lấy ra một phần văn kiện đóng gói đầy đủ, để trên tay cô .
"Đây là cái gì?" Tề Vân Vân mở ra xem.
"Tư liệu để cho em đảm nhận bảo hiểm của công ty."
"Vì sao? Em chưa hề nói tới chuyện bảo hiểm với anh mà!" Tề Vân Vân rất kinh ngạc.
"Chính là vì em không có đề cập tới, anh mới càng nên làm vì em." Ưng Tư Lạc giơ tay lên lưng vuốt vuốt má của cô.
"Em không hiểu ..." Cô ngơ ngác hỏi.
"Em phải xin về hưu sớm, chẳng lẽ em không muốn lập một chút thành tích rồi mới vinh quang về hưu sao?" Anh nở nụ cười dịu dàng.
"Oa! Anh nghĩ thật chu đáo, vượt quá tưởng tượng của em luôn! Em thật sự rất vui vẻ đó! Nhất định cha cũng sẽ vui vẻ theo." Cô ôm anh vừa nói vừa nhảy.
"Vui vẻ là được, mục đích của đời người, không phải là muốn được sống vui vẻ sao?" Anh thích nhất là khiến cho cô tươi cười tràn ngập sức sống với anh.
"Có anh ở đây, cả đời này em đều có thể vui vẻ, từ nay về sau anh phải thay đổi biệt danh đi, kêu là “Hắc bá tước vui vẻ”.” Cô vui vẻ hôn môi anh.
"Biệt danh này... Anh thích." Anh ôm lấy cô, hôn cô ở trong nụ cười, hai trái tim gắn bó thân mật, có được lẫn nhau là chuyện hạnh phúc nhất trên đời rồi.
Giờ phút này bọn họ chỉ nghĩ muốn cùng nhau ôm ấp, hôn môi, thể hiện sự tương tư triền miên, tình yêu bất tận của mình.
*****
Venice, hai năm sau.
Lại đến lễ hội hóa trang Carnival mỗi năm một lần, năm nay nhà họ Ưng đặc biệt náo nhiệt, Ưng Tư Lạc mời cha vợ mẹ cùng với hai chị vợ đến Venice chơi, cộng thêm Ưng Tiểu Kỳ thiết kế mặt nạ đặc biệt cho riêng từng người, tất cả mọi người đều nhiệt tình tham gia vũ hội ở trong đại sảnh nhà họ Ưng, vô cùng vui vẻ hài lòng.
"Vẽ xong chưa, bà xã?" Ưng Tư Lạc đội mặt nạ Vua Sư Tử, trên người mặc áo choàng màu vàng, tiến vào phòng ngủ chính thúc giục bà xã vẫn còn đang vẽ màu lên mặt.
"Sắp xong rồi..." Tề Vân Vân trực tiếp vẽ nguệch ngoạc ở trên mặt mình, vẽ thành bộ mặt hề, mới tạm rời chỗ tìm cho mình bộ quần áo hề màu sắc rực rỡ mới may, nhưng mà trái bóng nhô lên trên bụng cô kia cũng không phải là bóng hơi, mà là "Bóng thực sự " hàng thật giá thật, cô đã có thai tám tháng rồi.
Cô thu dọn son màu đỏ thẫm, cái miệng rộng đỏ choét cười với ông xã."Đi thôi!"
Ưng Tư Lạc cẩn thận nâng cô dậy, tha thiết dặn dò: "Dưới lầu có rất nhiều người, cũng đừng để người ta ***ng vào, anh sẽ cẩn thận che chở cho em."
"Em biết rồi." Trái tim Tề Vân Vân ấm áp, ông xã này quả thực là siêu cấp đáng khen, rất thương cô, rất yêu cô, cũng chờ mong bé cưng trong bụng bình an ra đời như cô.
Hai người đi xuống lầu, cùng nhau nhảy điệu Waltz nhẹ nhàng, nhảy nhảy, bọn họ bất ngờ gặp được chị lớn Tề Hinh Hinh đội mặt nạ nữ vương, cô đang nhảy cùng một người đội nón đeo mặt nạ PeterPan...
"Chị lớn chị nắm được bao nhiêu đôi tay rồi?" Tề Vân Vân nhếch miệng cười, nói “ám hiệu”.
"Sắp được mười đôi rồi!" Chị lớn cười lên, bước nhảy tuyệt đẹp.
"Hiệu quả không tệ chứ?"
"Đặc biệt tốt."
"Ha ha, em đã nói mà!" Tề Vân Vân nhảy với Ưng Tư Lạc, lại gặp được chị hai đeo mặt nạ lông chim thủ công tinh xảo, Tề Vân Vân lại hỏi: "Chị hai, hiệu quả như thế nào?"
"Rất được... Vô cùng..." Chị hai nói chuyện chậm, còn chưa nói xong, bạn nhảy của cô đã mang cô xoay mình về phía xa ...
"Vì sao lại hỏi hai chị như vậy?" Ưng Tư Lạc nghe không rõ.
"Còn không phải là do cha mẹ của em ban tặng sao, cái này có thể xem như một căn bệnh di truyền gia tộc đó! Ba chị em chúng em mỗi người đều phải thu gom đủ 100 cái bắt tay của phái nam đó." Tề Vân Vân ngoảnh mặt về phía cha mẹ đội mặt nạ Chuột Mickey đang cùng nhảy cách đó không xa nhìn lại, cười nói cho ông xã yêu của cô: "Đây là nguyên nhân vì sao lúc trước em tới Venice tham gia lễ hội hóa trang đó!"
"Là để gom đủ 100 cái bắt tay của phái nam tay thật sao? Không phải chứ? Để xem~~ anh nhớ ra rồi, lúc đó em đã nói là đến thu gom tình nhân mà." Ưng Tư Lạc đột nhiên nhớ ra chuyện cũ, hoài nghi hỏi.
"Hả à! Làm sao anh còn nhớ rõ?" Tề Vân Vân không hề dự đoán được có một ngày sẽ bị tóm.
"Đừng khảo nghiệm trí nhớ ông xã của em." Ưng Tư Lạc hừ hừ cười.
"Được rồi, được rồi! Đó là nói lung tung thôi! Nguyên nhân thật sự, tất cả đều phải trách một chai sữa ong chúa ... Chuyện xưa đều bắt đầu từ đó..." Tề Vân Vân kể lại tỉ mỉ cuộc gặp gỡ bất ngờ của cha mẹ hai mươi mấy năm trước , diễn đàn lê quý đôn, dẫn đến việc tất cả các cô gái nhà họ Tề đều chịu sự nguyền rủa.
Ưng Tư Lạc hiểu được rồi."Vì thế em muốn các cô ấy cũng đến để thu gom tay của phái nam."
"Đúng đó! Trước kia lúc em mời các chị ấy cùng nhau đến lễ hội hóa trang các chị ấy đều không chịu, hiện tại cảm nhận được hiệu quả chữa bệnh, còn em à!
Đã thu gom hoàn tất, nhưng lại lao vào một người tốt như ông xã, hi vọng hai chị cũng có thể từ trong niềm vui \'Thu gom\' này tìm được hạnh phúc thực sự."
"Hi vọng như vậy." Anh xoa xoa má của cô.
Cô bướng bỉnh nhấc mặt nạ Vua Sư Tử của anh lên, cố ý dùng cái miệng bôi đầy son môi đỏ thẫm của cô in lên trên môi anh; anh cũng vui vẻ để cô làm càn, hai người ôm nhau cười...
Trong Biệt thự vũ hội náo nhiệt liên tục tiến hành, kiến trúc thế kỷ trung cổ lộng lẫy xoa hoa khiến người ta say mê, trên kênh đào phóng ra pháo hoa sáng lạn trên cao, chiếu sáng cả phạm vi thành phố cổ Venice này, cũng khiến cho tất cả mọi người vui vẻ hòa vào trong bầu không khí tốt đẹp này, mặc sức tươi cười.(Hết)
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc