Hắc Bá Tước Vui Vẻ - Chương 04

Tác giả: Mễ Kỳ

Ưng Tư Lạc mở đèn phòng khách lên, tự tay cởi bỏ mặt nạ Miêu Nhãn của Tề Vân Vân, anh nhìn rõ cô có gương mặt nhỏ nhắn lịch sự tao nhã, xác thực có thể nói là xinh đẹp, nhưng gương mặt này rõ ràng còn rất ngây ngô, không giống cô gái hai mươi tư tuổi.
Anh vào phòng tắm đi nhúng ướt một cái khăn lông, chườm lạnh đặt ở trên trán của cô, bên cạnh đó còn suy nghĩ xem có nên cởi bỏ nút thắt cổ áo của cô hay không, để cho cô hô hấp thông thuận một chút?
Có lẽ hẳn là kêu người giúp việc đến hỗ trợ có vẻ tốt hơn, một người đàn ông như anh làm như vậy không thích hợp cho lắm. . . . . .
Anh xoay người muốn đi gọi người giúp việc đến, còn chưa đi tới cửa, lại quay trở về, hay là anh tự mình tự làm đi! Miễn cho người giúp việc này bà tám ra ngoài rêu rao việc em gái anh phạm tội. Vậy mặt mũi nhà họ Ưng sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Anh cau mày, ngồi vào mép giường, đưa tay ra mở nút trên quần áo sau cổ cô. . . . . .
Nút thắt cởi bỏ hết, quần áo mềm mại dần rơi xuống để lộ ra cái cổ nhỏ nhắn trắng xinh nữ tính cùng với xương quai xanh dịu dàng cũng hiện ra từng tấc một, hô hấp của anh bắt đầu nặng nề, khí nóng tập trung lên mặt, tay cũng ngừng lại . . . . . .
Anh cố gắng không nhìn nhưng *** trắng mịn tinh tế như gốm sứ của cô giống có lực từ, hấp dẫn ánh mắt của anh, làm cho tim của anh thoáng ngừng đập. . . . . . rồi lại nổi trống như điên.
Anh cố gắng cảnh cáo bản thân mình là liếc mắt một cái chỉ là vô tình liếc lần thứ hai chính là vì làm cho xong việc, sao có thể nhìn chằm chằm không ngừng vào một cô gái xa lạ?
Kha Nhi trên trời có linh thiêng sẽ không tha thứ cho anh, bọn họ từng ở bên nhau có biết bao kỉ niệm đẹp trong đời, địa vị của cô ở trong lòng anh vĩnh viễn không ai có thể thay thế được.
Anh dời tầm mắt, áp lực liên tiếp, tin tưởng mình nhất định là quá khẩn trương! Sau khi Kha Nhi qua đời anh chưa từng gần nữ sắc, cho dù đối với bất kì cô gái nào cũng cố gắng tay chân không chạm nhau, trải qua những tháng ngày giống như tăng nhân đang thủ giới; nhất định là áp lực quá lớn mới có thể như vậy, cũng không phải anh muốn ăn cô mà chỉ đơn thuần là giúp cô thôi.
Lúc này Tề Vân Vân đã chậm rãi thức tỉnh, phát giác có một đôi tay không an phận ở trên gáy của cô gãi ngứa, cố gắng muốn mở to mắt nhìn xem là người nào không biết sống ૮ɦếƭ dám ***ng vào cô, nếu là tên trộm kia, cô sẽ cho anh ta một quyền, nếu là cái nữ quỷ kia. . . . . . cô muốn mở miệng thét chói tai.
Cô giãy dụa mở ra hai mắt, người trước mặt không phải ai khác, là hắc bá tước. . . . . . anh đang ở cởi bỏ nút áo của cô!
Thật ngượng ngùng! Tại sao có thể như vậy? Anh đối với cô có ý sao? Cô không lẽ phải đem lần đầu tiên của mình “đóng gói" dâng cho anh sao!
Cô khẩn trương cực kỳ, nghĩ là muốn chấp nhận "diễm ngộ" khó được này tiếp tục theo đuổi anh, hay là muốn cho anh một cái tát cộng thêm thét chói tai tốt hơn?
"Anh. . . . . . Muốn tôi là phải cưới tôi đó nga!" Cô vẫn là giải thích tốt hơn, để tránh ngày sau sinh ra tranh cãi.
Má ơi! Ưng Tư Lạc ngạc nhiên nhìn phía cô, cô đã tỉnh khi nào? Cái này là hiểu lầm lớn.
"Tôi chỉ là giúp cô cởi bỏ bớt quần áo."
"Tôi biết. . . . . . Tôi nhìn thấy . . . . . ." Cô đỏ mặt, cắn môi, vừa thẹn lại vừa sợ.
Anh nhìn gương mặt xinh đẹp kia của cô ngày càng hồng, đôi mắt lung linh trừng lớn, máu nóng toàn thân đều tụ lên trên khuôn mặt đẹp trai, giải thích một cách mất tự nhiên :
"Tôi cũng chưa làm cái gì."
"Nhưng mà tay anh. . . . . ." Anh mắt cô đi xuống, dừng ở cái tay đang đặt trên *** cô của anh.
A! Anh kinh ngạc phát hiện hai tay mình lại vẫn ở hiện trường phạm tội, có lời cũng khó mà giải thích được, nhanh chóng thu hồi tay vẻ mặt cực kì xấu hổ, không tưởng tượng nổi Ưng Tư Lạc anh danh dự cả đời cứ như vậy mà bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, đây đều là do đứa em gái nhiều chuyện kia của anh làm hại!
"Thực xin lỗi, tôi trịnh trọng xin lỗi cô."
Tề Vân Vân đang suy nghĩ, sóng mắt chói lọi nhìn anh chăm chú, gương mặt đẹp trai của anh căng thẳng, cúi mắt thật thấp, không dám nhìn thẳng vào cô, thật sự ăn năn. . . . . .
"Nếu anh không có làm, đó cũng chỉ tính là khúc *** mà thôi, hẳn là. . . Có thể tha thứ đi!"
Ưng Tư Lạc nghe thế một câu "khúc ***", ngẩng đầu mạnh, đang muốn mở miệng giải thích hiểu lầm nghiêm trọng này, em gái bảo bối kia của anh đã xô cửa vào, lôi kéo theo một người đàn ông hóa trang hải tặc, trên mặt còn vẽ vết sẹo, lớn tiếng hét:
"Anh, em đã gọi điện thoại, bác sĩ của nhà chúng ta đã ra ngoài nghỉ phép, vừa lúc em ở đại sảnh dưới lầu gặp Bạch Mục Sư, Mục Sư cũng được mà phải không?"
Tề Vân Vân nhanh chóng đưa hai tay che lại vạt áo, giãy dụa muốn ngồi dậy, nhìn nữ phù thủy cùng hải tặc ở phía cửa đang vội vội vàng vàng vào.
Đôi mắt cô tràn ngập hoang mang nhìn áo bành tô trên người cô gái kia, nhìn thực quen mắt a, giống như cái tên trộm kia đã mặc! Ánh mắt lại dời về phía sàn, cô cũng nhìn thấy có áo trắng cùng với tóc giả trên đó, . . . . .
Lòng cô vẫn còn sợ hãi, đột nhiên nhớ tới chuyện phát sinh trước khi té xỉu, cô đang đuổi theo tên trộm lên lầu, nhìn tên đó xông vào một phòng, cô cũng đuổi theo đi vào, không ngờ từ bên trong căn phòng u ám nhảy ra một cái nữ quỷ, hồn cô đều bị dọa bay, đầu óc trống rỗng; lúc tỉnh lại thì trước mắt đã xuất hiện người khiến cô vui vẻ hắc bá tước, anh đang *** áo của cô. . . . . .
Đây là có chuyện gì? Cô không làm rõ ràng chuyện này không được.
Hai mắt Ưng Tư Lạc âm trầm quét về phía em gái, tức giận không kềm được gầm nhẹ:
"Mục Sư cùng bác sĩ thì giống nhau chỗ nào hả?"
"Thì. . . . . . Chỉ khác một chữ thôi!"
Ưng Tiểu Kì le lưỡi, nhàn nhạt nói, lại xem xét Tề Vân Vân một cái, thực bất đắc dĩ nói:
"Cũng may là cô tỉnh rồi, nhưng cô đừng bị anh hai của tôi dọa, anh ấy bình thường rất dịu dàng, rất ít khi thất thường như vậy."
"Anh thất thường? Em còn dám nói, còn không phải vì em khiến cho anh mắc lỗi, mau tới đây giải thích rõ ràng với người ta!" Ưng Tư Lạc ra lệnh cho em gái.
Hải tặc Bạch Mục Sư ở một bên có chút không biết phải làm sao, thức thời nói:
"Nơi này hẳn là không dùng đến Mục Sư, tôi xuống lầu trước."
"Ngại quá!" Ưng Tư Lạc tiến lên xin lỗi Bạch Mục Sư, tiễn Bạch Mục Sư đến cửa thang lầu.
"Đừng nói như vậy, chúng ta là bạn tốt, Tiểu Kì vừa rồi vội vàng lôi kéo tôi lên lầu, nói anh đã xảy ra chuyện, tôi cũng không biết là anh đã xảy ra chuyện gì, liền chạy nhanh đi lên nhìn xem. . . . . ."
Tuy rằng Bạch Mục Sư đến bây giờ vẫn không rõ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, nhưng tóm lại không dùng đến Mục Sư anh, anh cười một cái, đi xuống lầu.
Ưng Tư Lạc tiễn Mục Sư đi rồi, nhanh chóng trở lại trong phòng khách, đóng cửa lại, dự định đối chất ba người, tốt nhất lấy lại một cái trong sạch cho bản thân, cũng cho Tề Vân Vân một lời giải thích.
Anh xách áo Ưng Tiểu Kì lên, mang đến trước giường Tề Vân Vân, giới thiệu với cô một phen:
"Đây là em gái tôi Ưng Tiểu Kì, trời sanh tính không chịu nghe lời, giống như con ngựa hoang mất cương, con bé có lời muốn nói với cô."
"Nói cái gì!" Ưng Tiểu Kì dấu chấm hỏi đầy đầu còn không biết chính bản thân mình muốn nói lý gì.
"Chuyện tốt do em làm, tự mình thú nhận tất cả, sau đó ngoan ngoãn nói xin lỗi với người ta." Ưng Tư Lạc không cho phép cô lại làm loạn.
Ưng Tiểu Kì cau mày, bĩu môi, nếu anh hai đã tức giận như vậy, trước hết đành phải dập tắt lửa cho anh ấy: "Thực xin lỗi, tôi không nên dọa cô." Cô lẩm bẩm một câu không hề có thành ý.
Tề Vân Vân trong lòng lập tức rõ ràng, thì ra nữ quỷ dọa cô kia là Ưng Tiểu Kì, em gái Ưng Tư Lạc. . . . . .
"Còn có nữa đâu?" Ưng Tư Lạc rất lưu tình nắm chặt áo em gái.
"Khụ khụ. . . . . . Tôi không nên trộm ví tiền của cô. . . . . . Buông! Em sắp bị anh ghìm ngã . . . . . Khụ khụ. . . . . ." Ưng Tiểu Kì khoa trương giả vờ thống khổ, muốn anh hai biết nếu không thả cô ra, cô sẽ ngã xuống tại chỗ.
Ưng Tư Lạc bỏ cô ra.
Tề Vân Vân càng thêm hiểu rõ rồi, Ưng Tiểu Kì chính là cái tên trộm kia.
Cô khó có thể tin được mà xem xét cô ấy, có vẻ tuổi cũng lớn như cô, bản lĩnh gặp rắc rối lại cao hơn cô nhiều?!
"Cô . . . . . Vì sao muốn trộm ví tiền của tôi?"
"Còn không phải là vì anh hai tôi. . . . . ." Ưng Tiểu Kì thật ra rất thích ý nói ra toàn bộ kế hoạch cô tỉ mỉ bày ra để phải cứu anh hai th*** khỏi kiếp sống cô đơn về già, nhưng cô còn chưa nói mà cái miệng nhỏ nhắn đã bị anh hai hung hăng bịt lại.
"Ưm ưm. . . ưm. . ." Ưng Tiểu Kì sắp tắt thở, chân đá loạn, cố gắng gỡ tay của anh hai ra.
Ưng Tư Lạc buông cô ra, một đôi mắt nổi giận trừng cô đến nỗi tròng mắt cũng sắp rớt ra.
Ưng Tiểu Kì thở từng ngụm từng ngụm, uất ức la lớn: "Vì sao anh không cho em nói thật chứ!"
"Anh chỉ muốn em thú nhận tội lỗi mình đã làm mà thôi, không muốn em lắm miệng." Ưng Tư Lạc không cho phép cô lôi việc tư của anh ra nói.
"Nhưng là như vậy cô ấy sẽ không biết rõ vì sao em phải làm như thế!" Quỷ linh tinh trong đầu Ưng Tiểu Kì lại bắt đầu tính toán muốn gài bẫy anh hai như thế nào, để cho anh đi từng bước theo mưu kế của cô.
Ánh lửa trong mắt Ưng Tư Lạc ngày càng lớn, anh dùng ánh mắt cảnh cáo em gái, anh tuyệt đối sẽ không dung túng cô nữa, nếu còn tiếp tục làm càn, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Ưng Tiểu Kì gặp phải ánh mắt đáng sợ vạn phần của anh hai đành phải thu liễm một chút không dám tự tiện mở miệng nữa.
Nhưng Tề Vân Vân lại có hứng thú muốn biết đến tột cùng nguyên nhân đó là vì sao?
"Ngoan, đừng sợ, tôi có quyền biết, cô mau nói cho tôi biết, vì sao cô phải làm như thế?"
Tề Vân Vân dịu dàng hỏi, thể hiện rõ phong cách của cô gái "hai mươi bốn tuổi" nói chuyện có chừng mực người lớn không chấp với trẻ con; âm thầm nhắc nhở chính mình, không nên mất bình tĩnh vì việc bị Ưng Tiểu Kì trộm ví, thật sự biểu hiện giống như người hai mươi bốn tuổi, ai bảo cô lấy tuổi của chị cả dùng làm gì, nếu không lỡ mà cư xử ngả ngớn làm lộ ra dấu vết, lúc đó mặt mũi cô đều sẽ mất sạch.
"Anh có nghe không, là cô ấy muốn em nói nha!" Ưng Tiểu Kì thanh minh trước với anh hai rồi ngồi vào bên giường Tề Vân Vân, nói "lời nói thật".
"Là như vậy, anh hai của tôi không có bạn nhảy, tôi chỉ dùng để kế dẫn cô tới nhà của tôi làm bạn nhảy của anh ấy thôi! Hơn nữa tôi đoán chắc thuyền chở bạn bè của anh ấy ước chừng chín giờ sẽ chạy qua bờ sông, anh ấy làm người thích làm vui lòng người khác, thấy việc nghĩa luôn làm hăng hái, nhất định sẽ ra tay giúp cô, hơn nữa anh ấy rất hiếu khách, nhất định sẽ mời cô về nhà, cứ như thế thôi!"
Ưng Tiểu Kì thông minh không nhắc tới điểm yếu của anh hai, nghĩ qua cũng biết anh hai sợ cô nói ra sự tích vĩ đại đã thủ tiết cho chị dâu suốt một thời gian dài của anh ấy; cô trước hết sẽ làm việc thiện, để cho anh hai thở ra, nhưng nên nói trước cô vẫn muốn nói ra nha! Nếu không kế hoạch mà cô hao hết tâm sức thiết kế ra uổng phí rồi sao.
Ưng Tư Lạc lúc này quả thực là nhẹ nhàng thở ra, may mắn rốt cục em gái cũng biết nặng nhẹ, không uổng công nuôi cô. . . . . . Nhưng anh thật sự vui mừng quá sớm rồi. . . . . .
"Nếu là như vậy đủ làm cho anh ấy yêu cô thì rất tốt, cho nên tôi đã đánh đố với anh hai, nếu tôi có thể làm cho cô ở lại, anh ấy sẽ quen với cô, tôi cố ý dọa cô, muốn làm cho cô hôn mê vài ngày, cái này gọi là lâu ngày sinh chuyện thôi. .Hi." Tinh thần Ưng Tiểu Kì hăng hái bừng bừng nói thêm.
Ưng Tư Lạc đứng sững lại, mặt đỏ giống như Quan Công, trong mắt sóng dữ mãnh liệt, hận không thể tự tay làm thịt cô ngay lập tức.
Tề Vân Vân kinh ngạc không thôi, làm sao một cô em gái sẽ thiết kế "chu đáo" như vậy vì anh hai, thực quá khó khăn để tưởng tượng. Lặng lẽ nhìn về phía Ưng Tư Lạc, thấy vẻ mặt của anh rất khó coi, quả thực có thể so với tảng đá trong hố phân, cặp mắt âm u sắc bén kia bắn về phía em gái anh. . . . . . Thực rõ ràng từ vẻ mặt của anh nhìn thấy là anh cũng không đồng ý cho em gái làm như vậy.
Vậy. . . . . . vì sao anh ấy lại phải *** áo của cô? Nếu thật sự không có một chút cảm giác đối với cô, tại sao lại làm như vậy? Cô thật muốn biết là anh nghĩ như thế nào.
Đầu óc thông minh của cô lập tức có một chủ ý, quay lại nói với Ưng Tiểu Kì :
"Ưng Tiểu Kì, tuy rằng thịnh tình của cô không thể chối từ, nhưng là tôi đối với anh cô một chút ý tứ cũng không có."
Chỉ có nói như vậy, mới có thể giữ gìn tự tôn của cô, cũng làm cho Ưng Tư Lạc biết, không phải chỉ có anh mới có thể bày ra gương mặt khó coi, cô mới là người cần anh đưa ra một lời giải thích hợp lí, sóng mắt của cô cố ý lướt qua Ưng Tư Lạc một cách khinh miệt, muốn anh phải thành thật nhận lỗi.
Ưng Tư Lạc hiểu được cô không tha thứ cho việc anh *** mình:
"Vừa rồi tôi chỉ muốn mở nút áo của cô giúp cho cô thở dễ hơn mà thôi." Anh mở to mắt giải thích cho mình.
Trong lòng Tề Vân Vân thở dài thất vọng, rõ ràng là người ta căn bản không hề có ý xấu với cô, là cô có ý xấu với anh mới phải!
"Vậy thật sự là cảm ơn!" Cô cố gắng biểu hiện thật thoải mái, cười trừ.
"Nhưng tôi vẫn thay em gái xin lỗi với cô vì những lỗi lầm đã gây ra, mong cô hãy tha thứ cho nó, đừng báo cảnh sát." Ưng Tư Lạc chưa từng hạ giọng cầu xin người khác như vậy.
Tề Vân Vân ngượng ngùng cười, cơ hội của nàng tới rồi, đối mặt với một người anh bảo hộ em gái như vậy, cô thật sự không chỉ động lòng bình thường.
Được rồi! Nếu anh đã có thành ý như vậy, cô dĩ nhiên là muốn phối hợp với anh, trộm tim của anh, vậy trộm hương hôn một cái cũng được, ai kêu cô là tới ngắm cảnh, ở trong thời gian hữu hạn, cũng rất khó sinh ra pháo hoa gì.
"Có thể, mời em gái anh đi ra ngoài trước, tôi muốn đàm phán một mình với anh xem phải để anh làm như thế nào mới có thể cầu được sự tha thứ của tôi."
Tề Vân Vân nói mà mặt không đỏ thở không gấp,trong lòng kỳ thật cũng có chút sợ hãi, cô như vậy có phải quá mức nóng vội hay không? Nhưng quên đi, cô cũng không phải không muốn chu đáo một chút.
Ưng Tư Lạc vì thay em gái thu thập cục diện rối rắm, gật đầu đáp ứng.
"Đi ra ngoài đi!" Anh tự mình đuổi Ưng Tiểu Kì ra ngoài cửa, đóng cửa lại.
Hai mắt Ưng Tiểu Kì sáng lên, bước lui ra ngoài phòng trong lòng không ngừng lấy làm kỳ lạ, cô gái này dám một mình đấu với anh hai, không phải là muốn anh hai bắt chước chó sủa, bắt chước mèo nhảy đi?
Rất phấn khích, cô phải lén coi mới được, cô nhẹ nhàng hé mở cửa một chút . . . . .
Ai ngờ, vừa hé mắt nhìn đã bị anh hai chờ sẵn nhìn thấy, mạnh mẽ kéo cửa ra nóng giận quát to: "Còn không trở về phòng cho anh, từ hôm nay trở đi cấm túc em cho đến khi nào em tự biết ăn năn mới thôi!"
Ưng Tiểu Kì bị mắng tâm tình tốt cũng biến thành xấu, khóe miệng hai bên rủ xuống, hai mắt phiếm hồng, chân lui ba bước thiếu chút nữa ngã nhào trên đất, tâm tình đùa giỡn cũng không còn, khóc chạy.
Ưng Tư Lạc đóng sầm cửa bịch một tiếng khóa phòng lại, không có tâm tư để ý tới em gái nữa, trước mắt anh cần xử lí cô gái tên Tề Vân Vân này đã, có lẽ cô sẽ yêu cầu rất nhiều phí bù đắp, anh nguyện ý hào phóng trả, thậm chí lập thỏa thuận, chỉ cần cô đừng tuyên dương cọc việc xấu trong nhà anh ra ngoài.
"Tiểu Kì đi rồi, mời cô nói đi!" Anh đi đến trước mặt nàng, thần thái thay đổi thành ôn hòa.
"Lập một cái hiệp định bí mật thì thế nào?" Tề Vân Vân dịch người qua ngồi ở mép giường nhìn anh.
Ưng Tư Lạc sớm có chuẩn bị tâm lý, nhìn xuống cô, gật đầu: "Có thể, loại chuyện này sao có thể công khai."
"Xác thực, anh là một nhà kinh doanh, em gái phạm vào lỗi lớn như vậy, nếu nói ra ngoài, cũng sẽ ảnh hưởng không tốt đến uy tín của anh."
Tề Vân Vân mê muội nhìn con ngươi đen hấp dẫn vô cùng của anh, khóe môi nâng lên một độ cong gợi cảm, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ trao nụ hôn đầu cho một người đàn ông có thể coi là xa lạ.
"Cô muốn bao nhiêu?" Tiếng nói của anh trầm thấp, tràn ngập thành ý muốn giải quyết vấn đề.
"Không nhiều lắm!" Cô nhịn không được đỏ mặt, chưa bao giờ biết tại... thành phố lãng mạn này, "hôn" là có thể dùng đơn vị mà đo.
"Luôn luôn có một cái giá." Anh ngồi xổm trước mặt cô, nhẹ nhàng cười khổ.
Cô nhìn anh rồi vươn một ngón tay.
"Một trăm vạn? Không thành vấn đề." Anh nói rất nhẹ nhàng, đối với anh giá này là không đáng kể.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng hồng, tròng mắt đen như đá quý lóe lên ánh sáng chói lọi, này cũng... Quá nhiều rồi?
"Anh muốn hôn tôi một trăm vạn lần?"
Ưng Tư Lạc không khỏi cảm thấy kì lạ, là vì anh quá lâu chưa nói tiếng Trung nên bị thụt lùi, hay là giao tiếp với cô có chướng ngại? Bọn họ không phải đều nói cùng một chuyện sao?
"Cô... Khoan đã lần, cô nói gì? Cô muốn là cái gì?"
"Hôn... nụ hôn của anh..." Đối mặt với dáng vẻ kích động của anh, cô rất thẹn thùng, thật thẹn thùng nga!
"Hôn chỗ nào?"
Ngón tay của cô nhẹ nhàng điểm một chút ở trên cánh môi hồng nộn.
Ưng Tư Lạc đầu óc mờ mịt, dùng lực lắc đầu, làm cho bản thân trấn định lại, xem ra từ đầu anh đã nghĩ sai rồi, cô không phải là muốn tiền... Nhưng anh vẫn luôn thủ thân như ngọc, vậy làm sao được? Muốn hôn cô một trăm vạn lần! Oh...
"Có thể dùng cái khác thay thế sao?" Anh ẩn nhẫn hỏi.
Thay thế? Là muốn hôn mặt nạ của anh sao? Mắt đẹp giương lên cô lắc đầu:
"Không được."
Anh xanh mặt, đứng lên, định đi đến trước cửa sổ, đối mặt với đêm đen dằng dặc bên ngoài, ở bên cửa sổ mơ hồ có thể nghe âm nhạc phát ra từ lầu dưới, lúc này tim của anh cũng đã điều hòa trở lại, nguyên tắc trước đây đều bị làm rối loạn, đều do anh bình thường quá nuông chiều em gái, hiện tại tự nhận ác quả, phải trả giá đắt vì mình không có biện pháp quản giáo!
"Có thể giảm xuống không? Một trăm vạn lần... Có thể quá nhiều hay không..." Anh thử thương lượng với cô.
"Vậy thì một." Cô vốn là không có lòng tham như vậy! Quay đầu lại liếc về phía anh, thấy anh vẫn đứng nghiêm bất động, cũng không quay đầu lại, giống như đang điều chỉnh tâm tình...
Cô cố gắng mở mắt, cúi đầu, nhéo chặt váy, hai chân khẽ run, sợ bản thân mong đợi quá nhiều.
Ưng Tư Lạc biết thế này đã là nhượng bộ lớn nhất của cô, nhưng anh thà bị tốn tiền giải nạn, cũng muốn cất giữ một cái hôn... Thật không muốn đáp ứng điều kiện như vậy, tay đặt bên hông nắm thành quyền, không thể do dự nữa, sợ cô sẽ đổi ý, lập tức cắn răng hạ quyết tâm!
Anh đi về phía tủ R*ợ*u một bên, lấy xuống một chai R*ợ*u mạnh, đổ đầy một ly, để cho ly R*ợ*u nóng này mê hoặc tâm trí của anh đi, càng tỉnh táo, lương tâm anh sẽ càng áy náy...
Để ly R*ợ*u xuống, anh xoay người sải bước tới chỗ cô, bàn tay nâng hông của cô kéo vào lòng.
"Cô nói, một nụ hôn."
"Ừ..." Tề Vân Vân luống cuống tay chân, ngay cả nói cũng không nói được.
"Vậy bắt đầu đi!" Anh muốn nhanh chóng giải quyết xong nhiệm vụ gian nan nhất này, dù sao đau dài không bằng đau ngắn, nụ hôn trân quý của anh rơi xuống...
Tâm cô hoảng hốt giống như lá bay trong gió, môi bị động mặc cho anh mở ra, nghênh đón lưỡi ấm nóng của anh chui vào, mùi R*ợ*u nồng nặc trong miệng anh cũng nhanh chóng lây sang cho cô làm hại cô ngây ngất sắp say...
Anh tiến tới gần, bàn tay nóng bỏng siết chặt eo cô, tim cô kích động đập nhanh, hai chân phát run, vốn là bàn tay đang nắm chặt váy cũng vô ý thức buông ra, hoảng hốt níu chặt lấy cánh tay của anh, sợ bản thân mình sẽ đứng không vững mà khuỵu xuống...
Đối với anh mà nói, anh nguyện ý là muốn qua loa kết thúc nụ hôn này để nhanh chóng thoát khỏi cô, nhưng cô nhưng lại không có chút phản ứng nào đối với nụ hôn của anh, làm anh không khỏi có cảm giác thất bại, người đưa ra yêu cầu là cô, nhưng cô lại không có chút biểu hiện nào.
Anh ôm thật chặt thắt lưng đang run lên, dừng hôn cô lại, muốn hỏi một chút có phải là cô không muốn giải hòa hay không?
"Sao... Sao?" Cô mở to đôi mắt ௱o^ЛƓ lung, sợ hãi nhìn vào cặp mắt áp bách người khác của anh, yếu ớt cười một tiếng, chẳng biết tại sao anh đột nhiên bỏ dở? Thì ra cảm xúc một nụ hôn là ngắn ngủi như vậy sao?
"Cô thật lòng muốn nụ hôn này sao?" Anh cười như không cười hỏi.
Cô bị hơi thở mê người phát ra thuần mùi R*ợ*u của anh công chiếm cả lý trí, cười khúc khích đáp lại: "Ừ... Ừ..."
Anh tỉnh táo liếc về cặp mắt e lệ kia của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh nhã đỏ ửng động lòng người không hề giống một cô gái đã thành thục, anh có chút nghi ngờ, chẳng lẽ không phải cô cố ý không có phản ứng, mà là không biết tiếp hôn?
"Cô rốt cuộc có biết hôn môi hay không?" Anh khách khí hỏi cô.
"Cuộc sống luôn có... lần đầu tiên..." Cô chột dạ nói.
Mà anh lại rất giật mình, anh là người đầu tiên hôn cô!
"Tôi thuận tiện theo anh học luôn..."
Cô nhún nhẹ vai, hỏi anh: "Cách hôn môi thực sự là như thế nào?"
Anh không có cảm giác mình thích hợp làm huấn luyện viên hôn môi, nhưng tình huống của cô là đặc thù, nếu như anh hôn không đủ lý tưởng, coi như kiếm củi ba năm thiêu một giờ, nếu đã hôn, ngại gì liền theo yêu cầu của cô...
"Vậy chúng ta bắt đầu từ nụ hôn nóng bỏng đi."
Hai cánh tay của anh ôm cô, nụ hôn nóng như lửa ấn trên môi của cô, cuồng dã lẻn vào, cho cô một nụ hôn nhiệt tình trọn vẹn. Tuy nhiên trong nháy mắt hai người tiếp xúc với nhau kia, lòng của cô đã bị ma sát ra tia lửa, *** mềm nộn của cô dò xét quấn quýt với anh, rung động vô hạn từ *** nóng rực không ngừng truyền đến thân thể, cô vui thích muốn *** ra tiếng, tâm không ngừng rung động...
Tim của anh dao động... Có lẽ là tác dụng của R*ợ*u, thúc giục hoocmôn sinh ra làm cho anh bị đáp lại kiều mỵ của cô tác động, kích phát nhiệt độ trong cơ thể, trong đầu thoáng qua hình ảnh cái cổ nhỏ nhắn trắng nõn của cô, *** giống như tuyết trắng... Anh khát vọng chạm vào cô, kích tình giống như mãnh thú bị kêu tỉnh, thân thể nơi nào đó giống như lửa đốt, đau đớn vì cô...
Hai người không ai thừa nhận, nhưng trong lòng đều hiểu, nụ hôn này nếu không dừng lại sẽ mất khống chế, kế tiếp có thể sẽ có những chuyện khác phát sinh... Nếu là xảy ra, vậy? Một cuộc gặp gỡ bất ngờ? Tình một đêm?
Vẫn không có ai hô ngừng, nụ hôn nóng bỏng còn đang kéo dài, T*nh d*c còn đang ấm lên, hậu quả sẽ là như thế nào?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc