Gửi Cây Sồi - Chương 40

Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên

Uống rượu
Bây giờ, mỗi ngày Chúc Miêu đều trải qua vô cùng phong phú. Sáng sớm cậu thức dậy giúp một cửa hàng bán sữa ở gần đây đi giao sữa đã đặt ở trong khu dân cư. Chúc Miêu mượn chiếc xe điện màu hồng của Nhất Ninh, đưa đến tận cửa của từng nhà, sau khi giao xong thì quay về quán tắm rửa, ăn sáng. Chập tối sau khi quán đóng cửa, cậu đến một nhà hàng cà phê khác ở gần đó làm nhân viên tạp vụ. Thời gian sắp xếp vô cùng vừa vặn, hôm trước về trễ là vì ngày hôm đó phỏng vấn, cho nên mới bị Hạng Chú tóm được.
Mỗi ngày đều rất mệt mỏi nhưng Chúc Miêu cảm thấy vô cùng an tâm trong lòng, cậu cảm giác mình đang miệt mài xông về phía trước, tuy không biết phương hướng có đúng không nhưng dù sao cũng tốt hơn là giậm chân tại chỗ.
Nỗi lo lắng duy nhất của cậu bây giờ đến từ Hạng Chú.
Chỉ cần ở quán, mỗi ngày cậu đều giống như Hòn Vọng Phu, chờ Hạng Chú đến quán. Chỉ cần anh đến, trong lòng cậu sẽ vui mừng. Nhưng mà cậu hoàn toàn không có được cơ hội giao lưu tình cảm với Hạng Chú, cậu làm thêm quá bận, còn thời gian Hạng Chú đến quán lại không nhiều, thời gian Nhất Ninh trông quán thì nhiều hơn.
Chúc Miêu một mặt sốt ruột, một mặt lại không biết làm thế nào. Cậu mở lịch ra nhìn đi nhìn lại, vẫn còn một thời gian dài mới kết thúc kỳ nghỉ, nhưng thời gian có dài đi nữa thì cũng sẽ có lúc kết thúc, đến khi ấy, Chúc Miêu có ký túc xá đại học, cũng không thể mặt dày ở lại quán nữa. Có khi nào câu chuyện này không thể giải quyết được không?
Chúc Miêu càng nghĩ càng sốt ruột, nhưng lại không biết làm sao.
Khó khăn lắm mới có một ngày, đến lượt ngày nghỉ của Chúc Miêu bên chỗ nhà hàng, sau khi quán đóng cửa cậu không cần vội vội vàng vàng chạy đi làm thêm. Nhất Ninh nhìn gương mặt mệt nhọc của cậu, không gọi cậu, tự mình dọn dẹp quầy bar, đóng cửa rời khỏi. Chúc Miêu ngồi bên cạnh, bởi vì mệt mỏi nên tinh thần có hơi mất tập trung, ngồi ngẩn người.
Vào lúc này, bình thường mèo đều đã về Ⱡồ₦g rồi, hôm nay không có ai đuổi, hai con mèo hoạt bát nhất chạy lăng xăng trong quán. Hạng Chú vừa vào quán thì nghe thấy cầu thang bị mèo chạy kêu “rầm rầm”. Tiếng động này không hề làm Chúc Miêu giật mình, bởi vì cậu đã nằm sấp lên bàn ngủ rồi.
Hạng Chú trở tay kéo đóng cửa lại, nhẹ nhàng không cho chuông cửa phát ra chút âm thanh nào.
Anh bước đến, khẽ dùng ngón chân đẩy ௱ôЛƓ mèo, nhỏ giọng nói: “Về Ⱡồ₦g đi.”
Mấy con mèo không tình nguyện lên lầu về Ⱡồ₦g, Hạng Chú đóng Ⱡồ₦g mèo lại, xúc cát mèo, lúc xuống lầu thì Chúc Miêu vẫn còn ngủ. Có thể là cậu mệt quá, nằm sấp mà cũng ngủ rất ngon, thậm chó còn nhỏ giọng ngáy, tiếng “khò khò” be bé, nghe có vẻ giống với âm thanh của mèo phát ra khi có tâm trạng vui vẻ.
Hạng Chú nhẹ nhàng đẩy vai cậu, nói: “Lên lầu ngủ đi.”
Chúc Miêu mơ mơ màng màng tỉnh lại, dụi mắt, còn mang theo giọng mũi, cậu nói: “Anh, sao anh lại đến đây?”
“Đi ngang qua, thấy chưa tắt đèn, tưởng rằng cậu quên tắt.”
“Hôm nay em được nghỉ.” Chúc Miêu chợt nhảy dựng lên, “Em ngủ quên đóng cửa, không bị mất đồ chứ?”
Hạng Chú nói: “Không có gì, cậu ngủ đi.”
Chúc Miêu đứng lên đi đến bồn rửa tay, dùng nước lạnh rửa mặt, trên mặt ướt sũng, tóc mái cũng bị ướt mấy chỗ, dính vào trán, lông mi cũng ướt, giọt nước lấp lánh dính trên mặt, nháy mắt lại không còn nữa. Chúc Miêu lấy tay lau sạch sẽ nước trên mặt, cơn buồn ngủ bị đánh bay, cực kỳ có tinh thần, trong lòng nhớ đến kế hoạch tác chiến mình vừa mới nghĩ ra.
Cậu lau khô tay, bỗng nhiên hỏi: “Anh ơi, tối nay anh rảnh không ạ?”
Hạng Chú cảnh giác: “Lát nữa có việc, sao thế?”
“Ồ.” Mặt mày Chúc Miêu xụ xuống, thất vọng nói, “Vậy thì thôi ạ.”
Thất vọng của cậu lộ rõ trên mặt, tưởng chừng hóa thành thực thể không ngừng xuất hiện từ khắp người cậu. Trong nhát mắt, Chúc Miêu trở thành một mầm non chán nản. Hạng Chú vẫn không nhịn được, truy hỏi: “Có chuyện gì quan trọng sao?”
Chúc Miêu nhỏ giọng nói: “Không có gì quan trọng hết… Chỉ là, hôm nay là sinh nhật của em, muốn có người ăn mừng với em… Nếu như anh có việc bận thì không sao hết. Cũng chỉ là sinh nhật thôi, năm nào chẳng có…”
Hạng Chú không chịu nổi chiêu này của cậu, lần này hết cách rồi, anh nhìn thời gian, nói: “Tôi ra ngoài đưa chút đồ, cậu chờ một lát.”
Chúc Miêu lập tức phấn chấn tinh thần, không ai lật mặt nhanh bằng cậu, hí hửng đi theo: “Đi đâu ạ? Em đi với anh!”
Bạn bè xung quanh Hạng Chú đa phần đều trong giới barista, có một bộ phận là trong giới bartender, trong đó lại có một phần rất lớn là bắt chồng lên nhau. Các barista có vị giác nhạy cảm, nếm rượu cũng bắt bẻ vô cùng. Đám bạn thích rượu vang của anh đều đặc biệt thích một loạt hạt cà phê: Black Angel trồng ở Guatemala. (1)
Bởi vì cách xử lý hạt cà phê đặc thù khiến cho trong mùi vị đặc trưng của nó mang theo hương rượu đậm đà. Hạng Chú vừa rang xong một mẻ, dưỡng mấy ngày, đóng gói 10 gram tặng cho bạn bè nếm thử, ngoài ra còn mang thêm hạt cà phê Vân Nam năm nay, xử lý kỵ khí*, mang hương vị đặc trưng của Whisky, hạt cà phê châu Á hiếm có khiến người khác kinh ngạc, anh cũng mang đến một chút. (*Chỉ phát triển hay chỉ xảy ra trong một môi trường không có không khí.)
Thật ra Hạng Chú không muốn dẫn cậu theo, bởi vì Chúc Miêu không quen bạn bè của mình, sợ cậu không tự nhiên. Nhưng mà còn chưa nói ra, khi anh nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của Chúc Miêu, ánh mắt sáng lấp lánh nhấp nháy, không nói ra miệng được. Anh nghĩ cũng chỉ một lúc thôi, dẫn Chúc Miêu theo cũng được.
Hai người khóa cửa, cùng xuất phát.
Mùa hè, sau khi mặt trời xuống núi, có cơn gió mát lạnh xuyên qua đường phố, thổi quần áo mỏng manh của hai người phồng lên. Chúc Miêu sóng vai đi cùng Hạng Chú, cảm giác bước chân cũng nhẹ nhàng và nhanh hơn.
Nơi Hạng Chú hẹn gặp mặt bạn bè là ở club rượu vang lần trước, Hạng Chú rõ ràng là khách quen, tiếp tân vừa nhìn thấy không hỏi câu nào đã dẫn anh đến phòng riêng. Vẫn là căn phòng lần trước, khi ấy Chúc Miêu bị sốt, tâm trạng cũng không tốt, không kịp nhìn kỹ càng. Bây giờ nhìn lại, căn phòng này thật sự toát ra vẻ tao nhã ở mọi nơi, đặc biệt là khoảng sân kiểu Nhật bên ngoài, khiến người ta vừa nhìn thấy thì tâm trạng sẽ tốt liền.
Mấy người bạn của Hạng Chú đều rất thân thiện, có thể là ngại Hạng Chú còn ở đây, bọn họ nhiều nhất cũng chỉ nhìn Chúc Miêu bằng ánh mắt trêu chọc và dò xét. Úc Ngưng cũng ở đấy, nhưng cậu ta cũng chỉ hừ một tiếng, không nói gì thêm. Chúc Miêu vừa nhìn thì có thể phân biệt được ai là barista trong nhóm bạn của Hạng Chú, trên tay có hình xăm lớn ở cánh tay chắc chắn là barista.
Hạng Chú lấy mấy gói cà phê đã gói kỹ, còn kèm theo mấy cái giấy túi lọc (2), định pha một ly tại chỗ cho bọn họ nếm thử. Chúc Miêu ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, không tham gia cùng, có người đưa cho cậu một ly rượu vang cậu cũng không dám nhận. Tuy tửu lượng của cậu chắc hẳn có tiến bộ, nhưng hôm nay cậu còn có kế hoạch lớn nên không dám uống.
Trong mấy ánh mắt dò xét thì ánh mắt của Úc Ngưng là sắc bén nhất. Mắt cậu ta to tròn, đuôi mắt hơi xếch lên, giống như con mèo Li Hua (3) trong quán. Cậu ta đánh giá Chúc Miêu từ trái qua phải từ trên xuống dưới, thiếu điều viết “để tôi xem rốt cuộc cậu tốt chỗ nào” lên trên mặt. Mấy người bên cạnh đều nhìn bọn họ với ánh mắt xem kịch hay. Chúc Miêu ngồi thẳng, sống lưng thẳng tắp, bình tĩnh nhìn bóng của mình chiếu trên cái tủ màu đen phản quang.
Hôm nay cũng đẹp trai đó!
Điện thoại Hạng Chú vang lên, anh nhìn xem, dặn dò Chúc Miêu: “Tôi đi nghe điện thoại, cậu ngồi ở đây đừng chạy lung tung.”
Chúc Miêu ngoan ngoãn gật đầu, mấy người bạn xung quanh thì lại trêu chọc nói: “Được rồi đó lão Hạng, tụi tôi có thể ăn cậu bạn nhỏ của ông được sao?”
“Cậu bạn nhỏ của ông”, Chúc Miêu nghe thấy thì đỏ mặt. Cậu đang ở độ tuổi tràn trề sức trẻ, dáng vẻ mày rậm mắt to, lúc này đỏ mặt, xấu hổ không nhịn được, lông mi không ngừng chớp, dáng vẻ tươi mới ngọt ngào hợp khẩu vị, cũng có không ít người thích kiểu như cậu. Chuông điện thoại hối thúc, Hạng Chú nhíu mày, ra ngoài hiên nghe, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn vào trong.
Visa đi Aceh không dễ làm, Hạng Chú đồng hành cùng một người bạn, nhờ một nhà cung cấp hạt cà phê tươi có nhiều quan hệ giúp bọn họ làm visa tìm người dẫn đường. Nhà cung cấp muốn nhờ con đường mà Hạng Chú đi để tìm được nguồn Mandheling tốt hơn, giá cả cạnh tranh hơn, hai bên đều có lợi ích chung.
Cú điện thoại này là người bạn đồng hành của Hạng Chú gọi đến, anh ta nói là trong nhà có việc gấp, không thể nào đi được.
Chuyện này cũng không còn cách nào khác, ngoài miệng Hạng Chú an ủi anh ta, trong lòng thì cảm thấy hơi rắ rối. Nhưng liên lạc với bên kia, tất cả đều được lên kế hoạch theo hành trình dành cho hai người, nơi ở gì đó đã sớm sắp xếp xong, visa cũng phải nộp hồ sơ. Lần này lại làm phiền đến nhà cung cấp mở đường giùm anh.
Nói mấy câu kết thúc, trong lòng Hạng Chú nghĩ việc này, vừa quay lại thì phát hiện trong tay Chúc Miêu vậy mà đang cầm một ly rượu, ly cũng đã sạch trơn rồi.
Trán của anh giật một cái, bước nhanh đến đó, cầm lấy cái ly rỗng, nói: “Ai cho cậu ấy uống rượu vậy?”
—————————-
(1) Black Angel trồng ở Guatemala: Guatemala, tên chính thức Cộng hoà Guatemala, là một quốc gia tại Trung Mỹ, ở phần phía nam Bắc Mỹ, giáp biên giới với México ở phía tây bắc. Cho đến năm 2011, Guatemala vẫn là một trong năm quốc gia sản xuất cà phê lớn nhất trên thế giới. Đây là cà phê được trồng ở nông trại Black Angel. Nông trại Black Angel được thành lập vào tháng 1/1965, nằm ở Huehuetenango, Guatemala, độ cao so với mặt nước biển là 1670m ~ 2100m. (mình tra trên mạng chỉ ra được nông trại này, nếu như không phải thì comt cho mình sửa nha) (Nguồn)
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc