Giường đơn hay giường đôi - Chương 80

Tác giả: Cầm Sắt Tỳ Bà

"Gọi nhầm rồi, cậu ta không ở phòng này!".
Phổ Hoa buông ống nghe nằm xuống, rút khăn phủ gối che lên mắt. Chạng vạng tối mọi người tan học trở về, Phổ Hoa lại uống thuốc giảm đau. Tiểu Quỷ ngồi bên giường nói chuyện với cô, lau mồ hôi cho cô, cô rõ ràng nhìn thấy Tiểu Quỷ đang mấp máy môi, nhưng bên tai ong ong không nghe thấy gì. Thái Hồng P0'p P0'p tay cô, lau mồ hôi sau gáy, lập tức đỡ cô lên choàng thêm quần áo, kêu Tiểu Quỷ đi gọi điện.
Phổ Hoa khép mắt lặng lẽ chờ đợi, cô muốn bố tới, hay cô giáo? Bạn học khác? Hoặc là bác sĩ. Đợi người đó đến gần giường, thử nhiệt độ trên trán cô, cô hé mắt ra nhìn, bất ngờ thấy Kỷ An Vĩnh ở bên giường. Cô không dám tin đôi mắt khó hiểu sau cặp kính, cậu ấy không phải người trong mơ đó, cậu ấy chưa bao giờ thể hiện điều gì. Cậu ấy không nên là người đầu tiên xuất hiện khi cô yếu đuối, thực không nên!
"Cậu...". Cô không nghe rõ mình nói gì, cô muốn hỏi "Vì sao cậu đến? Vì sao không phải cậu ấy?" thì đã bị Kỷ An Vĩnh nâng người dậy.
Gương mặt cậu ấy phóng to trước mắt cô, ánh mắt chăm chú khiến cô không quen. Họ chưa bao giờ có sự tiếp xúc thân thể gần gũi đến thế, cậu ấy đưa cô xuống tầng, trên bậc thềm hơi chao đảo, cô bám vào cánh tay cậu ấy, chạm vào vai cậu ấy, cơ thể cậu ấy rõ ràng hơi khựng lại.
Ánh mắt của họ bất ngờ chạm nhau, cô tìm thấy chính mình trong đồng tử cậu ấy, trắng bệch, mồ hôi ướt đẫm, hơn nữa còn mơ màng, câu hỏi quấy rầy cô bao năm đó sắp trào ra khỏi đáy tim, chính thời khắc này, một giọng nói khác vang lên trước.
"Để mình!".
Cô mở to mắt tìm kiếm nơi phát ra giọng nói đó, ảo ảnh trước mắt dần dần chân thật rõ nét, là Thi Vĩnh Đạo thở hổn hển vứt xe đạp chạy lên bậc thềm, cậu chạy rất nhanh, đến nỗi cô tưởng cậu sẽ ngã. Cô lại qua cơn chao đảo ngắn ngủi một lần nữa, rời xa một vòng tay lại được đón nhận bởi một vòng tay ấm áp hơn. Không cần bám vào cậu, Thi Vĩnh Đạo đã đặt cô vững chắc ở vị trí an toàn nhất trước ***, tự nhiên đến mức không thể tự nhiên hơn nữa cậu lau mồ hồi bên tóc mai giúp cô, nơm nớp lo sợ hỏi cô: "Cậu sao rồi?".
Cả buổi chiều, nỗi sợ hãi bất an gạt không đi đó dần dần được xua tan, cô rất muốn nói cho cậu ấy biết không sao, muốn nói cảm ơn Kỷ An Vĩnh, nhưng cố gắng mấp máy môi vài cái, một từ cũng không thốt ra nổi, bóng người trước mắt dần mơ hồ, chỉ còn lại một khoảng trắng.
Khi Phổ Hoa ý thức được mình đang ở bệnh viện thì đã là chạng vạng ngày hôm sau. Nghiêng đầu trên chiếc gối nhìn giá truyền treo cạnh giường. Cô phát hiện một người đang ngồi trên chiếc ghế dài nơi xa, ôm vai dựa nghiêng vào tường, kính đặt trên đầu gối, gương mặt mệt mỏi tiều tụy, đôi mắt khép hờ.
Kỷ An Vĩnh tĩnh lặng, xa xôi như vậy khiến cô không kiềm chế được muốn giơ tay ra lay cậu ấy tỉnh để cậu ấy về nghỉ ngơi, nhưng hơi động một chút lại chạm vào người bên cạnh.
Thi Vĩnh Đạo gối lên cánh tay ngủ một các*** nề, râu mọc đầy má cậu, hơi châm vào mu bàn tay cô. Trong chăn, cậu dang cánh tay ôm eo cô, giống như cô ngủ bên cạnh cậu, cũng bị cậu dựa dẫm. Hưởng thụ hơi ấm trên cơ thể nhau, cô không nỡ đánh thức cậu lúc này, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khi cô mở mắt lần nữa, vị trí xa xa kia đã không còn người, chỉ còn một túi hoa quả. Thi Vĩnh Đạo đang lười nhác dựa bên gối, mân mê mười Ng'n t cô. Ánh mắt cậu có thứ nhiệt có thể thiêu đốt tâm hồn người khác, cho dù cô quay đầu vùi xuống gối giả vờ ngủ. Cậu nhận ra cô đã tỉnh, dần dần kề sát, hôn dịu dàng lên trán cô.
"Tỉnh rồi à?". Cô sợ sệt nhìn cậu.
"Đỡ hơn chút nào không?".
"ừ".
"Làm mình lo ૮ɦếƭ...".
Cậu cắn Ng'n t cô, từng đốt từng đoạn, "Chảy nhiều máu đến thế!".
Cô vẫn còn rất yếu, nói không lên lời. "Lần sau không cho nữa...".
Môi cậu lại đặt lên trán cô, trượt một đường ấm áp xuống chóp mũi. thấy tiếng thở dài phát ra từ ***g *** cậu. Sau khi hồi phục, Phổ Hoa không còn gặp lại Kỷ An Vĩnh nữa. Hỏi mọi người,mấyngười đều nói tự cô nghĩ xem.
Cũng phải, những ngày đó, cuộc sống của cô tràn ngập Thi Vĩnh Đạo, không còn quan tâm những thứ khác. Đầu hạ dịch "SARS" cuốn sạch cả thủ đô, hàng ngày Thi Vĩnh Đạo mạo hiểm tới thăm cô, ngoài những việc liên quan đến họ, cậu hiếm khi đề cập đến chuyệnkhác. Mỗi lần nhìn nhau qua hàng rào, cô không thể quên được cậu đã vì cô trèo tường lén chạy khỏi Đại học Bắc Kinh đến đây, hơn nửa đêm không có xe bus nên phải đi bộ từ Đại học Sư phạm về trường, cậu không biết mua đâu ra chiếcđầu đĩa cho cô, tặng cô mấy bộ phim Mỹ sợ cô buồn rầu vì bị nhốt trong ký túc, mỗi lần trước khi rời đi, cậu đều dặn dò cô "Đừng bị cảm nhé! Rửa tay nhiều vào! Uống nước nhiều!", cậu còn bắt nam sinh cúp điện thoại của cô hôm đó xin lỗi cô...
Thi Vĩnh Đạo bằng mọi cách thể hiện tâm ý của mình, mấy tuần tình hình bệnh dịch trở nên nghiêm trọng, Phổ Hoa cũng cố gắng hết sức có thể gửi cho Thi Vĩnh Đạo mấy thứ cần thiết như khẩu trang, thuốc tiêu độc, nhưng những thứ đưa cho Kỷ An Vĩnh như một viên đá chìm sâu trong đại dương, không hề có bất cứ hồi âm nào. Thi cuối kỳ xong, qua điện thoại của Quyên Quyên, Phổ Hoa được biết khoảng thời gian nghỉ học do dịch "SARS", Kỷ An Vĩnh lặng lẽ làm thủ tục, theo chương trình trao đổi sinh viên đi Canada. Ngoài sự chấn động, chỉ còn lại nỗi buồn sâusắc trong lòng cô.
Vào học năm thứ ba, Phổ Hoa nhận được một thùng bưu phẩm từ bưu điện gửi đến, có sách của Tagore, tự điển vi tính, một chiếc Pu't máy đã dùng, cũng có cả khẩu trang và thuốc tiêu độc chưa mở nắp mà cô mua cho Kỷ An Vĩnh. Tháng chín năm đó, ra khỏi cổng ký túc, cô bước xuống bậc thềm, từng bước đi về phía người đang đợi trước nhà xe.
Cậu nghiêng người dựa lên xe đạp, trong tay không có sách, vẫn nụ cười lười nhác quen thuộc trên gương mặt, thong dong dang rộng cánh tay chờ đợi cô. Cậu ôm cô, cô dựa vào cậu. Gió mùa thu ấm áp thổi tung tóc cậu. Cô nhắm mắt, hoàn toàn quên đi giấc mộng đó.
"Gọi mình đi!" Cậu nói.
"Thi Vĩnh Đạo...".
"Gọi lại lần nữa!".
„Thi Vĩnh Đạo...".
"Diệp Phổ Hoa!". Cậu nghiến răng nói, nhưng lại không thể che giấu được mãnnguyện vui sướng của mình, cậu hôn cô, không cần che giấu.
Từ bây giờ, cô là người yêu của cậu rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc