Giường đơn hay giường đôi - Chương 76

Tác giả: Cầm Sắt Tỳ Bà

Cơn đau lan từ cổ tay sang cánh tay, vai và cả cơ thể, tinh thần và trí tuệ cô trở nên hỗn loạn, cúi xuống vai cậu, nghe cậu ấy gầm gừ như dã thú bên tai.
"Không được phép vứt! Nghe thấy không!".
"Diệp Phổ Hoa! Cậu không được vứt!".
Cô không lên tiếng, cắn nát cả môi, lưỡi nếm được vị máu tanh nồng, tầm nhìn bị che bởi nước mắt, giống như đặt mình trong bóng tối. Vô số những đêm tối tăm, cô cũng lặng lẽ rơi nước mắt như vậy, vì bố, vì mẹ, vì bản thân, cũng... vì cậu. Tâm trạng như vậy, cậu có thể hiểu, có thể thông cảm không?
Sự ngấm ngầm chịu đựng phút chốc thất vọng mà sụp đổ, những uất ức, mệt mỏi, nhụt chí nản lòng tích tụ mấy năm trút xuống từ kẽ hở trái tim.
"Buông ra...". Cô ngước mặt lên lẩm bẩm cầu xin cậu, "Mình đau...".
Cậu tưởng cô vẫn muốn đi, túm đến nỗi cô khóc rưng rức, đột nhiên nghe thấy tiếng rắc rắc ở vị trí khớp xương cổ tay.
Tiếng khóc của cô ngừng lại, lặng lẽ nói: "Thi Vĩnh Đạo...Mình đau...".
Cơ thể trượt xuống ngồi phịch trên nền đất. Cô vẫn mở mắt, ngoài đôi môi không còn chút máu, da mặt trắng như tờ giấy,nén chịu cơn đau dữ dội truyền đến từ cổ tay, lẩm bẩm nói: "Thi Vĩnh Đạo... Mình đau...".
Cuối cùng cậu cũng buông lỏng vòng kìm hãm đối với cô, gạt mái tóc ướt đẫm nước mắt, ôm cô vào lòng, thì thầm đủ hai người nghe thấy: "Diệp Phổ Hoa,mình nhớ cậu. Cậu biết không?".
Cô ngẩng mặt lên nhìn cậu, lắc đầu khóc thành tiếng.
"Mình đau...". Cô nói.
Cậu nói. "Mình nhớ cậu!".
"Mình đau...".
"Mình cũng đau, cậu biết không?".
Cậu hỏi cô.
Cô lắc đầu, cô thực sự không biết. Mười hai tháng xa cách tróc ra từng mảng từng mảng, giọng nói cậu khàn khàn,kề sát đôi má ướt đẫm của cô.
"Mình nhớ cậu, cậu biết không?".
"Mình đợi cậu ở đây từ lâu rồi, cậu biết không?".
"Đã hơn năm năm rồi, cậu biết không?".
Cô không biết, rất nhiều chuyện cô thà giả vờ hồ đồ chứ không muốn sống một cách tỉnh táo như thế, vì tỉnh táo có nghĩa là càng mệt mỏi.
"Cậu nhớ mình không?". Cậu lắc lắc cô.
Cô khóc, nước mắt giống như những hạt trân châu bị vỡ.
"Có phải cậu không thích mình không?".
Cậu ôm cô, nghe tiếng nức nở như đửa trẻ bị mắng oan của cô, đau lòng như cắt.
"Vậy có phải cậu thích mình không?".
Cô vẫn không nói, chỉ cúi đầu khóc, khóc tới khi trái tim cậu mềm nhũn.
"Vậy bây giờ mình đi!".
Cậu vờ định đi, cô không lên tiếng, đứng lên vòng tay quanh cổ cậu, vùi mặt lên vai cậu.
Cậu đẩy cô ra, lắc cô, lắc ra càng nhiều nước mắt.
"Vậy nói cậu thích mình đi!". Cậu ra lệnh, "Nói cậu thích mình!".
Cô lắc đầu, bị cậu ôm lại, chóp mũi chạm chóp mũi, trán tựa vào trán.
"Nói...".
Cô không nói, túm lấy cậu xoa dịu đi nỗi đau khổ không cách nào đè nén trong tim. Cô mệt rồi, không kiên cường nổi nữa.
"Vậy cậu nói cho mình biết, để mình thích cậu nhé? Có cho không?".
Cậu vẫn khư khư cố chấp, tranh thủ lúc cô yếu đuối.
"Có cho không!".
"Có cho không!".
Cô nghẹn ngào, lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Không cho...", giây tiếp theo bị cậu bịt miệng
bằng nụ hôn.
Thi Vĩnh Đạo của tuổi mười sáu năm năm trước và Thi Vĩnh Đạo của tuổi hai mươi mốt vào năm năm sau đều kiên trì đạt được thứ mình muốn. Cho dù cô nói gì, cô nói thế nào, cậu đều tiếp tục tình cảm này, cho tới khi cô rung động mới thôi. Chà lên hai cánh môi ngày đêm vẫn hằng mong nhớ, nghĩ tới câu "Không cho" của cô, cậu không cam lòng, hung hăng hôn tiếp.
Tối đó, Thi Vĩnh Đạo ngồi mấy tiếng đồng hồ trên bậc thềm đầy bụi trong lán xe, bậc thềm rất lạnh, ngồi đến nỗi chân tê rần, chỉ còn lại Ⱡồ₦g иgự¢ ấm áp. Phổ Hoa tựa ở đó, cuộn tròn. Trong năm năm, họ chưa bao giờ ở bên nhau lâu như vậy, đắp cùng tấm áo khoác ngoài, nói chuyện không chút gò ép. Trước sau cô đều rất buồn, gần như khóc ướt cả vạt áo trước của cậu, cô chưa bao giờ khóc thảm thiết thế, lấy áo khoác của cậu bịt mũi, miệng, khóc nức nở,nghẹn ngào.
Cứ qua một lúc cậu lại kéo áo khoác nhìn xem có phải cô vẫn chưa ngừng không, rầu rĩ, nghe thấy cô vẫn đang nghẹn ngào lại đắp áo lên, thở dài yên tâm. Cậu không chỉ một lần hỏi cô xảy ra chuyện gì, lại không nhẫn tâm cắt ngang khoảnh khắc ấm áp ngọt ngào hiếm hoi bên cô, hận không thể để cô dựa vào mình tiếp tục khóc, vĩnh viễn không cần đối diện với vấn đề của hiện thực. Trong vài giờ, cô chỉ nói vài lời không hoàn chỉnh, đứt quãng nhắc tới "bố, mẹ, ly hôn, tái hôn", đại khái cậu có thể đoán được xảy ra chuyện gì, bắt đầu hối hận vì đã thô lỗ với cô như thế.
Chỗ cổ tay cô không chỉ đỏ mà còn tím xanh, cậu muốn xoa cho cô, đau đến nỗi cô không chịu được, lại cảm thấy cực kỳ tủi thân. Cậu không ngăn được bản thân kề sát khóe mắt cô, đón nhận những giọt nước mắt còn chưa chảy xuống, vị mằn mặn cả hai người đều nếm được. Cô ngừng khóc, cùng cậu đứng trong gió lạnh, che đôi mắt sưng vì khóc hỏi:
"Chìa khóa đâu?".
Lúc này cậu mới nhớ ra chuyện chìa khóa, tìm xung quanh không thấy, sự cô tức giận, cậu giống như đứa trẻ bị kìm nén đến phát điên, ngồi xổm ở góc tường nhà xe đổ cả thùng rác ra tìm, cuối cùng vẫn không thấy.
"Vậy làm thế nào?".
Cậu túm tóc e dè hỏi cô. Cô thở dài "Ôi" một tiếng, nói: "Bỏ đi".
Khóa mười hai tháng cũng đủ lâu rồi, mất thì mất vậy. Dù sao cũng khóc đã đời rồi, cô và cậu cùng vào quán ăn nhanh bên đường. Cậu mua rất nhiều bánh nhân trứng, hai cốc sữa, trên người chỉ còn lại vài đồng đủ ngồi xe trở về. Ngồi đối diện với cô, cậu bưng sữa lên để cô sưởi ấm tay, hỏi cô qua làn khói lãng đãng: "Cậu...thích...mình không?".
Cô bẻ đôi cái bánh, đưa cậu một nửa, dài mặt ra nhìn các em nhỏ chơi cầu trượt trong công viên thiếu nhi. Những cặp bố mẹ đi kèm chăm sóc tỉ mỉ khiến cô rất xúc động, mỏi mắt cô mới quay đầu nhìn cậu, nói rất nghiêm túc: "Thi Vĩnh Đạo...".
"Hả?".
"Mẹ mình và người khác kết hôn rồi".
"Mình biết rồi, đừng quá đau lòng". Cậu úp tay lên mu bàn tay cô, vuốt nhẹ đầu ngón tay nhỏ nhắn.
"Mình muốn bà có thể hạnh phúc". Cô nghiêng đầu, giống như đang thận trọng ra một quyết định.
"Đương nhiên... mẹ cậu cũng không dễ dàng gì...". Cậu gật đầu.
"Mình hy vọng bố cũng hạnh phúc, ông quá khổ rồi". Cô nói, mắt lại đỏ lên.
Cậu đứng dậy tới ngồi cạnh cô, ôm vai cô, kéo cô dựa vào.
"Đều sẽ ổn cả... đừng khóc nữa...".
"ừ...".
Cô chớp đi ánh lệ mỏng dưới đáy mắt, ngẩng đầu nhìn vùng râu mới mọc của cậu, không nén được muốn sờ vào đó "Sau này... đừng hỏi mình cái đó...được không...".
"Mình... không ghét cậu....".
Đè nén cảm giác thôi thúc muốn giơ tay, cô cụp mắt bưng cốc sữa kề sát lên mặt. Hiểu được mấy từ đó, cậu cũng tạm thời mãn nguyện với tình trạng hiện tại.
"ừ... sau này không hỏi nữa...".
Cậu trịnh trọng bảo đảm, "Mình thích cậu là được rồi!".
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc