Giường đơn hay giường đôi - Chương 7

Tác giả: Cầm Sắt Tỳ Bà

"Phổ Hoa, cậu đi đâu vậy? Mình biết trong lòng cậu rất buồn, về thì gọi điện cho mình, nếu không mình qua nhé? Cậu phải nghĩ thoáng ra, sáng nay mình nói mà không suy nghĩ thấu đáo lắm...".
"Phổ Hoa, vẫn là mình, sao cậu không trả lời tin nhắn? Ra ngoài cùng ăn cơm đi? Việc gì rồi cũng sẽ qua, chẳng có gì quá rắc rối, ngày mai mình sẽ giới thiệu cho cậu một người còn tốt gấp nghìn gấp vạn anh ta! Cậu đừng có nghĩ quẩn.về đến nhà gọi điện cho mình! Mình tan làm đây...".
"Về nhà chưa? Tới nhà thì gọi cho mình!".
"Cái đó... muốn xem phim không?...
Được rồi, chờ điện thoại của cậu... đừng có nghĩ linh tinh nhé! Cậu biết..."
Phổ Hoa ấn phím tạm dừng, ngắt giọng Quyên Quyên, ngồi dậy uống hai ngụm nước lạnh, không định trả lời Quyên Quyên. Quyên Quyên quan tâm nhưng ồn ào, cô ấy càng khuyên thì tâm trạng cô ngược lại càng rơi xuống mức thấp nhất. Những việc liên quan đến cuộc sống với Vĩnh Đạo trước kia thoáng qua như mây khói, lần lượt từng cảnh lặp lại rõ ràng trước mắt. Ý kiến hai người hiếm khi thống nhất, anh độc đoán, cô lại quen giữ vững chủ kiến của bản thân. Không thể dung hòa liền cãi nhau, sau này chả buồn cãi cọ, ai giữ ý người nấy. Anh vẫn làm theo ý của mình, chẳng khuất phục theo sự kiên trì của cô.
Còn cô lựa chọn im lặng, lấy đó để phản đối, giữ lấy quan điểm, cá tính của chính mình.Mùa hè năm trước, họ cũng từng cãi nhau trong phòng khách, đều là mấy chuyện cỡ như hạt vừng, khi đó trong mắt cô không sao khoan dung nổi, anh tức điên lên, đá bay thùng rác, rác đổ đầy nền nhà.
Trước khi kết hôn, Phổ Hoa hoàn toàn không nghĩ sẽ có nhiều vấn đề khi sống chung đến thế, sau kết hôn mới lĩnh hội được câu nói của Hải Anh: Kết hôn dễ,sống chung khó. Giống như Quyên Quyên nói: Hôn nhân là nấm mồ của tình yêu.
Ví dụ căn hộ hai phòng này, phòng ngủ cực lớn, phòng khách nhỏ một cách đáng thương. Nửa năm sau, vì không vui, anh ngủ ở sofa, cô thà nằm đất cũng không ngủ trên chiếc giường anh mua. Sau đó, đổi thành cô ngủ ghế sofa, anh vào phòng ngủ.Tóm lại, đã lãng phí ý tưởng ban đầu của anh.
"Phòng ngủ rộng thế có tác dụng gì, chẳng qua là hai người ngủ thôi mà!". Cô từng hỏi anh khi xem mô hình nhà, anh trả lời rất đơn giản, rất thẳng thắn.
"Em biết anh đợi ngày này bao năm rồi không?".
Trong phút chốc cô không nói được gì, sự kiên quyết che lấp cả đôi mắt anh,ngoan cố tới mức đáng ghét nhưng lại khiến cô xúc động. Đó chính là Thi Vĩnh Đạo, người cô quen thuộc nhất trên đời. Quên bật điều hòa, Phổ Hoa thấy nóng, toàn thân đổ mồ hôi, cô mở cửa ban công, thu bộ quần áo phơi tối hôm trước, chân trần bước vào nhà tắm. Xếp bộ quần áo mặc cả ngày dưới chân, khi nước lạnh giội xuống, tinh thần cuối cùng cũng phấn chấn hơn một chút. Nhìn chính mình trong gương, Phổ Hoa giơ tay lau nước trên mặt, lau thế nào cũng không sạch, thử vài lần mới phát hiện hóa ra đó không phải là nước, mà là thứ chảy từ khóe mắt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc