Giường đơn hay giường đôi - Chương 6

Tác giả: Cầm Sắt Tỳ Bà

"Cậu biết hết rồi, đúng không? Kể cho mình, có được không?". Rõ ràng đã lườngtrước được kết quả, Phổ Hoa vẫn cố chấp muốn nghe Hải Anh nói lại lần nữa.
"Mình đã kể cho Quyên Quyên, nhưng dặn cô ấy đừng nói với cậu, cậu biết cũngchẳng để làm gì, chỉ càng thêm buồn thôi".
Hải Anh khẽ thở dài.
"Mình sự cậu để tâm vào mấy thứ vụn vặt, hơn nữa mấy chuyện này Doãn Trình cũng dặn mình đừng nói. Lập trường của mình không tiện nói quá nhiều, nói nhiều ngược lại chỉ làm cho cậu thêm khó khăn. Mình hy vọng cậu có thể quên,thật sự đấy, ban đầu đã lựa chọn chia tay, thì nên cố gắng quên đi. Anh ta muốn thế nào, đó là cuộc sống của anh ta, đã không còn liên quan tới cậu, cậu còn trẻ, Phổ Hoa, nên nhìn về phía trước...".
Lời Hải Anh nói hàm ý sâu xa, Phổ Hoa lại không hề bị khuấy động, cắn môi không đáp.
Hải Anh chẳng còn cách nào, đành thừa nhận: "Vĩnh Đạo... quả thật đã kết hôn... mấy hôm trước...cùng... Cầu Nhân...".
Cùng một lời nói, nghe từ Hải Anh, Phổ Hoa thấy đau khổ hơn so với nghe Quyên Quyên nói trong điện thoại. Trong chốc lát, cô chỉ có thể cố gắng hết sức che giấusự dao động, quay mặt nhìn ra ra ngoài cửa sổ vắng vẻ, không để nước chảy ra khỏi khóe mắt.Cán cân bấp bênh trong lòng dừng lại, tia hy vọng cuối cùng cũng hoàn toàn sụp đổ.
"Phổ Hoa! Đừng như vậy, được không?".
Hải Anh nắm tay cô, an ủi như chị gái,"Nghĩ thoáng một chút, Vĩnh Đạo và Cầu Nhân, mặc kệ tình trạng của bọn họ thế nào,cậu vẫn phải sống tốt cuộc sống của mình.
Đừng nghĩ nữa, tiếp tục vui vẻ, không tốt ư?".
Phổ Hoa quay mặt lại, sau khi qua cơn kinh ngạc, chỉ còn lại vẻ mệt mỏi đong đầy trong mắt, một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói của bản thân.
"Mình có thể không? Nếu là cậu, cậu có làm được không? Doãn Trình ở bên người khác, cậu có thể giả vờ như không xảy ra chuyện gì không?". Giọng nói của cô lanh lảnh, âm lượng ti vi sau quầy hàng rất lớn, đã che đi sự nghẹn ngào trong đó. Người thanh niên bàn bên nhìn qua, Hải Anh ghìm thấp giọng xuống.
"Phổ Hoa, đừng như vậy.
Vĩnh Đạo không phải là Doãn Trình, cậu cũng không phải mình, rất nhiều việc không thể đem ra so sánh, đặc biệt là tình cảm. Cậu đã biết rồi thì càng phải nghĩ thoáng ra, tiếp tục sống tốt, biết không?".
Phổ Hoa không hề có bất cứ câu trả lời nào, chỉ chán nản dựa vào lưng ghế nhìn ra ngoài cửa sổ. Phô mai để lâu đông lại thành cục, bà chủ thu dọn mấy cái bát đi, mặt bàn trốngrỗng chỉ còn lại nét 乃út nguệch ngoạc của đám học sinh năm đó và vài giọt nước.
"XXX và XXX tới đây cùng ăn".
"Chúc mừng kết thúc kỳ thi thử vòng một".
"Ngày X tháng X năm X".
"XX và XXX yêu nhau thắm thiết".
Vuốt nhẹ những vết khắc, Hải Anh không nói nữa. Trời đã tối, họ lần lượt ra khỏi Kiến Nhất, chia tay ở cửa.
Phổ Hoa vội vàng nói tạm biệt, đi về phía góc đường xa xa, bỏ lại Hải Anh đằng sau.
"Sống tốt những ngày tháng của mình, tiếp tục vui vẻ lẽ nào không tốt?".
Trên đường trở về, Phổ Hoa nghĩ đi nghĩ lại câu nói của Hải Anh. Cô chưa từng không muốn bản thân tiếp tục vui vẻ, nhưng rốt cuộc, họ không phải bạn bè khác giới đơn thuần, hay người yêu chia tay. Thân phận của anh đến bây giờ vẫn khiến cô không cách nào buông tay, thậm chí đến sổ hộ khẩu cũng hiếm khi mở ra xem. Đối với cô mà nói, hai chữ "ly dị" quá khó coi, còn "vợ cũ" của Thi Vĩnh Đạo, hoàn toàn là cách gọi mà anh và khoảng thời gian quá khứ đã áp đặt cho cô.
Vừa bước vào hành lang, đèn cảm ứng liền sáng, Phổ Hoa cúi đầu tìm chìa khóa trong túi, bóng cô vừa vặn che lên mu bàn tay mình. Cô sờ thấy sợi dây trên chùm chìa khóa, lục đáy túi, đã dùng mấy năm rồi, sợi dây nho nhỏ vẫn sáng loáng như mới, sau khi Vĩnh Đạo đi cô vẫn chưa thay. Cửa hàng S đã tặng khi mua xe, trên mặt có ký hiệu lấp lánh của hãng xe Buick, cùng một đôi với chìa khóa xe của anh.
Mới đầu cô không muốn dùng, chẳng biết vứt ở đâu, sau này phát hiện anh đã thay liền sử dụng. Mỗi lần ngón tay chạm vào bề mặt kim loại lạnh buốt này thường có cảm giác khác lạ, nhưng từ đó cũng không còn quên mang chìa khóa nữa. Vĩnh Đạo sắp xếp ổn thỏa tất cả mọi việc, lớn thì mua xe gì, mua nhà thế nào, nhỏ là móc chìa khóa của cô. Người ngoài nhìn vào cho là cưng chiều, còn cô lại cảm thấy ngột ngạt, giống như sống trong cái Ⱡồ₦g được đan một cách dày công.
Mở cửa, căn phòng oi bức, bật điện, rót cốc nước lạnh, Phổ Hoa ngồi trên ghế sofa,không muốn đứng dậy, nhắm mắt nhưng luôn tưởng rằng có tiếng mở khóa cửa. Đó là điều tuyệt đối không thể, cô đã cảnh cáo chính mình như vậy. Hai năm trước cô thường có loại ảo giác này khi vừa ly hôn, sau này dần dần ổn hơn, nhưng đêm nay nó lại xuất hiện trở lại.
Cô giơ tay bật tin nhắn thoại điện thoại, trong đó có ba, bốn tin của Quyên Quyên,Phổ Hoa nằm lắng nghe trong không gian im ắng, nhìn ra ban công chưa buông rèm. Bầu trời đêm nay sáng trong, sao dày đặc, nhưng lại không có trăng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc