Giường đơn hay giường đôi - Chương 49

Tác giả: Cầm Sắt Tỳ Bà

"Thật không?". Cậu ấy nắm tay thành nắm đấm, chìa khóa biến mất, chỉ còn lại các khớp xương rõ rệt càng lúc càng siết chặt, "Cậu cần chìa khóa làm gì?".
"Tìm thư...".
"Thư gì?". Cậu ấy càng nói càng gay gắt "Thư của mình...".
Cô có thể cảm nhận được cơn giận dữ âm ỉ của cậu ấy, vốn đuối lý càng không dám nhìn thẳng cậu ấy.
Cậu ấy nghĩ một chút, đột nhiên nhảy lên đi xuống tầng dưới, miệng hét: "Được,bây giờ mình đi hỏi Phong Thanh".
Vỏ bọc chồng chất những lời bịa đặt bỗng chốc vỡ tan, Phổ Hoa giơ tay ra cản nhưng Thi Vĩnh Đạo tưởng cô muốn giành chìa khóa.
"Ở đâu ra? Cậu nói thật với mình?". Cô càng biểu hiện lo sợ, ngược lại cậu ấy càng chắc chắn, vừa như có ý vừa như vô tình bước từng bậc lại gần cô. Nói dối nữa chắc chắn cũng chẳng qua nổi, Phổ Hoa đành cam chịu nói ra sự thật, cô nói: "Là mình... đánh thêm chìa khóa...".
"Cậu đánh thêm làm gì?". Khóe miệng cậu ấy nở một nụ cười xấu xa, cuối cùng nắm được thóp cô rồi.
Phổ Hoa lủi lại tới chỗ không thể lùi được nữa: "Không... Không làm gì...".
Thi Vĩnh Đạo lại ngồi xuống bậc thềm, ôm cánh tay, nét mặt như đang suy nghĩ vấn đề, làm ra vẻ nghiêm túc như thật. Phổ Hoa co rúm lại, không dám động đậy.
"Cậu nói... làm thế nào?". Cậu ấy đứng lên, giống như quan tòa từ trên cao nhìn xuống.
"Mình không biết". Phổ Hoa trả lời đúng sự thật, bị tia sáng sắc nhọn trong mắt cậu ấy châm đau nhói, đầu cúi gằm xuống.
"Mình đưa chìa khóa cho Phong Thanh, khai báo rõ ràng với cậu ta, để giáo viên giải quyết!".
Cậu ấy thử thăm dò, quả nhiên thấy cô sợ tới mức mặt trắng bệch, giống con thỏ nhỏ kinh hãi, nụ cười trên mặt cậu ấy dần dần nở rộng.
"Thi Vĩnh Đạo! Cậu... Cậu đừng nói... Cậu đừng nói được không...". Phổ Hoa cầu khẩn.
"Vậy mình có lợi gì không?".
Cậu ấy công khai thảo luận với cô về điều kiện, Phổ Hoa
không nghĩ ngợi liền gật mạnh đầu.
"Mình nói gì cậu cũng đều đồng ý?". Cô gật đầu như giã tỏi, tay vặn mép áo bắt đầu run rẩy.
"Vậy được rồi... cậu qua đây!".
Cậu ấy đút chìa khóa vào túi áo, vẫy tay với cô. Phổ Hoa lê bước chân lên bậc thềm cậu ấy đứng. Cậu ấy dẫn cô bước lên sân thượng của trường. Bước ra giữa liền quay lại, dang rộng hai cánh tay. Phổ Hoa đứng ở cửa lúng túng không biết phải làm sao.
"Cậu muốn... làm gì...". Cậu ấy kiên định dang rộng hai tay, "Cậu qua đây... để mình ôm một cái...".
"Ômkiểu... bạn bè...".
Phổ Hoa sững người, một lúc sau tưởng rằng cậu ấy đùa. Đợi tới lúc ý thức được là cậu ấy làm thật, cứng đờ tại chỗ, đi cũng không được, không đi cũng không xong. Cậu ấy giơ chiếc chìa khóa ra, cầm trong tay cho cô nhìn thấy, bình tĩnh hỏi cô: "Nghĩ xong chưa?".
Gió thổi tung mái tóc Phổ Hoa, che cả mắt cô. Sự dè dặt, lưỡng lự, nỗi hoảng sợ con trai của đứa con gái mười lăm tuổi thu hết trong đáy mắt Vĩnh Đạo. Cô đứng ở cửa vào rất lâu, cuối cùng vẫn bước đến. Giây phút này cậu đợi rất lâu rồi, lâu tới nỗi mỗi bước đi của cô, cũng khiến lòng bàn tay cậu không ngừng đổ mồ hôi.Cuối cùng cô bước tới trước mặt cậu, nhắm mắt, hai hàng mi dày rung rung sợ hãi, khóe miệng như sắp khóc.
Cậu đưa hai tay vòng quanh cô, cúi đầu lướt qua má, sượt đến bên tai thậm chí cả chỗ hõm ở cổ. Cô rất trắng, đốm nhỏ tàn nhang trên cánh mũi màu hồng. Bờ vaimềm mại dường như không chịu được khi bị cậu nắm chặt. Nhưng đây không phải cái ôm mà cậu muốn, cậu muốn cảm nhận hơi ấm da thịt cô, cảm nhận sự run rẩy của cô, tự mình khám phá mùi vị huyền ảo mơ hồ trên cơ thể cô.
Khi cô tưởng rằng đã kết thúc, cậu bỗng xốc mạnh hai nách nâng cô lên, giống như người bố ôm đứa con nhỏ, muốn toàn bộ con người cô tan vào trong vòng tay cậu, hai người bỗng chốc đều không thể thở nổi, иgự¢ áp иgự¢, má áp má. Cô kinh hãi kêu lên một tiếng, bắt đầu vùng vẫy hoảng loạn, đấm vào vai, cánh tay cậu, hai ba cái liền bị cậu ôm chặt.
"Mình thích cậu...".
Cậu nói như mê sát bên tai cô, cố chấp quay cằm cô lại, nhìn vào đồng tử màu nâu đậm của cô. Cô không nói gì, bờ môi run rẩy. Trước khi cô khóc thật, cậu đặt cô xuống đất một cách tiếc nuối, nhét chìa khóa vào tay cô, vuốt tóc cô và lủi sang một bên.
"Nhanh đi đi... Cậu ấy cười mãn nguyện. Nhìn cô lau mắt, thật giống như chịu uất ức, miệng méo xệch chạy đi. Mình không nói với Phong Thanh...".
Cái ôm trên tầng thượng suýt khiến Phổ Hoa sợ tới mức ngã bệnh, hai ngày trốn tránh Thi Vĩnh Đạo trốn tới mửc căm phẫn, hôm đó kỳ thi vi tính tổ chức cùng một địa điểm thi, cô vừa vào đã thấy cậu ấy đang ở chỗ ngồi liền chạy ra ngoài,may mà được giám thị coi thi gọi lại. Cô không hận cậu ấy, chỉ là thực sự sợ, cậu ấy có thể làm bất cứ việc gì, cô tin thế. Cũng may Thi Vĩnh Đạo biểu hiện rất lịch sự, làm như không có chuyện gì xảy ra,cũng không tiếp cận cô, đa phần là "theo dõi" từ xa.
Trước kỳ thi cuối kỳ, Phổ Hoa đưa vở tiếng Anh cả năm cho Kỷ An Vĩnh mượn photo, lại đặt trên bàn bản photo phóng to chép lại cẩn thận bảng tốc ký ngữ pháp mà cậu ấy nhờ. Mấy hôm sau, tài liệu ôn tập tiếng Anh đó rất nhanh được truyền tay nhau trong lớp, nam sinh mỗi người một bản, còn bảng tốc ký ngữ pháp thì chỉ có Kỷ An Vĩnh và vài người bạn thân chia sẻ, đương nhiên không thể thiếu Thi Vĩnh Đạo.
Thi Vĩnh Đạo photo bảng tốc ký thành mấy bản, bọc ngoài vở bài tập các môn, khiến Phổ Hoa rất bối rối, vài lần nộp bài tập đều hận không thể rút vở bài tập của cậu ấy ra ném đi. Cậu ấy chính là có bản lĩnh khiến lòng dạ cô thêm rối bời khi cô hoảng loạn. Quyên Quyên ngày ngày ở bên cạnh Phổ Hoa, nhanh chóng nhận ra điều gì đó.
Chất vấn Phổ Hoa kể tình tiết, cô chỉ kể qua cái ôm đó, cô thề sống ૮ɦếƭ cũng không mở miệng, dường như nó đã trở thành một điều sỉ nhục lớn trong đời cô. Thành tích thi môn vi tính rất nhanh đã có, bức thư Phổ Hoa gửi cho Kỷ An Vĩnh lại không có hồi âm, đang lúc do dự nhất trong việc lựa chọn ban xã hội và ban tự nhiên, cô đành thỉnh giáo Khổng Khiêm - trạm trưởng đài phát thanh sắp tốt nghiệp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc