Giường đơn hay giường đôi - Chương 32

Tác giả: Cầm Sắt Tỳ Bà

Sáng sớm đi qua phòng họp, Phổ Hoa phát hiện Lâm Quả Quả một mình ngồi bên bàn viết gì đó, bên cạnh là cốc cà phê không đậy nắp. Cô đẩy cửa tiến vào chàohỏi, Lâm Quả Quả "Hi" một tiếng rồi tiếp tục cúi đầu làm việc. Từ sau khi bọn họ trở thành người cộng tác chuyên mục đặc biệt, đã ba buổi sáng liên tiếp Phổ Hoa gặp Lâm Quả Quả trong phòng họp. Cô ngồi đối diện Lâm Quả Quả nhìn cô ấy làm việc, rất khó đoán được cô ấy đang viết hoặc nghĩ gì. Phổ Hoa hiếm khi tò mò về tác giả, nhưng Lâm Quả Quả thuộc loại khác, tất cả mọi thứ của cô ấy đều giống như một câu đố. Cô ấy hàng sáng đều đến tòa soạn, mặc váy dài, khoác túi to. Cô ấy không giống kiểu múa 乃út thành văn như những người khác, phần lớn thời gian đều đọc sách hoặc ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong ba ngày ngắn ngủi, cô ấy chỉ viết có hai bài mở đầu không đủ nghìn chữ, bản thảo Phổ Hoa còn chưa kịp xem đã bị cô ấy vò ném vào thùng rác.Lâm Quả Quả viết xong một đoạn liền đặt 乃út xuống, dựa người lên thành ghế, bưng cốc cà phê nhìn về phía Phổ Hoa.
"Bài viết tiến triển thuận lợi không?".
"Cũng không hẳn... viết rồi lại viết, có lẽ không tìm ra cảm xúc rồi...". Lâm Quả Quả dụi dụi khóe mắt, trên mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi.
"Tuần đầu tiên viết được những gì rồi?".
"Ờ".
"Vậy... cô cần giúp gì không?".
Phổ Hoa cầm mấy tập san tâm lý học trên bàn, đều là những bài viết mang tính học thuật rất cao, không giống với những thức ô tiếp xúc hàng ngày.
"Cô cảm thấy hôn nhân của cô hạnh phúc được bao nhiêu?".
Lâm Quả Quả uống ngụm cà phê, trầm mặc một lúc, đột nhiên đưa ra một câu hỏi. Phổ Hoa sững lại, vô thức dùng tạp chí che đi chiếc nhẫn trên tay, không nghĩ ra câu trả lời. Lâm Quả Quả mở sổ tay viết gì đó, rồi rút ra một tờ giấy đưa cho Phổ Hoa.
"Đây là tài liệu để lựa chọn đề tài, cô xem xem".
Trên giấy là một bài báo, liệt kê vài thí nghiệm và con số đối chiếu khiến người takhông hiểu nổi, chỉ có một hàng bình luận rất ngắn bằng tiếng Anh, đại khái nói rằng tỷ lệ ly hôn không ngừng tăng trong vòng năm mươi năm, mười năm gần đây tăng lên gần 25%.
"Cái này... và chuyên mục liên quan gì đến nhau?".
Phổ Hoa không hiểu. Lâm Quả Quả lại cúi đầu sửa bản thảo, giải thích: "Điều tôi cần viết chính là từ bài báo này".
"Vấn đề tỷ lệ ly hôn?".
"Không, là giá trị hạnh phúc của hôn nhân!". Lâm Quả Quả vẽ một vòng tròn trên giấy, chia thành vài phần đưa cho Phổ Hoa xem, "Cô không cảm thấy nghiên cứu vòng tròn này rất thú vị ư? Cô là phần nào trong đó, hôn nhân của cô rốt cuộc hạnh phúc được bao nhiêu, nếu có thể đơn vị hóa nó, là năm mươi chínphần hay sáu mươi phần, bao nhiêu phần là mức thấp nhất của hôn nhân, ít ra tôi cảm thấy... đây là đề toán rất thú vị!".
"Mức thấp nhất?".
"Đúng, tôi muốn chuyển đổi ra giá trị hạnh phúc này, đồng thời tìm cách chứng thực, giá trị thấp nhất dẫn đến ly hôn rốt cuộc là bao nhiêu, mức thấp nhất con người có thể chịu đựng là bao nhiêu?".
Lâm Quả Quả lại cầm vài bản tài liệu đưa Phổ Hoa. Buổi sáng, cô ấy tiếp tục viết bài tại phòng họp nhỏ, Phổ Hoa bận rộn hoàn thành vài bài viết, không có thời gian để nói chuyện sâu hơn với cô ấy.
Nhưng vấn đề liên quan đến con số kia lại quấy nhiễu tâm trạng làm việc của Phổ Hoa, cả ngày cô phân tâm, nghĩ tới vấn đề nghe có vẻ vô tình của Lâm Quả Quả. Lâm Quả Quả là người phụ nữ say mê tâm lý học, có năng lực nhìn rõ nội tâm mà Phổ Hoa lần đầu tiên tiếp xúc, có lúc thậm chí còn cảm thấy đồng ý hợp tác chuyên mục đặc biệt này là một sai lầm, bí mật ẩn giấu của cô sớm muộn cũng có ngày bị Lâm Quả Quả nhìn thấu.
Buổi tối khi làm cơm, cô nói chuyện này với Quyên Quyên, Quyên Quyên nói với Phổ Hoa "Cậu đừng có quá nhạy cảm như vậy, bây giờ cậu độc thân, giá trịhạnh phúc căn bản bằng không, không có gì đáng nghiên cứu cả!".
Buổi tối trước khi đi ngủ, Quyên Quyên kéo Phổ Hoa ngồi dậy với dáng vẻ nghiêm trọng, lấy một tờ văn bản trong túi đưa cho cô. Đó là một bảng biểu được in cẩn thận, chữ thể Tống cỡ lớn, liệt kê tên và thông tin cá nhân.
"Đây là cái gì?". Phổ Hoa lật lật, có mười trang.
"Tự xem đi!".
Phổ Hoa chỉ chữ trên trang đầu, "Người này, nam, chưa kết hôn, ba mươi tuổi, kỹ sư phần mềm, có nhà có xe. Còn người này, nam, ly hôn không có con cái, ba mươi lăm tuổi, có hai căn hộ ba phòng ngủ, quản lý nhân sự công ty...".
"Là sao?".
"Không sao cả, đi xem mặt!".
Phổ Hoa nhìn xuống phía dưới danh sách, tâm trạng trở nên tồi tệ, cô đặt tập giấy xuống rồi ra phòng khách, không để ý đến Quyên Quyên nữa. Quyên Quyên đuổi theo, nhét tập giấy vào tay cô.
"Cậu xem cho mình! Đàn ông hai chân trên đời này đầy ra, lại chẳng phải chỉ cóanh ta... nói chung cho dù thế nào, cậu cũng xem kỹ những thông tin này, chọn ra người nào thấy được thì sắp xếp thời gian gặp mặt".
"Mình không gặp!".
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc