Giường đơn hay giường đôi - Chương 23

Tác giả: Cầm Sắt Tỳ Bà

Quyên Quyên sờ trán cô, không nóng. Đang định ngồi xuống thì tiếng bước chân loẹt quẹt vang lên trên cầu thang, từ tầng trên đi xuống, rất nhanh đã tới tầng bọn họ.
Phổ Hoa bịt mặt lại vùi vào đầu gối, Quyên Quyên che bên cạnh đợi người ta đi qua. Thấy bọn cô, Cao Triệu Phong lén lút nhét cái gì đó vào túi quần, nhảy hai ba bậcxuống. Thi Vĩnh Đạo thong thả đi qua Quyên Quyên, liếc liếc Phổ Hoa, bật lửa màu bạc trong tay bật tanh tách.
Quyên Quyên tổng kết: nam sinh học tốt đều có mặt đen tối, ngoài Phong Thanh, Khổng Nhượng, Lý Thành Tự, Ngu Thế Nam...
Phổ Hoa hoàn toàn không đồng ý với câu nói này, nhưng cô quả thật đã có thành kiến cảm thấy bất cứ nam sinh nào bên cạnh đều đầy suy tính, thậm chí ra vẻ đạo mạo nghiêm trang. Trong đó, Thi Vĩnh Đạo là ghê gớm nhất!
Ban đầu vô tình gặp Thi Vĩnh Đạo ở ngoài quán Kiến Nhất, Phổ Hoa không hề để ý, học sinh tan học đầy đường, cậu ta xuất hiện ở đó là điều tự nhiên. Nhưng sau khi phải học thêm vào hôm thứ sáu, mỗi lần đều ᴆụng phải cậu ta ở trước quán Kiến Nhất, Phổ Hoa liền cảm thấy có chút khác thường. Có lúc cậu ta khoác cặp dựa nghiêng vào ghế sau xe đạp như đợi người, có lúc trong tay cầm điếu thuốc hút được một nửa, có lúc dứt khoát chả làm gì, chỉ tìm kiếm trong dòng người tan học.
Biểu hiện tìm kiếm đó khiến người khác bất an. Cậu ta có ánh mắt nhìn thấu người khác, nụ cười sâu xa khó hiểu, và cả thành tích hóa học tốt tới mức vô lý, tất cả đều là lý do khiến cô sự hãi cậu ta. Sau khi vào đông, trời tối sớm hơn, Phổ Hoa một mình đạp xe về nhà nên càng đặc biệt cẩn thận. Gặp con đường không có đèn hoặc người lạ kỳ quái sẽ nghe lời bố mà quay đầu vòng về phía đường lớn. Lần thứ nhất phát hiện có người đi theo mình, cô tưởng mình đa nghi, nhưng vài ngày sau, cảm giác bị theo dõi lại tăng chứ không giảm, nhưng mỗi khi cô đừng bên đường quay đầu tìm kiếm lại không tìm ra bất cứ bóng người nào. Sự sự hãi này ngày ngày đi vào giấc mộng của Phổ Hoa. Trong mơ bóng đen theo đuôi đó dần dần rõ ràng, mặc bộ đồng phục màu trắng, từng bước lại gần, dang tay ra muốn Ϧóþ cổ cô, hắn ta lại có gương mặt của Thi Vĩnh Đạo.
Bị tỉnh dậy bởi ác mộng, Phổ Hoa ôm chăn ngồi trong bóng tối, ôm hộp 乃út chì trong lòng run lẩy bẩy. Cảm giác quen thuộc lờ mờ này dần dần có ấn tượng mơ hồ, đó chính là tối hôm trước khi khai giảng, cô đi sửa xe, có một nam sinh mặc đồng phục màu trắng cũng vá xe bơm xe ở đó.
Phổ Hoa bắt đầu không dám đạp xe một mình, có lúc ngồi xe cùng Quyên Quyên, có lúc hẹn bạn học cùng hướng đi với cô về nhà. Sau một hai tuần, người đi theo không xuất hiện, đến người quen trên đường cô cũng không thấy, tin tức đài phát thanh cũng không có bất cứ việc trị an liên quan tới khu vực xung quanh trường học, Phổ Hoa liền bạo gan, lại đạp xe đi học.
Ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng cô khó tránh khỏi cảm giác lo sự bất an. Quyên Quyên nói, đó gọi là thần hồn nát thần tính.
Trận đấu bóng rổ vòng tròn toàn trường diễn ra ngắt quãng tới tận cuối năm, kết quả lớp 9 (6) vào trận bán kết. Sự nhiệt tình chưa từng có trong lớp dâng cao, để chuẩn bị cho kì thi cuối kỳ, Phổ Hoa bắt buộc bản thân không đi xem, Quyên Quyên không khuyên được, mỗi lần tới trận đấu đều đi cùng cô lên tầngthượng hứng gió lạnh.
"Cần gì phải thế? Chỉ là tin đồn thôi mà, hơn nữa là trận đấu của lớp chúng ta!".
Quyên Quyên muốn xem Ngu Thế Nam, đương nhiên Phổ Hoa ngầm hiểu tronglòng.
"Mình không muốn đi!".
"Mình thấy Cầu Nhân còn đặc biệt tổ chức đội cổ vũ, điều này gọi là nắm chắc cơ hội trèo lên trên, hiểu không!".
"Không muốn hiểu!".
"Vậy cậu nghĩ thế nào? Tin đồn đó của cậu ta có thể cũng đang xem trận đấu, chúng ta nên đi nhìn xem, mặt mày ra sao, cũng phải biết Kỷ An Vĩnh thích thể loại gì chứ!".
"Đừng nói nữa...".
Phổ Hoa viết nguệch ngoạc, lung tung lên vở bài tập, trong lòng càng tức giận hơn vì những lời Quyên Quyên nói.
"Có gì đâu, cậu càng không đi, càng như trốn cậu ta vậy, như thế ngược lại càng
không tốt. Thời gian trước các cậu phụ đạo cho nhau, dù sao cậu ta cũng giúpcậu
không ít trong môn hóa, về tình về lý cậu đều nên đi cổ vũ cho cậu ta".
"Thiếu mình cũng chả sao...".
Phổ Hoa khó giấu nổi nỗi hiu quạnh.
"Ôi, thật hết cách với cậu!". Quyên Quyên cũng ngồi xuống bên cạnh Phổ Hoa, hai người quàng chung một cái khăn.
"Hay... cậu đi đi, dù sao cũng đi xem Ngu Thế Nam?".
"Bỏ đi, ở đây với cậu".
"PhổHoa...".
Quyên Quyên lật lật đề cương ôn tập của Phổ Hoa,
"Hả?".
"Cậu bảo mình có nên... nói rõ... với cậu ấy không...". Quyên Quyên hiếm
khi trịnh trọng nói về chuyện đó, nhưng lần này cô thực sự nghiêm túc.
"Cậu muốn ư?".
"Khó nói... chuyện này, nên là con trai chủ động nhỉ?".
Quyên Quyên nhìn lên trời hít sâu, rồi lại hà hơi,"Mình chủ động...
cũng được, chỉ sự...".
"Sự cái gì?". Phổ Hoa xát xát tay, ủ hai má lạnh đỏ của Quyên Quyên.
"Ừm... sợ cậu ấy cự tuyệt, cực kỳ khó xử... không chừng có bao nhiêu nữ sinh từng tỏ tình với cậu ấy rồi...".
"Vậy thì đừng nói nữa".
"Không nói sự bản thân hối hận!".
Phổ Hoa không quen với một Quyên
Quyên nghiêm túc.
"Vậy thì nói!".
"Khó nhỉ!". Quyên Quyên lại thở dài. Phổ Hoa gật đầu theo, có chút kỳ lạ, "Nếu cậu ta cự tuyệt thật... cậu định làm thế nào?".
Quyên Quyên nghĩ một chút, phủi phủi ௱ôЛƓ kéo Phổ Hoa đứng lên, tay nắm thành quả đấm hướng xuống tầng dưới: "Chẳng thế nào cả!".
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc