Giường đơn hay giường đôi - Chương 125

Tác giả: Cầm Sắt Tỳ Bà

Lâm Quả Quả bước tới cùng ngắm cảnh với Phổ Hoa, vạn nhà sáng đèn trong sắc đêm, sau mỗi cánh cửa sổ đều có một cuộc sống, giống như một câu chuyện. Ánh mắt của Phổ Hoa dừng ở một nơi, mang theo lưu luyến sâu sắc.
Khi những ngọn đèn đã tắt, Lâm Quả Quả nói: "Phổ Hoa...".
"Ừ?".
"Cô biết không...".
"Chuyện gì?".
"Vĩnh Đạo... bây giờ đang ở dưới lầu...".
Phổ Hoa dùng ngón tay vẽ đường nét bóng dáng trên tấm kính, suy nghĩ lời củaLâm Quả Quả, tất cả suy nghĩ xoay chuyển trăm nghìn lần trong đầu cô, cuối cùng đều kết thúc cùng một giọng nói.
"Tôi...không muốn gặp anh ấy...".
Cô nói cho Lâm Quả Quả biết quyết định của mình, "Tôi vẫn chưa chuẩn bị xong... muốn được yên tĩnh một chút...".
"Cũng tốt".
Lâm Quả Quả ở lại đó ngắm cảnh, Phổ Hoa trở về phòng mình.
Một tuần sau đó, sau khi viết xong chuyên mục, họ ra ngoài đi dạo, tới siêu thị mua vài đồ dùng, hoặc ngồi trong công viên trung tâm nói chuyện.
Cuối cùng Lâm Bác cũng được đón qua sống cùng họ, thêm một đửa trẻ, tiếng cười dần dần lan ra từng góc căn phòng, tâm trạng và sức khỏe của Phổ Hoa cũng khá hơn rất nhiều.
Trong một năm ngắn ngủi trải qua hai lần bện***, cô cảm thấy bản thân già đi, ánh mắt không còn như trước kia, khi vui mừng kinh ngạc cũng cười lãnh đạm như sương, luôn có tâm trạng bi ai không có chỗ để trút bỏ. Cuộc sống đã mài bằng tính cách, cũng mài vỡ máu thịt, cô trở nên trầm mặc hơn trước, chỉ khi ở cùng Lâm Bác mới thi thoảng tìm thấy niềm vui, lộ ra nụ cười.
Ngày tháng cứ trôi đi như vậy, Lâm Quả Quả làm hai kỳ bản thảo ở nhà PhổHoa, Phổ Hoa đã hồi phục, có thể tự mình lo liệu cuộc sống, cũng đã cúng từ tuần đầu đến tuần thứ sáu cho bố. Ở cùng một tháng, Phổ Hoa và Lâm Quả Quả dần trở thành bạn thân không gì không thể nói, nhưng bữa tiệc vui mấy cũng đến lúc tàn. Trước khi Lâm Quả Quả đưa ra ý rời đi, Phổ Hoa chủ động bảo cô ấy sức khỏe của mình đã hồi phục,không muốn phiền cô ấy chăm sóc nữa.
Từ Quyên Quyên, Lâm Quả Quả, Hải Anh đến Thái Hồng, Tiểu Quỷ, mỗi một người bạn ở bên cô vào thời điểm tệ nhất trong cuộc đời, Phổ Hoa đều cảm kích ghi nhớ trong lòng. Tối trước khi đi, thu dọn đồ đạc cho Lâm Bác ngủ xong, Lâm Quả Quả tới gõ cửaphòng Phổ Hoa.
"Phổ Hoa, ngủ rồi à?".
"Tôi chưa, cô vào đi". Phổ Hoa mở cửa, nhường đường cho cô ấy vào.
"Đang làm gì vậy?".
"Viết bừa mấy thứ".
Phổ Hoa bước tới bàn viết, thu dọn mấy quyển sách cũ bày dưới đèn, vặn nhỏ âm lượng chiếc đài. Lâm Quả Quả ngồi xuống cạnh cô, lặng lẽ liếc qua nét nguệch ngoạc lung tung trên tờ nháp.
"Cô đã thu dọn đồ xong rồi à? Sáng sớm mai tôi sẽ tiễn hai người". Phổ Hoa che tờ nháp đi, vuốt lại mái tóc rối.
"Không cần phiền đâu, bạn tôi qua đón, đưa chúng tôi về".
Lâm Quả Quả khẽcười, "Biết không, khi cô có tâm sự, rất thích vuốt tóc như vậy".
"Tôi?".
"Đúng." Phổ Hoa dừng lại động tác trên tay, vội vàng đặt tay lên đầu gối.
Khi trong lòng cô có chuyện, hoặc nhất thời không biết nên làm thế nào, hay...muốn đề cập tới một vài chủ đề đặc biệt...nói chung rất thích vuốt tóc ra sau tai, tôi chú ý lâu rồi".
"Có thể... là thói quen...".
Phổ Hoa có chút ngại ngùng.
"ừ, mỗi người đều có động tác quen thuộc che giấu sự căng thẳng, Lâm Bác thíchdụi mắt hoặc nắm tai... giống tôi". Lâm Quả Quả cười, nụ cười của cô ấy có sức lan tỏa, khiến Phổ Hoa nhẹ nhõm hơn, quên cả mái tóc đang rủ xuống.
"Ngày mai đi rồi, thực ra... có vài chuyện tôi muốn nói với cô".
"Chuyện gì vậy?".
"Là...liên quan tới Vĩnh Đạo...".
Lâm Quả Quả dừng lại một chút, quan sát phảnứng của Phổ Hoa.
"Vâng... cô nói đi".
cô nên gặp Vĩnh Đạo một lần, nói chuyện tử tế".
"Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, tôi cảm thấy...
Lâm Quả Quả không cười nữa, nghiêm túc nói.
Phổ Hoa không hề lộ ra vẻ ngạc nhiên, hơi cúi đầu, vuốt khẽ một góc tờ giấy nháp thò ra.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc