Giường đơn hay giường đôi - Chương 124

Tác giả: Cầm Sắt Tỳ Bà

Vì Lâm Quả Quả đến nên cuối tuần Quyên Quyên, Thái Hồng, Tiểu Quỷ, mấy người họ lần lượt ngưỡng mộ danh tiếng mà tới, bề ngoài là tới thăm "tác giả chuyên mục" nhưng thực tế là đặc biệt đến thăm Phổ Hoa, cùng cô tiêu phí thời gian ngơ ngẩn im lặng suy nghĩ. Mọi người làm các món ăn đơn giản, Lâm Quả Quả pha một ấm trà ướp hoa lớn, tự pha cho mình một cốc cà phê, ngồi trong phòng khách nói chuyện linh tinh, không biết ai khơi ra nói về chủ đề trong chuyên mục trước đây: Hạnh phúc.
Mỗi người đều nói về quan điểm hạnh phúc của mình, cuối cùng tới lượt Lâm Quả Quả và Phổ Hoa. Lâm Quả Quả giữ thái độ thận trọng, nói với Phổ Hoa: "Cô nói trước đi".
Phổ Hoa cố nén suy nghĩ về chủ đề này, bảo nó lớn, thực ra nó gần ngay trong tay, bảo nó nhỏ nhưng lại bao gồm rất nhiều thứ."Đối với mình mà nói...có lẽ sống với nhau tới đầu bạc răng long...".
Lâm Quả Quả nghe xong gật đầu, rót cho mỗi người một lượt trà, "Đáp án truyền thống, hợp với cá tính của cô".
"Vậy cô nhìn nhận thế nào?". Thái Hồng không thể chờ đợi được bèn truy vấn.
"Tôi à...".
Lâm Quả Quả dẩu môi, uống ngụm cà phê, "Tôi không truyền thống như thế nên sẽ không hy vọng sống với nhau đến đầu bạc răng long, tôi luôn cho rằng hạnh phúc rất khó có thể mãi mãi như mới, đợi nó biến chất không bằngchủ động giành lấy, khi nên bắt đầu thì bắt đầu, đến lúc nên buông tay thì buông tay".
"Buông tay?". Thái Hồng không hiểu.
"Đúng, buông tay. Kết thúc một tình cảm, lại đi tìm một tình cảm khác!". Lâm Quả Quả thu lại nụ cười, trở nên nghiêm túc, nhìn mấy người phụ nữ đang ngồi, "Các cô đã từng thử chưa?".
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, chỉ có Quyên Quyên vẻ mặt tò mò, "Lẽ nào... cô từng buông tay?".
"Tôi?...". Lâm Quả Quả không nhịn được mỉm cười, hỏi ngược lại Quyên Quyên, "Vậy cô cảm thấy thế nào?".
"Ớ... cái này...".
Quyên Quyên nghẹn lời, không trả lời được. Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, người phụ nữ như Lâm Quả Quả chính lànhư vậy. Sau khi mọi người về, Phổ Hoa thu dọn mọi thứ, Lâm Quả Quả đang viết trên bàn ăn. khỏi phòng bếp, đặt 乃út xuống vẫy vẫy tay.
Thấy cô ra"Qua đây ngồi".
"Cô đang viết gì à?".Phổ Hoa lau khô tay, liếc mắt nhìn bản thảo trên bàn.
"Chuyên mục tháng sau, đang chọn chủ đề".
Lâm Quả Quả hào phóng đưa bảo thảo cho cô, Phổ Hoa xem qua rồi đặt lại, ngồi đối diện với Lâm Quả Quả, chống cằm nghiêm túc hỏi:
"Quả Quả...".
"Ừ?".
"Tôi... sống tới đầu bạc răng long thực sự không thể ư?".
"Gì?".
"Tôi muốn hỏi...muốn...".
"Cũng chẳng phải đâu, vì mỗi người mỗi khác, nhưng tôi không tin lắm".
Lâm Quả Quả nhún nhún vai, "Có người từng nghiên cứu, tình yêu là Dopamine có tác dụng đối với trung khu thần kinh, đơn thuần là một loại phản ứng hóa học, Dopamine ngừng bài tiết, cảm xúc mãnh liệt kết thúc, tình dục thoái hóa, nhấtđịnh phải chuyển hóa thành tình bạn hoặc tình thân mới có thể tiếp tục duy trì.
Nhưng duy trì tiếp cũng không coi là tình yêu, ít nhất không phải cảm xúc mãnh liệt!". Lâm Quả Quả xếp lại bản thảo trên bàn, "Tóm lại, tôi không tin tình cảm lâu dài, ngoài quan hệ huyết thống, những thứ khác đều sẽ thay đổi, giới tính, bề ngoài, công việc, tính cách, trải nghiệm của con người...
Cả thế giới bây giờ không có gì tuyệt đối vì vậy hai người của khi bắt đầu, lúc kết thúc đã trở thành hai con người khác".
"Vậy cô cảm thấy... tôi... cũng đã thay đổi ư...".
Lâm Quả Quả đứng lên bước tới sau lưng Phổ Hoa, ấn lên vai cô, "Phải nhìn ở phương diện nào, có rất nhiều mặt cô đã thay đổi, cô đổi kiểu tóc, đổicông việc, tình trạng gia đình cũng khác trước, nhưng một vài mặt khác, cô thay đổi không nhiều".
"Cô?".
"Thế ư?".
"Ừ!". Lâm Quả Quả gật đầu khẳng định, "Cô vẫn rất bài xích người ngoài thảo luận vấn đề tình cảm, cô vẫn trốn trong vỏ, vẫn... không thể công khai thảo luậnvề anh ta!".
"Tôi...".
"Tôi biết cô có chỗ khó của cô, bây giờ cũng không phải lúc phá bỏ quá khứ, côcần thời gian, điều chỉnh tốt tâm trạng và sức khỏe, cũng cần thích ứng vớinhững thay đổi này, chuẩn bị trở lại với cuộc sống. Tương lai làm thế nào, cô từng nghĩ chưa?".
Phổ Hoa liên tiếp lắc đầu, cô không hề có chút manh mối gì về tương lai, thậm chí còn cố tình không ᴆụng tới hai chữ này.
"Thực ra...".
Lâm Quả Quả hơi do dự, nhưng vẫn nói ra, "Là anh ta đón tôi tới đây, cô chắc có thể đoán ra".
Phổ Hoa nhìn sang chỗ khác, lờ đi cái tên Vĩnh Đạo.
"Mấy hôm nay, tôi cũng luôn suy nghĩ về vấn đề giữa hai người. sau này cô nên làm thế nào...". Nếu không thể vứt bỏ quá khứ,
"Chẳng phải tôi... đã lựa chọn từ bỏ rồi ư?". Cô không nhịn được bèn hỏi, "Tôi không giống chị, có thể lựa chọn bắt đầu và kết thúc, tôi... chưa từng lựa chọn... chỉ tiếp nhận...".
"Nếu...anh ta hồi tâm chuyển ý, cô cũng sẽ chấp nhận chứ?".
Lâm Quả Quả hỏi.Giả thiết của cô ấy khiến Phổ Hoa muốn cười lại rất muốn khóc.
"Không biết... tôi căn bản chưa từng nghĩ qua... cũng không muốn nghĩ...". Cô thảlỏng bờ vai căng cứng, mệt mỏi day day huyệt Thái Dương, "Bây giờ... trong đầutôi rất trống rỗng... chuyện của bố... anh ấy... tôi đều không nghĩ... nghĩ nhiều hơn nữa, cũng không thể thay đổi kết quả. Bố đã không còn... anh ấy... nói chung... tôi không thay đổi được... cái gì cũng không thể thay đổi...".
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc